Chương 29
Liễu Chân Nhã khí thế bừng bừng muốn đi tìm con nhóc Lưu Hân Vũ tính sổ, lại bị anh bạn nhỏ Giang Thành cười như tên trộm ngăn lại: “Mẹ, thù của chị để con báo cho, một người lớn mà lại đi tìm đứa con nít báo thù sẽ bị người ta chê cười cho đó!”
Giang Thành cũng không nói cậu nhóc sẽ báo thù như thế nào, chỉ là đem Thanh Long từ trong Noãn Viên ra, sau đó mang theo Thanh Long đi học.
Ngay hôm đó khi Liễu Chân Nhã tan học về nhà, nhìn thấy Giang Thành và Noãn Noãn vẻ mặt vui vẻ, Liễu Chân Nhã hỏi thì hai tiểu tử chỉ nói là Lưu Hân Vũ ở trường bị dọa sợ đến nỗi tè ra quần, còn lại thì hai chị em bảo là bí mật không thể tiết lộ cho Liễu Chân Nhã nghe.
Liễu Chân Nhã lắc đầu không thèm quản hai tiểu tử nữa, với trình độ khôn khéo của hai đứa nhóc này thì chắc chắn sẽ không sao.
Thứ 7, cả nhà không ai đi học, Liễu Chân Nhã mang theo hai con đến võ quán võ thuật cổ truyền Trung Quốc ghi danh. Noãn Noãn và Giang Thành đã tr.a rất nhiều chỗ dạy võ trên mạng, chọn qua chọn lại cuối cùng chọn học võ thuật Trung Quốc là Thái Cực hòa ngũ cầm hí, hoa mai quyền, những cái khác như ju-đô,Taekwondo, hai tiểu tử đó lại ghét, đã học võ, thì phải học võ Trung Quốc chính thống chứ. (Càfé: cá nhân mình lại thấy võ Trung Quốc không đủ lực, đánh nhau như múa, không có hiệu quả thực tế)
Thời nay, Ju-đô và Taekwondo rất được người thành phố tìm học, võ thuật truyền thống Trung Quốc ngược lại có rất ít người muốn học, đa phần là những ông chú, ông lão mà thôi, trẻ con nhỏ tuổi như Noãn Noãn và Giang Thành thì rất hiếm, còn không quá 5 người.
Bên phải cái bàn đá xanh ngoài đại sảnh, có mấy người lớn tuổi toàn thân đồ trắng đứng bên cọc hoa mai luyện hoa mai quyền, xuất chưởng, đề chân, cảnh tượng vô cũng mạnh mẽ; bên trái là hai người lớn tương tự đang luyện Thái Cực quyền, nhìn qua thấy nhẹ nhàng, nhưng trong động tác ẩn chứa sự dẻo dai, thể hiện một cách hoàn mỹ của việc lấy nhu khắc cương.
Tuy rằng hiện nay võ thuật truyền thống Trung Quốc trong mắt nhiều người là không đáng tiền, nhưng võ thuật truyền thống Trung Quốc cũng là dạy võ, giúp cơ thể thêm khỏe mạnh nên học phí cũng không thấp tí nào, Noãn Noãn và Giang Thành học một năm mỗi đứa cũng phải mất một vạn.
Nhưng mà ba mẹ con Liễu Gia cũng không để ý đến chút tiền ấy, lần trước 500 vạn kiếm được khi đổ thạch ở Giang Nam Thụy Lệ vẫn còn chưa đụng tới đâu.
Sau khi từ võ quán võ thuật truyền thống Trung Quốc ra về, Noãn Noãn kéo tay Liễu Chân Nhã dịu dàng nói: “Mẹ, bắt đầu từ ngày mai là mỗi buổi tối và cuối tuần nào con với Giang Thành đều phải đến võ quán học, hay là mẹ cũng đi đăng ký học cái gì đi, nếu không buổi tối một mình mẹ ở nhà thì buồn lắm đó.”
Giang Thành cũng nhìn Liễu Chân Nhã gật đầu liên tục: “Mẹ, con thấy chị nói đúng đó, mẹ cũng học thêm cái gì đó đi, vẽ tranh hay học đàn gì đó cũng được.”
Liễu Chân Nhã buồn cười nhìn hai đứa nhóc tính toán thay mình: “Mẹ thì thấy bây giờ quan trọng nhất là phải học lái xe, võ quán cách nhà mình khá xa, cũng không thể để Bà Vương đưa tụi con đi học rồi lại phải đưa tụi con đến võ quán mãi được. Mẹ cũng không yên tâm để tụi con đi nhờ xe vào trung tâm thành phố, cho nên mẹ muốn học lái xe, thi lấy bằng, mua một chiếc ôtô, sau này mẹ sẽ đưa tụi con đi học võ.”
