Chương 1
Đông Phương Bất Bại cười nhạt, thỉnh Đông Phương Bất Bại một chén rượu, mặt mũi thật lớn, hắn mặc kệ, xoay người đi.
Đông dạ, tuyết lạc, thanh thanh vô.
Hắn ngồi ở Lôi Phong Đính, cầm theo bầu rượu nhìn ra xa, lạnh lùng nhếch khóe miệng, nhìn thế giới màu ngọc lưu ly quen thuộc và xa lạ.
Gió lạnh thấu xương, hắn mặc cho gió thổi trên người, áo choàng da hổ bay phấp phới, hắn đã không còn nhớ rõ, không nhớ được mùa đông lạnh lẽo và bầu trời nổi gió to năm đó, khi ấy hắn mười hai tuổi đúng không, đến nay hắn thần công đại thành, bao nhiêu năm đã qua rồi?
Rất nhiều việc hắn đã không còn nhớ, tỷ như việc chính tay hắn đâm cừu nhân, máu tươi nhuộm y bào thành màu hồng. tựa hồng mai tháng chạp…… Tỷ như việc hắn đánh bại Nhậm Ngã Hành, tất cả đều như gió qua, bay đi mất.
Uống một ngụm rượu, trong miệng là rượu tinh khiết thơm nồng, là loại thượng đẳng hiếm có. Nhưng hắn chỉ cảm thấy nhạt như nước, lẽ nào do hắn đã đạt tới cảnh giới vô địch?
Hắn cười lạnh, đứng lên, để gió táp vào mình, ngửa đầu uống rượu, tùy ý để rượu chảy qua cằm mình, sau đó vung tay lên, chỉ nghe tiếng bầu rượu rơi xuống đất tạo một tiếng vang thanh thúy, hắn nghĩ, có lẽ hắn sẽ trở thành truyền kì: độc cô cầu bại đệ nhị của võ lâm.
Nhưng dùng cả đời sau này để truy tìm nhất bại? Vậy thì luyện thành thần công để làm gì?
Hắn nở nụ cười, nụ cười nhạt nhòa, cười chuyện cũ qua đi như gió rồi lại rõ ràng trước mắt, chỉ có tịch mịch là không đổi, năm tháng qua đi, bốn mùa tiếp nối, muốn, không muốn, trước là cỏ rác bị truy sát, nay ở đẳng cấp tối cao, mạng người coi như con kiến hôi, chỉ là hắn giờ không còn ở sơn điền mà là ngồi ngôi cao giá lạnh, đây là lựa chọn và thành công hắn đã đạt được.
Hắn là Đông Phương Bất Bại, ở thời điểm đó, huyết cừu nhân đã nhiễm hồng hai tay hắn, hắn được gọi là Bất Bại, cuộc đời này muốn làm thiên hạ đệ nhất, cuộc đời này muốn người trong thiên hạ quỳ ở dưới chân Đông Phương Bất Bại hắn.
Nghĩ lại quá khứ, Đông Phương Bất Bại nở nụ cười, cười điên dại, cười đến đặc biệt vui sướng, Nhậm Ngã Hành là cái gì? Tất cả như nhau, đều không phải đối thủ của hắn, Hấp Tinh đại pháp thì sao? Cũng thua Quỳ Hoa Bảo Điển của hắn! Đừng tưởng con cáo già Nhậm Ngã Hành kia đã tính toán thành công với hắn, thoát được khỏi tầm mắt hắn, mưu tính hủy diệt hắn……
“Ha ha ha……” Cứ ở Tây hồ để hảo hảo an hưởng tuổi già đi! Đông Phương Bất Bại ngửa mặt lên trời cười to, không giết y, bất quá vì nhớ ơn tri ngộ của y, dù sao……
Nếu không có Đồng Bách Hùng sẽ không có Đông Phương Bất Bại, như vậy nếu không có Nhậm Ngã Hành thành toàn, giờ này ngày này sẽ không có hắn, con người làm sao có thể không nhớ ân, tri ân rồi lại bất báo?
