Chương 6: Người mặc áo đen bí ẩn
Diệp Y Lam khó khăn xua tan cơn nghẹn do thức ăn, dùng Mê Ảnh lúc ẩn lúc hiện trong không khí.
Nàng không hề hay biết, cách đó không xa tại một tửu lâu, có hai nam nhân đã thấy bóng nàng, để ý kĩ chính là hai nam nhân ở trong hoàng cung nhìn thấy nàng.
" Là nàng ta, khinh công như vậy ngay cả ta cũng không theo kịp." Nam nhân này tên Lưu Tuỳ Dương, là đệ nhất công tử Nhạc Lâm quốc, hắn ta vẫn bộ dáng phong nhã trong cẩm bào màu tím than, yêu mị rực rỡ.
" Ân " Nam nhân bên cạnh chính là hoàng đế Nhạc Lâm quốc, Quân Phong Minh, hắn một y phục cẩm bào màu đen, gương mặt tuấn mĩ của hắn nghĩ gì không ai biết được.
Cả hai cùng nhận ra Diệp Y Lam bởi mùi hương trên người nàng rất đặt biệt, ngửi qua một lần sẽ không bao giờ quên được.
--- --- ----
Rừng cây ngoại thành.
Lục Tiểu Thanh chạy thẳng đến giữa khu rừng, nàng ta đứng thẳng, đôi con mắt nàng tràn đầy một mảnh khó hiểu, giọng nàng cũng lạc đi vài phần.
" Ta biết ngươi ở đây, lập tức xuất hiện đi. "
Diệp Y Lam vừa tới cảnh này lập tức trốn sau cành cây, tai nàng hơi động đậy, nghi hoặc nhìn xung quanh.
Chỉ thấy rất lâu sau một cơn gió lạnh thổi qua, từ trong rừng cây một bóng người áo đen che phủ mặt xuất hiện.
" Thế nào, ngươi tìm ta có việc gì. "
Giọng nói của người này khàn khàn, nghe không ra nam nữ, chỉ thấy dáng vẽ của người tuổi không còn nhỏ.
" Nói cho ta biết có phải không phải ma cung giết cả nhà ta phải không? " Giọng nói Lục Tiểu Thanh thêm vài phần sắc xảo, cả người toát lên một cổ khí quái dị.
" Hừ, đúng vậy." Người áo đen hứ lạnh hai cái, hắn kiêu ngạo phất tay. " Đã biết ngươi là phế vật không làm nên trò gì rồi, mất thời gian của ta quá. "
Lục Tiểu Thanh lập tức hiểu, nàng là bị người khác xem như đồ thế mạng, ha ha, cả đời nàng ngay cả kẻ thù cũng nhầm, 2 năm ròng rã trả thù hoá ra nàng bị người ta lợi dụng a~
Đáng lắm.
" Ngươi chính là người giết ch.ết cả nhà ta?"
" Phải. " Người áo đen không nhanh không chậm phun ra một câu. " Vì cả nhà ngươi cực kì làm ta không vừa mắt. "
Lục Tiểu Thanh lạnh lùng cười:
" Có phải hay không, bây giờ ta hết giá trị lợi dụng, ngươi đang tính giết ta sao?"
" Ai, một nha đầu thông minh, chỉ là quá thông minh không tốt đâu. " Người áo đen lên tiếng ca thán, nha đầu này thật rất thông minh, giết nàng thật uổng phí, nhưng không giết sẽ có hậu hoạn cho sau này.
Lục Tiểu Thanh nhắm mắt lại, lấy trong tay áo ra mấy cây kim châm, nàng từ từ mở mắt ra, đôi con ngươi màu nâu chuyển sang màu đỏ thẩm trong thật đáng sợ.
" Ta biết đánh không lại ngươi, nhưng mà dù có ch.ết cũng phải làm ngươi bị thương. "
Nói rồi nàng ta phất tay, ba kim châm kèm theo nội lực của mình.
Không nghe bất cứ một tiếng gì chỉ thấy ba kim châm đều nằm trên tay của người áo đen.
