Chương 30: Đông phương đến giang nam
Mạc trưởng lão xuống ngựa, nhìn thấy những người nằm đó sắc mặt xám trắng, nơi cổ có một vết đao ngân thật sâu, ra vẻ là ch.ết được mấy canh giờ, lão xoay người nhìn Dương Liễm còn đang trên ngựa nói, “Dương công tử, những người này đã ch.ết.”
Dương Liễm gật gật đầu, nắm thật chặt dây cương, “Mấy chuyện này chúng ta tạm thời không cần lo, trước đến hiệu buôn cái đã.” Bọn họ đi làm này, làm giả trang như thương nhân đến mấy cửa hàng đòi nợ, như vậy liền có cớ ở lại tr.a việc, cũng miễn đi vài người thích suy đoán, ít nhất không thể rõ ràng nói cho những người này bọn họ là người cấp trên.
Tang Tam Nương cùng Mạc trưởng lão đều là người từng trải, tự nhiên không muốn gây sự, lên ngựa, một đường hướng về phía nam.
Cưỡi trên con ngựa cao to, Dương Liễm quay đầu lại nhìn thoáng qua, đây là giang hồ, một người ch.ết cũng dễ như một con kiến. Nâng thẳng lưng, tuy rằng thân thể này biết cưỡi ngựa, trong trí nhớ hắn cũng lưu lại việc này, nhưng là nội tâm thay đổi, vẫn có chút không được tự nhiên, thêm nữa, hắn cũng hâm mộ những đại hiệp ngồi trên lưng ngựa còn uống rượu thổi tiêu, hồi đó hắn cũng là nhân tài có thể chạy xe đạp buông hai tay a.
Lúc đền gần nhà của một chưởng quầy, chỉ thấy ngoài cửa lớn treo đèn ***g trắng, trên lưng người gác cổng cũng buộc đai lưng trắng, Tang Tam Nương tiến lên đưa thiếp tử, đoàn người liền vào cửa.
Dương Liễm biết, muốn tr.a ra là ai hạ thủ cũng không dễ dàng, tuy rằng biết là âm mưu của chính phái, nhưng hiện tại không có chứng cớ, bọn họ mục đích chủ yếu tới là làm cho chưởng quầy các đại cửa hàng ở Giang Nam an tâm, chuyện khác Đông Phương tự nhiên sẽ có an bài riêng của y.
Thi thể còn ở đó, Dương Liễm chỉ thô thiển nhìn một lần, vì hiểu được không nhiều lắm, cũng không gàn dở táy máy, tuy rằng hắn cũng từng ảo tưởng mình là ai đó, toàn thân tản ra vương bát khí, cái gì chứ, nhưng xuyên qua không phải phim truyền hình, nếu là thế, toàn bộ người thế giới không phải đều xuyên qua hết sao?
Mạc trưởng lão nhìn miệng vết thương, thủ pháp của hung thủ rất cao minh, trên thi thể toàn bộ có vài miệng vết thương, hỗn độn không có quy luật, lão thở dài, từ trong tay sai vặt bên cạnh nhận khăn xoa xoa tay, “Hảo hảo an táng đi, người ch.ết vi đại, xuống mồ vi an.”
Ra phòng, thấy Dương Liễm còn canh giữ ở ngoài cửa, trong lòng cũng an tâm, Dương Liễm cũng là đệ tử quan tâm giáo, vì thế khi đối đãi Dương Liễm, cũng có ý dạy bảo của trưởng bối đối với vãn bối, nói chút chi tiết, lại chỉ ra mấy chỗ khả nghi, thời gian cũng không sớm đoàn người, bọn họ chạy đi cũng mệt mỏi, dùng cơm xong liền sớm ngủ.
Hơn mười ngày, Dương Liễm vội vàng lo liệu tang sự, xây lại cửa hàng, lại hỏi thăm các loại đồn đãi trên giang hồ, giang hồ hiện tại đã không yên ổn, các loại lời đồn nổi lên bốn phía, mà Nhật Nguyệt Thần giáo vẫn là cái đích cho mọi người chỉ trích. Mặc kệ là biết hay là không biết, đều nói rất rõ ràng, chỉ chưa nói bản thân ở hiện trường tận mắt thấy.
Nói sao thì nghe vậy, lời đồn đáng sợ, Dương Liễm nghĩ nghĩ, quyết định nghĩ biện pháp đề cao hình tượng Nhật Nguyệt Thần giáo ở trong cảm nhận của dân chúng, dư luận từ xưa đến nay đều có điều họ muốn. Thần Châu dân chúng vốn thập phần dễ dàng thỏa mãn, khi bọn họ gặp nạn thì viện thủ, hoặc là nhìn thấy Hoa cô nương bị đăng đồ tử đùa giỡn, tỏ ra là anh hùng, một chút việc nhỏ kia cũng là sức mạnh không thể đo lường. Càng nghĩ càng cảm thấy được, ban đêm có đôi khi trở về phòng, Dương Liễm liền đem ý nghĩ của mình viết lên sổ tay, đợi lúc trở về giáo giao cho Đông Phương, hai người thương lượng đề cao hình tượng Thần giáo cũng là không tồi.
