Chương 44
Editor: Cogau
Về đến ký túc xá, Thành Hạ vẫn còn ngủ. Mặc dù Giang Nam Đồng không đành lòng đánh thức cô nhưng lại càng không muốn cô phải thức đêm.
”Phượng Hoàng bảy sắc, tới nơi rồi.” Giang Nam Đồng rướn người qua bên cạnh cô, tay bóp nhẹ mặt của cô, làn da rất mềm mại, nõn nà.
Thành Hạ mở mắt, chỉ thấy gương mặt tuấn tú của Giang Nam Đồng ở ngay trước mắt, theo bản năng đẩy ra, nói một câu: “Anh định làm gì?”
”Hôn tạm biệt.” Giang Nam Đồng cười nói, nhanh chóng hôn một cái lên môi cô, tuy chỉ là chuồn chuồn lướt nước nhưng cũng đủ khiến cho Thành Hạ mặt đỏ tim đập rồi.
Được rồi, coi như anh học theo phong cách nước ngoài, nhưng vì sao còn không xích ra?
”Xong rồi, còn muốn làm gì nữa?” Thành Hạ hỏi, lùi sát vào phía sau, đáng tiếc phía sau là thành ghế, không có chỗ tránh.
”Hôn ngủ ngon.” Giang Nam Đồng nói.
”Anh có lầm hay không? Vậy anh có muốn ứng trước hôn chào buổi sáng ngày mai không vậy?” Thành Hạ lườm.
”Nếu em không phản đối, thì anh rất thích đấy.” Giang Nam Đồng cười nói.
Hai tay Thành Hạ ôm chặt lấy mặt của anh: “Cảnh cáo anh nha, nếu lại đọc những loại sách vớ vẩn đó rồi học theo, xem em xử lý anh thế nào.”
Nhảy xuống xe, Giang Nam Đồng đứng bên cạnh xe dặn dò cô ngủ sớm một chút, Thành Hạ phất tay một cái nói anh quay về lái xe cẩn thận, sau đó nhanh như chớp đi vào ký túc xá.
Vào phòng bật đèn rồi nhìn xuống dưới, đèn xe Giang Nam Đồng đang chớp nháy có quy luật, nháy ba cái xong ngừng một lát sau đó lại nháy tiếp năm cái, Thành Hạ liền phất tay một cái với anh, trong lòng ngọt ngào. Có lần, Giang Nam Đồng nhắn tin nói cho cô biết: nếu nháy liên tục ba lần thì là nói cho cô biết “Anh yêu em”, nếu năm lần là “Anh mãi mãi yêu em“.
Vốn là tâm tình đang ngây ngất, nhìn thấy một chồng bản vẽ liền tức giận, xem ra tối nay hoàn toàn không cần ngủ rồi.
Trên đường về, Lâm Phóng gọi điện thoại, Thành Hạ bảo ngày mai gọi lại cho anh, vì bây giờ cô phải đọc bản vẽ gấp để ngày mai cần dùng. Cũng trên đường về, Tiếu Thanh gửi truyện tiếu lâm, Thành Hạ nhắn lại “Ha ha, đừng làm phiền tớ nữa.”
Mười giờ, Giang Nam Đồng gửi tin nhắn nói cô đừng ngủ quá trễ, ngày mai có thể dậy trễ một chút, anh mang bữa sáng tới.
Sau đó, Thành Hạ ngủ thiếp đi, không biết là đã mấy giờ rồi, đợi cô tỉnh lại nữa thì chỉ cảm thấy người choáng váng, màn đêm bao phủ trước mặt. Cũng may, ngày mai là Chủ nhật có thể nghỉ ngơi thật khỏe một chút, Lâm Lâm và Chu Nhược Nhược vẫn chưa đến, cô còn phải tiếp tục cảnh vườn không nhà trống.
