Chương 10: Cái lần gặp gỡ đó
Nhưng Từ Vũ thì quên chẳng nổi.
Từ Vũ cái lần đầu gặp Đường Phương đó, y đã thấy trước hết đóa hoa.
Cánh hoa màu trắng như năm ngón tay tựa vào ly ngọc, bất quá y phát hiện ngay sau đó, đấy chẳng phải là hoa, chẳng những vậy, vốn là những ngón tay.
Đường Phương lúc ấy đang với tay lên ngắt một đóa hoa trắng.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua lá cây, ánh lên gương mặt của Đường Phương, lưu động những tia sáng, như những tình tiết thời thơ ấu khó quên, vẻ mặt con nít mà anh khí của Đường Phương, cặp mắt phân minh rõ ràng như sông trắng núi đen, cạnh bên bờ môi là hai cái má lúm đồng tiền ngon ngọt.
Bướng bỉnh và giận hờn vui sướng cùng dung hòa vào một nơi, nhưng đấy là một gương mặt phân minh rõ ràng hoa dung như nước!
Sau này hồi tưởng lại, Từ Vũ mới hiểu được như thế là diễm tuyệt!
Vì đã thấy cái diễm kiều kinh dị đó, Từ Vũ cảm thấy mình về sau chẳng xoay trở gì được nữa, y cũng chẳng cần phải xoay trở: cổ chi vũ giả (người múa thủa xưa), cái hoa dung năm xưa, làm sao người ta có thể quên được?
...
Từ Vũ vĩnh viễn không muốn xoay trở nữa.
Nhưng Đường Phương không hề biết mình sẽ làm đàn ông cảm thấy diễm tuyệt.
Bởi vì cô là đàn bà.
Đàn bà rất ít khi bị đàn ông diễm tuyệt.
... Thật ra, đàn ông tối đa cũng chỉ làm người ta mê luyến, sùng bái, động lòng, nhưng rất ít khi làm người ta diễm tuyệt.
Chính bản thân Đường Phương, nếu cô gặp phải một người đàn bà mỹ lệ tuyệt sắc, ngược lại sẽ bị diễm tuyệt một phen.
Tuy cô chưa hề biết một người đàn ông mê luyến là thế nào, nhưng cô đối với chính mình rất có tín tâm... lần đó, ở Nhất Phong đình, cô đang tắm trong phòng, một đám vô lại du côn xông vào, tuy cô đã dạy cho bọn chúng một bài học, không những vậy còn chắc chắn cô đã che giấu rất kỹ càng, bọn họ chẳng thấy gì hết ráo, bất quá cô vẫn còn cho đó là một thứ kỳ sĩ đại nhục.
Nghĩ đến nó cũng làm cô cảm thấy xấu hổ nhục nhã.
May mà cô là đứa con gái xông xáo trong giang hồ, không những vậy, trước giờ quen tính hào hiệp, trong lòng tuy có phẫn hận, nhưng cũng chẳng hề có cảm giác đó là chuyện gì lớn lao cho lắm.
Bất quá, từ đó về sau, cô rất cẩn thận lúc đi tắm.
Cô không hy vọng sẽ còn có chuyện gì khó coi như vậy sẽ xảy ra nữa.
"Nếu còn có tên đàn ông nào xông vào", cô thề với mình trong bụng, "nếu hắn không phải là ông chồng của mình, mình sẽ móc cặp mắt của hắn ra".
Kết quả là thật sự có kẻ xông vào.
Long Đầu Nam trước giờ vốn phòng vệ rất nghiêm ngặt, ai còn dám ngang nhiên xông vào?
Với lại nữa, bên ngoài phòng tắm còn có Đường Tiểu Kê và Đường Tiểu Áp canh giữ, Đường Phương tuy đang trong lúc bệnh hoạn cũng là người rất nhàn nhã, trước giờ cô rất hiểu chuyện, vì vậy mà cô mới không bị cái cảm giác bị người giám thị ngầm mình làm cho cô lúc nào cũng lo lắng bâng quơ.
