Chương 74: Tương tây

Mọi người ra khỏi Tuyết Cốc, Bình Nhất Chỉđãở trên thôn trấn đợi đến có chút sốt ruột. Đông Phương Bất Bại lúc ấy để hắn ở lại thôn trấn, cũng là vì chiếu cố tiểu Địch Vân. Dù sao trong Tuyết Cốc thời tiết ác liệt, hài tử tất nhiên chịu không nổi.


Mọi người dừng chân ở một tiểu khác ***, thế này mới để Bình Nhất Chỉđến xem bệnh cho Đông Phương Bất Bại.


Bình Nhất Chỉ cũng cả kinh, khai chút dược, chỉ là hàn khí tận xương, cũng không phải một ngày hai ngày là có thể tốt được, cần phải chậm rãi điều trị. May mắn là ra khỏi Tuyết Cốc, thời tiết bên ngoài cóđiểm ấm áp hơn.


Ở tiểu khách sạn khoảng hai ngày. Địch Vân lần đầu tiên nhìn thấy hài tử thì kinh ngạc cơ hồ nhảy dựng lên, chỉ làđợi đến khi tiểu hài tửở trong lòng mình mơ hồ gọi phụ thân, trong lòng bỗng nhiên ngũ vị câu toàn, cái gì cũng cũng không nói ra được, chỉ ngây ngô cười.


Điền Bá Quang thấy thế thường trêu ghẹo hắn, nói là hài tử nhà mình cũng không nhận ra. Địch Vân nghe xong cũng chỉ ngây ngô cười, không có cách nào khác biện giải. Hắn không biết đứa nhỏ này vì sao cụng gọi làĐịch Vân, có rất nhiều sự tình không thể nhớ rõ, nhưng trong nháy mắt tiếp xúc, lại cảm thấy mãi mãi không thay đổi, đáy lòng mơ mơ hồ hồ có loại cảm giác quen thuộc, không khỏi tự mình mâu thuẫn.


Xuyên tàng biên giới có chút hẻo lánh, nhưng tin tức trên giang hồ thìđâu đâu cũng có người truyền tụng. Khi Đông Phương Bất Bại vừa dừng chân chợt nghe người đến bẩm báo nói rằng Hoa Sơn Tung Sơn các môn phái đã biết tin tức Đông Phương Bất Bại vì chữa bệnh cho Dương Liên Đình mà hiện thân giang hồ, tất cảđều tiến đến Hắc Mộc Nhai, muốn thừa dịp Hắc Mộc Nhai vô chủ màđánh úp xuất kỳ bất ý (bất ngờ).


available on google playdownload on app store


Đông Phương Bất Bại nghe xong cũng chỉ cười lạnh một tiếng, chẳng lẽ nghĩ mấy năm y trở thành Nhật Nguyệt thần giáo Giáo chủđều là ngồi không? Cho dù y không ở Hắc Mộc Nhai thì sao? Tất nhiên so với chút danh môn chính phái kia càng thống trị nghiêm cẩn hơn.


Trên giang hồ lại có tin tức nói là Tung Sơn chưởng môn Tả Lãnh Thiện hy vọng Ngũ Nhạc Kiếm Phái xác nhập, muốn thống nhất các phái đứng lên chống lại Nhật Nguyệt thần giáo.


Cho dù là Địch Vân nghe xong tin tức này cũng có chút khinh thường. Nói cho dễ nghe là xác nhập thống nhất, nói rõ ràng hơn, không phải là muốn thôn tính tất cả các môn phái sao? Cũng chỉ làâm mưu nhất thống giang hồ mà thôi.


Ngũ Nhạc Kiếm Phái đều có tâm tư riêng, phản ứng cũng khác nhau rất lớn. Chỉ là mặc kệđồng ý hay không đồng ý, đều phải triệu tập thương nghị. Thời gian địa điểm chính làđịnh hơn một tháng sau ở Tung Sơn.


