Chương 17
Edit: Bi
Cố gắng cử động, quả nhiên cảm thấy cả người đều mềm nhũn vô lực, Đông Phương Bất Bại chua xót nhếch miệng, võ công y vất vả tu luyện nhiều năm đều bị phế đi sao?
Nghĩ đến loại khả năng này, cảm giác không cam lòng đột nhiên mạnh mẽ xuất hiện.
Đông Phương Bất Bại chống tay trái, xốc chăn lên, chậm rãi thả hai chân xuống đất. Khi y làm xong một loạt những động tác trên thì người đã ra một tầng mồ hôi mỏng. Càng như vậy trong lòng y lại càng không cam lòng. Chẳng lẽ, một thân tuyệt thế võ công cứ như vậy bị hủy hoại trong chốc lát sao?
Liên đệ, lòng của ngươi thật độc ác.
Chỉ mặc một lớp áo trong, Đông Phương Bất Bại ngồi dậy, dựa vào mép giường, vách tường mà lê dần ra phía cửa.
Khi vừa tới cửa, ánh mặt trời chói chang liền đâm vào mắt, y bám vào khung cửa nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra thì đã là một cảnh tượng khác.
Một cái sân hoàn toàn xa lạ, một nơi rất đơn giản, Đông Phương Bất Bại thản nhiên quét mắt nhìn về phía vườn nhỏ có trồng rất nhiều rau và trái cây, khu vườn xanh mướt một màu, thậm chí có dây leo đã trườn qua mép tường để vươn ra ngoài. Nghi hoặc nheo mắt lại, đây là nơi nào? Trên Hắc Mộc Nhai có tiểu viện mộc mạc như vậy sao?
Không biết có phải do ngủ quá lâu hay không, đầu óc Đông Phương Bất Bại dường như có chút hỗn loạn, đưa tay lên dùng sức xoa nhẹ cái trán, y tựa vào bên tường nhắm hai mắt lại.
Ánh mặt trời chiếu lên thân thể thật ấm áp!
Bên môi thoáng hiện lên một nụ cười vui mừng, y đã có chút thích nơi yên tĩnh này rồi!
Không khí trong lành pha trộn với mùi thuốc, khiến cho người ta có cảm giác mê muội kỳ lạ. Đông Phương Bất Bại chợt mở mắt ra, mùi thuốc?
Men theo vách tường, Đông Phương Bất Bại thong thả đi ra sân. Tuy rằng không ngửi được mùi thuốc từ đâu truyền tới, nhưng phía bên kia có chút khói bốc lên không thể tránh thoát được ánh mắt lợi hại của y.
Có người ở đó sắc thuốc!
Trường sam mày xám… Là hắn?
Một khắc nhìn thấy người đang sắc thuốc kia, Đông Phương Bất Bại kinh ngạc đến thất thần, sao lại là hắn?
Người này đúng là Vệ Tu Nghiêu.
Ở một góc, đôi mắt màu nâu nhạt của Vệ Tu Nghiêu không chớp một cái, nhìn chằm chằm vào nồi thuốc trên bếp, dưới đáy lò có thể nhìn thấy vài ánh lửa lóe lên bập bùng, một tay hắn thỉnh thoảng thêm củi vào lò, một tay chậm rãi phe phẩy quạt hương bồ. Trong lúc mơ hồ, Đông Phương Bất Bại dường như có thể nghe thấy được cả tiếng lách tách của thanh củi bị lửa thiêu.
Trong lòng đột nhiên ngưng trệ, Đông Phương Bất Bại đột nhiên nhớ tới từng nghe thị nữ y phái đi giám thị Vệ Tu Nghiêu bẩm báo, người kia có khi ngay cả y phục cũng không biết mặc.
Nhưng mà hiện tại, nhìn thoáng cũng có thể nhận ra, cách người kia sắc thuốc có bao nhiêu thuần thục.
Hắn…. đang vì ai sắc thuốc?
“Khụ…khụ…khụ…
Nghe được tiếng ho khan đè nén, Vệ Tu Nghiêu liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đang dùng tay cố gắng bịt miệng để ngăn tiếng ho, hắn liền biến sắc, ném quạt hương bồ trong tay xuống, vội vã chạy đến chỗ Đông Phương Bất Bại.
Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng Đông Phương Bất Bại, y ngẩng đầu nhìn, đúng là Vệ Tu Nghiêu vừa rồi còn đang ở bên kia sắc thuốc. Y bỗng cảm thấy một trận kinh hoảng, ho càng lợi hại hơn, không khí trong phổi giống như bị cái gì đó đè nén, khiến cho y muốn ngừng cũng không ngừng được.
