Chương 26: Chật vật
Đông Phương Bất Bại cảm thấy, có lẽ đời này lúc chật vật nhất của y chính là hiện tại……
Nhìn Tề Bạch ánh mắt có chút mờ mịt, lại có loại nhát gan không dám nhìn thẳng.
Tề Bạch thản nhiên nhìn Đông Phương Bất Bại đem hắn ôm vào trong ngực, vì trốn tránh cái đau trong tim mà thả lỏng thần trí, lại bởi vì cái ôm ấm áp mà từng chút một hồi phục. Hắn chậm rãi mở mắt nhìn, cảm thụ được hơi thở ôn nhu quen thuộc quanh mình.
“Đông Phương?” thật lâu sau, Tề Bạch chần chờ kêu một tiếng.
“Ân” đáp lại hắn là dùng sức ôm ấp cùng với ánh mắt trốn tránh.
Tề Bạch trầm mặc.
Hắn muốn hỏi, này hết thảy có phải hay không đều là thử? Lại cảm thấy không cần thiết phải hỏi…… nếu không phải hắn quá kích động, lại mất lí trí, sớm nên nhìn ra đám người Trung Thúc không thích hợp, ngôn hành cử chỉ quá mức trật tự, thiếu bối rối cùng vội vàng……
Hắn muốn hét lên với Đông Phương Bất Bại, có biết ta sẽ lo lắng, sẽ khổ sở hay không? Lại cảm thấy chính mình không có tư cách…… hắn không thể giải thích thân phận của mình, mà y lại là Đông Phương Bất Bại.
Vì thế, phẫn nộ muốn phát tiết, lại bị mạnh mẽ kiềm chế trong lồng ngực, hóa thành một cỗ toan sáp nảy lên trong lòng.
Tề Bạch trừng mắt nhìn, chớp đôi mắt đầy sương mù, có chút mệt mỏi nhắm hai mắt lại, hắn đột nhiên cảm thấy mệt ch.ết đi, tứ chi bủn rủn vô lực……
Đông Phương Bất Bại ôm Tề Bạch đứng lên, việc đã đến nước này, nói gì cũng là vô dụng. Y dùng tay áo xoa xoa mặt Tề Bạch, xoay người trở về.
“Đừng tức giận.” Đông Phương Bất Bại vừa đi vừa thấp giọng nói “chỉ cần không vượt qua điểm mấu chốt, ngươi bắt ta bồi tội như thế nào cũng được.”
“Điểm mấu chốt là gì?” Tề Bạch mở to mắt, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Đông Phương Bất Bại, trong mắt ẩn ẩn tức giận.
“Ngươi.” Đông Phương Bất Bại dừng một chút nói.
Tề Bạch nhíu mày.
“Điểm mấu chốt là ngươi, vô luận thế nào cũng không cho phép rời khỏi ta.” Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói.
Tề Bạch bĩu môi, tâm nói sao phải nghe lời ngươi…… chính là hờn dỗi nghẹn trong lòng giống như bị xé ra một chút, dần dần tiêu tán đi…… Hắn đem mặt chôn trong lòng Đông Phương Bất Bại, chỉ cảm thấy mí mắt thật nặng. Mặc kệ thế nào, Đông Phương Bất Bại còn ở đây là tốt rồi…… về phần lừa hắn chậm rãi tính sau……
Đông Phương Bất Bại cảm giác thân thể cứng ngắc trong lòng dần trở nên mềm mại, cước bộ cũng nhẹ đi không ít, thật cẩn thận chú ý dưới chân, tránh động đến người trong lòng.
Hai thị vệ đi theo phía sau, liếc nhau vài cái, dúng ánh mắt tiến hành trao đổi ngắn ngủi.
Thị vệ Giáp “giáo chủ đi nhầm đường rồi, làm sao bây giờ?”
Thị vệ Ất “làm sao ta biết được, dù sao ta cũng tuyệt đối không đi nhắc nhở đâu. Bây giờ mà quấy rầy giáo chủ, tuyệt đối chỉ có con đường ch.ết.”
