Chương 52
Editor: Cogau
Bởi vì những tập san mới nhất này, Thành Hạ lại luyện công đến đêm khuya, sáng sớm hôm sau Lâm Lâm chế nhạo cô, nói cô nói mớ cũng nói tiếng Anh.
Buổi sáng còn đang cố gắng, Trần Tiên Đình không có nhân tính không thấy hiện tại cô đang đối mặt với áp lực mà còn tùy tiện bằng một cuộc điện thoại liền đuổi cô đến Viện Thiết kế lấy bản vẽ.
Vừa bước một bước vào Viện Thiết kế thấy xe của Tưởng Lập Trình, Thành Hạ thiếu chút nữa làm con thạch sùng dán lên tường bò đi, không biết sao lại xui như vậy chứ? Vì vậy Thành Hạ lấy dáng vẻ “Lén lén lút lút” chạy vào phòng thiết kế lấy bản vẽ đi ra ngoài. Nhưng cái gọi là người tính không bằng trời định, đang lúc cô dùng dáng vẻ như lúc vào để ra cửa thì bị gọi lại, là Trần Tiên Đình, vỗ ngực một cái, cũng may, vô cùng may mắn, đây tối thiểu là một ông chủ ăn thịt người còn nhằn xương ra.
”Lên xe, đi Thành Thế.” Trần Tiên Đình nói.
”Em á? Em cũng đi sao?” Thành Hạ chỉ chỉ mũi mình.
”Đừng có mà đắc ý, chỉ đi theo ghi chép mà thôi.” Trần Tiên Đình nói.
”Vâng.” Được rồi, người mới có thể được đi nghe một chút cũng không tồi. Nhưng nhìn trái nhìn phải, chiếc xe nhãn hiệu chú báo PUMA đâu?
”Nhìn cái gì? Lên xe đi, còn để tôi mở cửa xe cho em à?” Trần Tiên Đình kêu lên.
Tại sao cô liếc mắt một cái lại không chú ý đến Trần ‘ma quỷ’ đã an vị vào trong chiếc xe kinh khủng đó? Còn là chỗ ngồi kế bên tài xế...... Chẳng lẽ? Có lẽ, chỉ là tài xế lái xe...... thôi.
Có phải cô cũng không có lựa chọn khác hay không, thôi, coi như trải nghiệm một chút xe sang trọng đi, hơn hai tỉ đấy.
Thật ra thì, cô đứng vị trí này lên xe từ bên trái thì tốt hơn, vì lý do an toàn Thành Hạ còn đi hơn hai bước mới mở cửa xe ngồi ở phía sau Trần Tiên Đình, sau đó giương mắt quét một vòng, tài xế là Tưởng Lập Trình, một chút hi vọng cũng tan thành mây khói.
”Chào Tưởng Tiên Sinh ạ!” Thành Hạ chào hỏi, xe sang trọng thật là thoải mái, nếu là tài xế đổi thành Giang Nam Đồng thì tốt, cô có thể leo qua bò lại cảm nhận một chút.
Lái xe thật nhanh, Tưởng Lập Trình không nói lời nào, Thành Hạ nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
”Thành Hạ, tôi nên phê bình em.” Bỗng Trần Tiên Đình nói.
Thành Hạ vội quay đầu lại: “Tại sao ạ?” Gần đây cô không làm gì chuyện sai...
”Em bất kính lão! Người xưa nói rằng, một ngày là thầy suốt đời là cha, em kết hôn không nói với tôi một tiếng thì cũng bỏ đi, nhưng có phải là hai vợ chồng em cũng nên mời tôi ăn bữa cơm không!” Trần Tiên Đình nói.
”Vâng.” Thành Hạ nói.
”Tâm không phục ư, tôi ngược đãi em hả?” Trần Tiên Đình nói.
”Ah, không, không có, tuyệt đối không có!” Thành Hạ nói, ông anh thiếu ngược đãi em sao!
Trong gương chiếu hậu, hình như cô thấy Tưởng Lập Trình nở nụ cười.