Vệ Tu Nghiêu thấy y ho dữ dội hơn, vội dừng lại bàn tay đang vỗ lưng y, nghiêng người chạy nhanh đến phía sau Đông Phương Bất Bại
Bàn tay kia bỗng rời khỏi lưng mình, khiến Đông Phương Bất Bại chợt có cảm giác bi thương thật sâu, y cảm thấy ngực mình đau nhói vô cùng.
Thật lâu sau, một chén nước được đưa tới trước mặt, Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu nhìn đối phương, nhưng vẫn không ngừng ho, hắn … đã trở lại?
– Uống nhanh đi, nhuận cổ họng sẽ đỡ hơn nhiều – Vệ Tu Nghiêu nói.
Không chút do dự, Đông Phương Bất Bại tiếp nhận nước, một hơi uống hết, cổ họng khô khốc dịu lại, chỗ yết hầu quả nhiên dễ chịu hơn rất nhiều, Đông Phương Bất Bại đưa cái chén qua, khẽ cười với Vệ Tu Nghiêu:
– Cảm ơn!
Không ngờ, đối phương lại ngơ ngác nhìn y trong chốc lát, rồi đột nhiên bừng tỉnh, che giấu mà ho khan hai tiếng:
– Khụ… khụ… đừng khách khí!
Nhận lại cái chén, Vệ Tu Nghiêu nói:
– Ta vẫn nên đưa ngươi về phòng trước đi, ngươi vừa mới tỉnh lại, bị cảm sẽ không tốt!
– Bị cảm?
– A… ngươi nghe nhầm, là phong hàn…. – Vệ Tu Nghiêu dường như nhớ đến cái gì lại nói tiếp – ngươi có phải lúc trước bị trúng độc gì đó khiến tiêu trừ công lực?
Đông Phương Bất Bại chần chừ một chút rồi mới trả lời:
– Ân…
Vệ Tu Nghiêu đương nhiên cảm thấy nháy mắt bất thường của y, nghĩ nghĩ rồi nói tiếp:
– Ta nghĩ ngươi không cần lo lắng về võ công của mình, ta có biện pháp chữa khỏi, nhưng cần mất một tháng.
Nghe hắn nói vậy, Đông Phương Bất Bại xoay đầu, không dám tin nhìn Vệ Tu Nghiêu:
– Tứ Xuyên Đường Môn dụng độc đệ nhất thiên hạ, hóa công tán này lại là tuyệt học không truyền ra ngoài của Đường Môn, làm sao ngươi lại có thể?
– Yên tâm đi, ta thật sự có biện pháp, nhưng chỉ là có chút chậm thôi – Vệ Tu Nghiêu mỉm cười – Vậy ngươi có thể kiên trì chờ đợi một tháng không?
Đông Phương Bất Bại tinh tế quan sát biểu tình của hắn, trong đôi mắt nâu nhạt hiện lên ý cười, khóe môi hơi hơi gợi lên, hình thành một nụ cười nhẹ đẹp vô cùng. Nhưng không thể bỏ qua nhất chính là vẻ thành thực không chút nào che dấu trong đôi mắt của hắn, hai má Đông Phương Bất Bại đỏ lên, mất tự nhiên quay đầu sang một bên:
– Được!
Đúng lúc này, một giọng nói trẻ con vang lên từ bên ngoài, xuyên qua vách tường, xuyên qua cây cối, đập vào tai hai người
– Vệ tiên sinh——-
Sau đó, Đông Phương Bất Bại nghe được Vệ Tu Nghiêu nhỏ giọng oán hận một câu: “ Tên nhóc này, không thể nhã nhặn một chút sao? Đã dạy bao nhiêu lần, vậy mà vẫn ồn ào như vậy”. Nói xong, hắn liền nắm lấy tay Đông Phương Bất Bại, dìu y chậm rãi bước vào nhà.
Vừa tới cửa, còn chưa đi vào, Đông Phương Bất Bại chợt nghe thấy phía sau một tiếng hét kinh hãi:
– A… mỹ nhân ca ca tỉnh rồi…
Mỹ nhân ca ca? Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Vệ Tu Nghiêu một cái.
– Đừng để ý đến nó, tiểu tử đó chính là như vậy.
