Chương 47: Nhìn được mà không dùng được
- Không...chịu nổi...chồng.
Hàn Tuyết vừa thở dốc, vừa ngắt quãng kêu lên. Nàng khóe mắt hơi liếc sang một bên, nữ cảnh sát đã bị nam nhân của nàng dày vò suốt đêm qua, bây giờ còn đang ngủ vùi. Nguyên vốn tưởng hắn tận tình đẩy một người liền chán, không nghĩ nàng một bên cũng theo đó chịu trận.
- Một lát nữa
Nhạc Đông Vân hôn hôn miệng nhỏ của nàng. Khả năng bởi Hàn Tuyết vốn ngoan, hắn động tác cũng mềm đi nhiều.
Nhạc Đông Vân tận hứng cùng Hàn Tuyết ma sát thêm một hồi, mới hài lòng ngả lưng thoải mái trên giường. Trong gian phòng, một nam hai nữ trần truồng cứ thế ôm nhau ngủ say.
…
Thời gian, có thể nói đó giống như là một khái niệm mơ hồ. Thuần túy dựa vào cảm giác thôi thì, có thể ngắn, có thể lâu. Giống như Nhạc Đông Vân cùng nhị nữ trong lúc đó, bọn họ ở tại gian mộc trúc, không biết trời trăng gì chơi đùa.
Cho đến khi có người tại bên ngoài thông báo Long Hoa hội chuẩn bị bắt đầu, Nhạc Đông Vân mới đầy tiếc nuối từ ổ chăn chui ra. Hắn đứng dậy, dang ngang hai tay. Cùng lúc, Hàn Tuyết và Nhạc Băng bọn họ dường như biết ý, mặc kệ bản thân đang trần truồng, nhanh chóng đứng lên sửa soạn y phục cho Nhạc Đông Vân.
Cái này, coi như là thành tích giáo dục nho nhỏ của hắn trong mấy ngày nay sao?
Trong lòng Nhạc Đông Vân có chút đắc ý nho nhỏ. Hắn y phục chỉnh tề xong, bèn kiên nhẫn chờ cho 2 nàng cũng xong xuôi, mới cùng nhau bước ra khỏi phòng, hướng về phía đỉnh núi đi lên.
Bởi vì mấy ngày trước đã được Trương Minh đưa qua một lần, Nhạc Đông Vân không chút khó khăn đã tới nơi, lại dựa theo Trương Minh chỉ bảo, cùng nhị nữ đến đài tỉ võ.
- Nhạc huynh, lối này
Đương trường rất ồn ào, Nhạc Đông Vân dễ dàng hiểu lấy, dù sao cũng là bốn phái tụ hội. Mà, lẫn trong không gian đầy tạp âm, chỉ thấy Trương Minh tại một khu vực hướng về hắn vẫy tay.
- Đi, chúng ta qua kia.
Nhạc Đông Vân trái phải nắm lấy tay hai nàng, đoạn dắt qua.
- Lối này lối này!
Trương Minh đối đãi với Nhạc Đông Vân giống như là khách quý vậy, tận tình chỉ dẫn. Hắn đưa ba người bọn họ đến một hàng ghế gần đó, tiếp xúc khán đài nhất, nói:
- Khu vực quanh đây là Thanh Vân kiếm phái chúng ta. Chỗ ngồi này là Minh sắp xếp, Nhạc huynh phải chăng vừa lòng?
- Ấy!
Nhạc Đông Vân giơ tay làm động tác khách sáo:
- Trương huynh chu đáo!
Nói xong bèn cùng nhị nữ ngồi xuống.
Khả năng bởi còn bận nhiều chuyện khác, Trương Minh sau khi vồn vã một phen, bèn đối với Nhạc Đông Vân chắp tay xin đi.
- Không nghĩ, sống hai mươi lăm năm trên đời, còn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này
Ở bên cạnh Nhạc Băng nhìn xung quanh, lẩm bẩm.
- Nhạc tỷ tỷ, đừng nói là hai mươi lăm năm đâu. Ta trong kịch truyền hình cũng không có giống như thế này về độ chân thực a.
