Chương 11: Ai gọi là anh bạn? Bằng phàm nhân ngươi sao? Không có tư cách
Phu quân, chúng ta đi hát karaoke nhé?
Hàn Tuyết chờ mong nhìn Nhạc Đông Vân. Dù nàng là con nhà có tiền, bất quá cũng là gia giáo quản nghiêm, hay nói chính xác hơn là Hàn Huy sợ nàng bị nhiễm thói xấu, thành thử không cho nàng đi chơi đêm bao giờ. Mà hiện tại ba ba có việc phải đi công tác, lại có phu quân ở bên cạnh trông chừng, nàng có chút không nhịn được.
-Đi hát à?
Nhạc Đông Vân lần này ấy vậy mà nói đúng trọng tâm vấn đề.
-Ủa, phu quân từng đi hát karaoke rồi à?
Hàn Tuyết khá là ngạc nhiên, cũng rất khó hiểu. Phu quân này rõ ràng cái gì cũng không biết, sao lần này tự nhiên thông minh đột xuất vậy?
-“Ka” cái gì đó, tất nhiên là đi ca hát rồi, không phải sao?
-À, được rồi.
Nàng buồn bực phát hiện, thì ra cũng không phải hắn thực sự biết karaoke nghĩa là gì, chỉ là hay không bằng hên mà thôi.
Những năm gần đây, ngành dịch vụ phát triển nhanh chóng, kéo theo đó là một loạt các quán karaoke mọc lên như nấm ven đường. Tất nhiên nhiều mà nhanh thì chất lượng sẽ khó kiểm soát được. Mà quả thực báo đài cũng thường đưa tin về các tụ điểm quán karaoke kinh doanh bất hợp pháp, như tàng trữ ma túy, mại ɖâʍ chẳng hạn. Có điều Hàn Tuyết sẽ không ngốc đến độ tùy tiện vào một quán karaoke linh tinh. Đêm Giai Nhân là một quán karaoke nổi tiếng mà nàng nghe được từ mấy người bạn trong lớp, vì vậy quyết định đến đó.
Vừa bước vào cửa, Hàn Tuyết đã bị choáng ngợp bởi không khí nơi này, mà Nhạc Đông Vân thực ra không có bao nhiêu ngạc nhiên. Nói đùa! Hắn thân là Nhạc gia thiếu gia chủ, tràng diện lớn hơn thế này còn không mảy may nháy mắt, nói gì đến mấy thứ râu ria này? Hàn Tuyết rất nhanh cũng lấy lại tinh thần, đối với hai gã bảo tiêu canh cửa có chút khinh bỉ:
-Quán mở cửa buổi đêm còn đeo kính râm, đúng là đầu óc có vấn đề.
Nếu hai gã bảo tiêu ở cửa nghe được lời này của Hàn Tuyết hẳn cũng sẽ rất buồn bực. Về đêm bọn hắn vác cặp kính râm trên mặt, khác gì chột còn bắt nheo mắt. Có điều ông chủ yêu cầu làm thế, vì miếng cơm manh áo bọn họ cũng cố căng mắt vậy.
Nói đến Đêm Giai Nhân, không thể không nhắc đến quy cách phục vụ ở đây. Nói đây là một quán karaoke đơn thuần, như vậy chắc chắn không thể nổi lên giữa biết bao đối thủ cạnh tranh như vậy. Đêm giai nhân thực ra là một hộp đêm tổng hợp rất nhiều hình thức giải trí, kể cả vũ trường, quán bar, vv… mà hình thức hát karaoke chỉ là một loại nhỏ trong số đó.
Hàn Tuyết nói đến đây hát karaoke, dĩ nhiên sẽ không muốn thử mấy thứ khác. Nàng nhanh chóng tìm được phục vụ sau đó thuê một phòng cách âm.
-Phu quân phu quân! Anh hát nhé?