Vệ Tu Nghiêu nói xong cũng không thèm quay đầu nhìn đứa nhóc kia một cái, chỉ lưu lại một câu: “An tĩnh một chút cho ta” rồi tiếp tục giúp đỡ Đông Phương Bất Bại vào nhà. Trong viện, Hổ Đầu cô đơn đứng sờ sờ đầu mình, sao nó cảm thấy hôm nay Vệ tiên sinh không giống như ngày thường? Vỗ đầu một cái, a, nó suýt thì quên mất việc quan trọng, Hổ Đầu nhanh chóng nhấc chân chạy vào nhà.
Vào nhà rồi, Hổ Đầu lại trộm ngắm mỹ nhân ca ca kia một cái, lúc trước khi người này nhắm mắt đã rất xinh đẹp rồi, giờ tỉnh lại, càng khiến cho trái tim nhỏ bé của nó đập liên hồi.
– Bốp—-
– A tiên sinh, sao lại đánh người a…
Nói còn chưa xong, Hổ Đầu ôm đầu ngẩng lên thấy Vệ Tu Nghiêu tựa tiếu phi tiếu nhìn nó, vì thế nhanh chóng cười hai tiếng, chạy đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng kéo ống tay áo hắn:
– Vệ tiên sinh, cha ta nói lúc trước ngươi đã giúp nhà chúng ta rất nhiều, tối mai mời ngươi đến nhà chúng ta uống chút rượu.
Dứt lời, nó lại chớp chớp mắt nhìn hắn:
– Ngươi đi đi a…
Đông Phương Bất Bại bên cạnh ngồi dựa vào gối, khuôn mặt vốn trong trẻo lạnh lùng, nhưng nhìn thấy một màn này thì khóe miệng cũng bất giác mỉm cười.
Hài tử này thật đáng yêu, rất có tinh thần, ở cạnh nó hàng ngày sẽ không nhàm chán. Đáng tiếc chính là hơi gầy, trên mặt không có mấy lượng thịt. Nghĩ tới đứa nhóc kia vừa mới nói cái gì mà giúp đỡ, là Vệ Tu Nghiêu sao? Người kia tốt bụng như vậy?
Vệ Tu Nghiêu dùng sức xoa tóc Hổ Đầu:
– Tiểu tử ngươi nói cái gì vậy? Đại nương quá khách khí rồi, không phải là một chút tiền thôi sao? Các ngươi không phải cũng giúp đỡ ta trồng nhiều loại rau quả như vậy còn gì?
Thì ra rau quả trong viện đều là người khác trồng giúp…
– Không phải thế Vệ tiên sinh, Hổ Đầu là muốn ngài đưa vị ca ca này cùng đi, vị ca ca này đang bệnh, chắc chắn là cần bồi bổ, vừa lúc nương ta cũng nói sẽ hầm canh gà, coi như Vệ tiên sinh ngài không ăn, cũng cần phải bồi bổ cho vị ca ca này nha.
Nghe được lời Hổ Đầu, Vệ Tu Nghiêu có chút dở khóc dở cười:
– Tiểu tử ngươi lại học cách nói chuyện quanh co lòng vòng như vậy.
– Hắc hắc… Hổ Đầu gãi gãi đầu, tầm mắt không tự chủ được lại bò về phía mỹ nhân ca ca đang ở trên giường kia – Vệ tiên sinh sao không giới thiệu một chút? Ta phải gọi vị ca ca này thế nào?
– Đừng ở trước mặt ta mà khoe khoang! – Vệ Tu Nghiêu khinh thường liếc mắt nhìn nó – Hắn ta là Đông Phương ca ca.
Ánh mắt Hổ Đầu sáng lên, vội vàng ngọt ngào goi:
– Đông Phương ca ca~
Lần này Đông Phương Bất Bại nhịn không được, phốc một tiếng cười lên, rồi mới hỏi nó:
– Vậy còn ngươi thì sao?
– Ta gọi là Triệu Hổ, người trong thôn đều gọi ta là Hổ Đầu. Đông Phương ca ca cũng gọi ta như vậy đi.
– Ân! – Đông Phương Bất Bại gật đầu.
Đột nhiên, Đầu Hổ kỳ quái “di” một tiếng, quay đầu nhìn về phía Vệ Tu Nghiêu:
– Vệ tiên sinh, hiện tại Đông Phương ca ca đã tỉnh, vậy cái thứ kia không cần dùng nữa đúng không?
– Thứ gì?
– Chính là thứ mà khi Đông Phương ca ca ngủ ngài dùng nó để uy nước cho Đông Phương ca ca ấy!
Vệ Tu Nghiêu đang rót nước bỗng ngừng lại một chút:
– Đùng có nghĩ đến nó nữa, thứ kia là của ta!
