Chương 27
*Hai câu này ví Liên đệ và Đông Phương như thiên lôi và địa hỏa, ý bảo không biết thực ra là ai câu dẫn người kia trước, ai thiêu đốt người kia trước. Đông Phương Bất Bại không biết, Dương Liên Đình cũng không biết, chỉ là khi họ thoáng thanh tỉnh, đã thấy Dương Liên Đình nằm trên người Đông Phương Bất Bại, thân thể xích lõa trên mặt đất lành lạnh, mặc cho gió đêm thổi đi mồ hôi trên người. Làm thở dốc dần dần bình ổn. “Tại sao lại là ta?” Dương Liên Đình kéo hồng bào che lên thân thể Đông Phương Bất Bại, sau đó nằm xuống thở dốc bên cạnh y, bị Đông Phương Bất Bại ép buộc lâu như vậy, thân thể hắn tựa hồ đối y hoàn toàn không thể chống đỡ, luôn là làm việc trước suy nghĩ sau. “Ai biết được?” Đông Phương Bất Bại xoay người đặt Dương Liên Đình đang thở gấp dưới thân, quấn chặt lấy, hắn thật sự thích thân thể Liên đệ, thích nghe tiếng tim y đập, yêu vô cùng, một chút khe hở cũng không muốn lưu cho gió núi kia — Từ đêm đó khi Liên đệ ôm chặt hắn vào trong ngực, từ khi khát vọng bắt đầu, hắn liền cực yêu việc cùng Liên đệ da thịt ma sát, vô luận làm bao lâu cũng cảm thấy không đủ, đêm qua mới hiểu, nguyên lai thân thể khao khát không chỉ đơn giản là da thịt thân cận như vậy…… “Không biết…… còn như vậy?” Càng quấn càng chặt? Dương Liên Đình vươn tay cầm quần áo, nằm trên đất lâu cũng không tốt, hơn nữa hắn còn chưa từng ngủ lại trong phòng ốc an bài cho mình, người hầu tới quét dọn ngày mai sẽ nghĩ thế nào? Đâu thể đêm nào cũng không về ngủ. “Làm gì vậy?” Đông Phương Bất Bại nắm chặt cổ tay đang lấy y phục của Dương Liên Đình, nhíu mày, đêm còn chưa hết đâu. “Cần phải trở về!” Dương Liên Đình muốn đẩy tay Đông Phương Bất Bại ra! Đông Phương Bất Bại không buông tay, chỉ dùng đầu ngón tay chậm rãi di chuyển vuốt trên mặt trong tay Dương Liên Đình, họ đã giao hòa mấy tháng, hắn tự nhận mình còn hiểu thân thể Liên đệ hơn cả cha mẹ y. “Về làm gì?” Đông Phương Bất Bại lại lấy thân mình đè lên Dương Liên Đình, tỏ ý dẫn dắt khóe miệng thì thầm. Dương Liên Đình giương mắt, nhìn đôi mắt Đông Phương Bất Bại lấp lánh hào quang trong bóng đêm, lóe ra ý cười hắn quen thuộc, thấp hỏi: “Ngươi nói xem?” “Liên đệ muốn đến như thế nào?” Đông Phương Bất Bại cúi đầu thì thầm, môi sát qua trên mặt Dương Liên Đình, động tác lớn mật không có nửa điểm e lệ hay mất tự nhiên, làm Dương Liên Đình muốn nói cũng không hảo biểu hiện ra ngoài, trong lòng lại cảm khái, người tập võ thật hảo, người đọc sách có muốn theo cũng theo không kịp, khó khăn với y e cũng chưa từng là khó khăn. “Liên đệ?” Đông Phương Bất Bại giương mắt, nhanh kéo Dương Liên Đình, thanh âm khi hỏi đầy mềm mại, đôi mắt đang nói: Đến đây! Khác hẳn với Đông Phương Bất Bại rất tùy ý, gần như phóng đãng triển lộ thân hình, tâm Dương Liên Đình đã có chút ngần ngại, nhưng…… Một người nam nhân sao có thể chần chừ lúc này đây? Dương Liên Đình không chần chừ, giờ phút này mà chần chừ thì thực quỷ dị, về