Chương 59: Lên hành sơn
Chờ Hàn Duyệt mang theo Đông Phương cải danh Dương Quá lên núi, nhìn thấy Phong Thanh Dương, sắc trời đã tối sầm, Hàn Duyệt như vừa mới chạy maratong xong.
Nhưng nhờ vậy mà lần này Hàn Duyệt cũng có được chút tiếng tốt, võ lâm nhân sĩ dù là người có bái thiếp hay không có bái thiếp tham gia đại hội lần này, đều khen hắn hào hoa phong nhã khiêm tốn.
Lúc nghe tin sư chất mình tới, Phong Thanh Dương đang cùng Mạc Đại tiên sinh chơi cờ, lúc ấy sửng sốt một chút, thân thể sư chất ra sao ông biết, chạy vội tới như vậy, sợ đã miễn cưỡng chính hắn, lại càng thêm đau lòng.
Mạc Đại tất nhiên nhìn ra tâm tư Phong Thanh Dương, nhưng thật tâm thưởng thức tích cách của Nhạc Bất Quần, thấy hắn một lòng vì việc công, không có có tư tâm, nhìn Phong Thanh Dương, thấp giọng khuyên giải, “Đó vốn là tính của Bất Quần, chúng ta về sau tìm nhiều phương thuốc hay điều dưỡng thân thể cho hắn.”
Phong Thanh Dương cúi đầu, không còn tâm tư chơi cờ, cầm quân cờ trong tay đặt sang một bên, rất muốn tự mình đi ra nghênh đón sư chất, rồi lại sợ người bên ngoài không biết chuyện lại đồn đãi bất lợi cho sư chất.
Dù sao không trưởng bối nào lại tự đi nghênh đón vẫn bối, cầm chén trà lên, uống một ngụm, ” Thân thể Bất Quần...........”
Mạc Đại tiên sinh liếc mắt một cái, biết Phong Thanh Dương bận tâm, cho dù Phong Thanh Dương muốn xuống núi nghênh đón, thì Mạc Đại cũng sẽ cản ông lại, bây giờ là thời điểm mấu chốt, không thể để xuất hiện sai lầm.
Tả Lãnh Thiền đang rình mò chỗ sai trái của Nhạc Bất Quần, Ngũ nhạc minh chủ vị cũng không phải hấp dẫn bình thương.
Họ lại không biết, Hàn Duyệt họ nghĩ một lòng vì việc công ấy, nếu không phải vì lo cho Khúc Dương, sợ sẽ cọ xát Đông Phương, không muốn đi, miễn bàn tới chuyện tới sớm vầy, còn là chạy đi nữa chứ.
Ngay cả Mạc Đại tiên sinh cũng có chút sốt ruột, nhìn thấy hắn đi lên, sắc mặt tái nhợt, ngay cả xiêm y tóc tai cũng hỗn độn.
Hàn Duyệt thấy Phong Thanh Dương cùng Mạc Đại tiên sinh, vội chắp tay hành lễ, “Vãn bối thất lễ.”
Đã nghe Hành Sơn đệ tử nói hắn bị một đám người vây quanh, lại thấy hắn như vậy, không khỏi bật cười.
“Mau ngồi xuống nghỉ ngơi.” Phong Thanh Dương nhìn sắc mặt sư chất mình, lo lắng mở miệng nói.
“Vâng” Hàn Duyệt kỳ thật cũng rất mệt mỏi, nhưng còn chưa giới thiệu Đông Phương, “Sư thúc, đây là Dương Quá đưa ta tới, ta ở trên đường nhận y làm đệ đệ.”
Phong Thanh Dương cùng Mạc Đại tiên sinh kỳ thật đã sớm thấy người nọ, gương mặt bình thường, vóc người ước chừng mười mấy tuổi, một thân bố xam xanh nhạt làm y có chút chân chất, giống người thật thà, xem tư thế đi đường hình như có chút công phu.
Họ nghĩ Nhạc Bất Quần tìm một xa phu, lại chẳng ngờ hắn nhận đệ đệ, Phong Thanh Dương biết sư chất mình luôn cẩn thận, người hắn nhận làm đệ dệ tất nhiên không tồi.
Đông Phương Bất Bại võ công chỉ cao, chứ không thấp hơn họ, lại thêm Quỳ Hoa Bảo điện nội công quỷ dị, võ lâm ít người nhận biết, trừ phi đám người Phương Thanh Dương kiếm tr.a kinh mạch của Đông Phương, chứ nhìn ngoài sẽ không thể biết được công phu Đông Phương thế nào.
