Chương 11

Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ
Sau khi về nhà, Du Thanh Quỳ trịnh trọng mở một trang mới trong sổ tay, tiếp đó chọn đi chọn lại các loại bút với màu sắc khác nhau trong ống đựng bút của mình, cuối cùng mở ngăn kéo ra, lấy một cây bút lông nhỏ đã lâu chưa sử dụng ra.


Cô rất ít khi dùng bút lông để viết lên sổ tay, lần cuối cùng cô viết là một năm trước, ngày đó cô đổi nick name trên Weibo thành “Tiểu Mê Quỳ của Hắc Diệu”, sau đó dùng bút lông trịnh trọng viết vào sổ: Làm Tiểu Mê Quỳ của Hắc Diệu cả đời.


Du Thanh Quỳ chấm mực, suy nghĩ một chút rồi nâng cổ tay cẩn thận viết từng chữ: Không thể nhận xét người khác qua tướng mạo.
Khóe miệng Du Thanh Quỳ cong xuống. Cô càng nghĩ càng cảm thấy lúng túng, hối hận muốn ch.ết vì lắm mồm trước mặt Thời Diệu!


Chuông điện thoại di động vang lên, Du Thanh Quỳ vội vàng kéo ngăn kéo ra – ba ba con yêu nhất.
Cô nghiêng đầu liếc nhìn về phía cửa rồi nhận điện thoại.
“Tiểu Quỳ, bên này có việc nên bị trễ một chút, cuối tuần mới về thăm con được.”
“Con biết rồi, ba ba.”


Điện thoại im lặng một lúc: “Tiểu Quỳ này, gần đây... mẹ con khỏe chứ?”
Du Thanh Quỳ mím môi, không biết trả lời như thế nào.
“… Ba ba, nhất định ba phải ly hôn với mẹ sao?”
Điện thoại im lặng một lúc lâu.


“Mẹ không ổn lắm…” Du Thanh Quỳ cúi đầu: “Mẹ khóc hoài, còn không ăn cơm, người gầy đi hẳn. Mẹ cũng hay mua mấy tờ báo có tin tức của ba, còn luôn tìm hình ba trên mạng nữa…”


available on google playdownload on app store


“Cũng trách mắng ba đủ kiểu nữa, có đúng không?” Ba ba cắt ngang lời cô, “Tiểu Quỳ, con đã lớn rồi. Thật sự ba ba mệt mỏi lắm, không thể đi hết quãng đường sau này cùng mẹ con được, nhưng ba mãi mãi hiểu tiểu Quỳ nhất. Tiểu Quỳ… Đừng trách ba ba được không?”


Du Thanh Quỳ siết chặt điện thoại di động, nước mắt cứ từ từ rơi xuống từng hàng, có giọt rơi xuống sổ tay đang mở ra khiến vết mực loang dần ra.


Chủ nhiệm lớp ôm một xấp bài thi đi tới bục giảng, ông vừa để bài thi xuống, ánh mắt uy nghiêm quét qua từng gương mặt học sinh trong lớp, trầm giọng nói: “Tôi đã nghĩ đến chuyện thành tích tháng thi lần này của các em sẽ không tốt, dù sao cũng là tháng thi đầu tiên sau khi tựu trường, hơn nữa lại diễn ra sau Đại hội thể dục thể thao. Nhưng tôi không nghĩ tới lại kém như vậy! Quá kém!”


Chủ nhiệm lớp vỗ bàn, lớn tiếng nói: “Mấy em nam kia… ngồi đàng hoàng vào! Không dính chùm vào nhau nữa!”
Mấy nam sinh đằng sau… kéo ghế, phát ra tiếng ồn trong một lúc.


“Bây giờ các em học 11 rồi,không phải vừa mới lên cao trung nữa! Để đốc thúc các em có tinh thần học tập, tháng thi lần sau lấy được thành tích tốt hơn thì hôm nay chỗ ngồi trong lớp chúng ta sẽ xếp theo thành tích! Bắt đầu từ hàng thứ nhất, thứ tự từ Nam đến Bắc. Tính từ thành tích của cuộc thi lần này!”


Chính sách mới của chủ nhiệm lớp gây ra một trận xì xào bàn tán.
Chủ nhiệm lớp liếc mắt nhìn bảng điểm, ánh mắt lại quét một vòng học sinh trong lớp học. Lần này ông quyết định bắt đầu đọc từ người có thành tích kém nhất.


“…” Ánh mắt chủ nhiệm lớp rơi vào bảng điểm của một người có điểm là một dãy các số 0, quyết định đếm từ người có thành tích đứng nhì từ dưới lên trên.


“Cổ Dật Phi: Số học 45, Ngữ văn 32, Anh văn 11, Chính trị 30, Lịch sử 42, Địa lý 49, Vậy lý 76, Sinh học 45, Hóa học 9!” Chủ nhiệm lớp càng đọc càng tức giận, đọc xong thành tích của Cổ Dật Phi thì hung hăng nhìn cậu ta một cái.
Cổ Dật Phi chôn mặt trên bàn, vừa cảm thấy ngượng vừa cảm thấy buồn cười.


“Chu Tiếu:  Số học…”
“…”
“Thứ nhì, Dương Hinh: Số học 97, Ngữ văn 90, Anh văn 99, Chính trị 93, Lịch sử 92, Địa lý 97, Vật lý 86, Sinh học 95, Hóa học 89.”