sau có một ngày hắn đột nhiên tỉnh lại bắt đầu tự hỏi, rằng tại sao hắn cùng Đông Phương Bất Bại lại đi đến bước đấy? Tại sao Đông Phương Bất Bại ngay từ đầu đã có thể lớn gan không kiêng nể gì như vậy, tại sao từ lúc bắt đầu hắn cùng người bên gối ấy đã như thể rất quen thuộc giống một đôi lão phu lão thê, tựa hồ họ từ nhỏ đã bên nhau, ai cũng chưa từng rời ai. Nhưng thế sự khó liệu, một phong thư nhà từ Hàng Châu xa xôi gửi đến tay Dương Liên Đình. Ngày ấy, sao sáng trên trời xa, gió thổi qua đỉnh núi, thổi tan Hắc Mộc Nhai tràn ngập sương mù, khiến ánh sáng mặt trời tiến vào mang ba phần quang. Dương Liên Đình ở hậu sơn không người, luyện tập phương pháp cổ lão nhất, cũng là cơ bản nhất trung bình tấn, thư trên tay bay trong gió, sắc mặt ngưng trọng không hề cảm thấy một tiểu hài tử đang len lén tiến đến sau lưng hắn. “Hì hì, hì hì……” Hài tử ôm thân cây so với nàng còn lớn hơn, nhìn xung quanh Dương Liên Đình, cánh tay nộn nộn nhỏ bé cầm sâu lông trông như tiểu thảo, khẩn trương hướng đến da thịt loã lồ của Dương Liên Đình, chờ cơ hội tiến đến, hảo chạy tới gãi gãi chọc Liên thúc thúc ngứa. Dương Liên Đình đang mặt nhăn mày nhíu vì nghe tiếng động phía sau mà hơi giãn ra, tai nghe bước chân tựa hồ thật cẩn thận phía sau, cùng tiếng cỏ bị dẫm lên, không khỏi nhét tín điệp trong tay vào lại vạt áo, đánh giá canh giờ, cũng gần đến lúc quay về xử lí công việc trong giáo. Nhưng Dương Liên Đình cứ theo thói quen tiếp tục giả bộ đang chuyên tâm luyện tập trung bình tấn, hắn không kéo được mặt mũi nam nhân đi bái Đông Phương Bất Bại vi sư, Hắc Mộc Nhai cũng không có ai nguyện ý thu hắn làm đồ đệ, nhiều lắm chỉ xem qua rồi ngẫu nhiên chỉ điểm một hai chiêu, hắn chỉ có thể tự học tự bắt đầu từ cơ bản, dẫu sao võ công nào cũng cần trụ cột vững chắc. “Hì hì, hì hì……” Hài tử không hiểu võ công, từ khi nàng hiểu chuyện đã ở trên ngọn núi này, người gặp được chỉ có Liên thúc thúc, giáo chủ thúc thúc, gia gia cùng với Doanh tỷ tỷ, những người còn lại đều xuất quỷ nhập thần, nàng còn không thấy rõ là ai, khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị cấu véo trêu chọc, cũng may bọn họ đều khen nàng hảo ngoan ngoãn nên nàng cũng sẽ không so đo, kỳ thật chỉ cần Liên thúc thúc bồi nàng ngoạn là tốt rồi. “Hư — hư –” Tiểu Phi Yên di chuyển đôi chân béo mập ngắn ngủn, vừa tiếp cận Liên thúc thúc, vừa tự nhủ bảo mình cần bí mật, nhất định phải bí mật, nào biết đâu rằng thanh âm của nàng đã một tia không sót truyền tiến vào lỗ tai Dương Liên Đình. Dương Liên Đình cười thầm, thầm nghĩ đúng là tiểu đứa ngốc! Hắn cố ý tiếp tục trung bình tấn, sau đó hướng bên phải chậm rãi vô thanh dịch chuyển, trong thời gian khổ luyện hắn được tẩm bổ bằng những thứ gọi là linh dược, mỗi ngày đều uống nên cũng được cường thân kiện thể, thân nhẹ đi rất nhiều, dù khoảng cách gần như vậy, cũng có thể di chuyển lặng yên không tiếng động. Phi Yên đi hai bước, vươn tay, mắt