Truyền Kì Đông Vân
✍ Phương Hạo Nhiên
64 chương
3,578 lượt xem
4 ✩
✎
- Chương 1: Hắn gọi Nhạc Đông Vân
- Chương 2: Không phải Đông đại lục, như cũ có tiên nhân. Không có Bạch Đế thành, vẫn còn đó nghĩa tình
- Chương 3: Ta hà tất quan tâm!
- Chương 4: Ai tới bắt Nhạc mỗ?
- Chương 5: Ngươi muốn chết
- Chương 6: Sảnh cát, cô gọi là gì?
- Chương 7: Cao thủ kiếm đạo bị bệnh thần kinh
- Chương 8: Hỏa tinh đụng Địa cầu, củi khô gặp liệt hỏa
- Chương 9: Tuyệt thế kiều diễm
- Chương 10: Đừng trách Nhạc mỗ kiếm hạ vô tình
- Chương 11: Ai gọi là anh bạn? Bằng phàm nhân ngươi sao? Không có tư cách
- Chương 12: Khinh thường trần trụi
- Chương 13: Nàng so trăng hoa gấp bội phần
- Chương 14: Âm hồn
- Chương 15: Quán sửa xe hắc ám
- Chương 16: Lấy thân báo đáp
- Chương 17: Ra mắt chủ công, chủ mẫu
- Chương 18: Loại thực vật khó lường
- Chương 19: Ta chính là không nỡ thì sao?
- Chương 20: Bồi thê tử
- Chương 21: Đến để không ai khi dễ nàng
- Chương 22: Không phải là bồi tiếp sao? Tôi đồng ý!
- Chương 23: Làm nam nhân vẫn nên kiêu ngạo chút
- Chương 24: Yêu hay không yêu
- Chương 25: Thân là miệng nhỏ của ngươi
- Chương 26: Trái ôm phải ấp...
- Chương 27: Ngu này!
- Chương 28: Ngân hàng
- Chương 29: Các ngươi mới quỳ xuống, không thì ăn đòn!
- Chương 30: Xướng ca vô loài (*)
- Chương 31: Nhạc mỗ lấy giúp người làm niềm vui
- Chương 32: Kì thực...đây là một cái ngõ cụt
- Chương 33: Ta cũng không biết là nàng
- Chương 34: Nếu không thể dùng lời nói khiến nàng tin, vậy dùng hành động của cả cuộc đời để chứng minh
- Chương 35: Chân thành, thì dù trong khoảnh khắc cũng đủ
- Chương 36: Nữ nhân tâm, đều mềm mại như thế!
- Chương 37: Nàng là Lạc Nguyên Dao
- Chương 38: Cũng biết làm tỷ tỷ thương ngươi
- Chương 39: Sớm một chút
- Chương 40: Thì ra ngươi nói, đều là giả dối sao?
- Chương 41: Long Hoa hội
- Chương 42: Mời!
- Chương 43: Bằng hữu phải không?
- Chương 44: Không phải là không ghen
- Chương 45: Thanh Vân kiếm phái (Thượng)
- Chương 46: Chương này thực sự thiếu nhi không được đọc
- Chương 47: Nhìn được mà không dùng được
- Chương 48: Bằng bọn kia hạng sỏi đá ven đường, đối với ta thì xúc động được gì?
- Chương 49: Lục thập tứ cường
- Chương 50: Thanh Vân kiếm phái (Hạ)
- Chương 51: Nàng cũng cần dỗ dành
- Chương 52: Xin lỗi
- Chương 53: Bốn chưởng môn
- Chương 54: Trái tim mùa thu
- Chương 55: Hi vọng của Thanh Vân kiếm phái lần này
- Chương 56: Vương thị, Ngọc Tình
- Chương 57: Không bằng gả cho ta!
- Chương 58: Suốt đời đều là!
- Chương 59: Ai cũng không thể cướp đi
- Chương 60: Biện pháp chỉ có một
- Chương 61: Đây là dỗ dành!
