Chương 57: Lao tù

Địch Vân xoay người xuống ngựa, ngẩng đầu cẩn thận đánh giá phủđệ này, rất rộng lớn, lộ ra nho nhã của văn nhân mặc khách, làm sao nhìn ra được bên trong lại có một phen huyền cơ khác.


“Phủđệ này là của Giang Nam Tứ Hữu.”Đông Phương Bất Bại nói xong nâng tay, bắn ra một đồng tiên, vừa lúc đánh vào đồng khấu trên cửa, vang lên một tiếng “Đinh”. Còn nói thêm:“Đã lâu như vậy, ta vẫn là lần đầu tới nơi này.”


Người trong cửa nghe thấy tiếng động, rất nhanh đã có người đáp:“Thỉnh chờ.”Đại môn hồng sắc lập tức được mở ra, một gã sai vặt có lẽ là hạ nhân bước ra, thăm dò hai người rồi nói:“Hai vị giá lâm tệ trang, có gì phải làm sao?”


“Gọi chủ nhân ngươi ra đây.” Thanh âm của Đông Phương Bất Bại luôn luôn thanh lãnh, trên mặt không có biểu tình gì.


Gã sai vặt kia ngẩn ra, hiển nhiên lắp bắp kinh hãi, lại đánh giáĐông Phương Bất Bại. Chỉ là từ thần thái liền nhìn ra được hắn cũng không biết người tên Đông Phương Bất Bại này.


“Bên ngoài là ai a, sao ngay cả cửa cũng không nhớđóng.” Còn không đợi gã sai vặt mở miệng, một thanh âm từ nội môn truyền tới, lập tức xuất hiện một người.
“Tứ trang chủ……” Gã sai vặt thấy người tới nhanh chóng khom người nói.


available on google playdownload on app store


Chỉ là vừa mới mở miệng, Tứ trang chủĐan Thanh Sinh sắc mặt đã trắng bệch, hai đầu gối mềm nhũn khụy xuống.
Đông Phương Bất Bại nhíu nhíu mày, Địch Vân vung tay lên, một cỗ nội kình nâng đối phương dậy,“Đi vào nói chuyện.”


“Vâng, vâng, vâng,” Đan Thanh Sinh liên tục đáp ứng, nhanh chóng tự tay mở cửa ra, khom người xoay người, thỉnh Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại đi vào, miệng nói:“Là thuộc hạ sơ sót, thuộc hạđáng ch.ết.”


Địch Vân khẽ gật đầu, đi qua đỡĐông Phương Bất Bại xuống, đem ngựa giao cho gã sai vặt bên cạnh, xong xuôi mới đi vào phủ.


Đan Thanh Sinh cẩn thận theo ở phía sau, vẻ mặt cười làm lành, lập tức chạy bước nhỏđến bên cạnh nói:“Giáo chủ, Dương tổng quản, thỉnh đến đại sảnh ngồi trước, thuộc hạ lập tức đi gọi đại ca nhị ca tam ca ra bái kiến.”


Đông Phương Bất Bại phất phất tay, người nọ lập tức chạy đi. Hai người đi theo gã sai vặt, qua một hành lang gấp khúc mới nhìn thấy căn phòng.


Trong lòng Địch Vân có chút bội phục tâm cơ của Đan Thanh Sinh này. Hắn chưa từng gặp qua Giang Nam Tứ Hữu, trên giang hồ tuy rằng từng nghe qua tên của bọn họ, chỉ là tất cả mọi người đều không biết Giang Nam Tứ Hữu này lại là người của Nhật Nguyệt thần giáo. Trong lòng thầm nghĩ, Đan Thanh Sinh liếc mắt một cái liền nhìn ra thân phận của hắn, quả nhiên là người có tâm cơ biết nhìn sắc mặt người khác.