Rửa mặt xong nhìn xuống lầu dưới, quả nhiên Giang Nam Đồng đã đứng bên cạnh xe rồi, đang ngẩng đầu nhìn lên phòng, Thành Hạ vui mừng mở cửa sổ ra, ra sức vẫy tay với anh.
Lao xuống lầu với tốc độ như gió, Giang Nam Đồng đỡ lấy cô: “Đừng nóng vội, vẫn còn kịp.”
Đương nhiên, Giang Nam Đồng mang đến chính là bữa sáng mẹ của anh làm, cháo thịt gà nấm hương cùng hai chiếc bánh điểm tâm nhỏ đẹp đẽ, ăn còn ngon hơn so với KFC: “Anh ăn chưa?”
”Ăn rồi, ăn cháo trắng, mẹ chồng em nói đây chỉ dành cho bà xã làm việc vất vả ăn, anh đây sâu gạo chỉ có thể ăn trắng cháo thôi.” Giang Nam Đồng nói.
”Ai là bà xã anh chứ? Đừng có nói hươu nói vượn.” Thành Hạ nhai chiếc bánh ngọt, oa, ăn ngon thật.
”Em không phải là bà xã anh thì vì sao lại đi xe của anh? Vì sao cho anh hôn? Vì sao còn ăn đồ ăn mẹ anh làm?” Giang Nam Đồng cười.
”Còn chưa có kết hôn mà...!” Thành Hạ âm thanh nhỏ hơn một chút.
”Vậy ngày mai đi đăng ký kết hôn đi.” Giang Nam Đồng nói.
Thành Hạ bị nghẹn bánh ngọt, dùng sức uống nước nuốt xuống: “Mới sáng sớm không nên nói chuyện kinh khủng.”
Giang Nam Đồng liền cười cô.
Gần đến công ty, bởi vì bên kia khẳng định là không có chỗ đậu xe, cho nên Thành Hạ xuống xe đi bộ, để Giang Nam Đồng quay xe ở chỗ khúc cua đó đi về.
Bởi vì tối hôm qua đã đọc xong đống bản vẽ đó, nên hôm nay Thành Hạ hơi thảnh thơi, phần còn lại có thể giải quyết trước khi tan tầm hôm nay. Bởi vì vui vẻ nên Thành Hạ đi bộ rất nhẹ nhàng, vừa nghĩ tới ngày mai có thể nghỉ ngơi thì càng nhẹ nhàng hơn, tưởng như là muốn bay vậy. Nhưng trong mắt người khác, có lẽ là kết quả thi của cô bé này rất tốt cho nên gương mặt hưng phấn.
Đến bác bảo vệ cũng cảm thấy hôm nay cô thật vui, hỏi cô có phải bạn trai cầu hôn rồi không, Thành Hạ rất kinh ngạc, việc đó cũng có thể nhìn ra, chẳng lẽ thực sự ông bác là người tài giỏi bên ngoài sao?
Vào tòa nhà, Thành Hạ nghĩ tới lời nói của Giang Nam Đồng sáng nay chợt thì có điểm xấu hổ, người đáng ghét, cầu hôn cũng không có thành ý, thật coi cô là rau cải trắng sao? Dù sao thì cũng coi cô như cây rau nhỏ......
Vào phòng làm việc, chào hỏi mọi người, chỉ cảm thấy ánh mắt mọi người lộ đầy vẻ kỳ lạ.
”Hạ Hạ, có việc gì vui thế? Nói cho anh trai nghe một chút coi!” Một cánh tay Lương Bích Đoàn khoác vai cô.
Thành Hạ liếc mắt: “Anh trai, chuyện này thật không thể nói cho anh biết.” Cầu hôn chuyện đâu có thể tùy tiện nói này.
Lương Bích Đoàn liền cười gian rồi lượn đi. Đến tận trưa, Giám đốc Trần Tiên Đình không tới, Phó Giám đốc Lưu cũng không có mặt, tất cả mọi người tiếp tục vui vẻ, thấy tài liệu không còn lại bao nhiêu Thành Hạ cũng xòe hai cánh lượn một vòng ở văn phòng.
