Chương 27: Phiên ngoại 2
Edit: Bi
Trong phòng toàn một màu đỏ, Đông Phương Bất Bại bị hỉ khăn trùm kín, không nhìn thấy tình huống bên ngoài. Bởi vì không nhìn thấy nên lỗ tai trở nên linh mẫn dị thường. Nhưng hiện giờ y lại không muốn dùng võ công để tìm hiểu tình huống bên ngoài, chỉ yên lặng ngồi đó chờ đợi cái người đang chiêu đãi khách nhân kia trở về.
Lâu như vậy cuối cùng cũng bước tới một bước này.
Ngày đó người kia tưởng y không muốn nên hủy bỏ việc này. Sau đó, học viện được xây dựng, tửu lâu cũng được mở… Thế nhưng chuyện của hai người vẫn chưa đâu vào đâu.
Người kia cũng không miễn cưỡng y, trước khi thành thân hắn vẫn cố gắng không chạm vào y. Hắn nói, hắn là một nam nhân, đương nhiên sẽ có dục vọng, nhưng cùng y một chỗ không phải chỉ bởi thứ dục vọng đó.
Ba năm qua, luôn luôn như thế…..
Nếu là lúc trước có lẽ mình còn có chút nhớ nhung Liên đệ. Thế nhưng, nhiều năm như vậy, mình cũng cảm thấy mệt mỏi. Nghi ngờ, giết chóc, khắc khẩu… có lẽ thế gian căn bản không tồn tại thứ tình yêu như vậy.
Nhưng…
Ngươi kia nói hắn không cần con cái.
Hắn nói, con cái sẽ gây trở ngại cho tình cảm của bọn họ…
Vì sao, hai người lại khác nhau như thế
Trong lòng cảm thấy là lạ, y đột nhiên không muốn so sánh hai người với nhau.
Cảm giác rất không thoải mái.
Còn có…
Cửa bị đẩy ra, Vệ Tu Nghiêu mặc hỉ phục đi tới, do dự một chút hắn lại quay người khóa cửa phòng lại. Cái nghi thức nháo tân phòng của cổ đại thật sự không thích hợp với bọn họ.
Quay người nhìn, tiểu Vu đang yên lặng nhàn nhã ngồi nơi đó, hai tay đặt ở trên đùi, dường như trong tay còn cầm gì đó.
Vệ Tu Nghiêu có chút kích động không thể kiềm chế, mím mím môi, hắn bước từng bước một về phía người đang ngồi trên đệm gấm đỏ thẫm.
Hắn cũng là lần đầu tiên thành thân… mà cũng là một lần duy nhất cả đời này, khẩn trương là đương nhiên. Ngay cả ngón tay nhấc lên hỉ khăn của người kia cũng hơi hơi run rẩy.
Dưới hỉ khăn, Đông Phương Bất Bại đang rũ mắt, thấy hỉ khăn được nhấc lên mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào đối phương.
Khăn phượng hoàng quàng vai, phù dung trướng ấm…
Vệ Tu Nghiêu mặt nóng lên:
– Tiểu Vu, chúng ta uống chén rượu giao bôi đi.
Hai má Đông Phương Bất Bại như bị hun nóng, đỏ bừng lên, nhẹ nhàng gật đầu:
– Được!
Một chén rượu, đủ để chuốc say hai người.
Hai tay đan vào nhau, ngửa đầu, uống cạn.
Đôi mắt nâu nhạt của Vệ Tu Nghiêu đêm nay sáng đến khác thường. Không chút chần chừ, hắn đột nhiên ngồi xuống vươn tay ôm lấy Đông Phương Bất Bại, hai người cùng ngã lăn lên đệm giường đỏ thẫm.