Hắn cười trầm thấp thưởng họa tiết trên cây châm sau đó khen ngợi.
" Ai, đúng là kim châm của đệ tam sát thủ gian hồ, nhưng với chút bản lĩnh ấy của ngươi, muốn làm ta bị thương thì thật chuyện cười"
Người áo đen phất tay một cỗ nội tức đánh thẳng đến chỗ Lục Tiểu Thanh, nàng ta vận nội lực trống lại nhưng lại bị phản phệ mà văng ra đập vào cái cây cách đó mười thướt rồi phun ra bùn máu tươi.
Miệng vẫn còn lẫm nhẫm những chữ này, sau đó thì nàng ta cũng ngất đi.
" Tà ... ... Y ... ... "
Tà Y cũng tức là người áo đen, hắn thong thả đi về phía Lục Tiểu Thanh, trên tay còn vận nội lực đang tính một chưởng đánh ch.ết nàng ta thì ba chiếc lá từ đâu đó bay thẳng đến chổ hắn.
Hắn lập tức xoay người né đi, nheo mắt nhìn xung quanh, hắn không cảm thấy có ai ẩn núp gần đây, người này võ công chỉ sợ không thấp hơn hắn.
" Ai, núp núp nó nó thì còn gì là chính nhân quân tử, mau ra đây. "
Một tiếng cười khanh khách trong không khí vang lên sau đó Diệp Y Lam từ trên cây hạ xuống, tư thái đẹp mắt, đôi mắt đầy ý cười nhìn Tà Y.
" Bản tiểu thư vốn chẳng phải chính nhân quân tử cũng chẳng phải anh hùng hảo hán, ta bất quá cũng là một tiểu nữ tử thấy một đại nam nhân đã thương một nữ tử mà ra tay tương cứu thôi."
Tà Y thoáng cái giật mình, nha đầu này rất mạnh, cả giọng điệu cũng cười cợt không một chút nghiêm túc, nhưng giọng điệu này mới chính là đáng sợ.
" Ngươi là ai? " Tà Y chưa từng gặp nữ tử nào như Diệp Y Lam, đôi mắt hắn loé lên sự khó hiểu.
" Ta ư? Ta chỉ là một tiểu nữ tử, không danh không phận, không gia thế, khắp nơi bốn bể là nhà. . . Phía dưới lượt bỏ một ngàn từ. Tóm lại chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt thôi. " Diệp Y Lam hé mắt nhìn Lục Tiểu Thanh, cũng may chỉ tổn thương lục phủ ngũ tạng không nặng lắm nếu không nàng có học y đi nữa cũng không có cách cứu.
Tà Y nhíu mày, vô danh tiểu tốt hay cho câu vô danh tiểu tốt, bất quá giỏi thì sao hắn cũng nhất định lấy mạng nàng.
" Mặc kệ ngươi là ai, xen vào chuyện của ta chính là chuẩn bị ch.ết đi."
Tà Y vung chưởng phong về phía Diệp Y Lam.
Diệp Y Lam đánh nhau rất giỏi, lúc trước từng đánh với mấy chục thằng con trai không xi nhê gì, nhưng kinh nghiệm đánh nhau bằng nội lực nàng còn thiếu, dù nội lực của nàng có mạnh đi nữa cũng khó tránh khỏi luống cuốn.
Được rồi, né bên phải hay bên trái, Diệp Y Lam đang đinh ninh bên nào thì chưởng phong đã lại gần nàng rối quá phất tay một cái.
Không gian nhất thời ngưng lại, Tà Y biến sắc, chưởng vừa rồi đã bảy thành nội lực, vậy mà nha đầu kia chỉ một cái phất tay liền tan biến, nha đầu này không đơn giản như hắn tưởng, Tà Y lập tức biến mất trong gió.
" Hừ, lần này ta tha cho ngươi một lần."
Diệp Y Lam ngây phỗng ra, con mẹ nó một cái phất tay liền tan biến, sẽ không phải giống trong phim, nàng thật lợi hại như vậy sao?
Không thể tin được a~~~
Thiên ơi ~~~