Vì vậy, ăn cơm trưa xong Thành Hạ theo mọi người đi dạo phố thuận tiện mua bánh quế ăn, cũng thuận tiện giúp bạn thân của cô gái ở quầy tiếp tân tới chơi mua miếng dán giảm đau. Trở về phòng làm việc, mới vừa ngồi xuống chưa bao lâu đã nghe tiếng Trần Tiên Đình: “Dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, dưới tay tôi đều là tinh binh cường tướng.”
Lúc này, Thành Hạ mới vừa ở Phòng giải khát nồng đậm mùi cà phê ra, thuận tiện nghe được “Lời nói hùng hồn” của Trần Tiên Đình, sau đó nghĩ bụng, lời nói chảnh như vậy quả nhiên là từ con người chảnh như anh ta nói ra mà thôi, nhưng lời này nói cho ai nghe đây? Suy nghĩ, đang cầm cà phê đã pha xong, rồi vừa bước một bước ra khỏi Phòng giải khát thì đã ngây ngẩn cả người.
Bão lớn tới sớm sao? Hai vị ‘bệ hạ’ đương nhiên lại đồng thời ‘hiện hình’.
Cũng may, đa phần mọi người đang đi tới phòng họp, Thành Hạ lợi dụng chỗ tấm pano cộng thêm ưu thế chiều cao thân thể của mình lén nhập vào cuối hàng.
Tuy là mọi người ngồi vây vòng quanh, nhưng trong phòng họp cũng rất yên tĩnh, Thành Hạ khẽ cúi đầu nhìn ly cà phê của mình, mùi cà phê xông thẳng lên mũi, muốn uống lại không dám cúi đầu. Người anh em bên cạnh cầm giấy bút viết nhanh, viết xong nhẹ nhàng dùng chân đá đá Thành Hạ, nhìn qua thì thấy trên giấy viết: ‘bệ hạ’ còn không trà, mình em thì tay cầm loại nước ‘độc nhất vô nhị’, nên bị tội gì?
Thành Hạ liếc anh một cái, người anh em, thật phục anh đấy.
Người anh em tiếp tục múa bút thành văn: Đưa đây, anh trai bưng giúp em.
Khát cứ việc nói thẳng, rõ là...... cũng may cái ly này buổi trưa mới vừa mua, còn chưa có dùng qua, cho anh ấy dùng cũng không coi là gián tiếp hôn môi gì, suy nghĩ một chút rồi lặng lẽ đưa cái ly qua, ai ngờ Trần Tiên Đình đột nhiên nói một tiếng làm sao lại thế kia: “Hai người tụi em trao đổi cái gì với nhau vậy?”
Cái ly chưa rơi xuống, nhưng hơi nghiêng một chút, nước bắn ra ngoài, đúng lúc bắn vào tay Thành Hạ mà thôi, thật không có việc gì lớn.
Nhưng hình như có chút sâu xa.
Còn nữa, Trần ‘ác ma’! Nếu không biết dùng thành ngữ thì đừng nên dùng bừa bãi, chỉ một ly cà phê mà được cho là trao đổi lẫn nhau sao?
‘Bệ hạ’ Tưởng tới làm gì đây? Nghe được một lúc thì Thành Hạ đã hiểu, rảnh rỗi, ở lầu chót nhàn rỗi lại cảm thấy đụng phải bộ phận hành chính âm khí quá nặng nên xuống mượn chút dương khí, lời nói toàn là khách sáo vô bổ, dĩ nhiên, cũng có thể lý giải là buổi họp mặt cổ vũ, “Khích lệ tinh thần“.
Điện thoại di động rung lên, lấy ra cúi xuống xem, Giang Nam Đồng hỏi cô đang làm gì vậy, Thành Hạ suy nghĩ một chút nhắn lại: ‘Bệ hạ’ đi tuần, hành trình đang dừng chân ở Trung tâm thiết kế, bọn em vinh hạnh gặp mặt bệ hạ.