Đông Phương Bất Bại khó có được chủ động, đưa tay cởi vạt áo bên hông của Vệ Tu Nghiêu, sau đó cúi đầu xuống, không biết đnag suy nghĩ cái gì. Lúc này Vệ Tu Nghiêu đang khí huyết phương cương, dục hỏa của nam nhân một khi đã được khơi mào thì muốn dập tắt sẽ rất khó khăn.
Lật người nắm lấy quyền chủ động, đôi mắt ngày thường vốn trong suốt ôn hòa giờ đã trở nên thâm thúy vô cùng, giống như có thể hút cả linh hồn người đối diện vào đáy mắt, Đông Phương Bất Bại cứ như vậy bị hút vào.
Vệ Tu Nghiêu hôn rất ôn nhu, ngay cả Đông Phương Bất Bại cũng có thể cảm nhận được tình cảm bị đè nén trong nụ hôn đó.
Y chợt cảm thấy bất mãn, chìa đầu lưỡi né tránh cùng đối phương dây dưa.
Người bên trên chấn động, sau đó là cuồng phong ập tới, khác hẳn lúc trước. Lúc Đông Phương Bất Bại bị hôn đến không thể thở nổi thì người kia đã khôi phục lại cái loại mềm nhẹ lúc trước.
Chậm rãi, môi hắn dời đến bên gò má, lông mày, sau đó y nghe được tiếng nói trầm thấp của Vệ Tu Nghiêu:
– Ánh mắt này, rất trong sáng, lúc trước chính nó đã khiến cho ta rơi vào tình yêu, thật sự rất đẹp…
– Cái cổ này, trắng noãn, xinh đẹp, ta đã sớm muốn hôn lên…
– Này…
– Vệ Tu Nghiêu! – Đông Phương Bất Bại không nhịn được nữa, hai má đỏ bừng – ngươi có thể nghiêm túc một chút hay không?
Nhưng không ngờ, vừa ngẩng đầu nhìn lại thấy trong mắt đối phương là tình yêu không chút nào che giấu. Đông Phương Bất Bại chậm rãi dúi đầu vào ***g ngực hắn, giọng nói cũng mềm xuống:
– Đừng có nói ra… Ngô…
Lại là một lần điên cuồng hôn, nụ hôn men theo sống lưng xuống bên dưới.
– Nơi đó… không được…
Hơi thở của Đông Phương Bất Bại đã sớm rối loạn.
– Sao lại không được? – Vệ Tu Nghiêu ngẩng đầu lên, ngón tay vẫn vuốt ve trên sống lưng bóng loáng trắng nõn của Đông Phương Bất Bại.
Nghe thấy lời đối phương, Đông Phương Bất Bại mất tự nhiên xoay đầu sang một bên:
– Nơi đó… thực bẩn..
– A? – Vệ Tu Nghiêu nhíu mày – bẩn hay không bẩn, ta xem xem – Dứt lời hắn liền tiếp tục cúi xuống…
***************************** cua đồng nguyên nhân, tất cả mọi người biết ******************************
Sau cuộc mây mưa, Đông Phương Bất Bại vô lực tựa vào người Vệ Tu Nghiêu, trong thân thể vẫn còn tiểu huynh đệ của người kia. Y thở nhẹ, cố gắng không quan tâm đến cái thứ vẫn hơi hơi rung động trong người mình kia. Cuối cùng Đông Phương Bất Bại cũng hỏi ra câu hỏi đã nghĩ đến thật lâu trước kia.
– Tu Nghiêu, trước kia ngươi hẳn là từng nhìn thấy ta cùng Liên đệ… Ngô…
Còn chưa hỏi xong, Vệ Tu Nghiêu biết y lại suy nghĩ lung tung. Lần này có cơ hội, cũng không cần giải thích gì nhiều, Vệ Tu Nghiêu trực tiếp dùng đôi môi ngăn chặn miệng y, ngăn lại câu nói sẽ khiến cho mình tức giận bật ra.
Làm sao có thể không ghen tị?
Làm sao có thể không để ý?