Đến Thành Thế cũng không có ai tiếp đón, Thành Hạ đi theo bên cạnh Trần Tiên Đình liếc trộm Tưởng Lập Trình, một ông chủ lớn như vậy tới không có đội danh dự không có thảm đỏ còn chưa tính, tối thiểu cũng nên có một người đón tiếp chứ?
Nhưng không có! Chẳng lẽ là làm người quá thất bại! Đúng, nhất định rồi, lại nói, Thành Thế giàu có, xa xỉ như vậy có lẽ không để ông chủ lớn Tưởng đây vào mắt.
Đi thẳng tới lầu 39, cửa thang máy vừa mở chỉ thấy mỗi chàng trai trẻ tuổi mọi lần đón tiếp đứng ở đằng kia, thấy Thành Hạ anh ta còn có chút kỳ quái, nhưng cũng lập tức chào hỏi: “Giám đốc Trần, Thành Hạ.” Không để ý tí nào đến người ra thang máy sau cùng là Tưởng Lập Trình, Thành Hạ không khỏi quay đầu lại liếc một cái, không thể nào? Người mới của Thành Thế, nhân phẩm kém đến nỗi có thể dẫm nát quả táo thưởng rồi, đúng lúc Tưởng Lập Trình cũng nhìn cô, vì vậy tầm mắt đụng nhau trên không trung trong một giây đồng hồ, lúc Thành Hạ bại hoàn toàn thì chấm dứt, nhưng quay đầu lại Thành Hạ lại tiếp tục oán thầm: ngay đến người mới người ta còn không để ý tới ông anh, ông anh nhìn tôi có ích gì......
Thật ra thì, Tưởng Lập Trình không phải trừng cô, người ta chỉ là hời hợt nhìn cô một cái, thậm chí người ta còn nở ra một nụ cười nho nhỏ.
Chàng trai trẻ dẫn bọn họ vẫn đi về phía trước, ở trước cửa một phòng hội nghị trong suốt lớn một “Bạch cốt tinh” đang chờ, nhìn thấy Trần Tiên Đình cô ấy cười cười, nhìn thấy Thành Hạ cô ấy ngẩn người sau đó nói một câu: “Ah, ông Trần, con gái ông à, thật xinh đẹp nha!” Giọng điệu có chút chanh chua, giống như cô ta là bà vợ cả còn Thành Hạ là con gái riêng vậy.
Trần Tiên Đình cười cười: “Cô bé da mặt mỏng, đừng......”
”Cám ơn Dì khen ngợi, dì à, dì cũng rất đẹp.” Thành Hạ nói, sau đó rất hài lòng thấy bạch cốt tinh lập tức thu lại nụ cười.
Thật ra thì cô là một người cực kỳ hòa nhã, nhưng cũng không có nghĩa là để người tùy ý vò tròn vê dẹp, xem ti vi cũng biết “Cha nuôi con gái nuôi” chẳng có gì hay để đáng đùa giỡn cả.
”Cô bé này, gọi cái gì mà Dì vậy, bây giờ thường chỉ gọi là ‘chị gái’ thôi.” Trần Tiên Đình nói: ”Được rồi, chuyện đó nói sau, phải họp rồi.” Kéo theo Thành Hạ từ bên cạnh bạch cốt tinh đi, Thành Hạ cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo.
Nhìn một vòng, không thấy Tưởng Lập Trình, chẳng lẽ lạc rồi ư?
Đang suy nghĩ thì thấy Tưởng Lập Trình cùng một người đàn ông giày Tây đi vào, nhìn khá quen, chợt nhớ tới đó là “Dạ thiếu gia” gì đó, địa vị công tác thế nào? Nhưng so Sếp Tưởng thì trẻ tuổi hơn.
Nghe như vậy thật không có ý nghĩa, cô thà bị đi về đọc bản vẽ xem tài liệu còn hơn. Thật vất vả mới kết thúc, Thành Hạ đứng dậy chờ chỉ thị của Sếp thì chỉ nghe một nhân viên kinh doanh của Thành Thế bên cạnh nhỏ giọng nói: “Sao Hỏa đụng Trái Đất rồi, loại cuộc họp này mà hai ông chủ lớn lại cũng tự mình tới.”
