Chương 18: Thuộc tính trung khuyển
Đông Phương giáo chủ bước vào Ma giáo, trong đầu hồi tưởng lời nói cuối cùng của Phong Vô Quá.
“Vong Ưu cốc nổi danh nhất là Vong Ưu thảo, phải cho người ăn lầm nó uống Tình nhân lệ thì mới có thể giải được.”
Đông Phương giáo chủ sớm nên nghĩ đến, Bao đại hiệp là bị bức ăn thứ gì đó, mới trở nên lạ lùng như thế. Nhưng Tình nhân lệ là thứ gì chứ, là nước mắt? Hay là một loại dược?
Đông Phương giáo chủ phiền muộn đang muốn đẩy cửa phòng Hà hữu sử, đột nhiên nghe thấy thanh âm khắc khẩu bên trong.
“Ta từ bỏ! Đông Phương giáo chủ đã mất tích, ngươi còn mỗi ngày……” Hà hữu sử mở cửa một cái Đông Phương giáo chủ đứng ở đó, hai tròng mắt như muốn rớt ra.
“Giáo chủ! Ngươi đã trở lại, ta còn nghĩ sẽ không còn được gặp lại ngươi.” Hà hữu sử lại hung hăng muốn ôm.
Đông Phương giáo chủ nhìn Thanh tả sử đang đuổi theo, thản nhiên nói:“Ta đã truyền thư cho Thanh tả sử, hắn không nói cho ngươi sao?”
Hà hữu sử lập tức giống như đặt trúng bom, quay đầu nhìn vẻ mặt vô tội của Thanh tả sử.
“Ta, đại khái là đã quên đi.” Rõ ràng là nói dối, Đông Phương giáo chủ cũng không vạch trần.
Nhìn Hà hữu sử đi đường có chút không xong, trong mãn ốc còn tràn ngập hương vị nào đó, Đông Phương giáo chủ nhẹ nhàng nói:“Miệt mài không tốt.” Liền lưu lại Hà hữu sử đang đỏ bừng mặt cùng Thanh tả sử với vẻ mặt thật có lỗi.
Hai người này khi nào thì tiến triển nhanh như vậy, so với y cùng Bao đại hiệp nghĩ thông suốt chuyện tình cảm, Đông Phương giáo chủ mới cùng Bao đại hiệp chỉ có một lần, bọn họ thế nhưng…
Nghĩ đến lần đó, Đông Phương giáo chủ cũng không hiểu sao mặt có chút nóng lên.
Sau một lúc lâu, Hà hữu sử cùng Thanh tả sử sửa sang lại y phục cho tốt đi đến, Đông Phương giáo chủ hạ lệnh mang theo nhất bộ phân (một phần) giáo chúng, đến Chính Nghĩa sơn trang, nghênh đón Giáo chủ phu nhân.
Đông Phương giáo chủ khoanh tay mà đứng, cũng không tin gây sức ép như vậy, Tô Dật Dương kia không chịu thả người.
Khi Tô Dật Dương thu được tin tức, mới đầu không tin, Đông Phương giáo chủ là hắn tự tay giết ch.ết, sao lại giả?
Nhưng khi kiệu hoa đã đặt tới cửa Chính Nghĩa sơn trang, Tô Dật Dương nhìn Bao đại hiệp có chút bối rối khi không biết ngoài kia xảy ra chuyện gì.
“Bên ngoài là cái gì mà náo nhiệt như vậy?” Tô Dật Dương nhìn Bao đại hiệp, lại nói không ra một câu.
“Ma giáo Giáo chủ, Đông Phương Không Bạch, đến nghênh đón Giáo chủ phu nhân!” Mười mấy người ở cửa cùng hô lên, trận thế này đem toàn bộ võ lâm nhân sĩ triệu tập đến.
Đông Phương giáo chủ một thân hỉ sắc hồng y, xứng thượng lục tấn hồng nhan, chính là tân lang gương mặt tràn đầy tiếu ý đang chờ đợi thê tử của y.
Đông Phương giáo chủ chắp tay nói:“Hôm nay Ma giáo không có ý đồ gì, chỉ bởi vì thê tử kết tóc của ta đang trốn ở Chính Nghĩa sơn tran này, không chịu đi ra, cho nên ta đến nghênh đón.”