Đông Phương Bất Bại nở nụ cười, thân khai song chưởng như hùng ưng giương cánh, nhẹ nhàng nhảy từ đỉnh tháp xuống mặt đất, không để lại một tia dấu chân, mặt hắn mang tiếu ý, tiện tay hái xuống một đóa bạch mai, nhìn rất đẹp, trong sáng, mong manh.
Hắn cười lạnh, nắm ngón tay lại, hoa mai trắng thuần tan nát, rơi lại sau lưng Đông Phương Bất Bại, ánh trăng thê lãnh chiếu vào con ma men đang đạp lên những bông hoa xinh đẹp, dần dần nhựa hoa chảy màu…… giống như năm ấy hắn thân mang hồng mai, hồng như máu.
Đông Phương Bất Bại khép hờ mắt, thu những bông mai máu vào mắt, tựa hồ nhớ tới cái gì, nao nao, ký ức mơ hồ thoáng nổi lên trong lòng, hắn nhớ tới thời thơ ấu, nhớ tới đứa trẻ bị phụ mẫu nam phẫn nữ trang, cùng phụ mẫu trốn tránh kẻ thù — ở gần nhà một tiểu đệ trong miệng luôn gọi Húc tỷ tỷ……
Nghĩ tới danh xưng ngày xưa, Đông Phương Bất Bại khóe miệng lơ đãng hơi nhếch lên, gương mặt lạnh lùng vốn không đổi chợt cảm thấy muốn cười, có chút kì quặc, hồi ức ngày ấy mang theo mưa phùn lất phất.
Năm mười hai tuổi ly khai nơi này, hắn hôm nay đã trở về, tùy tiện mang theo Nhậm Ngã Hành, nhốt y trong suốt quãng đời còn lại chính tại nơi hắn từng trốn, Đông Phương Bất Bại càng nghĩ càng thấy đây là xứ sở dưỡng lão tốt.
Ban đêm, một mình đi vào thành Hàng Châu, Đông Phương Bất Bại cước bộ di chuyển, chưa phát giác ra hắn đã đi vào con đường tắt nhỏ —
Đã qua bao năm, bao nhiêu mưa gió, nơi này đã không còn dáng dấp xưa.
Đông Phương Bất Bại cứ đi trên con đường mình đã từng bị cấm đi, lạnh lùng nhìn, cười, vì phụ mẫu nhu nhược của hắn mà cười.
Đông Phương Bất Bại cố ý đi chậm, hôm nay hắn muốn xem ai dám ngăn cản hắn nửa bước, chỉ là đi tới đi tới, chẳng có ai ngăn, hắn đã hơi quên đường đi, rồi hắn lơ đãng nhìn quanh, thấy tiểu viện Dương gia, mắt đảo qua, gian nhà họ Dương đã đổi mới nước sơn, sửa lại cánh cửa, không còn là căn nhà hắn từng thấy hồi bé .
Liên đệ…… tiểu tử 6 tuổi luôn miệng gọi hắn là Húc tỷ tỷ, đến nay hẳn cũng đã cưới vợ.
Đông Phương Bất Bại hơi ngừng cước bộ, khóe miệng giương lên, quay đầu lại, đi tiếp, gió thổi theo tuyết, làm cho mọi người tựa hồ lạnh thấu xương, Đông Phương Bất Bại phát hiện, những kẻ khác, kẻ thì chạy về nhà, kẻ thì co ro, một đám không chịu nổi giá lạnh, ngực hắn thấy hơi mất hứng!
Đông Phương Bất Bại sắc mặt không vui đang muốn đi tiếp, chợt thấy xa xa có ánh đèn ***g, mấy người thư sinh khỏang hai mươi tuổi, dáng dấp thanh tú đang hướng về phía này, Đông Phương Bất Bại tự hỏi mình vì sao lại dừng lại, rồi hắn quyết định không tự hỏi nữa, chỉ lạnh lùng nhìn vào đám người đang đến gần.