Thành Hạ chắt lưỡi, cô thật hay nha, lại có may mắn đồng thời thấy hai ông chủ lớn, ông chủ lớn kim quang lấp lánh đi tuốt ở đằng trước thỉnh thoảng bàn luận xôn xao. Giữa các ông chủ lớn có thể nói gì đây ta? Thao túng giá cổ phiếu? Thu mua khu vực đất vàng? Sáp nhập Công ty Nhà nước? Dù thế nào cũng sẽ không phải là chuyện gạo của siêu thị nào rẻ hơn một xu.
”Quay về chỉnh sửa lại tài liệu rồi giao cho tôi.” Trần Tiên Đình nói, Thành Hạ lập tức đồng ý.
Thang máy tới, ba người Hải Trí bọn họ theo cấp bậc lớn nhỏ trước sau đi vào thang máy, đi vào thang máy Tưởng Lập Trình bắt đầu cười, cười đến nỗi Trần Tiên Đình và Thành Hạ đều nhìn anh ta, chẳng lẽ là Dạ thiếu gia nói giảm chút phí? Vui mừng đến nỗi cũng không nhịn được sao.
”Sếp, có chuyện gì vui nói nghe một chút.” Trần Tiên Đình nói.
”Dạ khen cô ấy, nói cô ấy suy xét vấn đề lâu dài.” Tưởng Lập Trình nói: ”Ngay trước mặt Dạ nói người thiết kế thang máy làm cho giống như máy rút tiền, không có cảm giác an toàn, phần tử khủng bố mà đột kích chỉ cần làm hư bảng điều khiển bên ngoài thì bên trong ch.ết rồi.”
Hả! À?!
Mấy ông chủ lớn cũng nói huyên thuyên! Đây là cái đạo lý gì thế! Cũng chỉ là cô chưa từng thấy qua nên bực tức mà thôi, huống chi cô nói cũng là lời thật lòng, ở bên trong quả thực cô không có cảm giác an toàn.
”Đừng nói, chủ ý này nếu bán cho Xã hội đen có thể đáng không ít tiền đâu. Không tệ, Thành Hạ, em có tiềm lực, tôi coi trọng em đấy.” Trần Tiên Đình nói.
Thôi, để cho cô ch.ết đi. Đoán chừng nói ra sẽ không có người tin chứ? Hai ông chủ lớn cộng thêm một giám đốc cười nhạo người mới là cô đây!
”Cám ơn Giám đốc Trần.” Thành Hạ cúi đầu dùng sức siết bản vẽ, thang máy rách này sao mày chậm thế.
Cũng may, ra khỏi tòa nhà Thành Thế, Tưởng Lập Trình nói có chuyện nên để họ tự thuê xe về, lúc này Thành Hạ mới buông lỏng chút. Trở về công ty, đem bản vẽ mới vừa mang về đọc kỹ hai lần rồi mới tiếp tục đọc bản vẽ sơ bộ.
Phần thiết kế này nhất định là nếu so với một phần chi phí thì hao tổn tâm lực hơn, mặc dù chưa phải là hoàn mỹ, nhưng cô muốn cho Tưởng Lập Trình không thể dễ dàng bới móc ra sai sót của cô.
Thành Hạ quyết tâm, từ chữ ký là có thể nhìn ra: Tất thắng!
Mới sửa lại chưa đầy hai tiếng, Lâm Phóng gọi điện thoại tới: “Sao rồi? Tiền xài hết rồi ư? Tiền ăn Pizza Hut cũng không có à?”
”Đều từ một dây chuyền sản xuất ra, mà suy nghĩ chênh lệch lớn như vậy sao?” Thành Hạ nghiêng đầu nghe điện thoại, còn vừa tẩy tẩy xóa xóa bản vẽ.
”Hạ Hạ? Em đang làm gì thế?” Giọng Lâm Phóng nghe có chút bất đắc dĩ.
