Chương 7: Thơ tình gây ra tranh cãi
Sau khi hai người ăn cơm xong, không có việc gì nên ở lại trong phòng. Một con bồ câu trắng đột nhiên bay vào, Đông Phương Bất Bại lấy thư xuống, sau khi xem hết, lại nâng mắt nhìn về phía Dương Phàm, cũng không nói lời nào. Mãi đến khi nhìn Dương Phàm đến nỗi toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh, không nhịn được mới mở miệng nói trước: “Đây là làm sao vậy a?”
“Ngươi như thế nào lại biết người trong thanh lâu?” Đông Phương Bất Bại buông thư, liếc mắt nhìn hắn. [R: =))))))]
“Là sư phụ của ta sư phụ của ta.”
“Nga, vậy ngươi nói xem nào, bài thơ này là làm sao đây hả?” Đông Phương Bất Bại vứt một tờ giấy cho hắn.
Dương Phàm cầm lấy, hóa ra là một bài thơ tình, hơn nữa còn là một bài thơ để tỏ tình, đề là ——–‘Thiếp tương tư Dương lang’. Dương Phàm vừa nhìn, nhất thời cả kinh, vội vàng quăng thơ trên tay, nói: “Ta cũng không biết.” Trong lòng hắn nghĩ: ch.ết cha, chắc là có một vị cô nương nào ở đâu nhìn thấy ta đẹp mắt, coi ta như người trong lòng rồi. Nếu là trước kia, hắn tất nhiên sẽ vui mừng khấp khởi, cảm thấy mình sắp bằng được đẳng cấp của sư phụ rồi. Nhưng là vừa mới đính ước trước mặt phu nhân, hắn liền cảm giác thấy bao nhiêu là xấu hổ.
“Ngươi nhất định rất là cao hứng đi.” Đông Phương Bất Bại thấy bộ dạng hắn xấu hổ đỏ mặt, thấy bất mãn, lại nghĩ tới bí mật kia của mình, liền cảm thấy thật thê lương. Dù sao, sau này hắn vẫn còn được nạp thêm thê thiếp, dứt khoát, cứ đi theo hắn là tốt lắm. Nghĩ như vậy, y lại có chút không cam lòng, lại cảm giác mình luân phiên chịu lừa gạt, chi bằng giết người này, nhưng lại nhớ đến tình nghĩ những ngày qua, cũng không xuống tay.
Dương Phàm thấy thần sắc trên mặt y biến hóa, tiến lên kéo tay nàng, giải thích: “Ta không biết cô nương đó. Nếu là trước đây, ta có lẽ còn đi thăm dò tìm hiểu, nhưng bây giờ——-“ Hắn mặc dù được sư phụ dạy cho không ít lời ngon tiếng ngọt, nhưng đây là lần đầu tiên bày tỏ cùng người khác, hai tai đỏ đến lợi hại. “Ta có ngươi, sao có thể còn nghĩ đến người khác.”
“Hái hoa tặc sao có chú ý nhiều như vậy?” Đông Phương Bất Bại nghe được lời này, trong lòng vui sướng, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu buông tha. “Nếu ngươi lén lút mà đi tìm cô nương đó, ta cũng không có biện pháp.”
“Ta sẽ không đi tìm nàng.” Dương Phàm thấy tâm tình nàng có vẻ tốt hơn một chút, càng nói càng lưu loát, lại có chút không mặt mũi. “Phu nhân của ta tốt như vậy, ta còn cần gì nghĩ đến nữ tử khác, chỉ một mực yêu thương nhìn ngắm phu nhân thôi là đủ.”
Đông Phương Bất Bại trừng mắt lườm hắn một cáu, lại càm thấy lời này của hắn thật buồn cười, kéo kéo mặt hắn nói: “Da mặt trông thế nhưng thật dày.”