Thị vệ Giáp “ta cũng không muốn đi……”
Thị vệ Ất “…… làm sao bây giờ?”
Thị vệ Giáp “cúi đầu đi theo giáo chủ, làm bộ không thấy đường đi……”
Thị vệ Ất “được rồi……”
————-
Bên kia chiến đấu, cơ hồ không có trì hoãn.
Nhóm ám vệ hợp lực chống lại Hướng Vấn Thiên.
Khâu, Văn hai vị trưởng lão thấy tình huống không ổn, phẫn nộ nhìn về phía Tang trưởng lão, Tang trưởng lão sắc mặt bụi bại nói “giải dược là giả, đó là một cục……” vì thế hai vị kia cũng hiểu ra, bọn họ sở dĩ trợ giúp Hướng Vấn Thiên điều kiện tiên quyết là Hướng Vấn Thiên phải cho họ giải dược của tam thi não thần đan, dù sao so với quyền thế phú quý mà nói, vẫn là tính mạng quan trọng hơn một chút.
Nay bọn họ đã rơi vào thế yếu, nếu cố gắng chống trả, cho dù bọn họ thoát được, đợi đến Đoan Ngọ mà không có giải dược cũng chỉ có con đường ch.ết. Nếu lưu lại còn có khả năng bảo mệnh, dù sao lần này người nhúng tay vào rất nhiều, tục ngữ có câu pháp không trách chúng. Đông Phương Bất Bại lại có thủ đoạn khống chế bọn họ, không nhất định sẽ giết ch.ết. Chính là sau này lại không biết thế nào……
Về phần Thượng Quan Vân ngay từ đầu đã đứng bên ngoài, lúc đám người Hướng Vấn Thiên động thủ, hắn đứng một bên quan vọng. Với hắn mà nói, tuy rằng cảm thấy Đông Phương Bất Bại làm giáo chủ tương đối tốt, nhưng nếu Hướng Vấn Thiên thật sự lên làm giáo chủ, hắn cũng không quá để tâm. Nay thấy tình thế không đúng, bước lên bắt tay giúp ám vệ đem Hướng Vấn Thiên cùng Khâu Văn ba người trói lại, sau đó để bọn họ cùng Vương trưởng lão đứng một chỗ.
Tang trưởng lão bởi vì lập công chuộc tội, không bị trói, ủ rũ ủ rũ đứng một góc.
Nhóm ám vệ quay đầu nhìn Thượng Quan Vân, Thượng Quan Vân cười làm lành nói “ta là bị nghịch tặc Hướng Vấn Thiên ép xuống núi, vốn định giả vờ nhập đầu với bọn họ rồi cảnh báo giáo chủ. Chính là giáo chủ anh minh, sớm có chuẩn bị. Ta sợ làm hỏng kế hoạch của giáo chủ nên mới không dám vọng động……”
Tần trưởng lão chính khí vù vù đang chỉ huy thị vệ trói chặt đám người Hướng Vấn Thiên, nghe vậy trừng mắt, hướng ám vệ nói “trói thật chặt cho ta!” huynh đệ trong giáo mình đánh nhau, vốn chính là chuyện nháo tâm, huống chi còn có đám chuột nhắt võ lâm chính đạo đứng bên xem, thật sự là mất mặt cực điểm. Lão từ trước trong lòng đã nghẹn khuất, chính là bởi vì khi xuống núi Đông Phương Bất Bại truyền khẩu dụ cho lão nên không dám vọng động. Lúc này nghe thấy Thượng Quan Vân ông nói gà bà nói vịt một phen biện bạch, lửa lập tức bốc lên. Tâm nói lão Tần ta biết ngươi không phải ngày một ngày hai, ngươi vô tội, ngươi mà vô tội ta lấy đầu xuống cho ngươi làm bồn cầu.
