Chương 30
Sáng sớm, sau khi đưa hai con đến võ quán võ thuật truyền thống Trung Quốc, lại cẩn thận dặn dò hai cục cưng và hai con thú cưng ăn trưa thế nào xong, Liễu Chân Nhã mới ôm Tuyết Tuyết vội vội vàng vàng đến trường.
Noãn Noãn, Giang Thành, Tiểu Khả Ái và Thanh Long ở lại võ quán, Liễu Chân Nhã cũng không thể để Tuyết Tuyết một mình trong Noãn Viên được.
Khi đến trường thì hầu như cả lớp chỉ còn lại mình cô, nhưng may mắn vẫn còn chưa đến 9h, cô không đến trễ.
Nhìn thấy Liễu Chân Nhã ôm theo một con chó trắng, ánh mắt các cô gái trong lớp đều phát ra tia sáng lung linh, ngay cả kẻ ngày thường không hề muốn nhìn thấy Liễu Chân Nhã – Liễu Trân Trân cũng vươn tay sờ sờ chú chó.
“Mình cứ nghĩ chỉ có Vương Qúy, Đặng Trung mới mang theo đồ đạc cồng kềnh, ai ngờ bạn còn mang theo một chú chó con ngoài sức tượng tượng của mọi người nữa chứ!” Vương Minh cười sờ sờ đầu Tuyết Tuyết, vờ như không để ý tiếp cận Liễu Chân Nhã mới lui về sau mọi người.
“Thế này là sao ha, Liễu Chân Nhã, sao lại đem con chó nhà cô theo thế? Chúng ta là đi du lịch, không phải là để cô đi chăm sóc chó đâu nha.” Liễu Trân Trân thấy Vương Minh vừa cười vừa nói với Liễu Chân Nhã, miệng không thể không buông lời châm chọc.
Liễu Chân Nhã cũng không thèm để ý đến Liễu Trân Trân, chỉ khó hiểu nhìn về Vương Qúy đang cầm một cái chảo trên tay. “Không phải chỉ là đi du lịch thôi sao, Vương Qúy, sao bạn lại cầm theo chảo vậy?” Vương Qúy trên tay cầm chảo, lưng mang một cái bao lớn, không biết là đựng cái gì. Còn có mấy nam sinh khác cũng vậy, nếu đoán không lầm, mấy túi lớn trong tay họ là đồ ăn đúng không?
Cậu bạn cao gầy Vương Qúy cào cáo tóc cười: “Mình nghĩ đi chơi thì kiếm chỗ nào đó tự nấu ăn.”
Mấy nam sinh cầm túi lớn túi nhỏ khác cũng hưởng ứng: “Đúng rồi, du lịch không phải là nấu nướng dã ngoại sao?”
Liễu Chân Nhã quay đầu nhìn về lớp trưởng Tiêu Lăng Xuân: “Họp lớp quyết định thế nào vậy?”
Vẻ mặt lạnh lùng của Tiêu Lăng Xuân hiện lên một chút bất đắc dĩ: “Làm sao mình biết lớp mình có nhiều người không nhiễm khói lửa nhân gian đâu chứ, ngay cả nấu cơm dã ngoại khi đi chơi cũng không phân công rõ ràng.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Mình và bạn lên phía trước thống kê lại xem sao.” Vương Minh đi tới nói chen vào: “đa số bạn học lớp mình muốn kết hợp nấu cơm dã ngoại và du lịch lại, mọi người cùng leo núi, ngắm cảnh, mệt rồi thì bày ra nấu ăn như vậy mới vui. Chỉ là nếu muốn nấu ăn dã ngoại, bây giờ phải đi mua thêm đồ, vật dụng nấu nướng và nguyên liệu không đủ.”
“Đàm Hạo, Giản Phán và mấy bạn nữa đi siêu thị mua thêm vật dụng và nguyên liệu đi.” Tiêu Lăng Xuân chủ động cầm ba lô giúp Liễu Chân Nhã, lại bị sức nặng của ba lô kéo muốn oằn tay: “Bạn bỏ cái gì trong ba lô mà nặng dữ vậy?”
Liễu Chân Nhã cười ha ha: “Chỉ có chút hoa quả và đồ ăn vặt thôi.” Sức cô không nhỏ, nên đương nhiên ba lô của cô cũng không nhẹ rồi.
Đợi Đàm Hạo và Giản Phán trở lại, một đám người mới kéo nhau ngồi xe công cộng xuất phát đi núi Bạch Mã.
Tại sao gọi là núi Bạch Mã, nguyên do đã không thể tìm được, núi Bạch Mã cũng không phải là thắng cảnh gì, bởi vì nhiều năm trước nông dân sống gần đó phá rừng quá mức, núi Bạch Mã có thể nói là trống trơ trống tróc. Cách đây 2 năm nhà nước mới kêu gọi trồng rừng, nên bây giờ núi Bạch Mã mới có được lơ thơ và cây. Sở dĩ Tiêu Lăng Xuân và Vương Minh cùng những bạn học khác chọn núi Bạch Mã, bởi vì ở đây thuận tiện giao thông, độ cao cũng vừa phải, phù hợp cho học sinh đi leo núi.