Các võ lâm nhân sĩ cũng không nói gì, mặc cho ai cũng không muốn đi quấy rầy bầu không khí vui mừng này. Còn nữa, việc này Minh chủ cũng chưa lên tiếng, bọn họ cũng không cần xuất đầu.
“Đông Phương giáo chủ, vì sao đến trước cửa Chính Nghĩa sơn trang của ta vài trận này.” Ngẩng đầu, là Tô Dật Dương đang đứng ở cửa.
Đông Phương giáo chủ âm thầm cười nhạo, phỏng chừng Tô Dật Dương nhất định cho rằng y là người đã ch.ết đi.
“Ta hôm nay đặc tới đón tiếp thê tử của ta — Bao Vân Trường.” Đông Phương giáo chủ vừa nói ra tên này, mọi người lập tức nghị luận.
Bao đại hiệp ở trong viện chợt nghe thấy thanh âm quen thuộc, rất nghi hoặc, lại nghe đến tên mình, hắn lại tò mò, nghĩ muốn đi ra nhìn.
“Bao Vân Trường chính là chính đạo nhân sĩ, sao có thể cùng Ma giáo các ngươi thông đồng làm bậy.” Tô Dật Dương hận đến nghiến rang.
“Ta cùng hắn đã là phu thê chi thực, không tin ngươi có thể gọi hắn đi ba mặt một lời.” Đông Phương giáo chủ chỉ muốn gặp người trước, còn lại về sau nói sau.
Nghe thế Tô Dật Dương tự tin lên, Bao đại hiệp ăn Vong Ưu thảo, tất nhiên sẽ không nhớ rõ Đông Phương giáo chủ là ai, Tô Dật Dương liền kêu hạ nhân đem Bao đại hiệp thỉnh ra.
“Là ngươi.” Lời của Bao đại hiệp khiến Đông Phương giáo chủ cùng Tô Dật Dương đồng thời chấn động.
“Ngươi…… nhớ rõ ta?” Bao đại hiệp lại gật đầu, hắn đương nhiên nhớ rõ, mi mục nữ nhân ngày ấy hắn gặp chính là như thế này, có lẽ nàng nữ phẫn nam trang đi.
“Ngươi là người ở Tây hồ.” Tô Dật Dương nhẹ nhàng thở ra, ngược lại Đông Phương giáo chủ vẻ mặt bất mãn.
Đông Phương giáo chủ nghĩ lại, thay đổi chiêu khác, tiến lên phía trước, nhẹ giọng nói:“Ta biết là lỗi của ta, nhưng là ngươi cũng không cần cáu kỉnh như thế, ngoan ngoãn cùng ta trở về.” Thanh âm Đông Phương giáo chủ mềm nhẹ, khiến Bao đại hiệp có chút si mê.
Đông Phương giáo chủ ở trong mắt Bao đại hiệp thấy được cảm xúc này, càng thêm tự tin.
Bao đại hiệp nhìn thấy Đông Phương giáo chủ vươn tay, tay hắn cũng dần dần đưa lên:“Ta tuy rằng không biết ngươi……” Nhưng ta muốn đi theo ngươi, Bao đại hiệp đột nhiên bị Tô Dật Dương kéo đến phía sau, nửa câu nói sau tất nhiên không thể nói ra.
“Nghe được không, hắn nói không biết ngươi, ngươi nhanh chóng rời đi đi.”
Đông Phương giáo chủ đáng tiếc mà cảm thụ độ ấm lưu lại trong lòng bàn tay, ánh mắt kiên định nói:“Bao Vân Trường một ngày là phu nhân của ta, thì vĩnh viễn cũng như vậy, ta sẽ không buông tha.”
Nói xong Đông Phương giáo chủ nhìn Bao đại hiệp lưu luyến không rời cũng đang nhìn y, thẳng đến khi cửa bị đóng chặt.
Tô Dật Dương nhìn Bao đại hiệp thất hồn lạc vía rất căm tức, hoàn toàn quên, thuộc tính của Bao đại hiệp là ái thê trung khuyển, cho dù là trí nhớ không còn, nhưng còn có thân thể bản năng đó thôi.
