Chương 7: Giang hồ đệ tam sát thủ - Lục Tiểu Thanh
Diệp Y Lam ngồi trên chiếc bàn đá trong lãnh viện, tay cầm bút lông, tuỳ tiện viết gì đó lên tờ giấy tuyên thành.
Hôm nay nàng vẫn vậy, vẫn một thân trung Y đứng trong gió, mái tóc tuỳ ý buông thả, nàng không thích y phục rườm rà chút nào, mấy bộ y phục đó không hợp với phẩm vị của nàng.
" Cạch" một tiếng mở cửa vang lên, Lục Tiểu Thanh từ cửa phòng bước ra, thấy một nữ tử chỉ thân trung Y màu trắng bộ dáng đang lăng tăng suy nghĩ cái gì đó, thỉnh thoảng ghi chép lại.
Lục Tiểu Thanh không lên tiếng chỉ đứng im đó nhìn Diệp Y Lam.
Diệp Y Lam cũng không lên tiếng chỉ chăm chú nhìn vào tờ giấy tuyên thành, cứ như ngươi không lên tiếng ta đây cũng không lên tiếng.
Mặt trời đã lên cao, Diệp Y Lam vẫn bình tĩnh viết lên giấy tuyên thành.
Gương mặt xinh đẹp của Lục Tiểu Thanh càng ngày càng tái, có lẽ do vết thương chưa lành mà nàng ta lại cố đứng cho tới bây giờ thật sự là kì tích.
Diệp Y Lam cuối cùng cũng dừng bút, khoé miệng nâng lên nụ cười, đặt cây bút lông xuống, cầm tờ giấy tuyên thành cuộn lại, sau đó mới bình tĩnh nhìn Lục Tiểu Thanh.
Lục Tiểu Thanh thấy ánh mắt của nàng có chút không quen, rất lâu sau mới mở miệng.
" Ngươi là người đã cứu ta sao? "
" Phải. " Diệp Y Lam tuỳ ý trả lời, nàng đạm mạc ngồi trên ghế, sống lưng của nàng thật mỏi.
" Đa tạ. " Lục Tiểu Thanh chấp tay cảm tạ.
Diệp Y Lam gắn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng.
" Ta cứu ngươi cũng có nguyên do của mình." Thấy Lục Tiểu Thanh nghi hoặc nàng chậm rì rì nói tiếp: " Ta cứu ngươi không phải từ lòng tốt mà là cần một người trung tâm với mình mãi mãi."
A, cần thuộc hạ?
Lục Tiểu Thanh nhìn nữ tử trước mặt, trên người nàng có một lực lượng thần bí, một cổ khí chất mơ hồ khiến cho người khác có chút mê mụi.
Nàng ta không biết làm sao, Lục Tiểu Thanh nổi tiếng giang hồ đệ tam sát thủ - Hồng Hoa Liên.
Nay lại không thể có khả năng báo được thù nhà của mình, thật nực cười, phụ thân, mẫu thân là con gái bất hiếu hại mọi người lo lắng rồi.
Cắn răng nhịn tâm tư muốn khóc của mình, nàng ta nhìn Diệp Y Lam một thân bình tĩnh trước mặt, nàng ta vẫn không mở miệng lên tiếng.
Diệp Y Lam cũng không nói gì, nàng đã biết trước Lục Tiểu Thanh sẽ như vậy, dù sao nàng ta cũng là sát thủ đứng thứ 3 trong giang hồ sao có thể khuất phục trước nàng chứ.
Một lúc sau Diệp Y Lam hạ mắt:
" Bỏ đi, nếu ngươi không đồng ý, xem như ta làm một việc tốt vậy, sau khi vết thương ngươi lành ngươi lập tức có thể đi. "
Diệp Y Lam đứng dậy, phất tay áo bỏ đi, nàng vừa đi được hai bước, Lục Tiểu Thanh đang im lặng đột nhiên lên tiếng:
" Ta đồng ý. "
Diệp Y Lam cũng không dừng bước chỉ một tiếng vang vọng trong sân:
" Vậy mừng ngươi trở thành thuộc hạ của ta, Lục Tiểu Thanh."
