Chương 9: Đông Phương

Địch Vân chọn hai gian phòng hảo hạng tương đối sạch sẽ. Để cho Đông Phương Bất Bại vào phòng nghỉ ngơi, còn mình thì xuống lầu mang chút thức ăn lên, không cần y phải tự mình đi. Dù sao Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo một mình hành tẩu giang hồ, có vẻ vẫn nên chú ý một chút. Nếu trên đường gặp phải mấy tên nhân sĩ chính phái không muốn sống, thì sẽ bị chậm trễ thời gian.


Nói Địch Vân tâm tính trầm ổn, tâm tư kín đáo, một chút cũng không sai. Đã trải rất nhiều chuyện, ngốc tiểu tử cũng phải trở nên khôn khéo một chút. Lần nữa sống lại, để hắn trở thành thành tổng quản của Nhật Nguyệt Thần giáo trên Hắc Mộc Nhai. Ở Hắc Mộc Nhai mấy tháng, hắn cũng nghe được một ít chuyện trên giang hồ. Đại khái là nói cái gì mà Nhật Nguyệt Thần giáo là ma giáo, Đông Phương Bất Bại làđại ma đầu, làm hại rất nhiều võ lâm nhân sĩ chính phái.


Địch Vân đối với cách nói như vậy cũng chẳng quan tâm gì. Danh môn chính phái thì sao, giống như sư phụ, sư bá và các sư thúc của hắn, giống như những vịđại hiệp trông như hoa rơi nước chảy đáng tin cậy, nhưng lại khi sư diệt tổ, bội tình bạc nghĩa, vậy hai từ“chính phái” kia còn có gìđáng nói. Không thể trách hắn cực đoan như vậy, chỉ do kiếp trước của hắn đã gặp quá nhiều trắc trở, bị vô số nhân sĩ chính phái tính kế, mà cứu hắn lại là Huyết đao Lão tổ bị người đời phỉ nhổ. Nói đi nói lại, hắn đối với hai từ‘chính phái’ này đã mất hết tin tưởng. Cái gì chính phái, cái gì ma giáo đều là thứ nhảm nhí.


Mà mấy ngày nay ở Hắc Mộc Nhai, hắn coi như cũng có chút hiểu biết với Đông Phương Bất Bại. Hắn chỉ cảm thấy người này không lãnh huyết vô tình như người khác hay nói, tuy rằng tư thái luôn cao ngạo lãnh đạm, tâm tình khóđoán, nhưng đối với hắn thật sự rất tốt. Hắn chỉ biết nếu mình đã quan tâm đến Đông Phương Bất Bại, thì nhất định sẽ bảo vệ người nọ thật tốt. Nếu Nhật Nguyệt Thần Giáo thật sự làđịch của chính phái, thì hắn cũng chẳng cần quan tâm. Trước kia hắn cũng có không ít kẻ thù là người chính phái a.


Địch Vân mang vài món ăn và hai chén cơm lên lầu. Trong đại đường lầu một, có vài nhân sĩ võ lâm, hắn cũng không muốn gặp phải phiền toái.
“Giáo chủ!”Địch Vân không gõ cửa, trực tiếp đi vào, khóa cửa lại xong mới đặt thức ăn lên bàn, nói: “Có thể dùng bữa rồi.”


“Ừ.”Đông Phương Bất Bại thừa dịp y xuống lầu đã tắm rửa một phen, trên đường y, y cũng có chút phong trần mệt mỏi. Bên ngoài tuyết rơi, tóc khó tránh khỏi bị bông tuyết thấm ướt. Y đem tóc được buột chặt mở ra, cũng không thèm buộc lại. Nhìn đối phương, nói: “Ngươi cũng quá cẩn thận rồi, dưới lầu chỉ có mấy tên đệ tử phái Hành Sơn thôi, cần gì sợ sệt như vậy?”


available on google playdownload on app store


Địch Vân không phản bác, chỉ mỉm cười, vẫn là thói quen lâu ngày không sửa được. Vì thếđi qua, thấy tóc Đông Phương Bất Bại còn ướt, liến nòi “Ta lau khô tóc cho ngươi, để lâu sẽ bịđau đầu.”
“Ừm.”


