Chương 4: Xuất cung - Gặp được người trợ giúp cho sau này (1)

Diệp Y Lam, vẫn bộ dáng tuỳ tiện ấy, mái tóc buông thả tự nhiên, chỉ có điều y phục đã không còn tuỳ tiện như trước, tất cả phẳng nếp, nàng vắt chân lên cây suy nghĩ.
Gương mặt xinh đẹp của nàng rất trầm tư không rõ cảm xúc.


Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ nàng đang rất bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng nàng loạn thành một mảnh.
Theo truyện nữ phụ ở trong lãnh cung 4 tháng thì nam chính một lần du hành gặp nữ chính.


Hắn bị tài hoa của nữ chính hấp dẫn đã mang nàng về bên người, bất chấp sự phản đối của triều thần mà độc sủng nàng.
Nữ phụ vốn không tranh không dành an dưỡng trong lãnh cung, người đời làm gì nàng đều không chút quan tâm, thậm trí nàng ta cũng lười quan tâm.


Vì nam chính nói nữ phụ không ch.ết thì hắn sẽ không bao giờ phế hậu, nữ chính biết được đã cho sát thủ của mình đi giết nữ phụ.
May là nữ phụ phúc lớn mạng lớn, bị đâm sâu như vậy, mạng chỉ còn nữa cái mà ý chí sinh tồn quá mãnh liệt mà nữ phụ mới có thể sống.


Nữ phụ vốn không tranh lại đột nhiên quay đầu lại phản công, hại nữ chính chở tay không kịp.
Chỉ là nữ phụ vẫn là nữ phụ, không tranh thì được gì, tác giả vẫn thiên vị như vậy.


Chỉ trách nam chính có mắt không tròng yêu nữ nhân như vậy, không, nhầm phải nói nữ chính nào là nữ cường nhân đều như vậy, đều khiến nam chính yêu, sủng, chấp mê bất ngộ như vậy.


available on google playdownload on app store


Khuynh Lam một nhà văn mạng từng nói: " Yêu sủng của nam nhân chỉ dành cho nữ nhân có thể thoả mãn được dục vọng của họ."


Diệp Y Lam lại bắt đầu cảm thấy đau đầu, nàng hiện tại có võ công, nhưng không có thế lực trống lưng thì chẳng khác nào như chim trong lồng, như cá trong chậu, đời này đừng mong ngóc đầu dạy được.


Hôm qua nàng có đi quốc khố lấy được kha khá ngân lượng, cụ thể là nàng đã không khách khí lấy đi 50 vạn ngân phiếu.
Còn rất tốt bụng phóng hoả đốt nữa viện Lương Phi, tặng Lục Chiêu Nghi một ít phấn ngứa, chỉ sợ hai tháng tới nàng ta sẽ an phận thủ thường một chút, coi như trả thù cho nữ phụ đi.


Nữ phụ tuy hóng hách ngang tàn nhưng tối kị của nàng chính là hạ độc thủ với một đứa trẻ con.


Từ lúc bị biến vào lãnh cung nữ phụ cũng không tìm cách thoát ra, không phải nàng không có cách mà là nàng ta cảm thấy lãnh viện rất tốt, không tranh không đấu, ngày cơm ba bửa, lúc ở phủ thừa tướng nàng ta phải hàng ngày nghĩ kế đễ tránh âm mưu của di nương cùng thứ muội, nàng ta thật sự rất đau đầu.


Diệp Y Lam không thể không công nhận, mặc dù những việc làm của nữ phụ rất ác độc, âm ngoan nhưng nó xuất hiện từ tự vệ. Thật ra nữ phụ vừa đáng hận vừa đáng thương, thân phận của nàng khiến người ta thương cảm, đôi khi ch.ết rồi cũng chính là một sự giải thoát dành cho nàng ấy đi.


Diệp Y Lam thở dài lần thứ n, nàng vốn không phải người lương thiện, nhưng nữ phụ lại khiến nàng không tự chủ được đau sót, có lẽ do nàng đang trong thân sát của nàng ấy, kế thừa kí ức của nàng ấy còn kế thừa luôn cảm xúc đa sầu đa cảm của nàng ấy chăng.