Một đường đi này, cảnh sắc đẹp tựa như nơi tiên cảnh, nơi nơi lộ ra tình thơý hoạ. Địch Vân tuy rằng không có tư chất văn mặc gì, chỉ là cũng rất thưởng thức cảnh sắc sinh đẹp như thế này. Không khỏi đi lên nắm lấy tay Đông Phương Bất Bại, cười ha ha không nói gì.


Đông Phương Bất Bại lắc đầu, nói:“Ngươi thích bố cục nơi này?”
Gã sai vặt phía trước rất làm thêm bổn phận, chỉ cúi đầu màđi, biết thân phận hai người phía sau rất lớn, lại thấy thần thái thân mật của hai người, nhưng cũng không nói nhiều.


“Ân, rất đẹp.”Địch Vân gật đầu, nơi này có rất nhiều loài hoa hắn không biết tên, tuy rằng thời tiết vẫn rất lanh lạnh, nhưng hoa trong vườn lại nở rộ diễm lệ, hàng cây hai bên cũng vừa mới đâm chồi, sắc xanh phủ khắp nơi. Không khỏi nghĩđến những ngày ở Tuyết Sơn, không thể không nói, trắng phau phau một mảnh cũng là một loại đẹp, đẹp thuần khiết, đẹp an bình.


“Nếu sau này có dịp, ta mang ngươi đến Tuyết Sơn nhìn một chút, nơi đó cảnh sắc cũng rất đẹp.”Địch Vân nghĩđến đây, hưng trí cao lên, liền cười nói.


“Vậy đương nhiên tốt.”Đông Phương Bất Bại nói tiếp:“Tuyết Sơn là nơi ta chưa từng đi qua, đẹp như thế nào, ta cũng muốn nhìn một cái. Chỉ là lần này không đủ thời gian, chờ lần sau có rảnh lại đi.”


“Hảo.”Địch Vân ngẫm lại, rời đi cũng đã là một đoạn thời gian, từ Tây Hồ trở về Hắc Mộc Nhai lại thêm một đoạn thời gian dài nữa. Giáo vụ trên Hắc Mộc Nhai khẳng định chất đống, trở về không tránh được sẽ bận rộn thêm mấy ngày.


Nghĩ như thế nào không biết lại nghĩđến lời Đông Phương Bất Bại nói trên thuyền ngày ấy, sau khi trở về bọn họ sẽ thành thân. Nghĩđến đây, không khỏi ngây ngô mà cười.


Đông Phương Bất Bại chọn mi nhìn hắn, có chút nghi hoặc,“Ngây ngô cười cái gì?” Chỉ là nói xong, khóe miệng cũng hơi nâng lên.


Địch Vân cúi đầu nhích qua, dán vào lỗ tai y thấp giọng nói một câu. Đông Phương Bất Bại sửng sốt, hai mắt mở to, một lát sau thìđỏ mặt, thấp giọng mắng:“Phi, miệng lưỡi trơn tru, ai là nương tử của ngươi!”


Địch Vân thấy đối phương đỏ mặt, trong lòng loạn đập, hai người cách nhau rất gần, mái tóc dài của y cọ lên mặt hắn, có chút ngứa, nhỏ giọng nói:“Ân ân, đợi trở về Hắc Mộc Nhai ta lại gọi.”


Đông Phương Bất Bại nghiêng đầu không quan tâm tới hắn, chỉđể cho hắn tự nói một mình. Chỉ là trên gương mặt vẫn như trước mà thản nhiên đỏửng, lan đến cần cổ.


Hai người vào phòng, Đông Phương Bất Bại ngồi trên chủ vị, Địch Vân ngồi ở vị trí cạnh y. Lập tức liền có người bưng lên trà nóng, mùi thơm ngát lan tỏa.


Địch Vân cầm bát trà có vài lá trà xanh, liều mạng uống một ngụm, tốt không nói nên lời. Chợt nghe thấy bên ngoài có vài cung âm từ xa đang đến gần, bộ pháp vội vàng tiến đến.