Dương Phàm biết đây là nàng đã hết giận, lại nói thêm không ít lời tán dương, dỗ được nàng vui vẻ. Thẳng đến khi đêm đã khuya, mới lấy chăn đệm ra, chuẩn bị trải xuống dưới đất nằm. Đông Phương Bất Bại được hắn chọc cho vui vẻ, không so đo chuyện lúc trướ nữa, thấy hắn trải chăn nệm xuống sàn, nghĩ tới ban đêm giá lạnh, nghiêng người dựa trên giường, nâng tay vẫy hắn nói: “Đi lên đi.” [R: ta thấy Dương Phàm thật giống khuyển =)) hết huýt sáo lại vẫy =)) trung khuyển công ha >D<]
Dương Phàm đỏ mặt, hắn mặc dù học được của sư phụ không ít, nhưng lại là một kẻ đầu óc thì đen tối nhưng mà chẳng có gan thực hiện. Được phu nhân nói thế hắn hận không thể lập tức nhảy xổ lên giường ý chứ, nhưng mà vẫn hơi hơi ngượng ngượng. Đông Phương Bất Bại nhìn thấy buồn cười, nói: “Còn không mau lên!”
Dương Phàm lúc này mới chậm chạp bò lên giường, tựa vào bên cạnh nàng nằm xuống, kéo chăn đắp kín cho hai người. Trong đầu hắn suy nghĩ trăm vạn thứ, như thế nào cũng ngủ không được, dứt khoát nương theo ánh trăng ngắm khuôn mặt của phu nhân, nhưng là càng xem càng thích, hôn một cái.
Đông Phương Bất Bại cảm giác được hắn không ngủ, vốn định cùng hắn nói chuyện, ai ngờ bị hắn hôn một cái, nhất thời có chút ngượng ngùng, tiếp tục giả vờ ngủ.
Dương Phàm trộm được hương, trong lòng hết sức đắc ý, nhẹ nhàng vươn tay nắm tay phu nhân, lại hôn thêm một cái, mới ngủ. [R: =))))))))))))))* lăn lộn*]
Đông Phương Bất Bại thấy hắn đã ngủ thiếp đi, mới lặng lẽ mở mắt liếc hắn, nhìn trên khuôn mặt hắn vẫn còn mang ý cười, không nhịn được nói trong lòng: đúng là một tên ngốc mà. Y mặc dù nghĩ vậy, cảm thấy trong tim thật ngọt ngào, cũng nhắm mắt lại ngủ.
Ngay khi tỉnh dậy, Dương Phàm vốn định tranh thủ lúc phu nhân chưa tỉnh lại trộm hương tý, ai biết mình vừa động, phu nhân liền tỉnh dậy. Hắn bị phu nhân nhìn chằm chằm, nhất thời dũng khí tối hôm qua bay sạch, chỉ dám ha hả cười gượng, đứng lên. Đông Phương Bất Bại thấy bộ dạng khổ này của hắn, che miệng cười, trong đầu thầm nghĩ: đúng là một tên ngốc thật.
Hai người rửa mặt ăn sáng xong, lại lên đường đi tiếp. Hôm qua Dương Phàm học của phu nhân được không ít kỹ thuật, hôm nay đã có thể thuần thục đánh xe rồi. Hắn muốn phu nhân mau vào trong xe, không để bị ánh mặt trời chiếu đến. Nhưng Đông Phương Bất Bại vừa mới cùng hắn đính ước, chính là lúc nhu tình mật ý nhất, đâu chịu tách ra. Dương Phàm vốn cũng mong muốn được bên phu nhân nhiều một chút, liền không nhiều lời, chỉ ở chợ mua cho nàng một cái ô thật xinh đẹp.
Dọc theo đường đi, Dương Phàm vừa nói mấy chuyện cổ quái được sư phụ dạy ngày xưa gì đó, lại nói không ít chuyện thú vị trên đường. Đông Phương Bất Bại đâu phải phu nhân chốn khuê phòng [R: suốt ngày ở nhà không ra ngoài], tất nhiên là còn biết nhiều hơn hắn, nhưng hôm nay nghe hắn nói, tự nhiên lại cảm thấy so với những chuyện mình biết thì còn thú vị hơn gấp trăm lần.
