- Chương 1: Mình không khóc
- Chương 2: Tả ý đại bạt mặc
- Chương 3: Lưu bạch tiểu đề thi
- Chương 4: Bạt Mặc thần phủ phá hỏa quang
- Chương 5: Người đàn bà có lòng bàn tay gạch ngang
- Chương 6: Tứ thiển hoa
- Chương 7: Hồng công tử
- Chương 8: Ngày nào như ngày đó
- Chương 9: Độc vũ
- Chương 10: Cái lần gặp gỡ đó
- Chương 11: Diễm nhất tiễn
- Chương 12: Một trận chiến hoang đường
- Chương 13: Đại phương nhất đường
- Chương 14: Kinh diễm nhất kiếm
- Chương 15: Tử ốc
- Chương 16: Tại thủy thất phương
- Chương 17: Đường phương
Một người còn rơi nước mắt được chính là vì họ vẫn còn có tình cảm, Đường Phương cảm thấy mình là một người nhiều tình cảm; có điều, lúc gặp phải điều oan khúc, thật hoảng sợ thì nhất định không được rơi nước mắt, không những vậy, còn vạn vạn điều không được rơi nước mắt, bởi vì đang lúc bị thất thế mà rơi nước mắt, không phải là yếu hèn lắm sao?
Lúc yếu đuối mà rơi nước mắt, không phải là đi xin xỏ người ta đồng tình với mình? Con người sống trên đời, có mạnh có yếu, hà tất phải đem cái chuyện lúc mình bị yếu đuối ra cho người ta đồng tình!
Đường Phương trước giờ cảm thấy làm cho người ta đồng tình với mình là một chuyện mất sĩ diện vô cùng. Cô là Đường Phương của Đường môn, tại sao lại đi để người ta đồng tình với mình?