Lục Tiểu Thanh đứng nhìn bóng dáng biến mất của Diệp Y Lam lại nhìn cuộn dấy tuyên thành trên bàn, bên trên chỉ có tám chữ:
" MUỐN BÁO THÙ MƯỜI NĂM CHƯA MUỘN"
Chỉ tám chữ làm sao lại viết lâu như vậy.
Diệp Y Lam đi vào phòng lập tức khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Oa mệt quá, tại sao trong phim, mấy nữ hiệp đại nhân đóng giả mặt lạnh được, đến khi nàng đóng lại rất muốn cười a.
Thu phục đệ tam sát thủ đối với nàng một lợi mà trăm hại, nàng biết một khi thu sát thủ dưới chướng, chắc chắn sẽ có những ngày không an ổn.
Nhưng mà nàng biết có thu hay không cuộc sống của nàng cũng đâu còn an ổn nữa, không phải sao?
Nàng không phải nghĩ cách chống đối nam chính và nữ chính mà phải làm cho hai người đó thuận lợi ở bên nhau thì số kiếp nữ phụ của nàng mới tận.
Nàng chỉ dẹp cho mình một con đường sống thôi, ba tháng nữa là nữ chính xuất hiện, nàng phải dùng hết thời gian xây dựng thế lực cùng luyện thuần thục võ công, đến ngày nữ chính xuất hiện nàng ắc sẽ tạo nên một màn kịch ch.ết cháy hoàn mĩ, sau đó thuận lợi đi ra khỏi hoàng cung này.
Sống một cuộc sống tiêu dao bốn bể, chỉ cần nơi đâu có thể ở được nàng đều nguyện ý.
Còn về nam nhân thì nàng một chút cũng không hứng thú, lúc trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy còn sau này cứ để mọi việc tuỳ tâm đi.
-----
1 tháng sau, Diệp Y Lam nhàn nhạ ngồi trong sân thưởng trà, bên cạnh nàng có hai nha đầu đang đứng.
Một người là Lục Tiểu Thanh, người còn lại được nàng mua từ chợ nô lệ trở về tên Đinh Hương.
Đinh Hương một nữ tử tuy tính cách lúc nào cũng nghịch ngợm cười đùa khác với Lục Tiểu Thanh, mặt lúc nào cũng lạnh như tiền.
" Chủ nhân, người đoán xem trong vòng 1 tháng qua ngoài thành xảy ra chuyện gì. " Đinh Hương nghịch ngợm nói, còn không quên châm trà cho chủ nhân mình.
" A, em nói thử xem đã xảy ra những gì. " Diệp Y Lam đảo mắt, tính cách dạo gần đây của nàng đã thay đổi rất nhiều, chủ yếu nàng chỉ ở trong phòng luyện công, luyện chữ, có khi còn luyện tiêu, nói chung nàng không có hứng thú ra ngoài nữa.
Đinh Hương ra bộ dáng đáng sợ nói: " Chính là gần đây rất nhiều nữ tử biến mất không rõ tin tức nha. Có người nói do một lão nhân hay lão bà bà bắt nữ nhân để giữ gìn thanh xuân nha."
Diệp Y Lam bưng ly trà lên uống một ngụm, nghe tin này lập tức phun hết ra ngoài, lấy tay che miệng không ngừng ho khan.
Lục Tiểu Thanh tao nhã tránh qua một bên, Đinh Hương cũng nhanh chóng tránh qua một bên, chỉ là nàng ta vốn đứng gần Diệp Y Lam nên dù tránh cũng không khỏi bị bắn vào người, đã vậy nàng ta còn dẫm phải tà váy ngã lộn cổ xuống đất ....