Chương 17: Khởi hành

Đan Vô Ngân xoay người lại mỉm cười vẻ mặt hòa ái, “Xin hỏi, là vị huynh đệ nào vừa mới lên tiếng?” Đáng ch.ết!
Thấy biểu tình trên mặt Đan Vô Ngân huynh đệ giáo chúng nhất tề rùng mình một cái, ô a, giáo chủ phu nhân thật đáng sợ!


Một thanh niên nam nhân đứng ở vị trí của các Hương nơm nớp lo sợ đứng dậy nói, “Phu nhân, là tiểu nhân.” Nhìn giáo chủ phu nhân cười càng thêm “xán lạn*” nam tử ở trong lòng thầm rống, giáo chủ mau quản thúc phu nhân của ngươi, hắn muốn giết người kìa!


“Xin chào, xin hỏi vị huynh đệ này cao danh quý tính?” Đan Vô Ngân mỉm cười, biết sợ chưa? Sợ rồi thì đừng ăn nói lung tung nữa! Xem ta như thế nào thu thập ngươi!


“Không dám nhận quý tính… là họ Quý*!” Người nọ hít sâu một hơi, có lẽ là nghĩ phóng lao thì phải theo lao, trái lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Đan Vô Ngân sửng sốt, “Họ Quý?” Đầu năm nay còn có người mang họ quỷ dị như thế?


“Đúng vậy, tiểu nhân họ Quý danh Nhân.” Nói lên tên họ của mình, Quý Nhân cũng rất bất đắc dĩ.
Đan Vô Ngân xì một tiếng bật cười, “Tên rất hay! Lệnh tôn quả thực tâm tư đặc sắct!”


“Tạ ơn Tạ phu nhân khích lệ!” Quý Nhân đáp tạ vẻ mặt thản nhiên không có nửa phần xấu hổ, thế nhưng cũng là một kẻ có phong phạm.


available on google playdownload on app store


Đan Vô Ngân lại nói, “Ta xem ngươi thật ra có bản lĩnh khéo mồm khéo miệng, vừa vặn Thần giáo đang muốn ở trên giang hồ làm mới hình tượng, ngươi coi như vị đại sư ngoại giao đầu tiên của Thần giáo đi?” Vẫn là đem gã phái đi ra bên ngoài tạo tai họa cho người khác là được rồi.


“Tạ ơn Tạ phu nhân đề bạt!” Quý Nhân hết sức kích động quỳ xuống nói tạ ơn.


Đông Phương Bất Bại liếc mắt nhìn Đan Vô Ngân, xác định lửa của hắn phát lên trên người gã Quý Nhân này không sai biệt lắm liền âm thầm hài lòng. Tên Quý Nhân này người cũng như tên, dù sao cũng có chút hữu dụng, để hắn ra ngoài lịch lãm vài năm rồi mang trở về trong giáo, dùng để làm vật dẫn lửa cũng không tệ.


Thế là ở trong lúc Quý Nhân còn chưa kịp vui mừng vì được lên chức, thì đã bị giáo chủ nhà mình ký hợp đồng bán làm bao cát xả giận cho “phu nhân” của hắn.


Sau khi đề bạt thì ắt hẳn là trừng phạt, Dương Liên Đình sau khi thổ huyết xong liền bị một vài huynh đệ thủ vệ dựng người quỳ lên, nhìn bộ dáng hắn bây giờ thật sự là vô cùng thê thảm


“Dương Liên Đình, ngươi có biết tội của ngươi không?” Đông Phương Bất Bại đối tên Dương Liên Đình này càng ngày càng không nhịn được, không có bản lĩnh, lại tham lam, còn không có ánh mắt, tối trọng yếu là gã luôn tìm phiền phức cho Tử Khiêm, thật là làm cho người khác có chút chán ghét mà.


Dương Liên Đình rốt cục có một điểm giác ngộ, hoang mang run rẩy ngẩng đầu, “Giáo chủ, tiểu nhân..... Tiểu nhân biết tội!” Tuy rằng vẫn có chút không phục, thế nhưng Dương Liên Đình vẫn là ngoan ngoãn nhận sai.