- Chương 62: Tình cờ
- Chương 63: Con người ta, quý ở chỗ tự hiểu lấy mình
- Chương 64: Có giỏi ngươi liền dùng nữ sắc thử xem?!?
Thể loại: ngôn tình, sắc hiệp, tiên hiệp, đô thị xuyên không.
Truyện không có văn án cụ thể, muốn biết truyện như thế nào có thể xem giới thiệu về các nhân vật.
Một trích đoạn ngắn:
"Cả lớp chú ý, lớp chúng ta hôm nay có thêm một bạn học sinh mới vào học "
- Ôi, năm nay là cuối cấp rồi vậy mà còn có học sinh chuyển trường sao nhỉ,Không phải có sự tình tựu là đầu óc có vấn đề rồi-Trương Phi ngươi nói nhảm, thuần túy là có việc, bằng không ai hơi đâu mà...
-Lớp trật tự!
Khẽ quát đám học sinh ồn ào bên dưới, nữ giáo viên trẻ lại đưa mắt nhìn ra cửa lớp, trong lòng thầm kêu cha gọi mẹ. Trên thế gian này sao lại có nam nhân tuyệt thế đến vậy cơ chứ? Hồ sơ có ghi năm nay hắn mới mười tám, bề ngoài cũng trẻ trung phù hợp độ tuổi. Có điều gương mặt kia, là tuấn, là mỹ, còn hơn cả tuấn mỹ, đủ để làm nàng thân là giáo viên cũng phải say mê muốn nhìn nhiều hơn. Mà từ tên nam sinh kia, có một thứ khí chất thật đặc biệt. Có thể nàng không rõ ràng lắm khí chất của một người nên hình dung như thế nào, nhưng nếu là nói về hắn, liền hình dung mấy chữ "phong vân bình đạm, cử trọng nhược khinh, quang minh lỗi lạc".
Suy nghĩ này của nữ giáo viên, đồng thời cũng là suy nghĩ của đám học sinh bên dưới. Có thể không đủ sâu sắc như nàng, bất quá những câu cảm thán, càng có vẻ chân thực.
-Ta sát, nam nhân cũng có thể hấp dẫn như vậy sao? Lý bàn tử, ngươi nói xem ta đang mơ đi?"
-Cắt! Đừng làm phiền lão tử nữa. Lão tử cảm giác mình thật thất bại. Đứng trước một nam nhân so lão tử còn soái hơn lại không dậy nổi một tia ghen ghét.
-Trời ạ, ta chỉ cảm thấy tự ti khi so với hắn. Bởi vì ta sợ là không có nam nhân nào trên thế giới này đủ sức đánh đồng cùng hắn a. Không dâng nổi một tia ghen ghét!
Nam nhân còn như vậy, huống hồ là nữ? Các tiểu muội muội cơ hồ chết đứng ngay lập tức, hai mắt to tròn không hề chớp lấy, chỉ sợ lãng phí mất, dù chỉ là một khoảnh khắc của thân ảnh đang đứng trên kia.
-Tiểu Lan, ngươi mắt kém, có muốn chuyển lên bàn trên không? Ta hướng lão sư giúp ngươi? Một nữ sinh quay qua nói với nữ sinh cùng bàn.
-A, ta cũng đang cảm thấy nên ngồi chỗ khác, cảm ơn ngươi. Để ta tự nói với lão sư vậy.
Các nữ sinh không hẹn bỗng dưng chuẩn bị sẵn rất nhiều lí do để có cơ hội ngồi một mình. Ngồi một mình, cho đến khi nam thần kia ngồi bên cạnh.
Cao Đại mới đầu tư thêm cơ sở vật chất, bàn thừa có rất nhiều a!
-Trật tự!
Nhắc lại lớp lần nữa, nữ giáo viên quay qua nam sinh.
-Em có thể giới thiệu bản thân cho cả lớp.
Nghe tới đây, nam sinh bước chậm rãi lên bục, nhìn xuống dưới, không tỏ vẻ lạnh lùng, cũng không cố làm mặt tươi cười. Hắn bình thản:
-Chào mọi người, tôi là Nhạc Đông Vân