Chương 25
Edit: Bi
Beta: BT
Tuy nói vội vàng như vậy, nhưng khi thực sự đi làm thì Vệ Tu Nghiêu vô cùng cẩn thận và bình tĩnh. Đông Phương Bất Bại thấy dáng vẻ đó của hắn, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó được lấp đầy.
Người nam nhân này, đã nói muốn cùng hắn trải qua cuộc đời này.
Chưa bao giờ để ý đến thế tục và thị phi, người kia, cứ thoải mái vui vẻ chuẩn bị mọi thứ cho lễ thành hôn.
Kỳ thật những thứ phải mua cũng rất đơn giản, chỉ là dán thêm nhiều chữ hỉ vào cổng và tường nhà, thay một bộ chăn màn bằng gấm.
Đông Phương Bất Bại chăm chú ngắm Vệ Tu Nghiêu đang cẩn thận nghiên cứu cuốn hoàng lịch không biết ở đâu ra, há há miệng nhưng lại không nói lời nào.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Đông Phương Bất Bại, Vệ Tu Nghiêu đột nhiên ngẩng đầu cười:
– Tiểu Vu, ngươi xem chúng ta chờ sang năm rồi thành thân có được không? Ừm… cuối tháng hai đầu tháng ba là ngày lành, ngươi nghĩ xem thế nào?
– Cuối tháng hai đầu tháng ba… – Đông Phương Bất Bại thì thầm tự nói.
Vệ Tu Nghiêu nhìn lên thấy ánh mắt bi thương của Đông Phương Bất Bại, trong lòng căng thẳng:
– Tiểu Vu, nếu…nếu ngươi không muốn… thì cũng có thể hoãn lại việc này cũng được.
Cẩn thận khép lại hoàng lịch, đôi mắt của Vệ Tu Nghiêu trở nên sâu thẳm, liếc mắt nhìn Đông Phương Bất Bại một cái rồi cụp xuống không nói gì nữa.
Đông Phương Bất Bại bối rối, vội vàng nói:
– Ta đi nấu cơm!
Nói rồi liền đi như chạy trốn.
Ánh mắt dán vào bóng lưng Đông Phương Bất Bại rời đi, Vệ Tu Nghiêu nheo mắt lại, quay đi, ngẩng đầu nhìn trời.
Chuyện này cứ như vậy trầm xuống. Vệ Tu Nghiêu không nhắc lại, mà Đông Phương Bất Bại cũng không hỏi đến nữa.
Qua mấy hôm, trong vườn bắt đầu có tuyết rơi, mấy loại cây yếu ớt cũng chịu không được thời tiết giá lạnh mà ch.ết gần hết. Riêng dưa và trái cây mặc dù nhìn có vẻ đã ch.ết, nhưng Hổ Đầu lại nói với bọn họ, mấy cây đó không sao, sang mùa xuân sẽ lại nảy mầm.
Hai người lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Vệ Tu Nghiêu không ngẩng đầu lên, nói:
– Tiểu Vu, ngoài này rất lạnh, chúng ta vào nhà đi.
Đi vài bước quay lại nhìn thấy đối phương vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Vệ Tu Nghiêu nhìn Đông Phương Bất Bại, y cũng nhìn thẳng vào hắn, đáy mắt sâu vô cùng.
Vệ Tu Nghiêu cười cười:
– Đi thôi!
Nói dứt lời liền đi qua nắm lấy tay Đông Phương Bất Bại, dắt y vào nhà.
Đông Phương Bất Bại không giãy dụa, mặc cho hắn nắm tay.
Buổi tối, Vệ Tu Nghiêu lẳng lặng nằm trên giường, mi mắt khép hờ, cánh cửa sổ đóng chặt không một tia ánh trăng nào lọt được vào phòng, trong phòng tối đen như mực. Đột nhiên, hắn cảm giác được có người xốc chăn mình lên, Vệ Tu Nghiêu cả kinh, chỉ kịp nhận thấy đối phương đã chui vào giường của mình.
Khi mùi hương đặc biệt quẩn quanh bên chóp mũi, Vệ Tu Nghiêu mới thả lỏng thở dài:
– Tiểu Vu?
Đã muộn thế này sao y còn tới đây?
– Ừm…
Đông Phương Bất Bại lên tiếng trả lời, nghe không ra cảm xúc gì. Khi Vệ Tu Nghiêu còn chưa kịp phản ứng, Đông Phương Bất Bại đã túm lấy tay hắn kéo xuống hạ thân mình.
Vệ Tu Nghiêu không kịp phòng bị, khi ý thức được thì tay đã sờ lên cái nơi không trọn vẹn của người kia.
Trong bóng đêm, Đông Phương Bất Bại cười chua xót:
– Một kẻ không trọn vẹn như ta, ngươi vẫn nguyện ý cưới sao?
Vẫn nguyện ý cùng ta sống hết cuộc đời?
…
Trong nhất thời, căn phòng yên lặng đến đáng sợ.
Khi Đông Phương Bất Bại cảm thấy xấu hổ và đau xót muốn lập tức rời đi, Vệ Tu Nghiêu liền ôm chặt lấy thắt lưng y, đem Đông Phương Bất Bại ôm sát vào ***g ngực mình. Bởi vì Đông Phương Bất Bại so với Vệ Tu Nghiêu có vẻ nhỏ con hơn, nên y bị hắn ôm vào lòng một cách dễ dàng. Hơn nữa đối phương hành động đột ngột khiến Đông Phương Bất Bại không kịp phản ứng gì.