Mấy ám vệ cũng không thèm để ý đến Thượng Quan Vân, Thượng Quan Vân biết tình thế bất lợi, đơn giản ngoan ngoan chịu trói, sau đó đến một góc không người ngồi xuống, chính là nhìn về phía Tần trưởng lão sau lưng không có hảo ý.
Thu thập phản đồ, Tần trưởng lão tập hợp giáo chúng, theo phân phó của Đông Phương Bất Bại, nhất nhất ghi vào sổ, dẫn người chậm rãi trở về Hắc Mộc Nhai.
Bảo trưởng lão cũng quay về khách điếm, dẫn nha hoàn tiểu tư cùng vài thị vệ, theo phân phó chuyển hướng đi đón Dương Liên Đình đang bị trọng thương.
Phần lớn người Nhật Nguyệt Thần Giáo cưỡi ngựa rời đi, người võ lâm tụ tập cũng đều giải tán……
Thị vệ giải trang giáo chủ cởi bộ hồng y gây chú ý kia, trở về Đông Phủ.
Còn lại mỗi thị vệ giả trang Tề Bạch, vừa bi đát xoa hai cái đùi, lúc nãy ở trong rừng cây qua lại bôn ba, vừa xoa cổ họng, giả bộ thâm tình kêu Đông Phương Bất Bại……
Đông Phương Bất Bại lần này xuống núi mục đích chủ yếu là thăm dò thân phận Tề Bạch, bởi vậy định ra hai kế hoạch. Trong đó một cái là giả bộ chính mình gặp nạn, mọi người không rảnh bận tâm y. Sau đó xem phản ứng của Tề Bạch, liên hệ với ai. Cái khác chính là bắt một thị vệ giả trang Tề Bạch, tạo ra vài cơ hội bên cạnh không có người, xem có ai nhận thức hắn, cùng hắn liên hệ không. Lúc trước Trung Thúc dẫn Tề Bạch đến rừng cây, lại thấy bộ dáng giáo chủ không ổn, trong lòng biết Tề Bạch bên kia là không thể dựa vào được. Cho nên phái người sắm vai thị vệ của Tề Bạch, bắt hắn ở trong rừng chạy nhiều chút.
Vì thế Đông Phương Bất Bại ôm Tề Bạch đi trong rừng cây đang buồn bực như thế nào đi mãi không ra, đột nhiên truyền đến thanh âm thực mất hồn kêu tên y……
Y chỉ lăng lăng sửng sốt liền nhận ra mình đi nhầm đường, quay đầu nhìn hai thị vệ phía sau hận không thể bả đầu mai địa hạ hai thị vệ, đang chuẩn bị quay lại, liền cảm thấy vạt áo bị người túm, cúi đầu, thấy Tề Bạch trợn mắt nhìn y……
“Có người kêu tên ngươi……” Tề Bạch thản nhiên nói.
“…… Nghe lầm.” giáo chủ đại nhân lúng túng nói, cảm giác thực vi diệu.
Tề Bạch diện vô biểu tình nói “ta muốn đi xem……” kỳ thật lúc nghe thấy thanh âm đó, hắn đã mơ hồ đoán được là ai, cũng đoán được mục đích làm vậy. Liếc mắt một cái, bất quá là trong lòng một hơi không thoải mái, muốn nhìn bộ dáng xấu hổ của giáo chủ đại nhân thôi.
Đông Phương Bất Bại quay đầu liếc hai thị vệ phía sau một cái, định bảo bọn họ đi trước đem người lôi đi. Lại nghe Tề Bạch hừ hừ nói “bởi vì không tin tưởng, cho nên muốn thử thách. Bởi vì không tín nhiệm, cho nên mới lừa ta, có phải không? Cũng là ta không cảm thấy được, biết rõ không được tin tưởng, lại không nên đưa ra yêu cầu không an phận……”
Đông Phương Bất Bại yên lặng quay đầu, đem Tề Bạch chuyển qua sau lưng mình, thản nhiên nói “ôm chặt ta, cõng ngươi đi.”