Kỹ xảo ngụy trang của Đông Phương thuộc loại tốt nhất, hơn nữa Phong Thanh Dương Mạc Đại tiên sinh có tín nhiệm hảo cảm với Hàn Duyệt, tất nhiên không hoài nghi người hắn mang theo.
Đông Phương biết điều này, mới dám cả gan lên Hành Sơn, còn lộ diện bên ngoài. Đông Phương nhìn hai người nọ, trong lòng cười nhạo, nếu họ biết, giáo chủ Nhật Nguyệt Thần giáo đứng trước mặt họ, sợ sẽ tức tới mức hộc máu.
Mặc dù nghĩ vậy, thần sắc trên mặt Đông Phương vẫn là vẻ chất phác, thành thật, “Tại hạ Dương Quá, bái kiến các vị tiền bối.”
Phong Thanh Dương tin tưởng ánh mắt sư chất nhà mình, lại thấy Dương Quá này vẻ mặt trung hậu, còn một đường hộ tống sư chất, trong lòng liền hơn vài phần hảo cảm, cười ôn hòa, “Dương Quá tiểu huynh đệ, ngươi nếu là đệ đệ Bất Quần nhận thức, vậy chính là bằng hữu của Hoa Sơn, ngồi đi.”
“Tạ sư thúc.” Hàn Duyệt sớm không chống nổi, thấy Đông Phương an toàn vượt qua, nhẹ nhàng thở ra, ngồi lên ghế, mặt dấu không được mỏi mệt.
“Tạ tiền bối.” Mặc dù nói như vậy, Đông Phương không lập tức ngồi xuống, mà từ trong ngực lấy ra một bình sứ thanh hoa, đổ một dược hoàn đưa cho Hàn Duyệt, chờ Hàn Duyệt ăn rồi, đưa tách trà cho hắn.
Hàn Duyệt nhận lấy, uống xong nhìn Đông Phương cười, đây đều là thói quen hàng ngày của họ, hết thảy đều rất tự nhiên.
Phong Thanh Dương nhìn cảnh này, càng thêm vừa lòng Dương Quá, xem ra suốt dọc đường đều là y chiếu cố sư chất, liếc nhìn Mạc Đại tiên sinh, Mạc Đại tiên sinh cũng gật đầu, vừa lòng.
Làm xong hết, Đông Phương mới ngồi cạnh Hàn Duyệt, giống một con rối gỗ, chỉ cần Phong Thanh Dương cùng Mạc Đại tiên sinh không hỏi, sẽ không chủ động mở miệng.
“Hành Sơn tuy nhỏ, nhưng cũng có người y thuật cao cường, Nhạc sư chất, ngươi lát nữa về phòng nghỉ ngơi, ta lệnh đại phu đến xem bệnh cho ngươi, ngươi không lo cho thân thể mình, như vậy không được đâu.” Mạc Đại tiên sinh nhấp ngụm trà, mở miệng nói.
“Tạ tiên sinh ưu ái.” Hàn Duyệt đứng dậy chắp tay, nói.
Mạc Đại tiên sinh gật đuầ, không nhiều lời, chỉ ôn hòa cười.
“Bất Quần nghe nói, Lưu Chính Phong Lưu đại hiệp muốn thừa dịp Ngũ Nhạc đại hội tổ chức, võ lâm nhân sĩ đến đông đủ, chậu vàng rửa tay, vãn bối có chuẩn bị chút lễ vật, có thể ở trước khi Lưu đại hiệp rút khỏi giang hồ, đến bái phòng một lát?” Hàn Duyệt nói mấy câu Đông Phương dạy ra, một chữ không sai.
Mạc Đại tiên sinh thở dài, trong lòng cảm động, thấy đây là Hàn Duyệt nể mặt sư đệ mình, tỏ ý Hoa Sơn duy trì sư đệ, cho dù sư đệ thoát ly giang hồ, cũng không phải kẻ ai cũng khi dễ dược, Phong Thanh Dương có một sư chất chu đáo như vậy, là rất may mắn.
Phong Thanh Dương cũng biết chuyện này, nghe sư chất nói xong, ý tưởng thần kỳ giống Mạc Đại tiên sinh, lại nghĩ giao tình giữa mình và Mạc Đại tiên sinh, ông không tiện ra mặt, sư chất thay mặt cũng không sao cả, như vậy cho dù sau này có việc, ông cũng dễ dàng chiếu cố sư đệ của hảo hữu, thấy sư chất đều là vì mình, mới nghĩ ra mấy chuyện này.