Nàng đề nghị. Nhạc Đông Vân lắc đầu:
-Ta không hát tốt. Ta thổi sáo cho nàng hát được không?
-Sao?
Hàn Tuyết ngạc nhiên, phu quân này biết thổi sáo nữa à? Có điều đi hát karaoke mà thổi sáo đệm nhạc thì cũng hơi kỳ, bởi vậy nàng lắc đầu:
-Thôi vậy, để em hát một mình. Phu quân cũng không cần đệm sáo đâu, ở đây có nhạc đệm rồi.
-Được.
Nhạc Đông Vân dứt khoát ngồi im. Hắn đối với thê tử khá là nghe lời.
Hàn Tuyết giọng rất ngọt, điều này Nhạc Đông Vân dĩ nhiên không nghi ngờ mà sẽ yên lặng lắng nghe. Đáng tiếc hành động của hắn lại bị Hàn Tuyết lầm tưởng:
-Em hát không tốt sao?
-Giọng nàng rất ngọt, rất dễ nghe. Ta rất thích.
Nhạc Đông Vân không tiếc lời ca ngợi, dù lời bát hát đôi khi hắn không rõ lắm. Hàn Tuyết tỏ ra không tin:
-Vậy sao anh không tỏ vẻ ngạc nhiên thích thú gì đó?
-Vì ta đã từng nghe nàng hát rồi.
-Bao giờ, ở đâu?
-Cả ngày hôm nay chứ đâu.
Nhạc Đông Vân dứt khoát đưa ra đáp áp. Hàn Tuyết nghĩ nghĩ một lúc chợt đỏ bừng mang tai, đối với hắn yêu kiều liếc mắt:
-Phì, lưu manh.
-Sao lại lưu manh?
Nhạc Đông Vân giang tay ra, hắn cảm thấy mình quả thực rất vô tội:
-Ta chỉ khen nàng hát hay thôi mà?
Hàn Tuyết không nói nữa, chuyên tâm vào hát. Ai bảo người này trêu ghẹo nàng, đã vậy còn ăn nói quá hùng hồn. Hát nhiều thì sẽ khát nước, mà sau khi uống nhiều nước xong sẽ cần phải xả ra. Hàn Tuyết khẽ nói với hắn:
-Em đi vệ sinh một lát.
Nhạc Đông Vân dĩ nhiên sẽ không có ý kiến. Hắn ngoan ngoãn ngồi chờ, cho đến mãi một lúc vẫn không thấy Hàn Tuyết đâu, bèn triển khai thần thức mới thấy nàng ta đang bị mấy tên nam nhân cản lại, bèn nhanh chóng đi ra.
-Này, không phải tôi đã bảo lỡ tay rồi sao?
Hàn Tuyết thầm nghĩ lời phụ thân lúc trước chẳng sai. Cũng có chút hối hận vì không nghe lời, thành thử bây giờ mới có rắc rối này. Chuyện là lúc nãy nàng đi ra, vô tình đ-ng phải ly nước trên tay phục vụ bar, làm đổ xuống tên nam nhân ngồi gần đó. Chuyện này cũng chỉ là sơ ý, bình thường người bị hại sẽ không so đo bỏ qua. Có điều tên mặc áo vest kia thấy người làm ướt áo mình lại là một mỹ nhân, bởi vậy mới gây khó dễ.
-Không phải tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô, có điều xin lỗi suông thôi thì quả thực không có thành ý. Chi bằng cùng ngồi xuống uống với chúng tôi một ly, như thế nào?
-Đúng vậy, Cao thiếu gia đã đại lượng không để bụng, cô cũng nên nể mặt.
Mấy tên bên cạnh nhao nhao. Thời buổi này hơi chút có tiền một điểm, sẽ có lực lượng đàn em hùng hậu đi theo.
Hàn Tuyết đang có chút không biết làm sao, bỗng sau lưng vang lên âm thanh bất mãn:
-Thê tử, đám rác rưởi này dám làm nàng phiền lòng sao?