Hắn còn chưa hào phóng đến mức ngay cả vợ mình cũng có thể chia cho người khác hưởng.
Thế nhưng, ghen tị thì sao? Đó đều đã là chuyện quá khứ, ai lại muôn tính toàn với một kẻ đến sống ch.ết còn không rõ chứ?
Cúi đầu cười thành tiếng, ***g ngực chấn động kéo theo vật vẫn còn ở trong người Đông Phương Bất Bại cũng chấn động theo, ngay sau đó, nụ hôn quen thuộc lại bắt đầu hạ xuống như mưa.
Thần trí Đông Phương Bất Bại có chút không rõ ràng. Thỉnh thoảng y lại nhớ tới một chuyện, không có cao đường(*) thì sao? Bọn họ không phải đã có bằng hữu làm chứng là đã bái đường rồi sao?
Có lẽ, sống cùng người này cũng không tồi..
Không biết hắn có thể yêu thương sủng nịnh mình đến bao giờ?
Vệ Tu Nghiêu cúi đầu cười:
– Ngay lúc này lại vẫn có tinh thần để nghĩ tới chuyện khác xem ra kỹ thuật của vi phu không tốt… ừm… nếu không chúng ta lại làm vài lần nữa?
Cái gì, người này đang nói… Đông Phương Bất Bại mở lớn mắt nhìn cười ở phía trên mình. Chậm rãi, đôi mắt đen như lưu ly lại dần tràn ngập sương mù, mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn chìm vào sự âu yếm của đối phương.
Trước lúc mê man, y dường như nghe thấy người kia nỉ non câu gì đó.
– Tiểu Vu, mặc kệ trước kia ngươi là người của ai, hiện tại, còn có tương lai, ngươi mãi mãi là của ta…
Muốn cho ngươi vui vẻ, muốn yêu thương ngươi cả đời.
Từ này về sau, cả đời của ngươi cũng sẽ là của ta.
TOÀN VĂN HOÀN
=======================================
Tác giả có lời muốn nói:
Đến đây là kết thúc! Không có thịt, ngay cả vụn thịt cũng không có ~~~~~ ôm đầu bỏ chạy~
Dương cặn bã cũng không bị ngược thê thảm, dù sao diễn viên chính cũng không phải gã, miễn cho lệch chủ đề~~~~
Mọi người, truyện này so với kiểu Đông Phương văn mang màu sắc, mùi hương cổ xưa tinh khiết cũng không giống. Dù sao, xét thấy nguyên nhân là niên đại của diễn viên không đồng nhất
Về phần tình cảm chuyện biến của Đông Phương Bất Bại~~~, mọi người muốn ta phải tự thuật tâm lý của y thế nào đây? (mỗ thiên về hành vi) Chậm rãi theo thời gian mới nảy sinh cảm tình, cá nhân ta cảm thấy không cần thiết phải bắt tình cảm chạy nhanh làm gì ~~~ ách, cảm giác áp lực rất lớn…
Được rồi, tung hoa ném gạch gì đó, mời mọi người tùy ý~~~~~~
===============
Vài lời của editor: *tung bông* *múa lụa*
Sau một thời gian dài dài dài ~~~~~ cuối cùng bạn Bi cũng hoàn được bộ này. Thực ra khách quan mà nói, bộ truyện này còn rất nhiều chi tiết vô lý và tình tiết chuyển biến có chút nhanh. Thêm vào nữa là không có H =^=. Nhưng bạn Bi vẫn thích nó, gì tình yêu trong truyện rất nhẹ nhàng, rất bình dị, cuộc sống mà Tu Nghiêu mong ước cũng chính là ước mơ của bạn Bi. Không cần quá giàu có, không cần tình yêu oanh oanh liệt liệt, chỉ cần có một người hiểu mình, yêu mình, ở bên cạnh mình trải qua những ngày tháng bình dị là quá hạnh phúc rồi. =v=