“Được rồi,niệm tình ngươi thành khẩn nhận sai, lại thấy sắp đến cuối năm, công sự trong giáo bận rộn, ngẫm lại cũng không phải thời điểm nên phạt ngươi. Vậy thì, ngươi hãy đến Tây Vực thành lập một phần đường mới cho thần giáo đi!” Đông Phương Bất Bại cứ hời hợt như vậy mà mang Dương Liên Đình sung quân biên cương.


Dương Liên Đình ngẩng đầu không dám tin, liều lĩnh điên cuồng đứng dậy, “Giáo chủ, ngươi thế nào lại không niệm tình cũ?”


Tình cũ? Đan Vô Ngân quay đầu nhìn thoáng qua Đông Phương Bất Bại, “Dương Liên Đình huynh đệ, là giáo chủ phu nhân có lẽ ta có quyền hỏi một chút xem “tình cũ” trong miệng ngươi là việc gì không?” Hắn từ từ bước đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại kín đáo vươn tay lên hung hăng bấm trên vai y một cái.


Đông Phương Bất Bại cố nén tiếng kêu đau đớn cuống quýt nói, “Dương Liên Đình, ngươi không nghe được phu nhân đang hỏi ngươi sao?”


Vẻ mặt Dương Liên Đình đầy ghen tỵ nhìn Đan Vô Ngân, “Giáo chủ, ngày trước khi Đan Vô Ngân còn chưa nhập giáo, lúc ấy ta hầu hạ giáo chủ rời giường đứng dậy, giáo chủ không phải đã nắm tay của ta sao? Chẳng lẽ không phải bởi vì giáo chủ đối với ta có ý tứ mới cùng ta ám chỉ? Thế nhưng, từ khi Đan Vô Ngân nhập giáo, giáo chủ lại có người mới cười quên người cũ khóc, người nói ta làm sao chịu được


Đan Vô Ngân nghe Dương Liên Đình một phen khóc lóc thật sự không còn gì để nói, cái gã Dương Liên Đình này thật là……
Đông Phương Bất Bại nhìn biểu tình của Đan Vô Ngân không có vẻ tức giận thầm yên lòng, liền quay sang cuồng nộ với Dương Liên Đình.


“Bản tọa bao thuở cùng ngươi từng có dính líu? Dương Liên Đình đầu óc của ngươi không phải bị nước vào rồi sinh ảo tưởng chứ?” Sau đó lại lén lúc liếc mắt lấy lòng nhìn Đan Vô Ngân, “Người đâu, đem kẻ ăn nói hồ đồ này đến chỗ của Bình Nhất Chỉ, bảo hắn hảo hảo trị liệu!” Hai chữ cuối cùng nặng nề nói ra khỏi miệng khiến những kẻ tuân lệnh áp giải Dương Liên Đình không khỏi nhịn cười, người nào không biết quan hệ của Bình đại phu và phu nhân rất tốt, đem Dương Liên Đình giao cho Bình đại phu chẳng phải là để Bình đại phu phụng chỉ xả giận sao?


Xử lý tốt những chuyện vụn vặt còn lại trong giáo xong, Đông Phương Bất Bại đang muốn tuyên bố nghị sự kết thúc lại bị Đan Vô Ngân chặn lời “Đồng đại ca, Tang tam tỷ, ta dự định trước khi tân niên cùng Đông Phương xuất môn mấy ngày, sự vụ trong giáo đành giao cho nhị vị trông nom vậy.” Đan Vô Ngân chắp tay.


Đồng Bách Hùng và Tang tam nương sửng sốt, nói, “Thỉnh giáo chủ và phu nhân yên tâm, sự vụ trong giáo thuộc hạ sẽ xử lý ổn thỏa, không để cho giáo chủ và phu nhân lo lắng.”
Đan Vô Ngân hài lòng gật đầu, ” Vô Ngân ở nơi này nói lời cảm ơn trước.”