Mỗi hai ngày, hắn đều dùng bồ câu đưa thư viết vài câu ngắn cho Đông Phương, nếu không phải không có phương tiện thông tin, Dương Liễm chỉ sợ đã học đám con gái hiện đại nấu cháo điện thoại rồi.
Đông Phương hồi âm cũng không nhiều, Dương Liễm lại không ngại, hiện tại trong giáo bận rộn như thế, Đông Phương còn có thể hồi âm cho hắn, hắn đã thỏa mãn rồi, nhìn thấy chữ viết của Đông Phương, tâm tình tốt lắm ngủ ngon.
Đến lúc này, ở Dương Châu cũng ngây người gần một tháng, nói ra cũng kỳ quái, trong lúc đó cũng không có phát sinh án mạng, Dương Liễm trong lòng sinh nghi, chẳng lẽ trong giáo thật có người không trung thực?
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, Dương Liễm lại lập tức đem hoài nghi của mình viết lên giấy, dùng bồ câu đưa tin cho Đông Phương, kêu Tang Tam Nương cùng Mạc trưởng lão chuẩn bị thương lượng một chút chuyện này. Trong nguyên tác, hai người đều là thủ hạ của Đông Phương, thêm nữa hai người đã ăn Tam thi não thần đan, vô luận là thần phục hay là không thần phục bọn họ cũng sẽ không phản bội Đông Phương, kêu hai người đến thương lượng cũng không lo lắng loạn thất bát tao gì đó.
Trong Nhật Nguyệt Thần giáo, Đông Phương Bất Bại mắt lạnh nhìn mọi người quỳ phía dưới, “Các ngươi chỉ biết nói cái gì thiên thu vạn tái, bổn tọa lại thật muốn biết, ai phản bội giáo ta?!”
Mọi người thấy Đông Phương Bất Bại tức giận, đại khí cũng không dám thở ra, toàn bộ quỳ trên mặt đất, cúi đầu lại cúi đầu, chỉ sợ lập tức bị giáo chủ chú ý.
Đồng Bách Hùng so với những người khác thêm vài phần can đảm, hắn cọ người đứng lên, “Ông nội nó, nếu ai làm ra chuyện có lỗi với giáo, nếu như bị Đồng gia gia ta phát hiện, gia gia ta nhất định phải chém hắn.” Hắn xưa nay cùng Đông Phương quan hệ cá nhân rất tốt, hiện giờ nghe nói trong giáo có phản đồ, sao có thể không tức giận.
Hắn có thể gào thét như vậy, người khác cũng không dám, bọn họ muốn làm giống Đồng Bách Hùng, chỉ sợ trong lòng giáo chủ sẽ chột dạ, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể cúi đầu, trong lòng lại bắt đầu hoài nghi cảm nhận ai có khả năng.
Đông Phương Bất Bại mắt lạnh nhìn thấy người quỳ trên mặt đất, những người này bình thường chén lớn uống rượu mồm to ăn thịt, đều là đàn ông, đến lúc này cũng không phải ai cũng không năng lực, còn không bằng đệ tử trẻ hơn trong giáo, có vẻ lưu lại cũng không có ý tứ nhiều lắm.
Cả đường không khí ngưng trọng, Đông Phương nhìn chướng mắt, cũng quay đầu, nhìn tuyết đọng trắng phau phau, mấy ngày nữa, Dương Liễm chắc cũng sắp về đến đây đi. Nghĩ những người này võ công cao cường, lại nghĩ đến Dương Liễm, trong lòng y ấm áp, bên người mình cũng có một người cho dù võ công không cao cũng nguyện ý vì y làm hết thảy mọi việc, còn hơn đám vô dụng chỉ biết quỳ trên mặt đất biết bao nhiêu.
Không qua vài ngày, trong giáo liền tr.a ra một hương chủ Bạch Hổ đường cùng Tung Sơn của Ngũ nhạc phái có quan hệ, Đông Phương Bất Bại từ trong miệng hắn nghiêm hình bức cung ra một vài tin tức, liền xử lý hết chuyện trong giáo, lại bắt đầu kế hoạch đến Giang Nam.
Hiện giờ chính phái không an phận, nếu biết đám người Dương Liễm đã chạy tới Giang Nam, lại không biết muốn làm chuyện gì, Đông Phương Bất Bại tưởng tượng như vậy, trong lòng lo lắng càng sâu, kêu Đồng Bách Hùng đến.
Đồng Bách Hùng không biết giáo chủ có chuyện gì, tới thư phòng Đông Phương Bất Bại rồi, thấy sắc mặt y không tốt tí nào, lo lắng hỏi, “Giáo chủ, trong giáo đã xảy ra chuyện gì?”
Đông Phương Bất Bại xoa xoa trán, “Không có việc gì, chỉ là có chút lo lắng việc Giang Nam , ta chuẩn bị đến Giang Nam một chuyến, chuyện trong giáo để ngươi quản lý.”