Diệp Y Lam tung người nhảy xuống cây nhìn bầu trời trong xanh.
Mọi việc tuỳ duyên đi, hiện tại nàng ở lãnh cung, xung quanh ít người canh gác, lại là nơi địa hình thấp nhất trong hoàng cung.
Dù sao nàng đến đây cũng hơn một tháng rồi, đã đến lúc ra ngoài ngắm cảnh sắc kinh thành cổ đại rồi.


Nghĩ là làm Diệp Y Lam lập tức chuyển bước chân trốn ra ngoài, còn không ngần ngại mang một chút ngân phiếu.
Mặc dù nàng thích ăn cơm bá vương nhưng mà có ngân phiếu sẽ tốt hơn.
----- Kinh Thành -----
Diệp Y Lam một thân y phục màu xanh nhạt, mái tóc nàng được cột gọn gàng.


Gương mặt xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn, khí chất thanh cao khiến người ta phải ngước lên nhìn.
Mỗi một động tác của nàng đều hấp dẫn người nhìn.
Đường xá tấp nập người qua lại khiến Diệp Y Lam cũng có chút xuýt xoa, không hổ là kinh thành a~
Phồn hoa như vậy ....


Diệp Y Lam hứng thú liếc lung tung, khoé miệng bất giác cong lên.
Nàng vừa nhất chân đi được vài bước liền lùi lại, nàng nheo mắt nhìn tiệm trước mặt.
Tuý Tiên Lâu.
Chổ này là gia sản của nữ chính.
Đôi mắt nàng loé lên tia gian xảo.
Diệp Y Lam rất phong thái nữ hiệp bước vào Tuý Tiên Lâu.


Lập tức có một tiểu nhị bước đến thái độ không kiêu ngạo không siêu nịnh cuối đầu với nàng.
" Vị tiểu thư này, tiểu thư có hẹn trước chứ"


" Không có, ta đến một mình." Diệp Y Lam cười như không cười nói, đôi mắt loé lên sự tán thưởng, quả không hổ người của Hồng Hạc môn nổi danh thiên hạ, thái độ rất tốt a.


" Vậy mời tiểu thư đi bên này. " Tiểu nhị liếc nhìn bộ y phục lụa mềm của Diệp Y Lam, hắn biết vị tiểu thư trước mặt không thể đắc tội, vì lụa này là cực phẩm trong cực phẩm a~
Diệp Y Lam theo chân tiểu nhị vào một căn phòng.


Bên trong trang trí hết sức đơn giản, khí chất tươi mát khiến cho người ta yêu thích không thôi, trang trí này thật sự rất hợp với ý của nàng.
Nàng phất áo ngồi xuống bàn, khịt mũi một cái mới lên tiếng nói với tiểu nhị gần đó.


" Một ít điểm tâm đơn giản là được, thêm một bình trà hoa cúc đi "
Tiểu nhị lập tức lui ra, khoảng 1 khắc sau một đĩa điểm tâm phong phí được mang lên kèm theo một bình trà hoa cúc thơm ngào ngạt.


Diệp Y Lam đợi tiểu nhị lui ra lập tức quăng luôn cái hình tượng tao nhã nào đó cầm một khối điểm tâm trong suốt cho vào miệng.
Điểm tâm thật ngon, không ngọt, không ngán bỏ vào miệng liền tan ra, tạt nghề pha trà cũng rất tốt.
Vì sao một người như nàng lại biết thưởng trà?


Thật ra, nhà của nàng đều là theo phong cách cổ điển cả, đều là những người nghiêm túc, ông nội nàng là một người yêu trà, yêu cờ, thưởng họa thưởng thơ, mẹ nàng lại học nữ công thuần thục tất cả các loại đàn và cầm , chỉ là không biết lúc sinh ra nàng đột biến gen bao nhiêu lần mới sinh ra một đứa quái thai như nàng.


Thành tích nàng gây ra đã phá kỉ lục của gia đình nghiêm túc rồi.
Đang thưởng thức bánh vừa nghĩ đến chuyện xưa thì một tiếng ồn áo ở dưới lầu khiến nhã hứng của nàng cũng bay mất.
" Tắc Doãn Thiên, hôm nay ta sẽ lấy mạng chó của ngươi để bái tế vong linh đã mất của phụ mẫu ta"






Truyện liên quan