Địch Vân thấy y ngồi xuống, liền cầm một chiếc khăn sạch giúp y lau tóc. Hắn cũng không dám dùng sức, sư muội trước kia có nói làm thế sẽ không tốt cho da đầu. Tóc Đông Phương Bất Bại cực kỳ suông mượt, đen nhánh, Địch Vân thích đến nỗi không muốn buông tay. Âm thầm vận khí, Thần Chiếu kinh là nội công thuần dương, có thể làm khô tóc.


“Được rồi, ngồi xuống ăn cơm đi.”Đông Phương Bất Bại nói.


Địch Vân dọn dẹp một chút, rồi mới ngồi xuống bàn, đưa đôi đũa cho đối phương, nói: “Dưới lầu có vài người phái Hành Sơn, không biết tới làm gì, Giáo chủ nếu có chuyện quan trọng thì cứ dặn dò thuộc hạ làm làđược, không cần chạm mặt với bọn họ.”


Đông Phương Bất Bại cười khẽ, nói: “Ngươi đang sợ bổn tọa đánh không lại bọn họ sao?”
Địch Vân cũng cười, nói: “Điều này sao có thể. Chỉ là nếu gặp phiền phức, sẽ làm trễ nãi thời gian.”


“Nga?” Đông Phương Bất Bại gắp vài món ăn, nói: “Nếu như, bổn tọa thích gặp phiền phức thì làm sao bây giờ?”


“Giáo chủ.”Địch Vân có chút bất đắc dĩ, hắn phát hiện, người nọ rất thích khiêu khích mình, giống như chỉ cần thấy mình lúng túng thì y sẽ rất vui vẻ. Ví như hiện tại, khóe mắt đuôi mày đều mang theo độ cong thản nhiên. Kỳ thật đôi khi Địch Vân lại nghĩ rằng, người nọ lộ ra biểu tình như vậy cũng đẹp lắm, nên hắn cũng chẳng đểý nhiều.


Đông Phương Bất Bại thấy hắn không nói được gì, ý cười càng sâu, dùng xong cơm tối thì nói muốn ra ngoài một chút.
Địch Vân trộm thở dài một hơi, nhưng cũng không phản đối, hắn chưa từng nhìn thấy cảnh đêm nơi này, nên cũng có chút tò mò, liền đáp ứng.


Địch Vân trở về phòng mình chuẩn bị một chút, lại nhớ ra bên ngoài vẫn còn tuyết rơi, vì thế liền lấy thêm cái áo choàng lông theo. Người nọ trước nay chỉ mặc một thân hồng y, vào đông cũng không biết khoác thêm nhiều một chút.


“Có thểđi rồi chứ?”Địch Vân đứng ngoài cửa phòng Đông Phương Bất Bại, nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa, bên trong vang lên tiếng đáp ứng, một lát sau thì cửa mở ra.


Đông Phương Bất Bại vẫn là một thân hồng sam, tóc chưa buộc, rối tung buông dài bên hông, đen bóng tựa như gấm vóc, trên tay y còn cầm theo duy mạo (mũ rộng vành có phủ một lớp khăn mỏng).
Địch Vân có chút giật mình, chợt nghe người nọ nói: “Không cần sợ phiến phức.”


“Vẫn là Giáo……”Địch Vân cười định nói ‘vẫn là Giáo chủ nghĩ chu đáo’, nhưng bỗng nhiên nhớ ra nơi này không phải ở trong phòng, nếu nói như vậy, khó tránh sẽ có người nghe thấy, nên không tiếp tục.


“Gọi tên của ta.”Đông Phương Bất Bại tất nhiên biết suy nghĩ của hắn, thản nhiên mở miệng, rồi đội duy mạo lên, sa mỏng buông dài đến trước ngực, không thấy được dung mạo.
“Ừm!”Địch Vân lên tiếng, cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, nói: “Đông Phương, khoác thêm áo choàng đi.”