Cao Danh Dương đang dùng ánh mắt thưởng thức tư thái mỹ nhân, nghe vậy ánh mắt bỗng lóe hàn quang. Bằng hắn gia thế tại thành phố Xương Giang này, lời như vậy còn chưa nghe qua ai nói bao giờ.
-Tiểu tử, mày nói cái gì?
-Đối mặt với Cao thiếu gia cũng dám vô lễ?
-...
Nhạc Đông Vân phất tay một cái, cả đám người mồm mép kia văng mạnh ra ngoài. Tên thì đập vào tường, tên thì đ-ng tủ kính, nói chung tại quán bar náo nhiệt này, phút chốc muốn bao nhiêu hỗn loạn liền có bấy nhiêu.
Chỉ là, đối với tình cảnh này hắn cũng lười để ý. Dù mới đến Địa Cầu ngày hôm qua, có điều xem như hắn nhận thức đôi chút. Bọn này cũng không biết điều tí nào, hà tất nói nhảm. Hàn Tuyết sớm đã chạy đến bên người hắn, khẽ lắc đầu:
-Được rồi phu quân, cũng không cần phải náo loạn như vậy.
Lúc này, mấy tên bảo tiêu đi đến, nét mặt âm trầm:
-Anh bạn, đừng nghĩ biết chút công phu liền làm loạn. Như Cao thiếu gia đã muốn tiểu thư này bồi rượu, như vậy thức thời một điểm. Nhanh chóng quỳ xuống xin lỗi bồi thường rồi nhanh chóng một mình cút đi.
Nhạc Đông Vân không ra tay, cũng không ra chân, càng không đ-ng đến Nguyệt Tuyền kiếm. Hắn chợt nhận thấy như dùng mấy thứ đó đối với bọn rác rưởi này quả thực rất mất thân phận. Ánh mắt đảo qua chợt thấy một đống chai thủy tinh bên cạnh, bởi vậy trong một giây sau đó, mấy tên bảo tiêu đã hân hạnh được hắn tài trợ thay mới cặp kính đen trên mặt bằng cặp đít chai thủy tinh.
-Cốp!
-Choang!
Tiếng đổ vỡ liên tục. Mấy tên bảo tiêu nằm lăn lóc trên sàn, hai mắt bị mảnh vỡ thủy tinh che lấy, máu không ngừng từ đó chảy ra.
Quán bar đột nhiên an tĩnh trở lại, vì lúc này nhạc đã bị cắt, mọi người nhìn mấy tên bảo tiêu rên rỉ trên sàn nhảy mà ý thức được có chuyện xảy ra. Những người thường xuyên đến đây đều biết khi có chuyện nên rời xa hiện trường, vì vậy mà chỉ sau khoảnh khắc thì mọi người chạy sạch, tất nhiên bọn họ cũng không rời khỏi quán bar, chẳng qua chỉ núp ở bốn phía xem náo nhiệt mà thôi.
-Mấy thằng phế vật, đứng lên cho tao.
Một tiếng quá khẽ vang lên, chỉ thấy một tên đàn ông mặt đen cao một mét chín đi vào sàn nhảy, hắn quát lên tức tối với mấy tên bảo tiêu.
Mấy tên kia cố gắng nhịn đau bò dậy, dùng ánh mắt nơm nớp lo sợ nhìn tên đại hán mặt đen:
- Cương ca.
- Đúng là loại bỏ đi, một chuyện nhỏ mà làm không xong.
Tên đàn ông mặt đen hừ một tiếng:
- Cút cho tao.
- Vâng, Cương ca.
Lũ bảo tiêu lên tiếng, sau đó tranh thủ thời gian bỏ đi.
Một ngọn đèn sáng rực chiếu đến bao phủ đám người lấy Nhạc Đông Vân và Hàn Tuyết, đến lúc này bọn họ trở thành tiêu điểm của quán bar.
- Này, mấy người gây rối sao?