Lúc đọc tới tên người đứng đầu, chủ nhiệm lớp ngẩng đầu lên nhìn Du Thanh Quỳ một cái rồi mới đọc: “Đứng nhất, Du Thanh Quỳ: “Số học 100, Ngữ văn 100, Anh văn 100, Chính trị 100, Lịch sử 100, Địa lý 100, Vật lý 100, Sinh học 100, Hóa học 100…”


Phòng học vô cùng yên tĩnh, thậm chí có người kinh ngạc nhìn Du Thanh Quỳ, há miệng đến mức có thể nhét một quả trứng gà vào.
Không biết là ai nhỏ giọng thầm thì một câu: “Ôi trời, học trùm quá…”


“Khụ khụ,” Chủ nhiệm lớp phá tan không khí im lặng, “Bây giờ bắt đầu đổi chỗ ngồi!”


Lục Trung có một quy định rất đặc biệt, mỗi học sinh sẽ dán tên của mình lên góc bàn phải của mình, nếu muốn đổi chỗ ngồi cũng sẽ phải mang bàn ghế theo cùng. Lần này dường như tất cả học sinh của lớp 3 đều phải đổi vị trí nên chủ nhiệm lớp để họ dời bàn ghế của mình dời tới hành lang theo thứ tự, sau đó sẽ lấy từng cái vào theo thành tích của tháng thi lần này.


Có lẽ Thời Diệu là người duy nhất trong lớp không cần di chuyển chỗ người của mình, cậu ngẩng đầu lên, lướt qua phòng học ngổn ngang, nhìn Du Thanh Quỳ đang ở phía trước. Du Thanh Quỳ đang dọn dẹp lại cặp sách, từ góc độ của Thời Diệu có thể nhìn thấy đầu tóc quăn xinh đẹp của cô, thỉnh thoảng còn lộ ra gò má cùng vành tai.


Chín môn đều đạt tối đa, Thời Diệu có chút ngoài ý muốn.
Cô gái như vậy, phải rất ngốc mới đúng chứ nhỉ…?


Nhớ tới lúc Du Thanh Quỳ đứng đối diện mình nghiêm trang nói phải học tập thật tốt, thậm chí còn đồng ý giúp cậu học thêm, Thời Diệu nâng khóe miệng, nở nụ cười như có như không.
Rất thú vị.
Dương Hinh vẫy tay với Du Thanh Quỳ: “Thanh Quỳ! Sau này chúng ta ngồi cùng bàn rồi!”


Dương Hinh vô cùng vui vẻ.
Du Thanh Quỳ cũng lộ ra gương mặt tươi cười rực rỡ với Dương Hinh.
Du Thanh Quỳ rất thích lớp trưởng Dương Hinh, có thể ngồi cùng bàn với cậu ấy, trong lòng cô cũng thật phấn chấn. Nhưng mặt khác, cô có chút bận tâm về Lâm Tiểu Ngộ. Tháng thi lần này cô ấy làm không tốt lắm.


Nhìn động tác dọn đồ chậm chạp của Lâm Tiểu Ngộ, Du Thanh Quỳ cười nói: “Mặc dù không thể ngồi cùng bàn nữa nhưng chúng ta vẫn giữ lời hứa sửa đề. Tan lớp thì cùng sửa đề nhé!”


Lâm Tiểu Ngộ dừng dọn đồ, cô ngẩng đầu nhìn Du Thanh Quỳ rồi nở nụ cười, sau đó nhỏ giọng trả lời: “Được.”
Đến tổ gần cửa sổ phải dọn ra, Du Thanh Quỳ cùng Lâm Tiểu Ngộ cũng đã dọn xong cặp sách, đứng lên chuẩn bị mang bàn đi ra ngoài.
Bàn học không nhẹ.


Nhìn chiếc bàn trước mặt, Du Thanh Quỳ nhíu chặt lông mày, trong lòng lặng lẽ oán trách quy tắc của trường Lục Trung. Cô lại nhanh chóng nghĩ tới Lâm Tiểu Ngộ còn gầy yếu hơn mình, bình thường hay xin nghỉ bệnh, chẳng phải sẽ không mang nổi sao?


Du Thanh Quỳ quay đầu nhìn Lâm Tiểu Ngộ nói: “Mình mang giúp cậu, hai người chúng ta…”
Cô còn chưa nói xong đã nhìn thấy Thời Diệu xuyên qua lối đi nhỏ chật chội, dừng trước bàn học của Lâm Tiểu Ngộ, sau đó mang nó đi.


Du Thanh Quỳ sửng sốt một chút, chợt nghĩ đến mấy ngày trước mới thấy Lâm Tiểu Ngộ kéo tay Thời Diệu băng qua đường. Chẳng lẽ Lâm Tiểu Ngộ là bạn gái của Thời Diệu?


Vốn là Du Thanh Quỳ còn muốn mang bàn học đi cùng Lâm Tiểu Ngộ, nhưng người ta đã có người giúp rồi, cô cũng không thể giúp được nữa, chỉ có thể làm một mình…


Du Thanh Quỳ cúi đầu, có chút chán nản nâng bàn lên. Cô vừa đi được hai bước thì Thời Diệu đã mang bàn học của Lâm Tiểu Ngộ đến hành lang, xoay người lại ngăn trước mặt Du Thanh Quỳ.
“Cậu nhường đường một chút.” Du Thanh Quỳ cau mày nhìn cậu ta: “Rất nặng!”


Thời Diệu cũng nhíu mày, ý tứ muốn giúp đỡ của cậu bày ra rõ ràng như thế mà không nhìn ra sao? Thi chín môn đạt điểm tối đa bằng cách nào vậy?






Truyện liên quan