Chương 4

Từ hai năm trước Du Thanh Quỳ đã bắt đầu chú ý đến tranh minh họa của họa sĩ Hắc Diệu. Lúc ấy cô nhìn thấy bức tranh nổi tiếng nhất của Hắc Diệu.


Mãnh thú bên bờ biển rộng Trạm Long đang ra sức cắn xé tàn sát nhau, thế nhưng phía trên lại có một hòn đảo nhỏ như đang lơ lửng trên mặt nước, trên đảo ấy, trong góc nhỏ là một thị trấn yên tĩnh. Một thiếu nữ nhỏ bé đứng ở cổng vào trấn nhỏ, ngắm nhìn dãy nũi trùng điệp phía xa xa. Cả bức họa dùng màu rất bắt mắt. Thiếu nữ ấy mặc một chiếc váy dài màu bạc hà xanh biếc.


Đáng tiếc bức tranh ấy lại vì nhiều nguyên nhân mà chưa kịp hoàn thành đã thất bại rồi.


Thế nhưng bức vẽ của Hắc Diệu vẫn được rất nhiều người yêu thích, sau đó Hắc Diệu lần lượt vẽ mấy tranh minh họa dựa vào đề tài này, mỗi một bức tranh đều có hình bóng của thiếu nữ mặc chiếc váy dài màu xanh kia, hơn nữa vĩnh viễn đều chỉ là bóng lưng. Những người yêu thích liền gọi người con gái ấy là thiếu nữ Bạc Hà.


Cũng chính vào lúc hai năm trước nhìn thấy bức tranh này, Du Thanh Quỳ liền thích màu bạc hà, loại màu sắc nhàn nhạt đơn giản. Mỗi khi tâm trạng không tốt, cô chỉ cần nhìn màu sắc dịu dàng ấy thì trong lòng sẽ trở nên tốt hơn! Thậm chí cô còn chọn mua các loại vải có màu xanh, cuối cùng tìm được màu giống nhau như đúc, may váy dài có màu bạc hà giống như thiếu nữ kia.


Du Thanh Quỳ suy nghĩ một chút, sau đó nhắn lại ở Weibo của Hắc Diệu…
Tiểu Mễ Quỳ của Hắc Diệu Đại Đại: Hắc Diệu Đại Đại lần đầu tiên trả lời tôi! [Che mặt] [Che mặt] [Che mặt]
Cô bỏ điện thoại vào ngăn kéo rồi bắt đầu làm bài tập.
“Quỳ Quỳ, ăn cơm!” Bà ngoại ở bên ngoài gọi cô.


available on google playdownload on app store


“Cháu đến ngay!”
Du Thanh Quỳ ra khỏi phòng, chạy chậm mấy bước nhận thức ăn trong tay bà ngoại rồi đặt trên bàn ăn, nói: “Cháu đi gọi mẹ!”
“Không cần, mẹ cháu không ăn đâu.”
“Vâng…” Du Thanh Quỳ quay đầu liếc vào phòng ngủ của mẹ mình.


Ngày thứ hai, bất ngờ là Thời Diệu đến sớm, lại có thể đi sớm tự học. Du Thanh Quỳ quay đầu nhìn Thời Diệu một cái, nhớ tới việc đã nhận lời với Lục Vũ Toàn mà hơi lo lắng. Nhưng đã hứa hẹn với người khác thì phải làm được, Du Thanh Quỳ là một người vô cùng có trách nhiệm.


Giống như hôm qua, lúc bây giờ Du Thanh Quỳ cũng mâu thuẫn với việc tìm Thời Diệu để nói chuyện.
Cô mở quyển sách trong tay ra, cắt một bó hoa rồi dán từng bông hoa vòng quanh khung hình chữ nhật. Sau đó dùng kiểu chữ giống mèo, vừa vẽ vừa viết: “Cam kết phải mở miệng, không thực hiện thì gãy chân T_T


Cô lại chọn hình vẽ một cô gái mũm mĩm làm tư thế nắm quyền gương mặt hiện lên vẻ quyết tâm rồi dán ở góc bên phải phía dưới.


Giờ tự học buổi sáng, có học sinh chuẩn bị bài, cũng có tốp năm tốp ba nhỏ giọng cười nói, có nhiều học sinh làm thêm bài tập, thu sách bài tập. Thời Diệu cũng không làm bài tập của mình, ngồi yên lặng một mình ở góc, lật qua lật lại tập tranh trong tay.






Truyện liên quan