Dọc theo đường đi, bạn học cùng lớp thân thiết với nhau bắt đầu chia nhau đồ ăn vặt, to to nhỏ nhỏ trò chuyện cùng nhau, hi hi ha ha khá vui vẻ.
Tiêu Lăng Xuân lưng mang ba lô của cậu cộng thêm ba lô của Liễu Chân Nhã, đầu vã đầy mồ hôi, lương tâm Liễu Chân Nhã trỗi dậy nên mới đặt Tuyết Tuyết xuống đất để nó tự đứng, sau đó cầm lại ba lô của mình: “Vẫn là để mình tự mang đi, mình sợ khi lên đến đỉnh núi bạn sẽ mệt đến mức nằm sấp xuống luôn quá!”
Liễu Chân Nhã mang ba lô lên lưng rất nhẹ nhàng, Tiêu Lăng Xuân nhìn thân hình nhỏ gầy hơn so với đa số người phương Bắc khác của cô, nhỏ như vậy mà sức lực cũng không thua kém gì con trai nha.
Mới vừa mang ba lô lên lưng một chút, Vương Minh không biết từ đâu chui ra: “Liễu Chân Nhã, ba lô của bạn nhìn qua không nhẹ đâu nhỉ, để mình mang giúp bạn cho.”
“Cảm ơn bạn, để mình tự mang được rồi, khi nào mang không nổi nữa mình sẽ nhờ bạn mang hộ mình nhé.” Cảm thấy có ánh mắt như phóng tên lửa vào người mình, Liễu Chân Nhã vội vàng từ chối ý tốt của Vương Minh.
“Vương Minh, mình thấy mệt quá, bạn mang túi giúp mình được không?” Liễu Trân Trân trừng mắt nhìn Liễu Chân Nhã một cái, sau đó xoay người lau lau mồ hôi dịu dàng nói với Vương Minh.
Nhìn thấy cái túi màu trắng trên vai Liễu Trân Trân, Vương Minh mang vẻ mặt tươi cười trả lời: “Phục vụ cho các cô nương xinh đẹp là nhiệm vụ của mình.”
“Cảm ơn bạn.” liếc mắt thị uy với Liễu Chân Nhã một cái, Liễu Trân Trân õng ẹo thắt lưng bước đi song song cùng với Vương Minh.
“Em gái bạn hình như mọi lúc mọi nơi đều đấu với bạn nhỉ.” Không biết từ khi nào, Tiêu Lăng Xuân đã bước lên song song với Liễu Chân Nhã.
Liễu Chân Nhã cười không trả lời.
“Liễu Chân Nhã, con chó của bạn ngoan ghê, không chạy loạn cũng không sủa loạn nhỉ.” Nhìn thấy Tuyết Tuyết bé nhỏ chạy bên cô, vẻ mặt Tiêu Lăng Xuân buồn cười cùng với ngạc nhiên, buồn cười vì con chó chạy nhảy cứ như cái bánh gạo nếp di động, ngạc nhiên vì con chó nhỏ này rất biết nghe lời.
“Ừ, Tuyết Tuyết rất ngoan.” Liễu Chân Nhã cúi đầu dịu dàng nhìn con chó nhỏ dưới chân.
“Bạn để con gái và con trai của bạn ở nhà à?” Tiêu Lăng Xuân nhỏ giọng hỏi, cậu còn tưởng hôm nay Liễu Chân Nhã sẽ không đi chơi cùng mọi người, không ngờ….
“Hai tiểu tử đó đến võ quán võ thuật Trung Quốc học võ rồi, lúc mình đi còn bảo mình cứ đi chơi vui vẻ đi nữa.” Liễu Chân Nhã cười cười lắc đầu, hai tiểu tử kia cứ luôn muốn cô ra ngoài chơi nhiều một chút, nên cô vừa nói sẽ đi chơi với lớp thì tỏ ra hào hứng vô cùng, nếu không phải mắc học võ, không chừng hai tiểu tử đó cũng sẽ đi theo.
Tiêu Lăng Xuân nặng nề nhìn Liễu Chân Nhã: “Bạn thật kiên cường, hai con của bạn cũng thật hạnh phúc…”
Liễu Chân Nhã cảm thấy khó hiểu nhìn Tiêu Lăng Xuân, sao cậu ấy nói mà có vẻ cô đơn quá vậy?
Đi mấy giờ liền mới lên tới đỉnh núi, rất nhiều bạn mệt mỏi nằm vật ra đất.
“Mọi người tự do hoạt động, 12h30 tập hợp lại cùng nhau nấu cơm trưa.” Đàm Hạo vẻ mặt tươi tỉnh đứng giữa vỗ vỗ tay tập trung sự chú ý của mọi người, “Phía đông có một khoảng trống với nhiều loại cây phong và cây bạch quả, muốn chụp ảnh thì có thể qua đó, phong cảnh không tồi đâu; còn bạn nào muốn tâm sự thì đi về phía tây vài chục bước có một dòng suối nhỏ, rất tĩnh lặng….Tóm lại, mọi người muốn vui chơi thế nào thì vui chơi, nhưng mà làm ơn lúc nào cũng phải chú ý an toàn nhé.”
