Chương 2: Cùng bàn bạc kế sách
“Cách ngươi nói, có dùng được thật không?” Sau khi Đông Phương Bất Bại nghe xong, vẫn có chút không tin. “Một nam nhân như ngươi, hiểu được cái gì?”
“Tất nhiên là có thể. Chỉ là, cách này cũng không phải lâu dài.”
“Ngươi! Cách không lâu dài thì ngươi nói ta làm gì?!”
“Phu nhân không biết thôi, cách này là muốn từ từ đan một cái lưới xung quanh, một vòng lại một vòng, mặc dù không dài lâu nhưng lại tích tiểu thành đại, cuối cùng thành một cái lưới chặt chẽ, túm chắc lão gia của ngươi.” Dương Phàm cũng không giận, giải thích tường tận. “Cách ăn mặc hôm nay của phu nhân, ta thấy quá sặc sỡ rồi.”
“Ngươi không gặp qua ta, sao có thể đánh giá trang phục của ta?” Đông Phương Bất Bại rất thích mặc đồ màu đỏ, trong lòng cũng thấy thẹn, nhưng không ưa người khác nói y như vậy.
“Ta thấy phu nhân hàng ngày thêu bình phong, phần lớn đều là vô cùng rực rỡ, nghĩ đến trang phục thường ngày của phu nhân, hẳn cũng là như thế, nên mới nói vậy. Nếu không phải, mong phu nhân đừng tức giận.”
“Không ——– ngươi nói rất đúng, ngươi nói ta nên mặc trang phục như thế nào?”
“Phu nhân trước đây thường mặc đồ đỏ tuy rằng rất đẹp mắt, tuy vậy phải biết rằng phần lớn nam nhân đều có bản tính có mới nới cũ, chi bằng giờ đổi thành màu trắng, nói không chừng lại có hiệu quả.”
“Hừ! Ngươi làm sao biết ta mặc đồ màu đỏ đẹp mắt.” Đông Phương Bất Bại hừ nói, nhưng cũng không khỏi vì lời này mà mừng thầm. Nên nhớ rằng, được một nam tử anh tuấn như vậy khen đẹp mắt, làm gì có nữ tử nào lại không vui chứ.
“Ta nghe thanh âm của phu nhân, liền có thể đoán ra một ít diện mạo của phu nhân. Hẳn là một vị mỹ nhân, ta thật là mong mỏi đến một ngày có thể sớm được nhìn thấy dung nhan của phu nhân.”
“Ngươi ngoài miệng thì nói thật dễ nghe, nhưng ta thấy là lòng tốt của ngươi đều có ý đồ cả.”
“Không dám không dám.” Dương Phàm khom người, lui lại về sau mấy bước. (R: sợ a J)] “Vừa rồi là nói về trang phục, bây giờ nên nói đến kế sách. Phu nhân phải nhớ kỹ hai kế này: thứ nhất không cần làm theo ý hắn trong chuyện đó, thứ hai nên xa cách chối từ hắn một thời gian.”
“Xa cách?! Ngươi nghĩ ra cái mưu ma chước quỷ quái gì thế!” Đông Phương Bất Bại vỗ mặt bàn: “Không làm theo ý hắn trong chuyện đó là sao?”
“Còn có cách nói khác là vui vẻ trong khuê phòng đó.” [R: thì là cái chuyện đó đó J) đừng nghĩ bậy à nha]
“Ngươi! Loại lời nói như thế mà ngươi cũng nói ra miệng được, cút ra ngoài cho ta!”
“Phu nhân, xin hãy nghe kỹ a. Nên biết chuyện này của vợ chồng cũng như thế sự trong thiên hạ, không có mưu kế thì không được.”
“Nói vậy là có ý gì?”
“Phu nhân phải biết rằng, ngươi bây giờ mỗi ngày đều quấn quít lấy hắn, ngọt ngào như mật, nhưng lâu dài như vậy hắn sẽ trở nên chán ngấy. Ngươi chỉ cần xa cách hắn một chút, làm cho vị này phai nhạt, qua mấy ngày, hắn tự nhiên sẽ lại nhớ đến mĩ vị, liền tự mình tìm đến quấn quanh ngươi.”
“Ân—— cũng có vài phần đạo lý.” Đông Phương Bất Bại gật đầu. “Còn vì sao lại phải thay đổi trang phục đây?”
“Ngươi càng ngày càng xa cách hắn thì lại càng phải làm đẹp hơn nữa. Khiến cho hắn trong lòng khó nhịn, liền quên ngay những nữ tử khác. Lúc này chính là đạt được thành công bước đầu. Chỉ là, khi thi hành bước này, phu nhân tuyệt đối không thể mềm lòng, phải dẫn ba phần xa cách, ba phần ẩn tình. Lấy đoạn tơ tằm vương vấn mảnh mà mạnh mẽ ra cột chặt hắn. Vì vậy khi đó phu nhân nếu không thêm vài phần mê hoặc động nhân, sao có thể khiến hắn khiến hắn quên không được.”