“Ngươi muốn cùng y đi sao?” Tô Dật Dương thử hỏi.
Bao đại hiệp trong khoảng thời gian ngắn lại trả lời không được, điều này càng khiến Tô Dật Dương tức giận hơn.
Tô Dật Dương từng bước ép sát, Bao đại hiệp sợ tới mức lạnh run, có lẽ Tô Dật Dương cũng không biết, lúc này mặt hắn đáng sợ cỡ nào.
Tô Dật Dương cảm nhận được Bao đại hiệp đang sợ hãi, thản nhiên thở dài, nói:“Buổi tối ta lại đến thăm ngươi.”
Bao đại hiệp nhìn Tô Dật Dương rời khỏi cửa, sau đó cửa đóng lại, hắn biết, có lẽ đây là đem hắn khóa lại.
Kỳ thật Bao đại hiệp cho dù muốn đi, cũng sẽ không rời đi, hắn không muốn cô phụ Tô Dật Dương, nhưng cử chỉ Tô Dật Dương hiển nhiên là không tín nhiệm mình, Bao đại hiệp chỉ phải tức giận ngồi xuống, không biết như thế nào cho phải.
Ở ngoài cửa, tâm tình Tô Dật Dương cũng không tốt, hắn không nghĩ tới Đông Phương giáo chủ vẫn còn tại thế, vì cái gì Thượng thiên luôn phải trêu cợt hắn.
Đầu tiên là không thể chi phối suy nghĩ của mình, sau đó ngay cả người mình thích cũng bị cướp đi, Tô Dật Dương thực không rõ.
Đông Phương Không Bạch là Ma giáo Giáo chủ cũng có Bao đại hiệp ngốc nghếch này che chở, chẳng lẽ hắn không xứng được người yêu sao? (Không phải không xứng là là chưa tới ^^)
Đêm đến, Bao đại hiệp đợi mãi nhưng Tô Dật Dương vẫn không đến, hắn muốn hảo hảo cùng nhau nói chuyện, chẳng lẽ ái nhân không nên tín nhiệm nhau?
Không nghĩ tới đợi đến không phải Tô Dật Dương, mà là một dục dũng trang hoàng đầy cánh hoa hồng.
Làm cái gì vậy? Bao đại hiệp sau buổi cơm chiều vẫn chưa tắm rửa, nhưng cũng không có lòng tồn hoài nghi, cởi ra tiết y rồi bước vào.
Thị nữ thừa dịp lúc này, nàng cầm trong tay ngọn nến hoa văn điêu khắc sắc sảo, ở trên nọn đến điểm lửa, ngọn nến kia không giống vật phẩm của Trung Nguyên, giống đồ của Tây Vực hơn.
Bao đại hiệp cũng không hoài nghi nhiều, chỉ cho là thị nữ đến đưa y phục, tiếp tục tắm rửa.
Theo thời gian trôi qua, Bao đại hiệp ở trong dục dũng càng ngày càng suyễn khí, sắc mặt đỏ bừng.
Là tắm lâu quá sao? Bao đại hiệp thầm nghĩ, sau đó muốn đứng lên, lại lập tức ngã ngồi trở về, chân hắn nhuyễn đến ngay cả khí lực đứng đên cũng không có, đây rốt cục…… làm sao vậy?
Cửa bị chậm rãi đẩy ra, Tô Dật Dương say mèm đi đến, nhìn chúc quang ái muội ánh vào người sau sa trướng, hết thảy có vẻ như vậy không đúng lắm, trong phòng hương vị *** mỹ, hắn biết đó là Thôi tình hương mấy người trước hắn cố ý mua từ Tây Vực.
Hắn vẫn thực quý trọng lần đầu tiên của hắn cùng Bao đại hiệp, hy vọng hai người đều là tự nguyện, không nghĩ tới hôm nay bản thân lại phải dùng thủ đoạn ti tiện như thế.
Tô Dật Dương cúi đầu âm thầm cười nhạo, sau đó cũng đầu nhập vào hương khí say lòng người bên trong.
Từng bước, từng bước, chậm rãi hướng Bao đại hiệp đi đến.