Khi Đông Phương Bất Bại hôn mê, thực sự là khiến người ta lo sợ, ngay cả Đồng Bách Hùng cũng cảm thấy xác suất để Đông Phương Bất Bại sống sót lần này gần như bằng không. Nghĩ lại, chưa nói đến việc y bị thương nặng cỡ nào, võ cũng toàn bộ bị tán đi, khi đó ngay cả nước cũng không thể tự uống, thực sự là một vấn đề trí mạng.
Đừng nói đến chuyện Đông Phương Bất Bại lúc này đã bị phế đi võ công, ngay cả khi hắn hoàn hảo không tổn hao gì nhưng nếu không ăn không uống, cũng tuyệt đối không thể cố gắng cầm cự quá nửa tháng.
Nhưng chỉ hai ngày sau, vấn đề này đã được giải quyết.
Mà biện pháp, đương nhiên cần nói đến lúc trước Vệ Tu Nghiêu còn ở tập đoàn Vệ thị.
Tập đoàn Vệ thị có gia tài cực lớn, nhưng mỗi một người kế thừa, trước khi được chính thức kế thừa đều phải theo quy củ nhận sát hạch của người trong tộc. Mà buồn cười nhất chính là, đề sát hạch năm đó Vệ Tu Nghiêu nhận được là chế tạo thứ mà trẻ sơ sinh cần đến. Khi đó hắn vừa mới trở lại Trung Quốc, trợ lý của hắn chính là một lưu học sinh người Trung Quốc, khi hắn còn học đại học thì thường đi theo hắn.
Nói đến lưu học sinh này liền khiến cho hắn đau đầu. Cái tên lưu học sinh kia bình thường cũng không ham thích thứu gì, chỉ là thích tự mình chế tạo mấy thứ sách hoặc vật phẩm linh tinh. Khi đó, thứ đầu tiên bọn hắn chế ra chính là… bình sữa.
Vốn là nghĩ vị đồng học kia không có hứng thú gì với thứ này, nhưng mà, hắn đã sai lầm.
Vị lưu học sinh hiếu học kia không chỉ cảm thấy hứng thú, mà là cực kỳ hứng thú, hứng thú một cách biến thái.
Không chỉ tự mình đùa nghịch, còn thường xuyên ở trước mặt Vệ Tu Nghiêu làm trò.
Cười khổ một tiếng, Vệ Tu Nghiêu rót trà xong liền đem tới cho Đông Phương Bất Bại. Vừa rồi y ho lâu như vậy, chỉ mới uống một chén nước nhỏ, căn bản là không đủ nhuận giọng.
– Nhưng mà Trần gia nương trong thôn sắp sinh con, nghe đại phu nói nàng không thể có sữa, cho nên nàng rất lo lắng. Vệt tiên sinh, nếu Đông Phương ca ca đã tỉnh, vậy đem một cái đưa cho Trần gia nương đi, dù sao không phải ngài có đến hai cái sao? – Hổ Đầu vẫn còn tiếp tục năn nỉ.
Vệ Tu Nghiêu nhíu mày:
– Không phải mấy ngày trước ngươi còn lên án tiểu tử Trần gia đó trêu chọc ngươi sao?
– Ai nha, chúng ta là đanh nhau xong mới kết thành bằng hữu, hiện tại cũng đã kết nghĩa huynh đệ rồi.
– Thì ra là bởi vì đã kết nghĩa anh em, cho nên mới đến hỏi xin ta – Vệ Tu Nghiêu nhìn nó, ngoài cười nhưng trong không cười – Nếu như thân thể Trần gia nương không tốt, tự nàng sẽ nghĩ biện pháp, không cần ngươi phải làm chuyện thừa. Nhớ kỹ, đồ của ta không phải ai cũng có thể cầm.
Hơn nữa còn là thứ như vậy….
Lén lút nhìn thoáng qua Đông Phương Bất Bại, hay là không nên cho y biết, hắn còn muốn sống thêm vài năm nữa.
Nghe hai người đối thoại, Đông Phương Bất Bại đang ngồi dựa lên gối đột nhiên có cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng lại không nghĩ ra chỗ nào có vấn đề.
Uy nước? Không dùng nữa?
Đông Phương Bất Bại đột nhiên biến sắc, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Vệ Tu Nghiêu, vừa đúng lúc đối phương cũng nhìn lại.
Mắt đẹp nhíu lại, lãnh khí nháy mắt từ người Đông Phương Bất Bại tràn ra, không khí trong phòng thoáng chốc lạnh xuống.
– Vệ Tu Nghiêu, cái đồ vật kia… là thứ gì?
==========================
Một tháng 1 chương = =”
Bao giờ mới xong đây trời