Chương 46: Chương này thực sự thiếu nhi không được đọc
Thực sự thiếu nhi cấm đọc, không thì ngộ độc sẽ ch.ết ngay lập tức.
Cách Trương Minh rời đi một khoảng thời gian ngắn, Nhạc Đông Vân liền về chỗ ở tạm thời, hắn cũng không muốn ngốc nghếch tại chỗ quá lâu.
Chân thực mà nói, căn bản là với loại này Tu chân tụ hội đẳng cấp siêu thấp, thì có thứ gì lọt vào mắt, đáng để hắn lưu tâm đây này?
Còn không bằng sớm trở lại bồi thê tử.
Ngẫm nghĩ ra, Nhạc Băng Hàn Tuyết hai người bọn họ trước kia cũng ngốc trong vòng sinh hoạt người thường, bây giờ lần đầu cảm nhận sinh hoạt của người tu chân đi?
Coi như là tập làm quen, sau này về Tiên Vân cũng bớt bỡ ngỡ.
Dù sao, để mà nói về phong tục, Nhạc Đông Vân cảm thấy lễ giáo tại Tiên Vân có phần giống với Địa Cầu thời cổ đại, nữ nhân tam tòng tứ đức các loại kia.
Đối với cái này là tốt hay xấu, không nên bình phẩm thì tốt hơn. Đơn giản nhất một câu: “Nhập gia tùy tục”
Vậy là được.
…
- Soạn đồ ra hết rồi à?
Nhạc Đông Vân hỏi, ngay khi vừa bước chân vào phòng
- Là
Hàn Tuyết vội đáp lời. Về phần Nhạc Băng, cô ta đơn giản là nằm úp sấp trên chiếu trúc, lười để ý đến hắn.
- Ực!
Nhạc Đông Vân bất giác làm động tác nuốt lấy. Trước mặt hắn hình ảnh thực sự rất hấp dẫn.
Ngươi tưởng tượng một nữ nhân xinh đẹp, căng tràn tại nằm sấp xuống, vểnh lên cái kia xinh đẹp kiều đồn, hình ảnh đó thì như thế nào?
Nhất là khi nàng ta còn tại làm bộ lạnh lùng không để ý đến ngươi mà nói
Phải chăng nên đè lại một phen?
Nhạc Đông Vân nhìn ra bên ngoài, trời còn chưa tối, hắn chợt một phen xoắn xuýt.
Trời chưa tối nghĩa là không có thiên thời.
Còn mấy ngày nữa mới diễn ra Long Hoa hội, mà Trương Minh sau khi giới thiệu mọi thứ một lượt cho hắn liền đi. Từ nay đến khi tỷ thí bắt đầu, hẳn không có việc.
Đó coi như Địa lợi.
Về phần nhân hòa mà nói, Nhạc Đông Vân quản là thời gian nào, hắn đồng dạng đều nguyện ý.
Như vậy nhân hòa chắc chắn ổn.
Từ trên góc độ lấy ít phục nhiều mà nói, hiện tại đối với ý tưởng đẩy nữ nhân trên giường kia, Nhạc Đông Vân cảm thấy tuyệt đối là hợp lý.
Là nam nhân, muốn đẩy liền đẩy a!
Tất nhiên, đẩy là phải có kế hoạch.
Nhạc Đông Vân tâm, không chỉ muốn mỗi một, nhưng thi hành thì phải từng cái một.
- Ưm…
Hàn Tuyết còn định mở miệng nói điều gì, đã mềm nhũn nằm im trên giường không nhúc nhích. Còn động, họa chăng là một đôi con ngươi đen nhánh.
Nhạc Băng cảm giác giống như có chút không thích hợp định quay người, bèn cảm thấy lưng bị đè xuống. Cô ta cũng khó mà trở lại quay mình được, bực bội gắt:
- Ngươi làm cái gì?