Dương Phàm nhìn thấy một loại trái cây mình từng nếm qua, liền dừng xe xuống ngựa, dùng khinh công nhảy lên cây, hái không ít trở về. Hắn cười hì hì nói: “Loại quả này ăn rất ngon, ngươi nếm thử.” Đông Phương Bất Bại thấy loại quả này không phải có thể trực tiếp ăn luôn, muốn dùng lực bóp nát, lại sợ có nước hoa quả bắn tung tóe ra, nhất thời không biết xuống tay như thế nào. Dương Phàm đặt quả hái được trong xe, thuận tay cầm ba quả, bóc ra cho y, đưa đến bên miệng. Đông Phương Bất Bại liền ăn ngay trên tay hắn, quả ăn thực sự rất ngon, sau khi ăn xong còn thấy mát mẻ hơn không ít.
Dương Phàm thấy nàng thích, lại bóc vài quả, đưa từng miếng lên miệng nàng, mãi đến lúc nàng nâng tay cự tuyệt, mới tự mình ăn qua loa mấy cái, lại tiếp tục lái xe lên đường.
—————
Bên đó hai người vô cùng ngọt ngào, bên này Dương Liên Đình nhưng là vừa tức vừa vội. Hắn quay lại thần giáo một hồi, đã nghĩ muốn gọi Đông Phương Bất Bại đến giúp hắn hả giận, đâu ngờ sớm đã không thấy bóng người. [R: cho ch.ết!=”=] Hắn vẫn tưởng rằng mọi chuyện còn trong tầm kiểm soát, cho nên mới càng chẳng buồn để tâm đến Đông Phương Bất Bại. Lúc này, hắn mới chợt hiểu mình bất quá chỉ là một người y nắm trong tay chơi đùa, trong lòng cảm thấy hoảng sợ, tranh thủ giết sạch sẽ cơ thiếp của mình, một lòng ngóng trông giáo chủ sớm ngày trở về. [R: =”= hờ]
Trong lòng hắn lo sợ tính toán, vừa lại hận yêu nhân kia thật không biết điều, vừa lo lăng tánh mạng của cả nhà mình. Đột nhiên, hắn nhớ tới mấy ngày trước Đông Phương Bất Bại đột nhiên có thái độ xa cách kỳ quái với hắn. Chẳng lẽ là, có kẻ nào đó đang lén lút giở trò quỷ? Hắn rắp tâm mưu tính trong lòng, nếu có kẻ bên cạnh muốn hắn thất bại, cũng thoáng đoán ra được bóng dáng.
Mặ dù đoán được bóng dáng, nhưng biết mình không thể xuống tay được, căn cơ hắn chưa thâm, lại thêm ngày xưa từng cuồng vọng đắc tội không ít người. Bạn bè kết giao toàn là bạn rượu thịt chè chén, không giúp được gì. Hắn không có cách khác, đành phải chờ trong sân. Hắn cũng thông minh, đoán được tất nhiên Đông Phương Bất Bại có phái người âm thầm giám thị mọi người trong giáo, dứt khoát làm ra một bộ dạng si tình, cả ngày lẫn đêm ở trong sân giả bộ một dáng vẻ khổ sở.
Hắn làm quá lên như vậy, tất nhiên Đông Phương Bất Bại cũng biết được. Đông Phương Bất Bại đương nhiên biết là hắn đang diễn trò, nhưng khi mình trở về còn phải thanh lý nội bộ thần giáo, vẫn cần nhờ hắn để xem rốt cuộc là kẻ nào ở sau lưng làm trò quỷ. Hắn xác định quyết tâm, quyết định mang theo Dương Phàm trở về.