Hàn Tuyết một bên phụ họa, sau đó nàng tò mò hỏi Nhạc Đông Vân:
- Người của bốn tông phái, còn có vô số tán tu. Chồng, không lẽ chúng ta thì cứ như thế này ngồi nhìn rất lâu sao?
- Không, không phải một ngày.
Nhạc Đông Vân lắc đầu:
- Long Hoa hội diễn ra mấy ngày, đây mới là ngày đầu tiên. Mỗi ngày sẽ là một vòng, bốc thăm chia cặp đấu loại trực tiếp.
- À, vậy sao.
Hàn Tuyết lúc lắc cái đầu nhỏ, ra chiều đã hiểu. Lúc này, Nhạc Băng bỗng hỏi:
- Ngươi không phải thi đấu à, sao nhàn nhã ngồi đây cùng bọn ta vậy?
Nhạc Đông Vân bâng quơ trả lời:
- Ta là ngoại viện của Thanh Vân kiếm phái, mãi mấy vòng sau mới đánh.
- Thì ra là đặc quyền
Nhạc Băng bĩu môi, nàng làm cảnh sát, đối với hai chữ này có chút phản cảm.
- Không phải là đặc quyền
Nhạc Đông Vân trừng nàng một chút:
- Ta bây giờ mà vào, chính là sẽ loại thêm càng nhiều người, nàng tin không?
- Nói như thật!
Hiển nhiên, nàng mới không tin đấy! Mà Nhạc Đông Vân gặp nàng như vậy, cũng lười tranh cãi nữa, phất phất tay:
- Không tin thì thôi. Cẩn thận tối nay ta cho nàng lên bờ xuống ruộng.
Hắn nói câu này, giọng đặc biệt nguy hiểm.
- Ngươi!!!
Nhạc Băng đỏ mặt quay đi.
Lúc này, phía trên đài cao người chủ trì bắt đầu mở lời:
- Kính thưa toàn thể đồng đạo chốn tu chân.
Người chủ trì là một nam nhân, độ tuổi có lẽ là trung niên. Hắn tuy không dùng micro, âm thanh vẫn rất rõ ràng
- Hôm nay chính là chín năm một lần Long Hoa hội, Triệu Bắc Sơn ta làm người chủ trì.
Hoan hô, vỗ tay,...vv.
Nói chung là đủ kiểu hưởng ứng. Triệu Bắc Sơn là một người dẫn chương trình phi thường hợp cách. Hắn nói, giới thiệu về Long Hoa hội đủ để cho bên dưới đài mọi người nội tâm phi thường hào hức.
Tuy nhiên thì, để mà kể ra chi tiết cụ thể lời nói của tên dẫn chương trình này thì….ờ, tác giả chịu.
Có chút chê cười nhưng ta- tác giả, thành thật thừa nhận nghĩ không ra lời kịch của tên dẫn chương trình, vậy nên tùy vào nội tâm các người đang theo dõi. Tùy tiện nghĩ ra mấy câu khích lệ khiến chính các ngươi cũng sôi sục, sau đó coi là tên dẫn chương trình đang nói nhé!
- Chà, quả là hợp cách mà!
Nhạc Đông Vân thầm cảm thán. Hắn nghe mấy lời giới thiệu của người dẫn chương trình, nội tâm cũng trở nên có chút sôi sục.
- Nghe giống như đặc biệt lợi hại
Hàn Tuyết nói.
- Còn không phải để cho độc giả tự nghĩ lời thoại? Làm như tên tác giả viết ra lời kịch kích động lắm vậy!
Nhạc Băng bĩu môi, đổi lại cái nhìn mờ mịt của Hàn Tuyết:
- Không phải sao?
Nhạc Đông Vân nghiêm mặt:
- Độc giả là nghĩ ra lời kịch, nhưng lời kịch chỉ có thể do tên dẫn chương trình sử dụng. Mà tên dẫn chương trình thuộc về tác giả, vì vậy lời kịch cũng thuộc về tác giả. Cho nên nói, quào, tên chủ trì cuộc tỷ võ hôm nay quả nhiên nói chuyện kích động nhân tâm a!