Đột nhiên hoàn hồn, y liền giãy dụa:
– Vệ Tu Nghiêu, ngươi…
– Đừng nhúc nhích – giọng nói của Vệ Tu Nghiêu có chút khàn khàn – đừng lộn xộn nữa, ta… ta sợ sẽ không khống chế nổi…
Thật ra, lúc ban đầu hắn có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ đến y là Đông Phương Bất Bại, kinh ngạc liền biến mất, chỉ còn có cái loại suy nghĩ kia mà thôi…
Đông Phương Bất Bại vừa nghe thấy liền ngoan ngoãn nằm im. Thật lâu sau, khi hơi thở của Vệ Tu Nghiêu dần dần bình ổn trở lại, lúc này, y mới nhẹ giọng hỏi:
– Ngươi không thấy ghê tởm sao?
– Ghê tởm? Tiểu Vu, chẳng lẽ ngươi là vì thế mới không muốn thành thân với ta?
Giọng nói của Vệ Tu Nghiêu trong đêm rất trầm thấp, Đông Phương Bất Bại tựa vào ngực hắn, lại càng cảm nhận rõ sự chấn động của ***g ngực hắn khi nói.
Yên lặng ôm nhau, hai người đều không ai nói gì.
Nghĩ đến phản ứng đầu tiên của đối phương không phải là ghê tởm, trong lòng Đông Phương Bất Bại có chút chua xót khó nói thành lời. Nhưng khi nghĩ đến phản ứng của hắn lúc đó, hai má Đông Phương Bất Bại lại nóng bừng lên.
– Đang suy nghĩ cái gì?
Cuối cùng vẫn là Vệ Tu Nghiêu lên tiếng phá tan yên tĩnh. Hắn nghĩ vẫn nên đuổi người kia về phòng trước thì tốt hơn.
– Tiểu Vu, ngươi có muốn về phòng không?
Người trong lòng đột nhiên chấn động, lập tức chậm rãi đứng dậy:
– Được!
Nghe thấy giọng nói là lạ của người nọ, Vệ Tu Nghiêu cắn răng một cái, kéo người kia lại ấn vào trong lòng:
– Ngủ!
…
Không giãy dụa cũng không đáp lời.
Thật lâu sau, Vệ Tu Nghiêu vẫn không ngủ được, thậm chí còn vô cùng tỉnh táo, Vệ Tu Nghiêu nhỏ giọng hỏi:
– Tiểu Vu, ngươi ngủ rồi sao?
– Không! – giọng nói của Đông Phương Bất Bại cũng rất rành mạch, rõ ràng là y cũng chưa hề ngủ.
– Tiểu Vu, quyết định là cuối tháng hai đầu tháng ba đi…
– Hử?
– Ta nói, thành thân…
– …Được!
– Sau này, chuyện của Dương Liên Đình, ta sẽ không tiếp tục ngăn cản ngươi nữa
Nghiến răng nghiến lợi, Vệ Tu Nghiêu rất gian nan nói ra những lời này.
– Ta đã quyết định sẽ không gặp lại gã nữa. – Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng thoải mái trả lời.
– Chuyện của Nhật Nguyệt Thần giáo thì sao? – sờ sờ mái tóc mềm mượt của đối phương, Vệ Tu Nghiêu làm như lơ đãng hỏi.
Đông Phương Bất Bại nghĩ nghĩ, rồi trả lời:
– Ta chỉ là một giáo chủ cũ, sự tình từ nay về sau ta đã thương lượng tốt với Đồng đại ca, hắn cũng đã đồng ý rồi.
– … Đồng đại ca a – Vệ Tu Nghiêu thở dài – Dường như thật lâu ta đã không gặp hắn, ừm lần sau gặp hắn bảo hắn chớ đi vội, nói cho hắn biết ngày chúng ta thành thân, để hắn thành người làm chứng cho chúng ta. Đúng rồi, tiểu Vu, nhạc phụ nhạc mẫu của ta, bọn họ…
– Bọn họ đã mất từ nhiều năm trước rồi. Ngươi thì sao?
Thật buồn cười, không ngờ tận đến lúc quyết định ngày thành thân rồi mới hỏi đến chuyện nhà của đối phương. Đông Phương Bất Bại không kịp che giấu cảm xúc, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.
– Họ sao? Ta chỉ còn có một đệ đệ, còn cha mẹ cũng đã mất từ rất lâu rồi. Đúng rồi, đệ đệ của ta cũng không tệ lắm đâu, nếu tương lai có duyên có lẽ sẽ gặp lại nó, ta sẽ giới thiệu cho hai người quen nhau. Ngươi thích âm luật, còn nó lại thích bình giám âm luật, ta có cảm giác các ngươi nhất định sẽ rất hợp nhau.
Mấy lời này sao lại cảm thấy là lạ
– Tiểu Vu, ngươi còn nghe sao?
– Đang nghe! – Đông Phương Bất Bại nhẹ giọng đáp.
Không biết qua bao lâu, Vệ Tu Nghiêu mới cười cười nói tiếp:
– A, hiện tại nên suy nghĩ xem sau này ta có nên sản xuất buôn bán gì không. Trước đây tiền dùng đều là của Đồng đại ca cho ta trước khi rời khỏi Hắc Mộc Nhai.
Nghĩ nghĩ, thấy đối phương không trả lời, Vệ Tu Nghiêu lại nói tiếp:
– Nếu không ta làm rượu nho cho ngươi uống nha? Sau này lấy ra bán còn có thể kiếm tiền nuôi ngươi.
Có điều, trước đó, vẫn cần nghĩ xem chúng ta nên ăn Tết như thế nào đã….