Lại nghĩ tới sư chất, trên người có bệnh, còn muốn quan tâm Hoa Sơn quan tâm mình, đi tìm mua lễ vật, vừa cảm động, vừa thấy sư chất thật tri kỷ.
Không thể không nói, Phong Thanh Dương cùng Mạc Đại tiên sinh quá xem trọng Hàn Duyệt, nếu không phải vì có Khúc Dương, sợ là Hàn Duyệt cũng không nhớ có người tên Lưu Chính Phong. Cho dù nhớ, mấy chuyện phải suy nghĩ này, Hàn Duyệt trốn còn không kịp, như sao lại đến tham dự.
Sợ tới cuối cùng một ngày trước khi Ngũ Nhạc đại hội diễn ra, mới có thể xuất hiện ở Hành Sơn.
“Mạc Đại thay sư đệ cảm tạ Nhạc sư chất.” Mạc Đại tiên sinh càng thêm vừa lòng Nhạc Bất Quần, càng kiên định quyết tâm dể hậu bối này lên làm Ngũ nhạc minh chủ, chỉ có người như vậy, mới có thể dẫn chính đạo đi xa hơn.
“Đây là vãn bối phải làm.” Hàn Duyệt dù không biết thần sắc trên mặt họ là ý gì, nhưng đạt được mục đích, trong lòng vui sướng a.
“Bất Quần, sắc mặt ngươi không tốt, đi nghỉ ngơi trước đi, bọn Xung nhi cũng đang nghĩ ngơi, phòng đã chuẩn bị tốt.” Phong Thanh Dương lại dặn vài câu sau, rốt cục mở miệng thả người.
Mạc Đại tiên sinh gọi đệ tử, dẫn hai người đi tiểu viện chuẩn bị cho người của Hoa Sơn ở, thấy bóng họ biến mất, Mạc Đại tiên sinh chậm rãi mở miệng nói, “Bất Quần, nhất định có thể làm nên một phen đại sự, tương lai Ngũ nhạc chúng ta đều đặt trên người hắn, ta yên tâm.”
Phong Thanh Dương cười vẻ mặt đắc ý, hồi lâu lại thở dài, “Ta chỉ lo lắng võ công còn cả thân thể Bất Quần, Tả Lãnh Thiền ch.ết tiệt, Lao Đức Nặc ch.ết tiệt.”
Mạc Đại tiên sinh nghe hảo hữu mắng người, chỉ cười cười, Phong Thanh Dương không giấu ông những chuyện trong Hoa Sơn, ông biết chuyện, cũng đầy tiếc hận, hận Tung Sơn đê tiện, dù không nói ra, nhưng tâm đã sớm nghiêng về phía Hoa Sơn, “Có khi lại là cơ hội.”
Mạc Đại tiên cùng Phong Thanh Dương tất nhiên không biết, người bọn họ đánh giá rất cao ấy, vừa vào phòng, đã ôm thắt lưng Đông Phương, bắt đầu nhõng nhẽo, vì trên đường về họ gặp Ninh Trung Tắc cùng Nhạc Linh San, sắc mặt Đông Phương dù không thay đổi, thậm chí còn cười gọi Ninh Trung Tắc là tẩu tử, còn khen Nhạc Linh San đáng yêu.
Nhưng Hàn Duyệt biết, trong lòng Đông Phương sợ đã rất tức giận, vội lấy cớ thân thể không khỏe, kéo Đông Phương vào phòng, thậm chí tìm lý do, không cho Ninh Trung Tắc vào phòng.
“Hài tử đó thật đáng yêu.” Đông Phương mặc cho Hàn Duyệt ôm thắt lưng mình, dù sớm có chuẩn bị tâm lý, đoán được mình đến khẳng định sẽ gặp cảnh này, nhưng, lúc thật sự nhìn thấy, trong lòng vẫn là tức giận.
Mà nhìn Hàn Duyệt thế này, cho dù có giận cũng chẳng dành, dù sao mấy chuyện này không phải lỗi của Hàn Duyệt, muốn trách thì trách Nhạc Bất Quần, sao lại thành thân sinh con sớm như vậy.
Dù nghĩ như thế, nhưng Đông Phương thấy Hàn Duyệt cẩn thận lấy lòng mình, trong lòng cũng vui vẻ, biết hắn lo lắng cái gì, cố ý không nói, còn vô tình khen ngợi.