Nhạc Đông Vân hết gặm, lại ɭϊếʍƈ tai nàng, nghe vậy thổi một hơi:
- Đoán xem!:)
Nhạc Băng rõ ràng là không phối hợp, nàng dù đang nằm sấp, lại bị Nhạc Đông Vân gắt gao đè lên, vẫn cố gắng uốn éo.
Nhưng như vậy thì được gì đây?
Hoặc là nói Nhạc Đông Vân được cái gì?
Dĩ nhiên là hắn tiểu Thanh Long tại giữa khe kiều đồn của nàng, hưởng thụ sướng mê người mềm mại a!
Quá kích thích mà.
Nhạc Băng là đang mặc quần vải bó sát, cô ta rõ ràng cảm nhận được khe mông ở giữa cứng ngắc, còn có nóng hổi. Nam tính hooc môn không ngừng kích thích, khiến cho cô ta dù lí trí còn muốn phản kháng, mà tại trong khe đã rịn nước, hai mảnh đùi đẹp cũng hơi có chiều hướng ép lại. Ma sát ma sát, có chút khó chịu, lại không thể dừng trận trận tê dại mà thư thái truyền khắp toàn thân.
Khả năng là vô tình, cũng có thể là Nhạc Đông Vân ve vãn quá mãnh liệt, Nhạc Băng nhất thời quên phản kháng. Cô ta hé miệng, rên nhẹ:
- A~
Nhạc Đông Vân từ tai, chuyển sang cổ, đã ɭϊếʍƈ cổ nàng chán chê. Nghe tiếng rên rỉ kia, vội xoay cổ Nhạc Băng, chiếm lấy môi đỏ của nàng.
- Umh ~~
Có tiếng nói phát ra không rõ ràng, cũng có thể không tính là tiếng nói. Hiển nhiên đây là từ trong cổ họng nữ nhân không thể thoát ra được âm thanh, cho nên mới gợi tình như thế.
Hàn Tuyết nằm im một bên, dù nàng không thể nhúc nhích, con mắt vẫn là chằm chằm nhìn lấy. Nam nhân của nàng, hiện tại thì đang nằm đè lấy một nữ nhân khác từ sau lưng. Hắn một tay giữ lấy đầu nàng ta, liên tục hôn môi, tay kia thì từ lúc nào đã mò vào bên trong quần vải nữ nhân.
Hàn Tuyết thậm chí thấy rõ ràng, lớp vải bao phủ trên mông nữ cảnh sát đã nổi lên một cục, đó là tay của nam nhân kia.
“Róc rách”
Đây không phải tiếng nước chảy. Nó là tiếng, khi mà tay Nhạc Đông Vân ra vào trong một không gian hẹp, lại ướt át. Hắn hết mò thủy lộ, lại thi thoảng gảy gảy cúc môn bên trên, khiến cho Nhạc Băng dù đang bị bịt miệng hôn không ngừng đến không biết trời trăng, thỉnh thoảng toàn thân vẫn là giật giật.
Nhạc Đông Vân không khá hơn là bao. Dù cho hắn chiếm thế chủ động, dù cho hắn tùy tiện muốn chơi nàng thế nào, nàng đều không có cách phản kháng. Chính là, loại chuyện này không phải một bên làm, bên chịu đựng. Nhạc Băng bị hắn đùa đến run cả người, hắn chẳng lẽ thì không muốn bùng nổ?
Nhất là khi hắn tiểu Thanh long, bị nàng hai mảnh mông mềm kẹp lấy, uốn éo, thì tiểu Thanh long ngẩng đầu hết cỡ, cố sức đẩy vào sâu bên trong như muốn đâm thủng quần vải mỏng manh của nàng vậy.
- Roạt!
Tơ bông, thì làm sao chịu được cú giật thô bạo của Nhạc Đông Vân? Hắn không chút lưu tình xé rách chiếc quần Nhạc Băng cô ta đang mặc,từ phần đầu gối trở lên, để lộ ra da thịt trắng nõn.