Một người nếu mà lo lắng bâng quơ quá nhiều, thì cho dù có đang trong hạnh phúc cũng sẽ không thấy sung sướng.
Đường Phương đã là kẻ xông xáo giang hồ, cô bèn quyết ý nhất tâm, phải cầm lên được thì cũng thả xuống được, nếu cầm lên được mà thả xuống không được thì, chẳng phải cầm lên cho xong chuyện; có điều nếu như đã muốn cầm lên mà lại thả xuống không được thì thả không xuống được thôi, cũng chẳng có chuyện gì là lớn lao cho lắm.
Nếu đã nghĩ như vậy, thì thật ra cũng chẳng có gì là cầm lân thả xuống cả.
Như thế là tốt nhất.
Lòng khoan thai tự nhiên mà nhàn nhã.
Có điều lần này lại "nhàn" chẳng nổi.
Đường Phương trước giờ vốn rất thích tắm.
Tắm rửa cho người ta cái cảm giác sạch sẽ.
Lúc tắm, tâm trí cũng trở nên thư thái nhàn nhã ra chút đỉnh.
Lần này không thể nào "nhàn" được, đấy là vì cửa phòng tắm đột nhiên không có chút tiếng động đã bị chấn cho bay lên... không phải là chấn cho mở ra, cũng không phải bị chấn cho tan nát, mà là chấn cho bay lên... có điều lại không có một chút tiếng động kèm theo đó. Đấy mới là, dù có võ công tuyệt thế cũng khó làm nổi.
Một người đẩy một chiếc xe lăn bằng gỗ, xông thẳng ngay vào.
Giữa lúc Đường Phương đang tắm mà xông vào, không phải là muốn thưởng thức một màn "diễm tuyệt" hay sao?
Cửa rớt ra tường bị lỡ.
Một Đường Phương giận dữ đang động cơn sát cơ lên.
Cô ghét nhất lúc người ta phá giấc ngủ của cô, lại càng không thích thú tý nào đang lúc cô đang tắm lại có người xông vào, hà huống đó lại là đàn ông mà cô lại vừa mới trải qua chuyện không hay ở Nhất Phong đình!
Do đó hôm nay cô nhất định không dung tình.
Từ cái vụ Nhất Phong đình đến bây giờ, cho dù trong lúc tắm, cô cũng đem theo ám khí bỏ gần một chỗ có thể với được... hiện tại, chính đúng lúc có chỗ xài tới!
Đã lâu lắm cô chưa dùng tới ám khí.
Thậm chí cũng không có được cơ hội luyện tập.
Có điều, có một hạng người, không nhất định là phải luyện tập chuyên cần mới thành tựu, mà bởi vì y (hoặc cô ta) trời sinh đã có bẩm tính, cho dù không chuyên cần hết mười phần, ra chiêu vẫn đúng ngay là một tay cao thủ.
Đường Phương chính là hạng người đó.
Bất quá, muốn thành tựu cũng chẳng khó, chỉ dựa vào một chút chút tài hoa và một chút chút luyện tập là có thể làm tới nơi, nhưng nếu muốn có thành tựu lớn lao, là mười phần phải cần mẫn phi thường và bẩm sinh khác người mới được.
Còn Đường Phương?
Đường Phương trong cái khoảnh khắc trước khi xuất thủ, cô đã thấy rõ ràng người nào mới xông vào: một người đàn ông.
Lúc ám khí của cô ra khỏi tay rồi, cô mới phát hiện ra người mới lại là thủ lãnh của Long Đầu Nam, Đại đương gia của Ngũ Phi Kim: Không Minh Kim Tiêu Hoa Điểm Nguyệt!
Chỉ trong khoảnh khắc nhỏ bé đó, Đường Phương có một chút hối hận cô đã phóng ra Bạt Mặc thần phủ.