“Như vậy, ta đây chẳng phải cũng bất tam bất tứ (**)như những nữ tử khác?”
[(**) bất tam bất tứ: ta cũng ứ hiểu a…….chắc ý là nói lẳng lơ quyến rũ?]
“Đây chính là vẫn đề như ta nói. Phu nhân ngày thường vô cùng trang nhã cẩn thận, nhưng đây là chuyện thầm kín của hai người a, không cần phải quá mức câu nệ.”
“Ngươi là một nam nhân, như thế nào lại hiểu biết về chuyện này nhiều như vậy, ân?”
Đông Phương Bất Bại vốn chỉ là thuận miệng hỏi thế, không ngờ tới Dương Phàm lại đỏ bừng mặt. Hắn khụ một cái, không tự nhiên quay mặt sang một bên: “Gia học uyên nguyên.” [R: được dạy dỗ cẩn thận từ nhỏ trong nhà có truyền thống? =))]
———————–
“Giáo chủ?” Dương Liên Đình cảm thấy hôm nay giáo chủ không giống với mọi ngày, trang phục thoải mái nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Thái độ cũng không giống trước, ngược lại thêm vài phần xa cách. Trong đầu hắn thầm nghĩ: chẳng lẽ vì mấy ngày gần đây toàn qua lại với mấy cơ thiếp, làm cho yêu nhân này bực mình mất rồi. Mặc dù không thích thú gì với bộ dáng này của y, nhưng tự trong lòng vẫn tự nhiên thấy thoải mái, càng huống chi, quyền lợi của mình vẫn còn ở trên tay người này. [R: khốn nạn! =”=]
Nghĩ như vậy, hắn thu hồi lại bộ dạng không thèm để ý trước kia, mang theo một chút lấy lòng nói: “Đêm nay có thể cùng nhau uống rượu không?”
“Ân—–không được.” Đông Phương Bất Bại vừa định ưng thuận, lại nghĩ đến lời Dương Phàm nói, vội nhanh miệng cự tuyệt.
“Giáo chủ?” Dương Liên Đình theo y lâu như vậy, tự nhiên cũng biết nên làm thế nào, lập tức trưng ra bộ dáng đáng thương: “Ta biết mấy ngày nay không gần gũi với người, nhưng, trong lòng ta chỉ có một mình giáo chủ. Mấy nữ tử khác chẳng qua chỉ là cỏ dại mây bay qua đường thôi.” [R: *nôn*]
“Này, thôi được.” Đông Phương Bất Bại nhìn bộ dáng này của hắn, sớm đã mềm lòng, lại nghe hắn nói như vậy, còn đâu nghĩ đến mưu kế gì nữa, chỉ muốn làm cho hắn cao hứng. [R: =”= ai da~]
Hai người đi uống rượu, Dương Phàm một mình chờ trong phòng, thầm than: ngay cả trái tim của một nữ tử tàn nhẫn như vậy cũng không thoát khỏi một chữ tình. Lúc trước ở bên trong phóng châm không hề nương tay, hôm nay chỉ sợ vì vài câu nói ngon ngọt của người kia liền bị lừa đi cho xem. Nhưng người kia thực không phải là một phu quân tốt, trái ôm phải ấp (gái), quên sạch nàng. Hắn vừa nghĩ thương khổ sở của phu nhân, vừa tức giận tên nam tử nhẫn tâm kia, không nghĩ mình chẳng có tư cách gì mà đòi bình luận chuyện của người khác. Đây cũng là nguyên nhân mà lần đầu tiên hắn ra tay, lại không giống như sư phụ hắn- tuy nhìn như hữu tình nhưng thật ra lại rất vô tâm, đối với ai cũng ôn nhu, nhưng chưa bao giờ thực tâm nỗ lực.
Đầu tiên hắn thấy phu nhân này có võ công thật tuyệt, đã bội phục. Lại thấy nàng thâm tình như thế, lại càng yêu thích. Trong bất tri bất giác đã bỏ vào đấy một phần trái tim. Mặc dù không đến nỗi có ý say đắm, nhưng cũng đem người đó để ở trong lòng, hết lòng che chở. Hôm nay bỗng dưng không gặp được nàng liền cảm thấy có chút tổn thương. Chính hắn cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, tuy hắn có ý giúp đỡ, nhưng phu nhân thật quá nhẹ dạ. Đành phải thầm than, che chở nàng chỉ là chuyện nhất thời, nếu vẫn không được, dứt khoát bắt cóc nàng chạy trốn. [ =))))) cố lên! Ủng hộ a!:D]