Mọi người đến Tuyết Cốc chỉ có hai ngày mà chuyện náo nhiệt trên giang hồđã nhiều lên không ít. Cũng có những đồn đãi nói rằng Thiếu Lâm Tự nhất thời có tư tâm mà bắt cóc đệ tử phái Hoa Sơn Lâm Bình Chi, muốn ép hỏi ra tung tích của Tịch Tà Kiếm Phổ. Khiến mấy ngày nay Thiếu Lâm Tự có không ít dạ hành giảđột nhập, đều là vì Tịch Tà Kiếm Phổ màđến.


Địch Vân nghe xong sửng sốt, có chút tò mò. Mấy ngày nay Lâm Bình Chi đều đi theo bọn họ, tuy rằng ít khi nói chuyện, rất im lặng, nhưng xem ra cũng là một người trọng tỉnh cảm. Hơn nữa nghe Điền Bá Quang nói hắn đồđệ của mình. Vậy sao có thể bị Thiếu Lâm Tự bắt giam.


Lâm Bình Chi nghe xong cũng ngẩn ra, chỉ là sau liền trầm mặc không biết suy nghĩ cái gì.


Địch Vân quan tâm vẫn là tình hình của Nhật Nguyệt thần giáo, chỉ sợ trên lộ trình trở về sẽ xảy ra biến cố. Huống hồ nếu có người phát hiện công lực của Đông Phương Bất Bại bị tổn hại, chắc chắn sẽ không có một khắc an bình.


Thêm nữa, chính là hỏi thăm tin tức của ba người Thích Trường Phát, Ngôn Đạt Bình, Vạn Chấn Sơn……
Mai Niệm Sinh cứu hắn, Địch Vân rất cảm kích. Màđiều kiện trao đổi này, hắn đã nghĩ sớm ngày hoàn thành. Tóm lại thiếu người khác cái gì cũng không tốt, nhất là nhân tình.


Chỉ là nghĩđến đây, Địch Vân bỗng nhiên hoảng hốt, bản thân hắn có lẽđã nợ nhân tình của một người mà vĩnh viễn cũng không thể trả. Ý niệm như thế, vận chuyển chân khí trong đan điền, chỉ cảm thấy hai cổ chân khí, tuy rằng âm dương xung đột, lại dung hợp thỏa đáng.


“Chúng ta đến thôn nhỏ phía trước dừng chân đi.”
Địch Vân nhìn sắc trời có chút hôn ám, tựa hồ là sắp mưa, nhanh chóng thúc ngựa đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại, nói.


“Cũng tốt.”Đông Phương Bất Bại nhìn nhìn trời, gật đầu xem nhưđồng ý. Chỉ là vừa đi được vài bước, trước mắt bỗng hiện ra một thôn nhỏ nhưđã từng biết qua.


“U!” Điền Bá Quang xoay người xuống ngựa, đi đến tường viện bên ngoài, đưa tay chạm vào viện môn nói:“Lại là nơi này.”


Đông Phương Bất Bại nhìn tam gian ngõa ốc, không khỏi một trận xuất thần. Nơi y và hắn chỉ ghé qua một lần, đó là lần đầu tiên cùng Địch Vân đồng hành. Tựa hồđã là chuyện thật lâu trước kia, hốt hoảng nhìn lại, mỗi một mảnh kíức lại hiện ra trước mắt. Y còn nhớ rõĐịch Vân ở đây vì y mà nấu cơm, làm hoằng thắng, còn mình thìôm tiểu Địch Vân……


“Làm sao vậy?”Địch Vân cột ngựa ở trong sân, xoay người nhìn thấy Đông Phương Bất Bại vẫn đang đứng ở cửa viện, không có tiến vào.


Sắc trời lập tức liền âm u đến lợi hại, một giọt mưa rơi trên mặt của Địch Vân, không cảm thấy đau, chỉ là thực bất ngờ. Nhanh chóng bảo Hạ Tuyết Nghi ôm tiểu Địch Vân vào trong nhà. Chính mình thì từng bước đi qua, nâng tay giữ chặt tay Đông Phương Bất Bại, nói:“Mau vào nhà.”