Nhìn đám người tốp năm tốp ba tản ra, Liễu Chân Nhã ôm Tuyết Tuyết ngồi bên một tảng đá nghỉ tạm, núi Bạch Mã tuy không quá cao so với mặt nước biển, nhưng đứng từ trên đỉnh cũng có thể nhìn thấy được toàn cảnh thành phố Thiên Hải. Từ trên đây nhìn xuống, Thành Phố Thiên Hải thật sự rất lớn nha, Thành Phố An Nguyên nơi cô sống hơn mười năm cũng lớn như vậy.
Nghĩ ngơi trong chốc lát, Liễu Chân Nhã thả Tuyết Tuyết để nó tự mình đi chơi, còn cô thì cùng với vài bạn học khác bàn xem sẽ nấu cơm trưa thế nào.
Đây đều là một đám con nít thành thị, bình thường đến giờ cơm đều chỉ biết há mồm, vì vậy bây giờ đối diện với một đống nồi niêu xoong chảo thì không biết phải làm thế nào.
Nhưng mà vẫn có ngoại lệ, Tiêu Lăng Xuân có vẻ rất thông thạo chỉ huy: “Vương Minh, Đàm Hạo, hai bạn phụ trách kiếm củi; Liễu Chân Nhã, Giản Phán, hai bạn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, còn mình thì phụ trách đào lỗ.”
“Đào lỗ làm gì?” Ngoại trừ Liễu Chân Nhã và Tiêu Lăng Xuân thì một đám thiên kim công tử kia trăm miệng một lời hỏi.
Tiêu Lăng Xuân bất đắc dĩ liếc nhìn bọn họ: “Không đào lỗ thì lấy cái gì nhóm lửa nấu cơm?”
Đám người mới bừng tỉnh hiểu ra.
Liễu Chân Nhã và Giản Phán được phân công chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, nhưng thực chất chỉ có mình Liễu Chân Nhã làm, Giản Phán chỉ làm vướng tay vướng chân chứ không giúp được gì. Khi Giản Phán một lần nữa làm rớt con gà làm sẵn mua trong siêu thị xuống đất, Liễu Chân Nhã mới đè tay Giản Phán lại, như là muốn cầu xin cô ấy: “Giản Phán, bạn đi giúp Vương Minh và Đàm Hạo kiếm củi được không? Nấu nhiều đồ ăn như vậy thì phải có nhiều củi mới được.”
Giản Phán cũng biết mình chả giúp được gì, mới thè lưỡi với Liễu Chân Nhã rồi chạy đi.
Đến gần 12h, các bạn cùng lớp mới bắt đầu lục tục tập trung về lại, thấy một cái bếp lò trống rỗng, một cái thớt cũng trống trơn luôn, thì lúc này mới vội vội vàng vàng nhóm lửa nấu cơm trưa.
Khi Liễu Chân Nhã đang hướng dẫn một bạn nữ cùng lớp cắt cá, thì Vương Qúy và vài bạn nam khác chạy đến hô to: “Mọi người mau đến đây xem này, xem mình tìm được cái gì này!”
“Ôi, đây là hài cốt sao?”
“Chắc là giả đó! Trên núi làm gì có hài cốt chứ!”
“Thấy ghê quá, mau vứt đi!”
“Vương Qúy, bạn như vậy là không tôn trọng người ch.ết đó, mau trả lại chỗ cũ đi.”
“Ôi, ở đây có hài cốt vậy có phải ở đây từng có người ch.ết không? Chúng ta là đang ở hiện trường án mạng sao?”
“Tự nhiên mình thấy lạnh quá, mình muốn về nhà….”
Thứ Vương Qúy cầm trong tay là một cái sọ, là khi cậu ấy cùng mấy bạn khác chơi dưới suối lấy ra từ phía dưới một tảng đá.
“Vương Qúy, mau trả lại chỗ cũ đi, đồ của người ch.ết không thể tùy tiện lấy được đâu.” Trong lòng Liễu Chân Nhã có cảm giác bất an, giống như có một cặp mắt dữ tợn từ bộ hài cốt đang nhìn chằm chằm vào cô vậy.
Vương Qúy giơ cao cái sọ trong tay lên, “Mọi người không thấy kỳ lạ sao? Sao hài cốt này lại nằm ở trong nước, hơn nữa chỉ còn lại mỗi cái sọ này thôi? Có muốn một lần làm Homels không? (Sherlock Holmes)” Vương Qúy cầm cái sọ nhẹ nhàng di chuyển qua trước mặt từng người. (Càfé: thằng này gan ghê, tưởng tượng thôi mình đã nổi da gà rồi!)
Khi Vương Qúy cầm cái sọ lướt ngang qua mặt Liễu Chân Nhã, Liễu Chân Nhã nghiêm mặt lùi về sau vài bước, cảm thấy bực bội, bực bội là vì tại sao đi leo núi mà cũng gặp phải ma?