“Đông Phương...... Đông Phương............” Hàn Duyệt không phải tình thánh, nói không ra mấy lời ngọt ngào, chỉ biết kêu tên Đông Phương, đôi mắt hắc nhuận thường thường trộm nhìn Đông Phương, vẻ mặt đầy tội nghiệp.
Đông Phương trong lòng thở dài, tên ngốc này thật đúng là oan gia của mình, nhìn Hàn Duyệt thế này, y cũng đau lòng rồi mềm lòng, vươn tay ôm Hàn Duyệt, nhưng vẫn chưa nguôi giận, gõ trán Hàn Duyệt, “Đồ ngốc.”
Hàn Duyệt bị mắng, trong lòng lại vui sướng, biết Đông Phương không giận nữa, cười gian trá trộm hôn Đông Phương, “Đông Phương, ta ngốc như vậy, cho nên ngươi phải nuôi ta.”
“Không nuôi, ngươi đi mà chờ con rể ngươi nuôi ngươi.” Đông Phương lo lắng thân thể Hàn Duyệt, kéo hắn ngồi lên ghế, từ trong ngực lấy ra điểm tâm, đặt lên tay hắn.
Hàn Duyệt mở giấy ra, cầm điểm tâm đút Đông Phương một khối, mới tự ăn, nhưng nghĩ tới hai chữ con rễ, lại nghĩ tới Lâm Bình Chi, nhất thời biểu tình rối rắm, cự tuyệt thẳng, “Không cần.”
“Vì sao.” Đông Phương ngã chén nước trà, thấy nước còn ấm, mới đút nước cho Hàn Duyệt.
“Không đáng tin.” Hàn Duyệt không chút nghĩ ngợi trả lời, “Chỉ có Đông Phương mới nuôi ta thật tốt.”
Đông Phương tất nhiên biết Hàn Duyệt vì sao lại nói Lâm Bình Chi không đáng tin, y nghe Hàn Duyệt nói tiếu ngạo giang hồ, kỳ thật khinh thường Lâm Bình Chi, không đủ ngoan không đủ tuyệt thậm chí không đủ xấu, ngay cả nhẫn nại cũng không thể, lại còn không biết nhìn người.
Nghe nửa câu sau của Hàn Duyệt, Đông Phương tâm tình tốt, nhẹ nhàng hôn môi Hàn Duyệt, ɭϊếʍƈ sạch vụn điểm tâm bên môi hắn, mới cười nói, “Biết là tốt rồi.”
Không đề cập tới Hàn Duyệt cùng Đông Phương trong phòng nùng tình mật ý, ngoài phòng cách đó không xa, Ninh Trung Tắc ôm hài tử trên tay vẻ mặt thương cảm, nàng mấy hôm nay không gặp trượng phu, vẫn luôn lo cho thân thể hắn, hôm nay nghe tin hắn tới, nàng đặc biệt sửa soạn một phen, còn nấu sẵn nồi canh gà, vì muốn ở cạnh trượng phu, mà đuổi Xung nhi Bình Chi đi phòng bếp canh lửa.
Ôm hài tử đứng chờ, lại chẳng ngờ, trượng phu căn bản không chú ý nàng ăn mặc thế nào, thậm chí không ôm hài tử, vội kéo bằng hữu vào phòng, còn không cho mình đi quấy rầy.
Trong lòng mất mác thương cảm tất nhiên không cần phải nói, cắn môi dưới, Ninh Trung Tắc thở dài, nàng cùng trượng phu vẫn rất xa lạ.
Nhưng Ninh Trung Tắc không phải loại nữ nhân bị nhốt trong nội viện vì một chuyện chẳng đáng mà thở dài cảm khái, nàng biết gần đây là thời điểm mấu chốt của trượng phu, hắn phải chuyên tâm chấn hưng Ngũ Nhạc, còn nàng lại ở đây vì chuyện chẳng ra gì mà thương ảm, thật là không nên mà.
Nghĩ vậy, nàng nhớ ra thân thể trượng phu chưa khỏi hẳn, sắc mặt vừa rồi không tốt, trong lòng càng thêm lo lắng áy náy, ôm hài tử đi vào bếp, lặng lẽ suy nghĩ nên làm gì để bồi bổ thân thể trượng phu.
Không thể không nói, Ninh Trung Tắc là nữ nhân tốt, chỉ tiếc nhìn người không tốt, cả ngụy quân tử Nhạc Bất Quần, cả chú chó Tiny teacup () Hàn Duyệt mà Đông Phương nuôi.