”Aizz, nhắc nhở anh nha, trong chốn giang hồ không phải có Đao khách, Kiếm khách, Giang hồ khách sao? Em là Tất thắng*!” Thành Hạ nói.
* Trong tiếng Trung: Pizza Hunt đồng âm với Tất thắng, nên Lâm Phóng hiểu sai ý của Thành Hạ.
”Ha! Em đó nha, cứ hài hước đi, gần đây thực tập thế nào? Mệt không?” Lâm Phóng hỏi.
”Cũng may, sức khỏe của em trong giới hạn chịu đựng. Lâm Phóng, mẹ thế nào? Hôm trước, em gọi điện thoại cho mẹ hình như giọng khang khác, sao vậy? Cảm à?” Thành Hạ hỏi.
”Ừ, thay đổi thời tiết nên cảm, hôm qua truyền nước đỡ hơn nhiều rồi. Hạ Hạ, em và thầy Giang thế nào?” Lâm Phóng hỏi.
Nhìn chiếc nhẫn đeo trên tay trái của mình, Thành Hạ do dự chốc lát: “À, có chút tiến triển.”
”Chút là bao nhiêu?” Lâm Phóng hỏi, hình như trong giọng điệu có chút khẩn trương.
”Bằng chu vi một chiếc nhẫn.” Thành Hạ nói.
Lâm Phóng trầm mặc.
Thành Hạ thấp thỏm.
”Em biết ngay là mọi người sẽ tức giận, chuyện đó, em cũng không phải cố ý, em nhất thời xúc động, Lâm Phóng, em không phạm sai lầm trong cuộc sống, thật, chỉ là đeo một chiếc nhẫn nho nhỏ, thật, nho nhỏ thôi.” Thành Hạ vội nói. Theo như đường kính thì coi là nho nhỏ thật.
”Hạ Hạ, em lớn rồi, rất nhiều chuyện tự mình có thể quyết định rồi.” Lâm Phóng nói một câu như vậy.
”Ấy, anh không mắng em à?” Thành Hạ vẫn có chút thấp thỏm.
”Con gái lớn không dùng được, quả nhiên là chân lý. Chỉ cần em cảm thấy được là được.” Lâm Phóng nói.
”Nếu không, anh cứ mắng em mấy câu đi, em nghe anh nói như vậy cần phải thận trọng.” Thành Hạ nói.
”Hôm nào nói với ba mẹ đi, đoán là họ cũng sẽ không phản đối, đã trễ thế này rồi, Hạ Hạ em nên ngủ đi, mai mốt chú ý ăn uống nhé.” Lâm Phóng nói.
”Thật không mắng à? Vậy cũng tốt, sau này cũng không thể mắng đấy.” Thành Hạ nói.
”Đi ngủ đi, ngoan, ngủ ngon.” Lâm Phóng cúp điện thoại trước.
Tình huống như thế hiếm có, bình thường đều là cô cúp máy trước, cho nên nhìn điện thoại Thành Hạ ngẩn người, sau đó xác định: Lâm Phóng tức giận!
Xong rồi, nghỉ hè cô về nhà sẽ bị đánh ch.ết.
Vội vàng gửi tin nhắn giải thích, Lâm Phóng chỉ nhắn lại cho cô mấy chữ: ngủ đi, ngủ ngon, mơ giấc mơ đẹp.
Hoàn toàn không phải là phong cách của Lâm Phóng.
Mặc kệ, trước tiên qua cửa này đã rồi sẽ từ từ giải thích với anh ấy, có lẽ chỉ là anh ấy cảm thấy đính hôn của cô quá qua loa sơ sài đi, ai bảo anh ấy vẫn rất chu đáo kia mà, mười năm trở lại đây Lâm Phóng mới hiện hữu trong sinh hoạt của cô, nên cô có cảm giác Lâm Phóng càng giống như một người cha, chăm sóc cô chu đáo, ngàn dặm xa xôi cũng gọi điện thoại nhắc nhở cô chuyện ăn, uống, ngủ nghỉ các loại.