Đồng Bách Hùng đầu óc không xoay chuyển, nghi hoặc hỏi, “Giáo chủ, việc Giang Namkhông phải để Dương chủ quản lo liệu sao? Huống chi còn có hai vị trưởng lão đi cùng, giáo chủ không phải là lo lắng cho Dương tổng quản đi?”
Đông Phương Bất Bại nhìn hắn một cái, cũng không giải thích, “Bổn tọa đều có cân nhắc, ngươi chỉ cần quản việc trong giáo là được.” Để người khác bảo hộ, nhưng vẫn là lo lắng, nếu thật sự bị thương hay là... Nghĩ vậy, Đông Phương Bất Bại đứng lên, “Ngươi gọi người lập tức thu thập đồ vật này nọ, ta chờ tối sẽ đi.”
Đồng Bách Hùng ngẩn người, không biết Đông Phương Bất Bại vì cái gì gấp gáp như vậy, nhưng những năm gần đây, cũng tính cách hiểu biết Đông Phương Bất Bại, đành phải kêu người phía dưới mau chóng chuẩn bị tốt, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, đến lúc đó giáo chủ tức giận cũng không phải hắn có thể thừa nhận.
Không đến một canh giờ, mọi thứ đã thu thập tốt, Đông Phương Bất Bại bất quá là cầm chút ngân lượng, mấy thứ khác cũng không mang, dùng khinh công hạ sơn, lại lấy một hảo mã vội vàng ra trấn khỏi nhỏ.
Đông Phương Bất Bại võ công cao cường, trên đường nghỉ ngơi cũng ít rất nhiều, chạy đi tất so với đám người Dương Liễm mau hơn, bất quá là ba bốn ngày, đã chạy tới Dương Châu.
Tang Tam Nương cùng Mạc trưởng lão đang chuẩn bị hồi báo, nghe được người gác cổng bên ngoài nói là người quen muốn gặp bọn họ, trong lòng nghi hoặc, đi ra ngoài vừa thấy, bên ngoài đại sảnh là Đông Phương Bất Bại đang ngồi, chấn động, hành lễ rồi mới cảm thấy kỳ quái, giáo chủ sao lại chạy tới Giang Nam?
Đông Phương Bất Bại trên mặt mang theo một tia ủ rũ, bưng một ly trà cũng không có ý muốn uống, nhìn hai người, nhíu mày, “Dương Liễm đâu?” Theo lý mà nói ở đây chuyện cũng ổn rồi, hơn nữa hiện tại sắc trời cũng đã không còn sớm, Dương Liễm như thế nào không ở đây?
Tang Tam Nương thấy Đông Phương Bất Bại hỏi Dương Liễm, đành phải giải thích nói, “Dương huynh đệ mấy ngày trước đây nói là muốn đi Hàng Châu lo chút việc tư, qua mấy ngày sẽ trở về, hôm nay đã là ngày thứ tư, chắc cũng sắp trở lại.”
“Ngươi nói Hàng Châu?” Đông Phương Bất Bại sắc mặt hơi đổi, “Lúc hắn đi là nói như thế nào?”
Tang Tam Nương thấy sắc mặt Đông Phương Bất Bại không ổn, cũng cảm thấy bắt đầu không yên, “Ngày ấy hắn đi, nói là có cố nhân ở Hàng Châu, nhiều năm không gặp, muốn đi thăm một chút...” Càng nói, trong lòng càng bắt đầu hoài nghi, phụ thân Dương Liễm vốn là người trong giáo, người đó là hương chủ Phong Lôi đường, Phong Lôi đường cũng không ở địa giới Hàng Châu, mà Dương Liễm từ nhỏ đã được phụ thân cưng chiều, ngay cả võ nghệ cũng chưa học, đừng nói bước chân vào giang hồ, lại như thế nào có thể quen biết người Hàng Châu?
Tang Tam Nương trong đầu vòng vo vài cái, đột nhiên nhớ tới người cất giấu bên trong Tây hồ, sắc mặt đại biến, “Giáo chủ, chẳng lẽ nói...” Nàng cảm thấy hoảng hốt, nếu là Dương Liễm thật như nàng đoán, chỉ có thể nói, người này rất am hiểu ngụy trang, lại che giấu cao thấp toàn bộ trong giáo nữa chứ.
Đông Phương Bất Bại mặt trầm như nước, “Hắn trước khi đi đem theo thứ gì?”
Tang Tam Nương cẩn thận nhớ lại rồi nói, “Bất quá là một ít ngân lượng cùng một bộ quần áo, còn có một nhuyễn kiếm.”
Đông Phương Bất Bại buông chén trà, “Mang bổn tọa đến phòng hắn ở.” Nói xong liền đứng lên, nhưng “xoảng” một tiếng, chén trà rơi trên mặt đất, hóa ra lúc thả chén trà chưa tới bàn, mất đi cân bằng, liền rớt xuống dưới.
Hết Đông Phương đến Giang Nam