Địch Vân kéo Đông Phương Bất Bại đẩy cửa mà vào, trong phòng có chút ám, cái gì cũng không thấy rõ.


Ánh mắt Đông Phương Bất Bại thích ứng với hắc ám, thế này mới thấy trong chủốc cái gì cũng không hề thay đổi, tựa hồ sau đó không có người trụ qua, cái ghế trên bàn, bụi đất trên cửa sổ đều như trước.


Đi qua nâng tay lên, đem chúc đăng thắp sáng, ánh sáng mỏng manh, lại càng thấy thêm rõ ràng.
Địch Vân nhìn thấy bài trí trong phòng có chút giật mình, nơi này là nơi hắn tối quen thuộc, nơi bản thân đã sống mười tám năm, nhưng lại cảm thấy có gì đó không thích hợp, nói không rõ……


“Bên cạnh còn có hai gian phòng, có một gian là phòng bếp, bất quá cũng có thể ngủ. Ta đi xem có gì làm cơm được không, các ngươi trước sửa sang lại một chút.”Địch Vân hoãn quá thần lai, nhanh chóng tiếp đón mọi người, sau đó một mình chạy ra cửa.


Bên ngoài trời mưa không lớn, lại rất dày. Địch Vân chạy ra đẩy cửa vào phòng bếp, trong phòng tối như mực, phải đốt đèn mới nhìn rõđược.


Trong vò nước còn một ít nước, bất quá không biết đã nấu khi nào, sợ là không còn uống được. Địch Vân dạo qua một vòng, trong lòng bỗng nhiên vừa động, gian phòng này tựa hồđã có người dùng qua, hình như cũng là một đoạn thời gian rất dài. Nhưng hắn không thể nhớ, đây chính là dấu vết lần trước Đông Phương Bất Bại tới đây lưu lại……


Tại trù phòng có chút bột, còn có chút rau muống, chỉ là hơn phân nửa đã làm thành thức ăn, chạm một cái sẽ“răng rắc” gãy đôi, một nửa còn lại cũng hư thối.
Địch Vân nghĩ sợ là phải ra ngoài tìm thực vật. Sau đó lại đi vài vòng đến tiểu ốc, đó là nơi hắn ở trước kia.


Đẩy cửa đi vào, vẫn là một mảnh hắc ám. Địch Vân không cóđiểm đăng, đi hai bước trong bóng tối, đưa tay khoác lên cái bàn nhỏ, trong lòng một trận cảm khái, có chút hoài niệm, càng nhiều là thoải mái. Chỉ là vừa định xoay người rời đi, ngón tay lại chạm đến một thứ gìđó trên bàn, có chút giống giấy Tuyên Thành.


Địch Vân tùy tay cầm lên, mảnh giấy tựa hồ là bịđặt ở dưới đếđèn, khi rút ra phải cẩn thận không làm rách. Trong bóng tối cũng thấy không rõ lắm, chỉ nhìn thấy trên giấy có thứ gìđó, cũng không quá nhiều.


Cẩn thận xem xét cũng không thấy rõ lắm, đành phải cóđiểm lên chút lửa. Đề hồng ánh lửa nhấp nhoáng một chút, đem ánh mắt Địch Vân điểm lên hỏa sắc, chữ trên lá thư hắn rất quen thuộc, không phải Đông Phương Bất Bại viết còn có thể là ai? Loại tự thể này tuy rằng không thể nói rất độc đáo, nhưng trong tú nhã lại mang theo kiên cường, nét chữ cứng cáp, khiến hắn nhìn qua liền nhớ rõ ràng.


Thư không dài, chỉ nói bản thân đến Hành Sơn trước, chuyện trong giáo giao cho hắn xử lí, không bao lâu sẽ về. Cuối thư chỉđề lên thời gian, mười sáu tháng giêng……


Địch Vân trên tay run rẩy, thiếu chút nữa làm lá thư rơi xuống đất, ngày này bất quá chỉ mới mấy tháng trước …… Rõ ràng là thư lưu lại cho mình, hắn có chút ấn tượng. Nhìn bộ dáng giấy Tuyên Thành, có vài nếp uốn, sao có thể là chưa từng đọc qua?