to sửng sốt, sao còn thiếu hai bước? Vì thế mạo hiểm béo chân lại tiếp tục đuổi theo hai bước, kết quả vẫn là cách hai bước, nghĩ nghĩ, tiếp tục đuổi, lại tiếp tục đuổi, không biết nàng bất tri bất giác đã vòng quanh đại thụ chạy hai vòng, khuôn mặt tươi cười trẻ con vì chạy mà hồng lên, rốt cục không nhịn được hô: “Liên…… Liên thúc thúc!” Dương Liên Đình dừng cước bộ, nhìn nhìn khoảng cách Phi Yên chạy cách mình, hướng Phi Yên vươn tay: “Yên nhi lại tới đây vụng trộm xem Liên thúc thúc a!” “Yên nhi không nói cho Đông Phương thúc thúc!” Phi Yên “cọ cọ cọ” nhào vào Dương Liên Đình ôm ấp, lấy mặt cọ xát mặt Dương Liên Đình. “Thật không?” Dương Liên Đình ôm tiểu Khúc Phi Yên đứng dậy, tùy tay cầm quần áo đặt trên đất lên, hắn nên quay về, lúc này Đông Phương Bất Bại hẳn là đã luyện công xong đang về phòng, hắn không muốn Đông Phương Bất Bại biết việc hắn vụng trộm tập võ. “Yên nhi không nói dối!” Phi Yên ôm cổ Dương Liên Đình. Dương Liên Đình nhu nhu tiểu đầu của Phi Yên, bước đi: “Sao dậy sớm như vậy?” “Doanh tỷ tỷ đã dậy luyện công rồi nga.” Phi Yên ôm đầu Dương Liên Đình, dùng thanh âm tràn ngập tính chất trẻ con oa oa: “Thức dậy thật sớm, Doanh tỷ tỷ nói tương lai phải làm Đông Phương thúc thúc tân nương.” “Tân nương?” Dương Liên Đình nhíu mày. “Ân, bí mật nga! Doanh tỷ tỷ nói không thể nói cho người khác, đây là bí mật!” đầu Phi Yên đặt trên vai Dương Liên Đình,“Liên thúc thúc không được nói nga, Doanh tỷ tỷ sẽ tức giận.” “Yên nhi sợ Doanh tỷ tỷ giận sao?” Dương Liên Đình nhàn nhạt nói. “Sợ, bộ dáng Doanh tỷ tỷ tức giận thật đáng sợ.” Phi Yên thấp giọng nói bên tai Dương Liên Đình: “Liên thúc thúc không được nói cho người khác nga.” “Ân, Liên thúc thúc sẽ giữ bí mật cho Yên nhi!” Dương Liên Đình đi trên bậc thang, như trước đi từng bước hướng lên trên, “Như vậy có phải Yên nhi cũng muốn làm Đông Phương thúc thúc tân nương không?” “Yên nhi thích Liên thúc thúc!” Phi Yên vươn hai tiểu trảo nhéo nhéo Dương Liên Đình khiến y cước bộ lay động,“Thích làm Liên thúc thúc tân nương.” Dương Liên Đình đang muốn cười vì suy nghĩ trẻ con của Phi Yên, lại nghe một thanh âm không mặn không nhạt truyền đến từ sau Dương Liên Đình: “Khi Yên nhi lớn lên, Liên thúc thúc sẽ già đi giống gia gia ngươi!” Bước chân đang đi lên của Dương Liên Đình thiếu chút nữa lảo đảo mà ngã, thầm nghĩ ta nào có già như vậy, ngươi và Nhậm Doanh Doanh so với ta và Yên nhi cũng không chênh lệch bao nhiêu đâu. Đông Phương Bất Bại đưa tay ôm Phi Yên từ trên vai Dương Liên Đình xuống, thả nàng xuống rồi nói:“Bổn tọa cùng Liên thúc thúc có bí mật.” Phi Yên chớp mắt to:“Yên nhi sẽ giữ bí mật.” Đông Phương Bất Bại ngồi xổm xuống, nhìn Phi Yên, sờ sờ tiểu đầu của Phi Yên, quyết định thu thập địch nhân tương lai này trước: “Liên thúc thúc của ngươi đã có tân nương, không thể cưới ngươi!” Phi Yên nghiêng đầu, đầu quay xem Dương Liên Đình bĩu môi nghĩ nghĩ: “Giáo chủ thúc thúc gạt người!