Tên đàn ông mặt đen nhìn đám người Nhạc Đông Vân rồi quát lên nghiêm nghị.
Nhạc Đông Vân phất tay, ngon đèn vừa mới chiếu vào hắn nhất thời tan vỡ. Hắn rất bất mãn, ngọn đèn này quá chướng mắt, dù là hắn cũng không thích ứng.
- Tiểu tử, mày đừng quá kiêu ngạo, đây là quán bar tao quản lý được năm năm, trước nay chưa từng có thằng nào bố láo ở đây.
Tên đàn ông mặt đen hừ lên một tiếng:
- Nếu tao không cho mày một bài học thì người khác còn tưởng Kim Cương tao dể ăn hϊế͙p͙.
Nhạc Đông Vân thuận tay cầm lấy hai chai bia phóng về phía tên đàn ông mặt đen.
- Bốp.
Chai đầu đập vào mặt, chai bia khác lại đập trúng đầu tên Kim Cương, tình cảnh máu me ròng ròng.
Nhạc Đông Vân nói với vẻ mặt khinh thường:
- Vậy mà mở miệng xưng là Kim Cương, sao bể đầu nhanh vậy?
Kim Cương người này cũng có chút tiếng tăm trong hắc đạo. Đám giang hồ đồn đãi Kim Cương người cũng như tên, dù không có được thân thể kim cương bất hoại như trong tiểu thuyết nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ, những cây mã tấu hay ống tuýp bình thường đều không làm gì được hắn. Nghe nói người này còn luyện qua thiết đầu công, đã từng đập một lúc mười chai bia lên đầu mà không sao.Nhưng Kim Cương được giang hồ xưng tụng đã luyện thiết đầu công lại bị chảy máu đầu chỉ vì hai chai bia được Nhạc Đông Vân ném qua, mọi người tất nhiên sẽ rất khiếp sợ, đồng thời cũng dùng ánh mắt nhìn người ch.ết để nhìn Nhạc Đông Vân. Ai cũng nghĩ tên thanh niên kia ch.ết chắc, dám đập bể đầu của Kim Cương, như vậy sao hắn còn lăn lộn giang hồ cho được?
Mà Kim Cương bị đánh cho đầu chảy máu ròng ròng cũng không ngã xuống, hắn giận tím mặt, hắn đột nhiên rống lớn:
- Mẹ kiếp, dám đánh toác đầu ông, lên, anh em lên hết cho tao, đánh thằng chó này tàn phế, bắt con bé này lên lầu.
Chai thủy tinh không ngừng được Nhạc Đông Vân ném ra. Nếu đây là một trò chơi dạng bắn súng mà nói, có thể dùng từ một chai một mạng để hình dung.
Quán bar lại trở nên yên tĩnh, rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Nhạc Đông Vân, nhưng lúc này không còn cái nhìn về phía kẻ đã ch.ết, mà ánh mắt như nhìn thấy tử thần. Người này đúng là mạnh, quá mạnh, trước đó đối phương dùng chai bia đập bể đầu Kim Cương thì mọi người còn cho là may mắn, bây giờ chỉ thằng ngu mới cho đó là may mắn, lúc nãy đối phương đã ném bia rất chuẩn, nào có phải là may mắn, là thực lực.
Vẻ mặt Kim Cương cũng biến đổi lớn, lúc này hắn mới biết đêm nay mình đ-ng phải cao thủ.
- Anh bạn, mày là ai?
Kim Cương mở miệng hỏi, mọi người đều biết hắn yếu thế, nhưng lời nói có vẻ không xong.
Một chai bia lại phóng đến nện lên đầu Kim Cương, lần này hắn không thể chống đỡ được mà ầm ầm ngã xuống, đồng thời giọng nói của Nhạc Đông Vân cũng truyền vào tai mỗi người:
- Ai gọi là anh bạn? Bằng phàm nhân ti tiện ngươi sao? Không có tư cách.