(... Cái tên Hoa Điểm Nguyệt đáng ch.ết, hình như y hoàn toàn chẳng thấy cái lưỡi búa đang bay lại. Y chỉ lấy cặp mắt trống rỗng hoang mang đó nhìn mình).
Đường Phương vừa tức vừa phẫn hận, nhưng cô không hề mười phần muốn giết ch.ết cái người này.
Có điều Hoa Điểm Nguyệt lại hình như không phát hiện có ám khí, thậm chí y cũng không thấy thân hình lõa thể của Đường Phương, cặp mắt trống rỗng của y tựa hồ nhìn thấu qua Đường Phương, nhìn tới bức tường phía sau lưng cô, lại còn thấu qua bức tường đi đến đâu chỗ nào xa lắc xa lơ nữa.
Trong khoảnh khắc đó Đường Phương muốn la lên thành tiếng: "Nhìn cái gì... còn không chịu tránh đi!"
Hoa Điểm Nguyệt không tránh.
Y nghiễm nhiên ngồi trên chiếc xe lăn y như một cây đinh.
Ánh mắt y vẫn y nhiên ưu uất, tịch mịch.
Không chừng trong cái khoảnh khắc đó, y đã làm một chuyện (dùng hai chữ "không chừng" là vì Đường Phương cũng không biết cái "tình hình" đó rốt cuộc là do Hoa Điểm Nguyệt "chế tạo" ra hay không, thậm chí cô cũng không biết có phải là "nhân tạo" hay không)... tấm áo bào trước ngực y bỗng phình ra, như một cái bao chứa đầy hơi, bộc lên một tiếng, lưỡi búa bay lại cắm vào trên đó, in hệt như con rắn độc bị rút hết xương sống, tiêu tan hết cả sức lực.
Hoa Điểm Nguyệt gật gật đầu, nói: "Cây phi phủ khá lắm!"
Ánh mắt y vẫn đang chăm chăm nhìn vào Đường Phương.
Đường Phương xấu hổ phẫn hận vô cùng cực, cô giận dữ nói: "Chỉ tiếc là không giết được ngươi!"
Nhưng Hoa Điểm Nguyệt lại hỏi: "Cô không sao chứ?"
"Ngươi mới là sao!"
Đường Phương hằn học nói: "Ta còn có tên đây, ngươi còn nhìn nữa, ta ném đui mắt ngươi!"
"Nhìn?"
Hoa Điểm Nguyệt ngơ ngác: "Nhìn gì?"
Đường Phương tức quá độ.
Vẻ mặt của Hoa Điểm Nguyệt, làm như chẳng hề thấy gì cả.
Nghe giọng nói của y, những gì trước mắt đều chẳng có gì đáng nhìn!
Một người con gái mỹ lệ cùng cực như Đường Phương thế này, lại còn có một thân hình mỹ lệ cùng cực, có điều Hoa Điểm Nguyệt hoàn toàn chẳng để vào mắt, chẳng coi ai vào đâu!
Đối với một người con gái mỹ lệ đến mức đàn ông gặp phải đều vô cùng ái mộ mà nói, lở bị đàn ông nhìn vào thân hình lõa thể của mình dĩ nhiên là xấu hổ phẫn tức, nhưng càng làm cho tức ch.ết được nữa là người đó thật tình trông như một cái ghế trong nhà, chẳng có gì vui chẳng có gì buồn.
(Cái nhục này làm sao còn nhẫn nhịn nổi?)
Rốt cuộc cô phóng mũi tên ra.
Bởi vì xúc động quá chừng (có thể cũng vì lý do lâu ngày không tập luyện), lúc phóng tên ra, nước cũng bắn ra tung tóe.
Nước bắn tung tóe cũng vừa để che giấu tai mắt địch thủ.
Tên bay thẳng lại cặp mắt của Hoa Điểm Nguyệt!