Người nói chuyện nói rất tự nhiên, chỉ là người nghe tim lại đập nhanh. Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu nhìn hắn, cách duy mạo nên nhìn không rõ lắm, đối phương cũng không thấy được nụ cười của y. Chỉ là nhớ ra, đây là hắn lần đầu tiên gọi tên của mình.


“Đi thôi.” Địch Vân không biết đối phương nghĩ gì, khoác xong áo choàng cho y rồi vỗ vỗ bả vai người nọ, kéo y xuống lầu.


Khi hai người xuống lầu thì cũng là lúc dùng cơm, bàn trong đại đường đầy hết người. Theo lý thì còn khoảng một tháng nữa mới đến tân niên, cũng không có thương nhân nào đi ngang qua đây. Cẩn thận nhìn qua, mới phát hiện, gần như người nào cũng mang theo đao kiếm, tất cảđều là người trong giang hồ.


Đông Phương Bất Bại căn bản không đặt những người đó vào trong mắt, lập tức đi xuống lầu. Địch Vân vẫn cảnh giác, lưu tâm một chút, chỉ nghe những người đóđang thảo luận về chuyện Phúc Uy tiêu cục gìđó.


Đi xuống lầu, Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại ra khỏi khách sạn, đi dạo trên đường lớn. Có lẽ vì sắp đến tân niên, trên đường giăng đèn kết hoa, hoa tuyết bay bay, đèn ***g màu hồng chiếu đỏ nền tuyết trắng, không khí mang theo đôi chút vui mừng.


Địch Vân nhìn phố xá náo nhiệt không khỏi mìm cười, nghiêng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại đi bên cạnh, nói: “Đã lâu không được thấy cảnh trí như vậy, thực náo nhiệt a.”


Đông Phương Bất Bại cũng liếc nhìn hắn một cái, Dương Liên Đình trước kia cũng chỉở trên Hắc Mộc Nhai, cho nên chưa từng xuống núi, nói: “Ngươi thích? Về sau thường xuống núi một chút đi.”


Địch Vân tất nhiên biết y hiểu lầm, nhưng cũng không giải thích nhiều, hắn vẫn luôn ở Tuyết Sơn, ngay cả nửa bóng người cũng nhìn không thấy, càng đừng nói là tân niên giăng đèn kết hoa, nay được thấy cảnh sắc phồn hoa thế này, trong lòng tất nhiên rất hưng phấn. Lại nhìn Đông Phương Bất Bại một thân hồng y, thầm nghĩ, có người bồi bên cãnh thật là rất tốt a.


Hưng trí dâng lên, Địch Vân liền lôi lôi kéo kéo đối phương đi dọc theo đường bộ. Phố xá thật phồn hoa, bên cạnh còn có một con sông. Cảđêm hai người dạo phố ngắm đèn, cuối cùng đứng ở bờ sông gió thổi lành lạnh. Thẳng đến nửa đêm mới trở về.


Địch Vân cảm thấy có chút mệt mỏi, vừa mới bước vào khách sạn còn chưa kịp lên lầu, bỗng nhìn thấy một hán tử, dường nhưđã say rượu, ngả trái nghiêng phải mà va vào Đông Phương Bất Bại.


Địch Vân nhíu nhíu mày, theo bản năng chắn lại, nghiêng người chắn Đông Phương Bất Bại ở phía sau. Còn chưa kịp đưa tay ngăn lại, người nọđãđẩy hắn ra, lảo đảo qua bên cạnh.


“Loảng xoảng” một tiếng, hán tử say rượu lật đổ hết cả bàn thức hắn, bốn đệ tử phái Hành Sơn ngồi bên cạnh đều bị dính bẩn, lập tức đứng lên, không khỏi có chút tức giận, hùng hùng hổ hổ vài câu. Hán tử say rượu kia cũng không lên tiếng màđi ra ngoài.