“Được đó mẹ.” Giang Thành vui vẻ nắm lấy bàn tay cô: “Sau này cả nhà chúng ta có đi chơi cũng có thể tự lái xe ở nhà mình mà đi rồi.”
Phía Nam Thành Phố Thiên Hải, dọc theo đường từ nội thành hướng ra sân bay là một dọc các cửa hàng bán xe “4S”. (Càfé: cửa hàng xe hơi 4S là một loại hình hệ thống bán ô tô rất rộng rãi ở Trung Quốc, nó cung cấp các dịch vụ từ nhập khẩu xe cho đến bảo dưỡng, túm lại khách hàng chỉ cần cầm tiền đến và mua thôi —– Cảm ơn bạn Trachca đã giúp mình chỗ này, không thì mình chẳng biết nó là cái gì nữa)
Liễu Chân Nhã không hiểu về xe, sau khi xuống taxi nhìn thấy một dãy cửa hàng bán xe không nhìn ra điểm cuối thì ngơ ngác như trẻ nhỏ bị lạc đường.
Giang Thành thì yêu thích các loại mô hình ôtô, máy bay, tàu chiến, mô hình các loại ôtô danh tiếng cậu nhóc có một đống trong phòng, bây giờ nhìn thấy ngoài đời thật, Giang Thành kích động kéo tay Liễu Chân Nhã đến cửa hàng bán xe “Porsche”.
Ba mẹ con bước vào cửa hàng thì được nhân viên cửa hàng nhiệt tình chào đón, niềm nở nhưng vẫn lễ phép hỏi Liễu Chân Nhã muốn mua loại xe giá cả thế nào, muốn mua cỡ xe nào.
Liễu Chân Nhã không biết trả lời thế nào, chỉ nhìn từng chiếc xe đỏ rực, trắng bạc, đen bóng trong cửa hàng mà ngẩn người.
Cô gái bán hàng có kỹ năng rất tốt, mặc dù thấy Liễu Chân Nhã nhỏ tuổi, nhìn qua không giống người có thể mua được Porsche, nhưng vẫn nhẹ nhàng tỉ mỉ nói chuyện, giải thích cho Liễu Chân Nhã. Biết được Liễu Chân Nhã là lần đầu mua xe, cô nhân viên nhiệt tình nói cho Liễu Chân Nhã nghe những vấn đề cần lưu ý, khi thấy Liễu Chân Nhã đã bắt đầu có hứng thú hơn, thì mới giới thiệu liên tục về các ưu điểm của xe Porsche….
Từ cửa hàng xe Porsche đi ra, Liễu Chân Nhã lau mồ hôi trên trán, chột dạ vỗ đầu Giang Thành: “Giang Thành, cũng may lúc nãy con cắt ngang bọn mẹ nói chuyện, thiếu chút nữa là mẹ nghe theo cô ấy luôn rồi.” Cô nhân viên bán hàng nói quá vô cùng, từ miệng cô ta nghe ra được dường như “Porsche” là loại xe vô cùng thần kỳ, Liễu Chân Nhã nghe như mở cờ trong bụng, trong lòng không khỏi có cảm giác: “Không mua một chiếc “Porsche” sẽ là tổn thất cực lớn của mình, sau này nhất định sẽ phải hối hận”, sau đó, sẽ không kềm chế được mà móc tiền ra mua.
“Mẹ thật là yếu đuối quá mà”. Liễu Chân Nhã bị Giang Thành dạy dỗ như con nít. “Porsche quả thật là dòng xe nổi tiếng, rất tốt, nhà chúng ta cũng không phải không mua nổi nó, nhưng mà mua chiếc xe đắt tiền như vậy làm gì đâu? Chúng ta cũng không phải lái xe đi dự dạ hội, không phải tham gia đua xe, cũng không phải tham gia triễn lãm danh xe, lại càng không cần khoe khoan với ai, chúng ta chỉ cần chiếc xe có thể chở cả nhà đi đây đó là được rồi.”
Liễu Chân Nhã còn chưa nói gì, Noãn Noãn bên cạnh đã bất bình lên tiếng: “Sao có thể trách mẹ được chứ! Không phải lúc nãy là em lôi kéo mẹ và chị vào cửa hàng đó hay sao, mẹ và chị cứ nghĩ là em muốn mua xe Porsche không ấy chứ.”