Bước vào đầu tiên là một lão giả, chính là Trang chủ Hoàng Chung Công, ba người theo sát phía sau theo thứ tự là Nhị trang chủ Hắc Bạch Tử, Lão Tam Ngốc Bút Ông, người sau cùng cũng chính là người vừa rồi –Đan Thanh Sinh.


Mọi người tiến vào, Đan Thanh Sinh phất tay đuổi gã sai vặt xuống, đóng chặt cửa lại. Bốn người liền nhất tề quỳ xuống hành lễ, cúi đầu trên mặt đất, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại một cái.
“Đứng lên đi.”Đông Phương Bất Bại thản nhiên mở miệng.


Bốn người không dám chần chờ, đứng lên, cúi đầu trầm tư. Hoàng Chung Câu đứng đầu do dự một chút, hỏi:“Giáo chủ có muốn đi xem xét tình trạng của người kia không, thuộc hạ sẽđi chuẩn bị một chút.”


Đông Phương Bất Bại gật đầu, nói:“Ngươi đi chuẩn bịđi, bổn tọa muốn mang theo Dương tổng quản đi nhìn một chút.”


Đan Thanh Sinh nhanh chóng nói:“Giáo chủ cùng tổng quản đại nhân thỉnh chờ, mấy năm nay không có nửa điểm sai lầm, đợi thuộc hạ gọi người chuẩn bị tốt, lập tức mang Giáo chủ cùng tổng quản đại nhân đến.”


Hắc Bạch Tử ra ngoài sai người chuẩn bị cây đuốc. Ba người kai vẫn cúi đầu đứng ở trong phòng, thở cũng không dám thở mạnh, cũng không dám ngẩng đầu. Đông Phương Bất Bại giam Nhậm NgãHành suốt mười hai năm, mười hai năm này tuy rằng đều truyền tin đến Hắc Mộc Nhai báo cáo tình hình, chỉ là chưa từng có tiền lệĐông Phương giáo chủđích thân tới tr.a xét. Hắc Mộc Nhai cách nơi này không tính gần, Giang Nam Tứ Hữu cũng chưa từng nghe được tin Đông Phương giáo chủ muốn tới đâu. Tình huống bất ngờ bực này thực làm cho bọn họ choáng đầu, không hiểu Giáo chủ suy nghĩ như thế nào. Lại nhìn đến Địch Vân ở bên cạnh, tất cảđều rõ ràng một việc, trong giáo đồn rằng Dương tổng quản được sủng tín, lời này thật ra không hề giả. Nghĩđến mười hai năm qua, chuyện Nhẫm Ngã Hành không ch.ết cũng chỉ có bốn người bọn họ cùng Đông Phương Bất Bại biết, lúc này lại thêm một Dương Liên Đình.


Địch Vân nhìn bộ dáng tất cung tất kính của mấy người kia mà có chút buồn cười, hắn ở bên cạnh Đông Phương Bất Bại lâu như vậy cũng không cảm thấy người nọ có gìđáng sợ. Lúc này thấy bốn người kia sợ tới mức cơ hồ phát run, mới nhớ tới Đông Phương ở trong miệng của người khác. Không khỏi mỉm cười, võ lâm đệ nhất cao thủ, Nhật Nguyệt thần giáo Giáo chủ, cỡ nào cao không thể với, nhưng lại ở trong lòng mình thấp giọng ôn ngôn (ngôn ngữôn tồn).


Sau một lúc lâu Hắc Bạch Tử mới đẩy cửa tiến vào, ôm quyền khởi bẩm nói rằng đã chuẩn bị thỏa đáng. Ba người kia thế này mới nhẹ nhàng thở ra, chờĐông Phương Bất Bại nói chuyện.


Đông Phương Bất Bại không lên tiếng, chỉ nghiêng đầu nhìn Địch Vân. Địch Vân hiểu ý, gật đầu nói:“Chuẩn bị tốt thìđi thôi.”


