Chương 3: Đêm tối rất thích hợp với việc bắt gian
Diệp Y Lam đến nơi này, cũng đã được một tháng, cuộc sống hằng ngày rất tốt, tuy rằng không có đồ ăn vặt, không có tiểu thuyết, không có máy tính, không có điện thoại nhưng nàng vẫn không thấy chán.
Mà cuộc sống ở đây còn rất tốt nữa là đằng khác, lúc trước thời gian của nàng chủ yếu là ở lỳ trong phòng đọc tiểu thuyết thì bây giờ nàng lại ở lỳ trong phòng luyện công.
Nhờ có Triệt hồn đan, vì vậy 16 tuổi luyện nội công đã trễ nhưng lại cho ra một khả năng ngoài sức tưởng tượng của nàng.
Các giác quan của nàng trở nên khá nhạy bén, nàng có thể cảm nhận được tất cả các tiếng động trong phạm vi nhất định.
Kiếm pháp của nàng cũng được nâng lên đáng kể, khinh công của nàng cũng tăng lên nhưng mà có lúc vẫn không khống chế được mà tiếp đất bằng mông.
Tiêu kỹ của nàng cũng đã bớt khó nghe rồi nhưng mà chỉ bớt khó nghe thôi, nàng nhớ nàng vừa thổi tiêu mấy con chuột ở gần đó đều ngất xỉu sủi bọt mép, hai mắt thì trợn to, nói chung là ch.ết vô cùng khó coi.
Nội công của nàng đã luyện đến bảy thành nói chung bây giờ nàng có thể di chuyển lung tung mà không sợ gì hết.
Hiện tại nếu có vái cao thủ đến, cùng lắm nàng có thể sống thêm một đoạn thời gian, nói chung là khi ch.ết còn lấy lại được một chút danh dự, ch.ết như vậy cũng không quá mất mặt đi.
Nhưng nếu nàng biết khả năng bây giờ của nàng, giang hồ chỉ có vài người có thể đánh tay ngang với nàng không biết nàng sẽ nghĩ gì đây?
( Mỗ beta : Rơi vài vạch đen, em thấy chị nên cất kĩ quyển tu luyện đó đi, quyển sách ấy vừa dạy tiêu, vừa dạy nội công, vừa dạy kiếm kĩ, chắc chắn là hiếm không chỗ nói, sẽ có nhiều người tranh dành, chắc chắn là đồ tốt)
Diệp Y Lam vươn vai mở cửa nhìn bầu trời, khoé miệng gợi lên 1 nụ cười quái dị, nàng phải đi quốc khố kiếm chút ngân lượng, đồ ăn trong viện của nàng rất ít cũng may có mình nàng nếu không sẽ ch.ết đói mất.
Nàng nhất chân chuẩn bị đi thì lại nhớ đến nha đầu cận thân bên người mình, từ lúc nàng tỉnh dậy vẫn chưa thấy nha đầu đó.
Chẳng những không có, mà cũng không lưu lại một chút dấu vết nào, mày Diệp Y Lam cau chặt sau đó nhớ đến tình tiết trong truyện, phải rồi nàng làm sao lại quên nha đầu thân cận bên cạnh nàng chính là người phản bội nàng hại nàng bị biến vào lãnh cung.
Hiện tại chắc nha đầu đó đang ở chỗ của Lương Phi, xem ra việc đi quốc khố tính sau, cứ qua chổ Lương Phi một chút.
Diệp Y Lam nhún người biến mất trong gió.
----- Ngự hoa viên -----
Diệp Y Lam nấp trong tán cây con mắt đảo xung quanh, nàng chính là một kẻ mù đường a, thêm cái kí ức của nữ phụ lại, cũng không có một chút thông tin gì về đường đi trong cung.
Xong nàng rồi, đây là chỗ nào vậy, aizz không được, nàng nhất định phải kiếm cho bằng được bản đồ hoàng cung nếu không ngộ nhỡ đi lạc không phải sẽ rất thảm sao?
Diệp Y Lam chán nản dựa vào cây, nhắm mắt nghĩ cách bằng trực giác...