Không hiểu sao, hắn có một loại cảm giác gặp gỡ, tựa hồ hắn phải đợi một người trong số đó, người ấy đang chậm rãi đi tới hướng hắn, mà phải đợi ai, hắn cũng không nói lên được, chỉ là tùy tâm mà đợi.
Hắn hơi giương mắt, lơ đãng liếc từng khuôn mặt, phảng phất nhắm mắt hắn cũng có thể miêu tả gương mặt người mình đang đợi, gương mặt ấy giấu ở trong đống người này, chỉ cần thấy hắn sẽ nhớ đó là ai vậy.
Là ai, đối thủ? Hắn không biết, chỉ là dựa vào trực giác nhìn mấy người đang thong thả cước bộ đi, trông thật chướng mắt.
“Người kia đẹp thật!” Một người đi qua nhưng quay đầu lại nói, những người khác cũng quay nhìn, vẻ mặt kinh diễm, làm Đông Phương Bất Bại hơi nhíu mày, có chút hờn giận, chỉ là hắn lúc này tâm tình tốt, không muốn sát nhân, giết vài tên này sẽ chỉ bẩn tay.
Nhưng cho bọn chúng một chút giáo huấn là đương nhiên, Đông Phương Bất Bại nhìn chúng, chợt nghe một người ở xa chạy tới hô “Ai — các ngươi đứng lại cho ta, các người hái hoa uống rượu, bảo ta lấy tiền đâu ra trả, bằng hữu kiểu gì vậy!”
“Liên Đình a, chúng ta không phải không có tiền sao, ta xem tỉ tỉ và muội muội kia đối với ngươi rất có ý tứ, nhất định không muốn làm khó ngươi! Hơn nữa chỗ đó không phải cha ngươi quản lý sao?” Một người cười nói, thêm những tên khác cười hùa.
Đông Phương Bất Bại nghiêng đầu, nghĩ thanh âm này không cao không thấp nhưng thập phần dễ nghe, hình như đã nghe qua ở nơi nào đó, không khỏi quay đầu lại, chỉ thấy xa xa một nam tử vóc người thon dài, sắc mặt đỏ bừng, bị mọi người chế ngạo nhưng không giận mà cười, dựa vào cây mai bên cạnh cười nói: “Ta sẽ cùng mụ mụ nói chuyện, bảo nàng ngày mai nói chuyện với phụ mẫu các ngươi, rằng các ngươi hái hoa uống rượu không trả tiền!”
“Uy…… Liên Đình, ngươi không suy nghĩ gì cả, chúng ta biết sai rồi mà, tiểu tử ngươi coi như mời chúng ta lần này đi, lần sau ca ca ta đãi……”
“Ngày mai ta sẽ dẫn ngựa cho ngươi mà……” Một đám người trong nháy mắt vây quanh thanh niên bên cây mai đó, năn nỉ hội đồng à, Đông Phương Bất Bại hơi chút thích thú, tiến lên mấy bước, muốn nhìn cái người cũng là Liên Đình này dáng dấp ra sao?–
Đông Phương Bất Bại mắt hơi mở, khóe miệng nâng lên có chút khen ngợi, thanh niên này hảo dáng dấp, bị rượu làm đỏ bừng mặt, mày kiếm mắt sáng, có một cổ tử anh khí, đáy mắt không giống với những người phù phiếm thông thường, vừa cẩn thận quan sát một chút, Đông Phương Bất Bại hơi trợn mắt, nghĩ buồn cười, than thở thế gian có thật có chuyện trùng hợp như vậy không —
Hắn Đông Phương Bất Bại hơn mười năm không trở về Hàng Châu, lúc này về một lần, cũng chỉ một đêm, liền để hắn gặp lại cố nhân! Tiểu tử lông mày rậm mắt hổ này không phải là Dương Liên Đình, Liên đệ ngốc kia sao, vẫn gương mặt này, vẫn khóe miệng phong lưu tiếu ý hắn đã từng quen thuộc …… Chỉ là hôm nay có thêm khí khái nam nhi anh tuấn, vóc người rất tốt, nếu trưởng thành hoàn toàn, chỉ sợ so với chính mình còn cao hơn một bậc.