Ly khai phòng nghị sự, Đông Phương Bất Bại mới mở miệng, “Tử Khiêm, chúng ta thực sự muốn đi ra ngoài?”
Đan Vô Ngân bởi vì chuyện vừa xảy ra trong sảnh cho nên đối với Đông Phương Bất Bại cũng không tự nhiên lắm, “Đương nhiên, ngươi khi nào thì thấy qua kiến ta nói không giữ lời chứ?”


Đông Phương Bất Bại không chút nào để ý đến lời nói lạnh nhạt của Đan Vô Ngân, vẻ mặt hài lòng, “Tốt lắm, ta sẽ đi thu dọn đồ đặc ngay bây giờ! Chúng ta hôm nay sẽ lên đường!”


Đan Vô Ngân nhanh tay kéo Đông Phương Bất Bại đang chuẩn bị lao về nội viện, “Đông Phương, ngươi gấp cái gì? Hiện tại đã buổi trưa rồi, coi như là thật tranh thủ thì chờ thu thập xong mấy thứ linh tinh cũng đã xế chiều rồi, chẳng bằng chúng ta chậm rãi thu thập, sáng sớm ngày mai hẵng khởi hành.”


Đông Phương Bất Bại nghe hắn nói có đạo lý, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng thả chậm cước bộ. Trong lòng của y đối với chuyến đi này không chỉ là phấn khởi, còn là hy vọng, y hy vọng có thể cùng ái nhân tự do du ngoạn bên ngoài như những đôi tình lữ chân chính, chứ không phải ngại ngùng giấu diếm như ở trong giáo. Mặc dù Đông Phương Bất Bại có chút tâm tư đùa giỡn để mọi người gọi Đan Vô Ngân là phu nhân, nhưng trong lòng y thật ra cũng không thoải mái với xưng hô như vậy lắm. Trong mắt y, Đan Vô Ngân là người đàn ông ôn nhu tốt đẹp nhất trên đời này, hắn xứng đáng được người ta coi trọng, chứ không phải bởi vì ngôi vị giáo chủ của y mà ủy khuất hắn, khiến hắn trong mắt người khác trở thành một kẻ yếm thế, tiểu nhân.


Trở lại nội viện, Đông Phương Bất Bại mở tủ quần áo bắt đầu sắp xếp hành trang. Nhìn Đông Phương Bất Bại đang tỉ mỉ lựa chọn từng bộ y phục, trong lòng Đan Vô Ngân khẽ động, “Đông Phương ~~.”


Sau lưng Đông Phương Bất Bại bỗng nhiên ớn lạnh, y quay đầu lại nhìn Đan biểu tình vui vẻ của Đan Vô Ngân trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm bất tường, thế nhưng y tự biết hôm nay đã khiêu chiến rất nhiều giới hạn của Đan Vô Ngân, nên y không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn lên tiếng trả lời, “Tử Khiêm, làm sao vậy?”


“Chúng ta nếu đã là đi hưởng tuần trăng mật, vậy ngươi mặc nữ trang thì thế nào?” Đan Vô Ngân mỉm, cười vẻ mặt ôn nhu.
“Nữ trang sao?” Đông Phương Bất Bại có chút động lòng, cũng là có chút ngượng ngùng.


“Đúng rồi, nữ trang, nếu như vậy, chúng ta có thể quang minh chánh đại trở thành phu thê tương xứng.” Đan Vô Ngân từng bước dụ dỗ, cố gắng dẫn dắt tiểu bạch thỏ dẫm vào bẩy rập.


Khẽ cắn khóe môi, Đông Phương Bất Bại có chút chần chừ nhìn Đan Vô Ngân, nghĩ đến có thể cùng hắn công khai làm phu thê…, “Được rồi, ta đây sẽ mặc y sam của nữ nhân là được chứ gì.” Dù sao thì có thể mặc quần áo nữ nhân cũng là thỏa mãn sở thích của mình thôi.


“Ừ, thật ngoan!” Đan Vô Ngân khen thưởng hôn một cái lên trán của Đông Phương Bất Bại rồi nói tiếp, “Nhớ kỹ mang theo một kiện nam trang, chúng ta còn phải đi giết Nhậm Ngã Hành nữa.” Đan Vô Ngân nhắc nhở.
Đông Phương Bất Bại hơi dừng lại một chút, nhưng vẫn là gật đầu đồng ý.