Giang Nam Đồng nhắn lại cho cô: ‘bệ hạ’ là người tính tình bất thường, ngàn vạn lần phải cẩn thận. Còn nữa, cùng nhau đi ăn tối nhé? Để dân thường anh đây dính chút mùi Đế Vương!
Chuẩn tấu! Thành Hạ nhắn lại.
Giang Nam Đồng liền không có động tĩnh nữa.
‘Bệ hạ’ Tưởng nói xong, ‘hoàng thượng’ lại Trần tiếp tục, BLABLA... nói tới nỗi tất cả mọi người đều buồn ngủ. Thành Hạ xác định một chuyện, cô không có thiên phú làm lãnh đạo - cô cũng không thể tán gẫu như vậy, nói tới cái gì mà Hải Trí có thể dùng phi thuyền đi lên mặt trăng, dùng gạch che mặt trăng lại.
Ngồi tới khi mọi người đau lưng thì cuối cùng buổi gặp mặt cũng kết thúc, Thành Hạ ngồi ngay cửa nên lúc này là người đầu tiên chạy vội ra ngoài.
Mọi người trong Phòng họp đi hết, chỉ còn lại hai vị ‘bệ hạ’.
”Thực tập sinh năm nay trình độ thế nào?” ‘Bệ hạ’ Tưởng hỏi.
”Không tệ, chất lượng sinh viên Đại học T vẫn rất bảo đảm.” Trần Tiên Đình nói.
”Nếu không tệ, cho họ làm thử một hạng mục để kiểm tr.a đi, Phòng thiết kế không phải đều có người mới sao? Cho làm thử một hạng mục, à, cần phải làm cho giống như thật ấy.” ‘Bệ hạ’ Tưởng nói, rồi nhàn nhã dựa vào ghế.
”Vậy được sao?” Trần Tiên Đình có chút lo lắng.
”Không cho họ cơ hội thì vĩnh viễn họ vẫn là người mới, vả lại, nếu không được thì các cậu hãy chỉ dẫn, nhận các cậu làm thầy cũng không phải là để làm Bồ Tát.” ‘Bệ hạ’ Tưởng nói.
Trần Tiên Đình cười, liếc mắt nhìn Tưởng Lập Trình: “Tôi nói này ông Tưởng, có phải ông nghe lời đồn nên cố ý tới làm loạn không? Như ông là thể hiện muốn dụ dỗ cháu dâu của thầy tôi, chẳng hiền hậu gì đâu?”
”A, lời đồn gì?” Tưởng Lập Trình tới hăng hái.
”Sếp lớn cùng Thực tập sinh đi chung một thang máy, vừa nói vừa cười giống như vô cùng thân thiết vậy, má ơi, đây không phải là ‘giết’ người ta sao? Tôi thấy công ty nên lập quy tắc, ai mà tung tin đồn thì phải đuổi, không bao giờ bổ nhiệm.” Trần Tiên Đình nói.
“Ôi, cậu nói xem, nếu họ biết là cô bé thực tập sinh này cùng với ông Sếp lớn là tôi đây đã từng xem mặt với nhau nhưng vẫn rất không nể mặt mà ghét bỏ tôi. Hơn nữa, lúc gặp Giám đốc Trần người ta cũng hiếm khi nhìn, có phải lời đồn này càng thú vị không?” Tưởng Lập Trình hỏi, cười rất gian xảo.
”Đừng có làm bậy, như vậy không phải là chặn con đường công danh và danh dự của con nhà người ta sao?” Trên mặt Trần Tiên Đình có chút lúng túng.
”Được, cứ quyết định như vậy, cậu đi sắp xếp đi, dù là la hay ngựa thì cũng phải dắt đi dạo, nếu tốt thì ký Hợp đồng luôn, thấy tình hình Bất động sản của chúng ta trong hai năm tới sẽ có mấy Dự án lớn đấy.” Tưởng Lập Trình đứng dậy.