Nhạc Băng dọa:
- Cẩn thận ta dẫn độc giả kiện các người tội ăn cắp bản quyền
- Làm như dọa kiểu này có tác dụng
Nhạc Đông Vân và Hàn Tuyết đồng thanh.
…
- Cuộc tỷ võ chính thức bắt đầu!
Câu chốt cuối cùng của người dẫn chương trình. Sau đó, liền có hai cái gương mặt xa lạ lên đài.
Vốn dĩ thì, trừ Trương Minh ra, ai đối với Nhạc Đông Vân cũng là xa lạ hết, có điều ý nói xa lạ, cũng ám chỉ hai nhân vật lên đài đầu tiên này, bọn hắn chỉ là nhân vật phụ qua đường.
Quả nhiên, hai tên tu sĩ lên đài, lẫn nhau chắp chào một cái, sau đó lao vào quyền cước đấm đá không một tí nghệ thuật.
- Dạng này sao?
Hàn Tuyết giọng khá thất vọng. Nàng còn tưởng đấu pháp, ngự kiếm gì cơ, sao giống trẻ con nhảy bổ vào giật tóc nhau vậy?
- Chưa nghe qua “loạn côn đánh ch.ết sư phụ” sao? Nói đâu xa gì trên đài đám người bọn họ Tu chân giới đâu? Chúng ta bên dưới, cái gì cao thủ Thái cực quyền, Vịnh xuân quyền của Tàu, không phải bị Từ Hiểu Đông bay vào đấm tùm lum à?
Nhạc Băng khinh bỉ nói, mà Hàn Tuyết nghe vậy gật gù:
- Giống như là vậy thật!
- Chứ còn gì nữa.
Nhạc Băng nói chắc như đinh đóng cột. Sau đó nàng dùng giọng thấm thía:
- Có mấy người a, chỉ được cái bề ngoài a. Kì thực thì bên trong đều không dùng được.
Vừa nói, vừa nhìn Nhạc Đông Vân.
Thề có trời đất chứng giám, Nhạc Đông Vân hắn hôm nay cảm giác thật oan uổng. Nhạc Băng cô nàng này, giống như vô tình hữu ý đều hướng về hắn chĩa đầu mâu vậy.
Nhạc Đông Vân hiện tại thật có xung động đè nàng xuống ngay tại chỗ hỏi một câu:
- Ta dùng được hay không, mấy ngày vừa rồi ngươi thì đã sớm quên rồi? Tối nay không bằng thử chứng thực lại một phen?
Ài…
Hắn nội tâm thầm lắc đầu. Quên đi! Nam nhân lòng dạ rộng lớn thì không so đo một vài vấn đề với nữ nhân.
Phía trên đài, hai đấu thủ sau một hồi quần nhau đã mệt lử. Một tên lợi dụng ý chí kiên cường của bản thân, tại đối thủ còn đang thở dốc, hắn cắn răng dùng sức tung một quyền. Chỉ nghe một tiếng “binh”, liền sau đó có nam nhân mặc áo trắng rơi đài, mà kẻ chiến thắng ngồi phịch xuống sàn đấu thở dốc.
- Số 113 dành chiến thắng.
Trọng tài hô lên, kèm theo đâu đó xung quanh bỗng nổi lên tiếng xì xào:
- Không phải chứ, tên kia hóa ra là loại nhìn được mà không dùng được sao? Tiền cược của ta a!
- Toàn bộ gia tài của ta, ta tổ truyền Ngọc thạch a, cứ như vậy ra đi rồi sao?
- Oa ha ha, ta tùy ý đặt bừa, không nghĩ kiếm về một khoản nha!
…
Loại này tiếng xì xào, vui có, buồn có, lẫn lộn vang lên, chỉ là rất nhanh sau đó liền lắng xuống.
Sàn đấu được đệ tử phụ trách chuyên môn nhanh chóng dọn dẹp, một cuộc tranh tài mới sắp sửa diễn ra...
Không nghĩ ta nói nhảm một lúc, liền cũng ra một chương. Dường như có chút ngại ngùng a!
Giống như bản thân đang lừa người thì phải?
A, đừng giận ta nha! Ta ngày sau thì cho các người một Nhạc Đông Vân đội trời đạp đất, oai phong lẫm liệt để đền bù hôm nay vậy