Thấy Đông Phương Bất Bại ngoan ngoãn nghe lời, Đan Vô Ngân rất hài lòng xoay người đi thu thập hành lý của mình,
không nhìn thấy vẻ mặt dường như đang hạ quyết tâm làm việc gì đó của Đông Phương Bất Bại.


Ngày tiếp theo, Đan Vô Ngân tới trước chuồng ngựa chọn hai thớt ngựa tốt nhờ mã phu trong giáo thắng lên xe ngựa, sau khi mọi việc hết thảy đều an trí thỏa đáng rồi hắn mới trở lại nội viện tìm Đông Phương Bất Bại, kết quả…


“Doanh Doanh, ngươi tại sao lại ở đây?” Đan Vô Ngân kinh ngạc phát hiện tiểu cô nương cũng ôm một bọc hành lý nhỏ ngồi trong viện tử của Đông Phương Bất Bại.


“Vô Ngân thúc thúc hảo, Đông Phương thúc thúc nói đi du ngoạn lần này cho ta theo cùng.” Không biết có phải ảo giác hay không, Đan Vô Ngân luôn cảm thấy trong đôi mắt của tiểu cô nương của có vài phần bỡn cợt.


” Đông Phương thúc thúc đâu?” Đan Vô Ngân có chút bất đắc dĩ đành phải hỏi Nhậm Doanh Doanh tung tích cái kẻ tự tung tự tác kia.
Doanh Doanh lắc đầu, “Sáng sớm là Phân Phân tỷ tỷ tới tìm ta, ta còn chưa gặp Đông Phương thúc thúc.” Tốt, ngay đến Phân Phân cũng làm phản rồi.


“Ta ở chỗ này.” Thanh âm Đông Phương Bất Bại từ phía sau Đan Vô Ngân và Doanh Doanh phía sau truyền đến.
“Đông Phương! Đông Phương thúc thúc!” TIếng kêu của hai người đồng thời vang lên, chỉ bất quá Đan Vô Ngân chính là kinh diễm mà Nhậm Doanh Doanh chính là kinh ngạc.


Nguyên lai, Đông Phương đúng là dám ở trước mặt Doanh Doanh mặc nữ trang!


Không giống với lần trước, hôm nay Đông Phương Bất Bại đặc biệt để Phân Phân giúp mình chải kiểu tóc đang được lưu hành của những phú gia phu nhân, trên tóc cắm một bộ kim diêu** phối hợp với hồng trang tiên diễm trên người, xinh đẹp đến mức khiến Đan Vô Ngân nhìn không chớp mắt.


“Đông Phương thúc thúc, ngươi thế nào……..?” Cho dù Nhậm Doanh Doanh thông minh tuyệt đỉnh, đối mặt Đông Phương Bất Bại như vậy cũng là kinh ngạc vạn phần.


“Doanh Doanh, giải thích rất dài dòng chúng ta lên xe trước, trên đường thúc thúc sẽ từ từ ni cho ngươi biết.” Nói xong liền quay người bước vào trong xe.


Đan Vô Ngân theo sát phía sau lôi kéo Nhậm Doanh Doanh còn đang đờ đẫn leo vào trong xe, trước khi thả rèm xuống còn hảo tâm nhắc nhở bọn xa phu và giáo chúng hộ vệ cũng đồng dạng đờ đẫn một tiếng “Nên khởi hành thôi.”


Không hổ là tinh anh đệ tử, xa phu và hộ vệ chỉ là sửng sốt một chút liền nghe lệnh đi về phía trước.
Bên trong xe.
Doanh Doanh đang cầm một chén trà nóng nghe Đan Vô Ngân giải thích vì sao Đông Phương thúc thúc của nàng trở thành bộ dạng như thế.