Lúc đó còn non, nhưng nhiều năm đã qua a!
Đông Phương Bất Bại muốn mở miệng hỏi Liên đệ hôm nay ra sao, nhưng lời nói bên mép nuốt lại, hỏi gì bây giờ?
Đông Phương Bất Bại hơi khép mắt lại, thở dài, chung quy đều là quá khứ, hỏi không bằng không hỏi, dù sao cảnh còn người mất, Phương Húc ngày trước đã qua đời, nghĩ thế, Đông Phương Bất Bại xoay người —
Hắn Đông Phương Bất Bại nay đứng trong giang hồ, cùng Liên đệ hiện tại đã là hai người hai thế giới, cho đến lúc phụ mẫu Liên đệ rời khỏi Hắc Mộc Nhai, hắn cũng chưa từng nói chuyện với họ nửa câu, huống gì hôm nay, nói cái gì? Hỏi ngươi thành thân chưa, hài tử bao tuổi …… Hắn đã có bảy tiểu thiếp…… Liên đệ hẳn cũng nên thê thiếp nữ nhân thành đàn .
Nghĩ đến nữ nhân, Đông Phương Bất Bại hơi hờn giận đứng lên.
“Uy — cô nương –” Một thanh âm đuổi theo Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại nhíu mày, không muốn quay đầu lại, nhưng đầu tựa hồ vẫn vấn vương quá khứ tự quay, hắn chậm rãi mắt lạnh nhìn vào mắt Liên đệ — Liên đệ ngu ngốc đến giờ vẫn chẳng phân biệt được nam nữ.
Liên Đình sửng sốt, thấy rõ người này là nam nhân thì cúi đầu xin lỗi:“Công tử,…… Xin lỗi…… Ta nghĩ ta nhận sai người!” Phía sau mọi người cười ầm, hiển nhiên cười hắn dùng phương thức già cỗi để bắt chuyện.
“Bản tọa giống người ngươi quen?” Đông Phương Bất Bại mặt lạnh không đổi, hơi kinh ngạc khi còn có người nhớ kỹ đứa trẻ suốt ngày trốn trong viện khâu vá tập dùng châm thuật. Vẫn ánh mắt dư quang, là tiểu tử thấp hơn hắn nửa cái đầu, nhưng vẫn luôn luôn nói tương lai sẽ cao hơn hắn, khi đó sẽ cưới hắn làm tân nương, vấn đề là con người luôn dễ quên!
Liên Đình mặt xấu hổ, cười đến vẻ mặt tràn đầy áy náy:“Giống…… A, xin lỗi, ta nhận sai người. Nếu như công tử không ngại, tại hạ nguyện ý thỉnh công tử một chén.” Một tay đã làm ra tư thế thỉnh.
Đông Phương Bất Bại cười nhạt, thỉnh Đông Phương Bất Bại một chén rượu, mặt mũi thật lớn, hắn mặc kệ, xoay người đi.
“Công tử — công tử, đi vào trong này chứ!” Dương Liên Đình lập tức đuổi theo Đông Phương Bất Bại, thấy lạ khi rõ ràng mình chạy, đối phương đi, nhưng mình luôn cách hắn ta một khoảng, trong lòng kinh ngạc, thất kinh mình có đúng hay không gặp người trong võ lâm, nhưng chân đuổi theo vẫn không có bởi vì cố kỵ mà dừng lại, nào biết đâu rằng dù hắn đã ra sức đuổi, nhưng đuổi gần được thế này cũng là vì Đông Phương Bất Bại đi chậm cước bộ.
“Ngươi cùng bản tọa không quen biết, tại sao lại chạy theo?” Đông Phương Bất Bại dừng chận, lạnh lùng nhìn Liên đệ, cố nhân chung quy chỉ là cố nhân, chỉ cần liếc mắt, thấy hắn sống tốt là đủ, nhưng cũng không hiểu mình vì sao lại để tiểu tử này theo sát, thật sự khác thường. Hắn có chút hứng thú, nhưng có hứng thú không đại biểu điều gì.