Địch Vân nhíu mi, hắn nghĩ không ra, lại bỗng nhiên cảm thấy trong đầu có hình bóng gìđó, bắt giữ không được.
“Dương huynh?”Điền Bá Quang tiến vào chỉ thấy trong bóng tối, Địch Vân đứng bất động,“Ta còn nói ngươi đi nơi nào, trời đã tối, còn đi dọa người.”


Địch Vân nghe được thanh âm mới phát hiện ngọn đèn đã tắt, nâng tay lại đem chúc đăng trên bàn thắp sáng, nói:“Ta vào nhìn thử.”


“Chúng ta đã thu thập không sai biệt lắm, lần trước trụởđây cũng không quá mấy tháng, trong trong ngoài ngoài đều sạch sẽ.”Điền Bá Quang nói:“Bên ngoài trời mưa lớn, ta thấy hôm nay phải ăn lương khô rồi, ngày mai rồi tính tiếp.”


“Cũng tốt.”Địch Vân gật đầu, chợt nghe Điền Bá Quang tiếp tục nói:“Vậy ngươi cùng Đông Phương giáo chủ vẫn trụở gian phòng này là được.”


“Vẫn……?”Địch Vân không khỏi lặp lại một lần, có chút khó hiểu. Nhưng thấy Điền Bá Quang ra ngoài cũng không gọi lại, đơn giản thu thập một chút cũng liền ra ngoài trở về chủốc.


Trong phòng Đông Phương Bất Bại ôm tiểu Địch Vân uy cho nó thứ gìđó. Tiểu Địch Vân ghé vào trên người y, thìa uy lại liền ngoan ngoãn há mồm, trong tay nắm lấy một lọn tóc của y, chốc chốc lại rầm rì hai tiếng “Ân ân ha ha”, như làđang nói chuyện.


Tiểu Địch Vân dùng sức kéo, Đông Phương Bất Bại không khỏi hơi nghiêng đầu, nhưng cũng không phiền, lại mỉm cười nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nó, nói:“Ăn cơm trước rồi tiếp tục chơi.”
“Nam thân, a a……” Tiểu Địch Vân khanh khách cười, tay kia thìđưa qua bắt lấy cái thìa.


Địch Vân bỗng nhiên cảm thấy dưới đáy lòng một trận ấm áp, đi qua cúi người đem lọn tóc trong tay tiểu Địch Vân nhẹ nhàng rút ra, đối Đông Phương Bất Bại nói:“Chóc nữa hài tửăn xong thìôm đến phòng bên cạnh đi, ta đã thu thâp xong rồi.”


“Ân.” Đông Phương Bất Bại gật đầu, trong tay vẫn đang uy cho tiểu Địch Vân ăn. Địch Vân đi ra ngoài một chốc, cầm chút lương khô trở vềđặt lên bàn, lại ngồi xuống bên cạnh y, nhìn tiểu Địch Vân ăn cơm, thỉnh thoảng sẽ bính bính cánh tay nhỏ bé của hài tử, đùa với nó.


Đợi sau khi tiểu Địch Vân ăn no, ghé vào vai Đông Phương Bất Bại vù vù ngủ, mới khinh thủ khinh cước đem hài tửôm đến phòng bên cạnh của Địch Vân, đặt lên giường rồi dịch chăn cho nó.


Hạ Tuyết Nghi cùng Điền Bá Quang ở sân dạo vài vòng, mưa giọt to giọt nhỏ, hai người lại chạy đến cốc tràng phơi nắng tìm một nơi đụt mưa rồi ngắm phong cảnh, tuy rằng không có trăng sao, nhưng cũng là một phen phong vị khác. Thẳng đến khi chân tay đông lạnh mới trở về ngủ.






Truyện liên quan