- Ngươi!
Bởi vì Nhạc Đông Vân đã ngừng thân lấy miệng nhỏ, Nhạc Băng xem như tạm thời được chút tự do. Cô ta ngay lập tức không chút do dự quay đầu trừng Nhạc Đông Vân, chỉ là ánh mắt đó thật lạ!
Tỏ vẻ giận giữ, nhưng nhìn kĩ vào lại thấy vẻ bối rối cùng xấu hổ.
Là vậy sao?
Nhạc Đông Vân không biết, cũng không cần đoán. Dù sao hôm nay nàng tỏ vẻ không để ý đến hắn, hắn thì thô bạo chinh phục nàng là được rồi!
Nhạc Băng tỏ ra hung, cũng không hung được lâu. Khi mà Nhạc Đông Vân lại một vòng chiếm lấy lưỡi cô ta, lại ɭϊếʍƈ, lại ʍút̼ nước bọt trong đó thì nữ nhân thân thể tiếp tục nhũn ra, nóng bừng. Phía bên dưới, tiểu thanh long đã sớm được chủ nhân giải thoát, da thịt cùng da thịt chân chính đụng chạm. Nhạc Băng dù bị hôn choáng váng, vẫn cảm thấy mông nóng rực. Hơn thế nữa, là cảm giác đến hắn cứng ngắc da thịt bên dưới, cùng nàng da thịt mềm mại ma sát nhau.
- Aaaum
Tiếng rên rất trầm. Không dưới một lần, Nhạc Băng cố xoay người, tất cả chỉ là dã tràng xe cát. Từ đầu đến cuối, cô ta duy trì tư thế nằm sấp, bị Nhạc Đông Vân từ phía trên đè lấy gắt gao. Phía bên trên, đầu hơi ngoảnh lại bị hắn hôn liên tục đến choáng váng, mà phía dưới thì hắn cái kia nóng hổi đồ vật, không ngừng tại bên trên nàng khe mông mài qua mài lại.
Có lẽ là vô thức, Nhạc Băng kiểu đồn theo mỗi lần vật kia nóng rừng rực đồ đạc ma sát qua lại, đều sẽ cong lên, hướng phía trên uốn éo.
Hàn Tuyết vẫn đang nằm im, nàng phảng phất giống như khán giả đang xem kịch vậy. Có điều, này vở kịch là dùng chân thực để đóng.
Có một mùi vị kì lạ bay vào mũi Hàn Tuyết, nàng hơi đảo mắt nhìn. Mảng chiếu bên dưới mông Nhạc Băng đã đẫm nước, hơn nữa, vẫn không ngừng từng dòng nước nhỏ theo đùi cô ta chảy xuống.
Nhạc Đông Vân đang đè lên người Nhạc Băng bỗng cảm giác nàng run run liên tục, khả năng là nàng chịu không nổi sao?
Hắn hơi lui miệng ra, cắn nhẹ vào bờ môi dưới của nàng, kéo kéo, dùng giọng mê hoặc hỏi:
- Muốn ta chơi ngươi sao?
- Muốn
Nhạc Băng không chút do dự nói, còn uốn éo phía dưới chỉ mong sớm được giải thoát.
Nhạc Đông Vân không vội, kiên nhẫn hỏi:
- Muốn cái gì
- Chơi ta… ân...trượng phu... phu quân, muốn ngươi….cầu ngươi...chơi ta
Nhạc Băng khả năng là bị hắn trêu đùa phát điên. Những lời có lẽ nàng bình thường không bao giờ nghĩ đến, thì nay đều nói ra hết.
- Được, ta bây giờ liền chơi ngươi.
Nhạc Đông Vân cũng là bị nàng kích thích.
- Úc…
Nhạc Băng lưỡi cùng trong miệng nước bột đều bị Nhạc Đông Vân ʍút̼ lấy. Mà bên dưới, bởi vì Nhạc Băng cô ta ẩm ướt quá độ, quan đạo dù có chặt, Nhạc Đông Vân dùng sức đẩy liền trơn tuột đi vào.