" Ghét quá, nhẹ thôi, người ta đau đó "
Một giọng nói eo éo vang lên cách đó không xa, làm toàn thân Diệp Y Lam nổi cả da gà, nàng hé mắt nhìn về phía cồn đá.
Đây chính là kịch ɖâʍ loạn hậu cung sao? Rất thú vị.
" Bảo bối, thỏa mãn không? "
Một giọng nói trầm đục đầy mùi vị ȶìиɦ ɖu͙ƈ khiến người ta cảm thấy chán ghét.
"...."
Rất lâu sau lại nghe tiếng cười ɖâʍ ố của nam nhân kia.
" Ha ha xem ra hắn không thỏa mãn nàng rồi "
" Ghét quá .... "
Giọng nữ nghẹn uất, có chút nũng nịu lần nữa vang lên.
Diệp Y Lam cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, oa giọng nói có thể uống đến mức độ này thật cmn thiên tài mà.
Theo bản năng nàng đưa hai tay xoa xoa hai cánh tay.
Lại nghe phía dưới có tiếng rên rỉ ư ử, như tiếng chó bị dẫm phải đuôi. (cười tử ta :sofunny: )
Mẹ nó, muốn kéo người đến bắt gian hay sao mà rên to vậy, thật là ....
Cách đó không xa cũng có hai bóng người đang đứng.
Cả hai đều mặc trường bào đen, đứng khuất trong bóng tối không nhìn rõ mặt mũi ra sao.
Nam nhân phía sau phong nhã, nụ cười nhàn nhạc.
" Ngươi xem là một đại nam nhân lại không thoả mãn được nữ nhân của mình, thật không đáng mặt nam nhân mà."
Chỉ thấy nam nhân phía trước khoé môi cong lên nụ cười không sao cả, chậm rì rì lên tiếng.
" Ngươi nói xem nàng thỏa mãn như vậy, liệu ta bước ra nàng ta có khóc lóc nói mình oan ức không?"
Nam nhân phía sau lập tức ngậm mồm không nói nữa.
Hai người bên này thì thong thả còn Diệp Y Lam thì không thể chịu nổi nữa rồi.
Nàng cẩn thận bẻ nhánh cây, ném vào hai người phía dưới.
Khiến cả hai người đang dục tiên dục tử sợ đến cứng người, mở miệng hỏi:
" Ai"
Hai nam nhân đằng xa cũng nhìn lên cây, chỉ thấy một bóng người nhỏ nhắn từ từ tiếp đất.
Diệp Y Lam vừa tiếp đất đắc ý nhìn đôi cẩu nam cẩu nữ kia, cười lạnh.
" Cho hỏi đây là nơi nào của hoàng cung vậy ...."
Nữ tử khó khăn trừng mắt trả lời
" Ngự hoa viên"
Diệp Y Lam gật đầu một cái, sau đó vui vẻ nói.
" Ân, cảm ơn, hai người liền tiếp tục, không phiền hai người nữa "
Sau đó nàng rất có phong thái hiệp nữ phất tay bỏ đi.
Hai nam nhân ở xa " ...."
Hai người đang ngoại tình " .... "
Diệp Y Lam vui vẻ chưa lâu vì không phải nghe tiếng chó động tình khó nghe, thì một cây kiếm từ đâu bay thẳng đến chỉa vào nàng.
Cứ tưởng cây kiếm sẽ đâm trúng Diệp Y Lam nhưng không nghĩ đến, Diệp Y Lam xoay người, tung một chưởng cây kiếm lập tức bay xuống dưới đất.
Diệp Y Lam không hứng thú nói.
"Các ngươi đừng phạm phải giới hạn cuối cùng của ta..."
Sau đó lại xoay người bỏ đi.
Hai nam nhân đằng xa nhìn theo bóng nàng có chút nghiền ngẩm.
Nội lực của nữ tử này rất mạnh, giang hồ rất ít người tuổi nhỏ lại có khả năng như vậy, lại còn ở trong hoàng cung.
Nữ tử đó có thân phận gì...