Từ việc Nhậm Ngã Hành tính kế Đông Phương Bất Bại thế nào, rồi việc Đông Phương Bất Bại đăng ngôi giáo chủ ra sao, đến việc nơi hạ lạc hiện tại của Nhậm Ngã Hành, thậm chí đến cả mục đích của chuyến đi lần này. Đương nhiên, hắn chỉ nói loại nội công tâm pháp đó khiến Đông Phương Bất Bại thay đổi tính cách chứ không nói đến việc tự cung của y, bí mật đau lòng của ái nhân chỉ nên do mình hắn nắm giữ, tuyệt đối không thể để người khách có cơ hội làm tổn thương y.


Sau khi nghe xong, tiểu cô nương có chút xoắn xuýt, cũng không quan tâm đến việc xe ngựa hiện tại đã chạy đến địa phương hoang vắng, nhấc lên màn xe đối xa phu nói, “Xe đỗ, ta muốn xuống xe!”


Xa phu khổ sở quay đầu lại khán Đan Vô Ngân, thấy Đan Vô Ngân lặng lẽ gật đầu, xa phu mới dừng lại mã xa, đỡ tiểu cô nương xuống xe.
Tiểu cô nương vừa xuống xe liền chạy thẳng về phía trước, Đan Vô Ngân hơi liếc mắt âm thầm ra lệnh cho hai người hộ vệ theo sau bảo hộ nàng rồi mới quay lại thùng xe.


“Đông Phương, ngươi nghĩ như thế nào?” Đan Vô Ngân đối với Đông Phương Bất Bại mờ mịt tỏ thái độ không quá tín nhiệm.


Tương phản với Đan Vô Ngân đang khẩn trương nhíu mày, Đông Phương Bất Bại có chút ý thứ không thèm quan tâm tùy tiện thưởng thức mái tóc của Đan Vô Ngân, y lười biếng giải thích, “Tử Khiêm, Doanh Doanh dù sao cũng là từ nhỏ được ta nuôi lớn, theo cảm tình mà nói ta vẫn tự tin là so với Nhậm Ngã Hành cảm tình của Doanh Doanh đối với ta sâu hơn nhiều lắm.”


Đan Vô Ngân hình như có chút ngộ ra, nghe Đông Phương Bất Bại tiếp tục giải thích, “Thay vì để cho bộ hạ cũ của Nhậm Ngã Hành từng điểm thiết kế lộ ra sự thật cho Doanh Doanh biết, kéo nàng đến địa phương đối lập với ta. Còn không bằng ta ngay từ đầu nói cho nàng biết tất cả, nàng nếu như lựa chọn đứng về phía ta ta, cũng coi như không cô phụ ta từ trước đến nay chiếu cố nàng. Nếu nàng lựa chọn Nhậm Ngã Hành, ta đây liền rõ ràng cũng nàng ân đoạn nghĩa tuyệt, sau này gặp lại cũng không cần khó xử.


Đông Phương Bất Bại nói thì có vẻ tuyệt tình, thế nhưng Đan Vô Ngân sao có thể không nghe ra ý nghĩ trong lòng của y.


Thở dài một hơi, hắn đem Đông Phương Bất Bại ôm vào trong ngực “Đông Phương, ngươi tội tình gì phải làm vậy, Doanh Doanh còn là một tiểu hài tử, nếu là ngươi cố ý dạy đỗ nàng đứng về phía ngươi hẳn cũng sẽ không có vấn đề gì đi.”


Đông Phương Bất Bại lắc đầu, “Ta xem Doanh Doanh như con gái của mình để đối đãi, tất nhiên là mong muốn nàng cũng có cảm tình giống vậy, nếu là thủy chung vẫn đề phòng huyết mạch thâm tình của nàng và Nhậm Ngã Hành, phần cảm tình này làm sao tốt đẹp được?”


Thấy Đông Phương Bất Bại thật sự quyết tâm muốn để Nhậm Doanh Doanh tự mình làm ra chọn lựa, Đan Vô Ngân cũng chỉ có thể buông tha ý đồ khuyên bảo.
=================
* “Xán lạn” hay “sáng lạng” cùng một vài trường hợp thú vị của tiếng Việt.


* Kim diêu: bộ trâm cài có nhiều dây kim loại rũ xuống. Tham khảo hình minh họa phía trên.






Truyện liên quan