Chương 1-1
Thành Hạ tự mình đi nhập học, cũng là bất đắc dĩ thôi, mẹ cô đi Tây Bắc họp còn chưa về.
Con đường rợp bóng cây trên sân trường có không ít nam sinh đang chờ đón, nhưng đáng tiếc không có ai để ý đến cô gái nhỏ kéo chiếc vali to đùng này cả! Không phải là vì hình dáng làm cho người ta (nhất là nam sinh) không muốn bảo vệ sao: tóc ngắn, mặc Tshirt, dáng vẻ thì chưa trổ mã lắm.
Cuối cùng cũng tìm được nơi đón tiếp của Ngành Kiến trúc, lúc này náo nhiệt chẳng khác nào chợ bán thức ăn, thật vất vả kéo cái vali chen vào lấy số, rồi qua kế bên xem Bảng hướng dẫn, xem ra nơi phải đến cũng không ít, còn kéo cái vali to như vậy thì phải làm sao đây?
Mặt trời chói chang, cô dám khẳng định mình không muốn ch.ết vì mất nước đâu, nhìn qua nơi tiếp đón, cô âm thầm suy nghĩ, có lẽ giới tính vẫn có thể chiếm chút ưu thế, những người khóa trên nơi tiếp đón - họ sẽ phải giúp cho cô chứ? Không giúp à? Cũng phải giúp thôi!
"Aizz, cô bạn này, cái vali của cô kìa." Có người gọi cô bé.
Khua xấp biên lai nhỏ trong tay: "Không có ai trông giúp em cả, học trưởng, làm ơn đi, em sẽ quay lại liền." Xoay người là chạy ngay.
Người xếp hàng đa phần là phụ huynh, Thành Hạ xếp ở trong đó cũng có vẻ có chút vượt trội.
Nói là quay lại ngay, nhưng thời gian mỗi lần nộp phí đều không ngắn, chờ cô quay lại đã hơn 40phút sau, mồ hôi chảy ròng ròng trên người, trên mặt.
Cô thúc vào chiếc vali đặt ở bên cạnh nam sinh, lúc này là giữa trưa nên người đến nhập học ít, anh chàng đang nhắm mắt dựa vào cái vali của cô nghỉ ngơi.
"Học trưởng, xin cám ơn ạ." Thành Hạ nói. Anh mở mắt nhìn Thành Hạ, vì bị ánh nắng gắt chiếu vào mà khuôn mặt cô đỏ lên, nói: "Trời rất nóng phải không?"
"Vâng, không sao, cũng nhanh mát thôi, cám ơn học trưởng." Thành Hạ kéo cái vali đi tìm ký túc xá của cô.
"Cô bé này nhìn rất hoạt bát."
"Vâng, tên cũng hoạt bát, Thành Hạ."
Nhìn khuôn mặt đỏ như quả táo, Giang Nam Đồng lấy lại tinh thần, suy nghĩ.
Nhập học kết thúc như vậy, trừ lúc nộp phí không cẩn thận đạp người đằng sau một cái, ngoài ra không có gì hơn. Bởi vì trường học quá đông, không đủ chỗ nên Ngành Kiến trúc của họ rất may được xếp lịch tập Quân sự vào hè sang năm, Thành Hạ cảm thấy không có gì, ngược lại thì rất nhiều nữ sinh đã than thở vì lúc nghỉ hè không thể về nhà.
Không tập Quân sự nên bắt đầu sớm hơn so với các ngành khác, gọi điện nhắn tin với bạn học cũ, nghe họ miêu tả việc tập quân sự cô luôn có cảm giác mình đã bỏ sót một công đoạn, giống như là chưa đăng ký kết hôn mà đã động phòng rồi vậy.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tư tưởng, nhưng khi bước vào phòng học nhìn thấy toàn một kiểu đầu đinh, trong lòng Thành Hạ vẫn có chút chán nản, nơi dương thịnh âm suy, phải cẩn thận.
25 thành viên, chỉ có 5 nữ, quả thực là động vật quý hiếm cấp quốc bảo. Mỗi ngày đi học, Thành Hạ đều cảm thấy mình như là phụ nữ lạc vào vương quốc đàn ông vậy.
Có lẽ, tất cả nam thanh nữ tú đối với truyền thuyết ‘TÌNH YÊU SINH VIÊN’ đều đặc biệt khao khát, cho nên lúc này mới vừa tựu trường khoảng một tháng mà các nam sinh đã bắt đầu rạo rực, trong không khí hình như cũng tràn ngập hương vị mờ ám.
Thành Hạ không muốn trở thành mục tiêu liền trốn tránh, việc học là quan trọng nhất được đặt lên hàng đầu, lên thư viện thì nhảy tót vào một góc trống nào đấy.
Lâm Phóng gửi tin nhắn hỏi về cảm tưởng học đại học của cô, Thành Hạ nói, không có gì, chỉ cảm thấy mọi người bắt đầu phát tình.
Lâm Phóng nói cô có thể yên tâm, các nam sinh đều thích loại chó to như nhau, không có hứng thú lắm đối với loại chó nhỏ Bắc Kinh này.
Thành Hạ sờ mũi một cái, Lâm Phóng hãy chờ cô được nghỉ sẽ đập ch.ết anh.
Nguyên nhân Lâm Phóng gọi Thành Hạ là con chó nhỏ Bắc Kinh bởi vì cái mũi của cô. Thành Hạ có chiều cao bình thường, dáng người bình thường, cũng có thể nói là không có gì nổi bật, con mắt to còn tròn nữa, nhìn xuống dưới chỉ có cái sống mũi không cao lắm lại không thẳng lắm, được cái đặc điểm của mũi cũng tàm tạm, theo lời Lâm Phóng nói, cái mũi của cô giống với con chó Bắc Kinh đáng yêu của cô trước đây, chó Bắc Kinh gọi là Đại Mao, vì vậy Lâm Phóng gọi cô là Nhị Mao.
Một giờ 50 phút chiều, bốn nữ sinh ở trong phòng 317, kéo rèm cửa sổ, lúc này yên tĩnh.
"Thành Hạ, hôm nay cậu không đi học hả?" Một nữ sinh dáng người cao gầy tóc dài phấp phới, cầm sách gõ vào mép giường.
Một cái đầu đen bỗng thò ra khỏi màn: "Ôi! Buổi chiều có tiết. Nguy rồi, quên mất, Phương Ngu, mấy giờ rồi?"
"Một giờ 50’, còn có mười phút, tớ đi trước đây, có cần giữ chỗ cho cậu không?" Phương Ngu ôm sách vừa đi tới cửa vừa nói.