“Phụ nữ, ôi….” Tiểu đại nhân Giang Thành buông tay thở dài: “Thế này, là em thích xe đẹp, nhưng chỉ giới hạn trong việc xem và sưu tập mô hình thôi, bởi vì em là người thực dụng mà. Giống như Porsche, Ferrari, Rolls-Royce, Lamborghini, em rất thích sưu tập mô hình của chúng, còn xe thật, em chỉ muốn sờ muốn nhìn thử mà thôi, hoàn toàn không có hứng thú mua.”
Liễu Chân Nhã nghe vậy thì thở dài, cuối cùng không biết làm sao chỉ nâng tay xoa đầu cậu nhóc: “Con trai, con mới hơn hai tuổi thôi, không cần phải như vậy….kiềm chế bản thân.” Chỉ cần Noãn Noãn và Giang Thành nói muốn, cô nhất định sẽ mua về, đây chính là sự chìu chuộng vô bờ của bà mẹ trẻ.
Giang Thành chớp mắt nhìn Liễu Chân Nhã: “Mẹ, trong sách nói con người phải biết kiềm chế dục vọng của bản thân. Bây giờ con còn nhỏ, phải cần mẹ nuôi dưỡng, cho nên con không thể buông thả chính mình, chờ khi con trưởng thành có khả năng rồi, thì con sẽ tự kiếm tiền để mua.”
Liễu Chân Nhã chăm chú nhìn đôi mắt trong suốt của Noãn Noãn và Giang Thành, cúi đầu hôn hai con mình một cái, “Các bảo bối, mẹ thật sự không cần các con thông minh như thế này.”
Noãn Noãn và Giang Thành nhìn nhau, thông minh thì không tốt sao? Cha mẹ của mấy bạn nhỏ của hai cô cậu không hề được thoải mái như mẹ nhà mình chút nào đâu.
Liễu Chân Nhã một trái một phải nắm tay hai con đi về phía trước: “Trẻ con quá thông minh thì sẽ rất mệt.” Thế giới này giả giả thật thật, thật thật giả giả, chỉ có những người vô tư thì mới có thể sống vui vẻ, thoải mái được.
Đi dạo quanh các cửa hàng ôtô đến trưa, ba mẹ con cùng nhìn trúng một chiếc Volvo màu đỏ hơn 40 vạn, hiếm khi cả ba cùng nhìn trúng một chiếc, nên Liễu Chân Nhã đặt cọc ngay lập tức, hai tháng sau đến lấy xe về.
Nhân lúc chưa hết giờ làm việc, Liễu Chân Nhã đi đến một trường dạy bằng lái ghi danh.
Trời rất nhanh tối xuống, ba mẹ con về đến nhà là nằm vật lên sô pha, hôm nay đi bộ nhiều, mà quan trọng là cả ba đều hưng phấn đến quên cả ăn trưa, nên bây giờ nói là mệt, chứ thật ra là đói không dậy nổi.
“Mẹ, nấu cơm, nấu cơm thôi, bụng Noãn Noãn kêu ầm ầm luôn rồi.” Noãn Noãn lăn lộn trên sô pha.
“Mẹ, con cũng vậy.” Giang Thành ôm mô hình ôtô mới mua ra vẻ đáng thương nhìn Liễu Chân Nhã.
Liễu Chân Nhã vung tay đem hai con ném vào Noãn Viên, “Đi đi, trước hết vào Noãn Viên ăn trái cây lót dạ đi, để mẹ nấu cơm cho tụi con.” Ngọc Tấn Ngâm đã biến mất thì phải biến mất hoàn toàn, mất công để người nào đó đến biệt thự rình trộm nữa thì mệt mỏi lắm, nên ngày 3 bữa Liễu Chân Nhã không để Ngọc Tấn Ngâm làm nữa.
Liễu Chân Nhã ở trong bếp vừa ngâm nga vừa nấu ăn, ừm, có xe rồi, khi nào có thời gian quay về Thành Phố An Nguyên một chút, xem thử xem Vương Gia Tràng thay đổi thế nào rồi, còn có Vương Thẩm đã từng tốt bụng giúp đỡ cô không biết bây giờ ra sao, à, còn có Thạch mẹ, có con như Thạch Lâm và con dâu như Diêu Lệ (chồng cũ của Cốc Tuyết và con tiểu tam), bà ấy đã lớn tuổi như thế…..
Đang nghĩ tới chuyện cũ ngày xưa, thì nghe thấy tiếng di động từ túi áo vang lên, nhìn thấy tin nhắn từ một dãy số xa lạ: “Ngày mai tất cả bạn học cùng lớp đi núi Bạch Mã, buổi sáng đúng 9h tập trung ở sân thể dục, đồ ăn, nước uống, đồ ăn vặt tự mang theo.”
Đi núi Bạch Mã sao? Liễu Chân Nhã giật giật khóe miệng, đã chọn ra được chỗ đi chơi rồi à.