Chặt chẽ vô cùng, lại trơn mịn như nhung, còn là cảm giác bị bao bọc lấy toàn bộ
- Aaa…
Cơ hồ là cùng lúc, nam nhân cùng nữ nhân đều vang lên tiếng rên đầy thỏa mãn.
Nhạc Đông Vân không nhanh, hắn chỉ là chậm rãi đẩy vào thật sâu, cho đến tiểu thanh long cảm nhận được vách tường cản lại, giống như đã đi hết tận cùng. Mà Nhạc Băng lúc này tay vòng ra sau vò lấy tóc hắn, kịch liệt cùng hắn hôn đáp trả. Nàng mông mỗi lần Nhạc Đông Vân đảy vào, hội cong hướng lên phía trên, giống như chỉ mong hắn đâm xuyên lấy bản thân vậy. Mà Nhạc Đông Vân theo rút ra đẩy vào, động tác càng ngày càng nhanh. Nàng ướt đẫm lại vừa mềm vừa chặt bí đạo, bóp lấy hắn tiểu huynh đệ không rời, khiến cho Nhạc Đông Vân mỗi lần rút ra, tuy là phải dùng sức mà nói, lại cam tâm tình nguyện như cũ rút ra đâm vào thật mạnh
- Bạch...bạch
Tiếng da thịt đụng nhau không chút lưu tình vang lên. Nhạc Băng cô ta bị chơi đến xương cốt toàn thân đều tê dại, người thì bị nam nhân gắt gao đè lấy, chỉ có thể không ngừng trầm thấp rên từng đợt
- Nữa...chơi ta….aaa...thích...muốn ch.ết…
- Hôm nay liền đè lên thế này chơi ngươi.
Nhạc Đông Vân lúc này, cũng bị chinh phục cùng dục vọng che phủ đôi mắt, chỉ biết tại trên người nữ cảnh sát chiếm lấy nàng đẩy không ngừng
- Aaa...chính là….chơi ta...chơi ch.ết ta….
Nhạc Băng không còn biết trời trăng gì, trong miệng hồ ngôn loạn ngữ không ngừng tuôn ra
- ...muốn bay…
Cô ta hay chân bỗng kẹp chặt, mông căng lên, cả người run từng chặp. Nhạc Đông Vân bỗng cảm thấy nàng bên trong hoa vách tường đối với tiểu huynh đệ hắn như là từng đợt, từng đợt xoa bóp lấy.
Hắn dùng sức, thật mạnh, thật nhanh tại nàng bên trong ra vào liên tục
- Đúng...như vậy…
Tiếng rên của Nhạc Băng càng ngày càng lớn, bên trong tiểu huyệt càng ép đến chặt chẽ hơn, thì Nhạc Đông Vân tốc độ lại cũng càng nhanh
- Mỹ...thật đẹp
Nhạc Băng hai đùi đẹp gắt gao kẹp thật chặt, rồi như vô lực thả lỏng. Cùng lúc Nhạc Đông Vân chạy nước rút, thật mạnh, thật sâu đâm vào bên trong người nàng, gầm nhẹ.
- Thật nóng
Nhạc Băng chỉ có thể thốt lên như thế, cô ta trán đẫm mồ hôi, gần như là kiệt sức nằm thở dốc, chỉ cảm nhân thấy từng dòng nóng ấm thật sâu bắn vào bản thân ổ bụng, thư sướng vô cùng.
Ta có chút hoài nghi có nên viết chương này không. Bởi nhìn bảng thống kê mới thấy, chương nào có cảnh nóng, chương đó lượng đọc tăng đột biến. Trong khi có những chương kể chuyện ta rất thích, lại so cùng thì trông chẳng đáng ngó ngàng tới.
Không lẽ bây giờ sắc đạo có nhiều "râm nhân" thế ư