Đông Phương Bất Bại cùng Địch Vân đi trước ở phía trước, Lão TứĐan Thanh Sinh ở bên cạnh chỉ dẫn. Thôn trang rất lớn, mọi người đi qua vài hành lang gấp khúc, đến một nơi rất xa, cuối cùng được dẫn đến một căn phòng. Vào phòng vãn có đường đi, làđi tới nội thất bên trong.


Địch Vân thầm nghĩ, nơi giam người này quả nhiên thực bí mật. Bỗng thấy Đan Sinh Sinh đưa tay lên giường đem đệm chăn cùng ván giường xốc lên, cuối cùng sờ soạng một phen, tựa hồ là chạm vào cơ qua gìđó, một trận thanh âm “rầm rập” vang lên, hiện ra một đại động trống rỗng hình chữ nhật.


“Giáo chủ, tổng quản đại nhân thỉnh chờ.” Hoàng Chung Công nói, sau đóốt đuốc đi xuống trước. Chỉ một lúc sau, phía dưới liền có vài ánh đèn mờ, ngọn đuốc trên thạch bích đều được đốt sáng lên, phát ra hào quang đạm vàng.


“Giáo chủ thỉnh, tổng quản đại nhân thỉnh.” Còn lại ba người, Lão TứĐan Thanh Sinh cùng Lão Tam Ngốc Bút Ông đi trước xuống, đợi Đông Phương Bất Bại cùng Địch Vân xuống rồi Lão Nhị Hắc Bạch Tử mới xuống cuối cùng, đem cơ quan khép lại.


Trong thông đạo thực tối, chỉ cóánh sáng mờảo của vài ngọn đuốc trên thạch bích. Địch Vân phải thật lâu mới thích ứng với bóng tối liền nhìn thấy một cánh cửa sắt phía trước. Hoàng Chung Công đi lên lấy chìa khóa mở cửa ra. Sau đóđi thêm vài bước lại gặp một cửa sắt, Lão Nhị Hắc Vạch Tử tiến lên mở cửa. Tổng cộng bốn đạo môn, bốn người mỗi người giữ một chìa khóa của một cửa.


Đi tiếp, không khí dần trở nên vô cùng ẩm ướt, nói vậy thông đạo này là xây dưới nước. Mà thông đạo càng đi càng chật, chỉ phải khom người lên trước màđi. Ngọn đuốc trên tường cũng càng ngày càng ít, Địch Vân đưa tay giữ chặt tay Đông Phương Bất Bại, nhỏ giọng nhắc nhở một chút, sợ y bịđụng trúng đầu.


Biết lại gặp cửa sắt, thông đạo mới trở nên lớn một chút. Bốn người đứng ở cạnh cửa, quay đầu nhìn Đông Phương Bất Bại cùng Địch Vân, đều bế khí ngưng thần, không dám phát ra thanh âm gì.
“Mở cửa ra.”Đông Phương Bất Bại nhìn nhìn cửa sắt, nói.


Hoàng Chung Công có chút chần chờ, bất quá cuối cùng vẫn lấy chìa khóa cắm vào ổ khóa, mở cửa ra.


Cửa sắt “tạp lạp tạp lạp” một tiếng, bên trong tựa hồ nghe được động tĩnh, lập tức có tiếng người mắng to:“Chó săn hôm nay sao lại đến xem lão tử. Có thí thì nhanh phóng, không có thì cút, miễn cho chọc người phát phiền.”


Đông Phương Bất Bại cười lạnh một tiếng, vung tay lên, kình phong phát ra từ tay áo, cửa sắt “loảng xoảng” một tiếng liền bị chưởng phong đẩy ra, cao giọng nói:“Nhậm tiên sinh, nhiều năm qua vẫn tốt chứ?”






Truyện liên quan