Tề Bạch đắc thắng nhếch nhếch khóe miệng, ôm cổ giáo chủ đại nhân. Trải qua một hồi sợ bóng sợ gió như vậy, phẫn nộ, sinh khí khẳng định là có. Nhưng làm cho hắn càng nhận ra tầm quan trọng của Đông Phương Bất Bại trong lòng hắn. Có lẽ không trải qua sẽ không tin nổi, hắn thế nhưng bởi vì nghĩ đến Đông Phương Bất Bại có khả năng gặp nguy hiểm mà mất hết can đảm, nghĩ đến cái ch.ết.
Hắn vốn không phải người hay nghĩ ngợi nhiều, này cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhận mệnh. Vô luận như thế nào, chính mình cũng sợ là không thoát khỏi bàn tay giáo chủ đại nhân. Chính là tức giận đầy mình mà không có chỗ phát tiết thực sự là không cam lòng……
Đông Phương Bất Bại cõng Tề Bạch, như chim lớn bay vọt lên, nháy mắt đã đứng trên cây, sau đó mượn lực từ cành cây bay vọt tới chỗ phát ra thanh âm.
Mà lúc này thị vệ sắm vai Tề Bạch hơi hơi nhíu mày, cố ý liếc xung quanh một cái, sau đó giả bộ vô lực, thở hổn hển đỡ gốc cây ngồi xuống nghỉ ngơi.
Đông Phương Bất Bại đứng cách thị vệ không xa cũng nhíu mày, thần sắc có chút phức tạp.
Tề Bạch cảm nhận được cảm xúc của Đông Phương Bất Bại, khẩn trương không dám thở mạnh.
Chỉ nghe thấy tiếng tất tất tốt tốt rất nhẹ vang lên, thị vệ giật mình quay đầu lại, làm một bộ dáng kinh hỉ hô lên “Đông Phương sao?” Tề Bạch nhìn thấy mà một trận bội phục.
“Công tử, là ta.” Một giọng nữ kiều mỵ đáp, một nữ tử từ sau gốc cây đi ra.
Đông Phương Bất Bại mặt có điểm đen, Tề Bạch vẻ mặt nghi hoặc.
Thị vệ làm ra một bộ cực kì kinh hỉ sau lại thành vô cùng thất vọng thất hồn lạc phách, yên lặng cúi đầu……
“Công tử không nhận ra ta sao?” nữ tử sóng mắt trong suốt liếc qua, thị vệ lấy tay lau mặt, thản nhiên “uh” một tiếng.
“Công tử đã quên sao? Trên Hắc Mộc Nhai…… trong rừng cây nhỏ……” nữ tử thẹn thùng hé ra khuôn mặt hồng hồng hàm hồ nói.
Tề Bạch sửng sốt, nhớ ra ngày đó trong rừng cây có một đại hán cùng một tiểu nha hoàn yêu đương vụng trộm. Hắn cẩn thận nhìn nhìn, quả nhiên có vài phần tương tự.
Đông Phương Bất Bại nhíu mày, nhóm ám vệ đi theo Tề Bạch mỗi ngày đều báo cáo. Nữ nhân kia vừa nhắc đến Hắc Mộc Nhai y liền nhớ ra. Y còn nhớ hình như Cát trưởng lão cùng nha hoàn của Dương Liên Đình yêu đương vụng trộm, bị Tề Bạch nhìn thấy. Y thời gian này ngay cả giáo vụ cũng lười quản, loại chuyện yêu đương vụng trộm này lại càng không để ý, chính là không nghĩ tới nữ nhân kia cư nhiên một đường theo tới nơi này, tựa hồ là đi theo Tề Bạch, y mị hí mắt.
Thị vệ kia tự nhiên là không biết chuyện này, nhưng vẫn làm bộ như không yên lòng gật gật đầu.
Chợt nghe nàng kia từ từ nói “từ xưa đa tình trống không hận, ta thấy công tử là người đa tình, chính là không gặp đúng người, đáng thương đáng tiếc……”
————–
Hết chương 26……