Địch Vân thấy hán tử say rượu đi sát người mình mà qua, không khỏi cúi đầu cười cười, sau đóđi theo Đông Phương Bất Bại lên lầu.
“Ngươi cầm cái gìđó? Vui đến như vậy.”Đông Phương Bất Bại thấy cửa phòng phía sau đãđóng chặt mới lên tiếng hỏi.


“Thì ra ngươi cũng phát hiện.”Địch Vân cười từ trong tay áo lấy ra mấy món đồđặt lên bàn. Hán tử say rượu kia không cần hỏi cũng biết là đang giả vờ, vốn muốn trộm đồ của Đông Phương Bất Bại, lại thấy Địch Vân ngăn trở, nên nhân cơ hội lật đổ bàn bên cạnh một phen, nhân lúc huyên náo, thuận tay trộm vài thứ của một đệ tử phái Hành Sơn.


Kỹ xảo trộm đồ nhỏ nhặt này là nhờđộng tác mau lẹ, chỉ là võ công của Địch Vân vàĐông Phương Bất Bại đều thuộc hàng nhất lưu a, sao lại không nhìn ra được. Địch Vân lúc ấy cũng không vạch trần, nhân lúc người nọ lướt sát người hắn màđi, hắn liền noi theo một chút, mượn gió bẻ măng.


Mấy thứ trên bàn là một phong thiệp mời, một đôi hoa tai bằng ngọc, và một cái túi tiền.
Đông Phương Bất Bại nhìn không khỏi buồn cười, nói: “Bổn tọa mới biết được, thì ra Dương tổng quản còn có bản lĩnh như vậy.”
Địch Vân cũng cười, nói: “Thuộc hạđây là vừa học vừa làm.”


Nói xong cầm lấy mấy thứ kia lên nhìn nhìn, trong túi tiền có vài quan tiền, nhưng cũng không lọt vào mắt Đông Phương Bất Bại. Mặt khác, đôi hoa tai bằng ngọc kia nhìn qua rất tinh xảo, chất ngọc cũng là hàng thượng hạng, so ra không kém hảo ngọc ở Nhật Nguyệt Thần Giáo.


“Thiệp mời phái Hành Sơn?”Đông Phương Bất Bại cầm thiệp mời màu đỏ lên nhìn nhìn, hàng mi khẽ nhíu, thiệp mời là phái Hành Sơn, trên đó không viết thỉnh ai, chắc là quảng phát (giống như phát tờ rơi á=]]~). Chỉ là trên thiệp cũng không có nội dung gì, chỉ viết thỉnh chư vị hào kiệt đến phái Hành Sơn có chuyện quan trọng.


“Giáo chủ cóý gì?”Địch Vân thật ra cũng không có hứng thú gì.
“Hai tháng sau? Hình như còn rất nhiều thời gian, nếu đến phái Hành Sơn, dư dả.”Đông Phương Bất Bại không trả lời hắn, chỉ nói.
“Giáo chủ muốn đi xem náo nhiệt?”Địch Vân hiểu ra, “Nhưng Tô Hàng……”


“Một Ôn gia nho nhỏ, ngươi cần gì bận tâm, cứ bảo người san bằng Ôn gia bảo kia làđược.”Đông Phương Bất Bại trả lời rất bình tĩnh.


Địch Vân thở dài, vậy ra y đã sớm có kế hoạch khi đáp ứng cùng hắn xuống Hắc Mộc Nhai? Chỉ là hắn cũng muốn có thể cùng y đi du lãm núi rừng, cùng nhau đón tân niên bên ngoài, nên cũng gật đầu đáp ứng.


Chỉ làĐịch Vân nhớ ra đường đến phái Hành Sơn nhất định phải qua Kinh Châu, hơn nữa Hành Sơn kia cách Tương Tây cũng không xa. Tương Tây là quê cũ của hắn a, không biết hiện tại là quang cảnh gì.


Nhưng, Kinh Châu……Địch Vân nhíu nhíu mày, hắn rất không muốn nhắc tới nơi này, đó là nơi bắt đầu vận rủi của hắn, bị chặt đứt tay, bẻ gãy xương tỳ bà, ngay cả sư muội cũng gả cho người khác……






Truyện liên quan