Chương 15: Ma pháp

Vesley lần nữa rời đi, nhưng ít ra nó không đổi cả tên họ và hình dạng như lần đó. Nó và Gadby tới Hẻm Xéo, cách tới nơi của dân phép thuật quả thật khác thường, chả giống ai.


Hẻm Xéo, như thể một trung tâm thương mại sầm uất ở London, nhưng chẳng có chút gì trang trọng cả. Chắc hẳn Harry Potter cũng đã tới chỗ này, một nơi lộn xộn và không ít người thô lỗ như Hadrig, và có vẻ họ khá tử tế. Vesley không thích những chỗ thế này, có lẽ do môi trường dạy dỗ từ khi ở Mafouchusy và cả lúc ở nhà Dursley.


Đầy những món đồ kỳ lạ, hơi thú vị, nhưng trông quái gỡ và chẳng ít phiền toái khi dính vào, hệt như thằng Harry Potter ấy.


- À, phù thủy và người thường, một sự khác biệt quá lớn, tôi không nghĩ sẽ dùng chung một loại tiền đâu, nhỉ? - Vesley hỏi, nhưng nó cũng chắc rằng là thế rồi và nó chẳng có tiền phù thủy, vì nó là người thường.
- Đúng vậy đấy. Dân phù thủy dùng đồng tiền phù thủy. - Gadby nói.


- Nhưng tôi chẳng có xu nào. - Vesley đi tiếp, có lẽ nó đã có hứng thú với mấy con cú.


- Có thể đổi ở ngân hàng phù thủy - Gringotts, một nơi đáng sợ đầy lũ yêu tinh. - Gadby và toàn thể yêu tinh xanh không chịu nổi bọn yêu tinh và gia tinh ở thế giới phù thủy này, loài của Gadby là loại yêu tinh đẹp đẽ, cao ráo, khỏe khoắn, tài giỏi, chúng chả ưa gì lũ lùn tịt, xấu xí và nhăn nhúm cả. Một loài cao ngạo, nhưng chúng tốt bụng, và chúng chỉ phục vụ cho kẻ xứng đáng, chúng chả thể độc ác với bất kỳ ai, nhưng cái mồm chúng sẽ mở to và mắng nhiết khi gặp phải lũ yêu tinh hay gia tinh, chúng kỵ nhau lắm. Chẳng ai muốn chúng đụng mặt. Còn Gadby thì sợ lũ yêu tinh ở Gringotts hơn bọn gia tinh ở Hogwarts, cô ta chẳng muốn tới cái ngân hàng quỷ quái đó chút nào.


available on google playdownload on app store


- Đáng sợ, chị cũng là yêu tinh mà? - Vesley nói và bước đi khỏi sạp bán cú.
- Khác nhau, khác nhau... - Gadby vội nói, phụ họa đủ thứ.
- Nhưng tôi không có tiền phù thủy, chị hiểu chứ, yêu tinh? - Vesley cao giọng.


- Gadby, hãy gọi là Gadby. Tôi sẽ trả, thề đấy, đừng bắt tôi phải tới nơi đó. Kinh khủng hơn cả Myrtle. - Gadby còn sợ chúng hơn cả con ma khóc nhè trong nhà vệ sinh nữ, liệu có ai nói cho tất cả biết rằng, yêu tinh sợ ma chưa, loài yêu tinh thì không, nhưng yêu tinh xanh thì sợ chúng lắm, chúng vô hình, đi loanh quanh, làm đủ chuyện, đi xuyên qua chúng, thổi hơi lạnh, làm trò màu, loài yêu tinh xanh sợ chúng lắm. Đó là lý do mà loài yêu tinh xanh dù có phục vụ cho Hogwarts cũng chỉ trong bí mật, khi cần thiết, và thỉnh thoảng, bởi lũ ma sẽ trêu chúng nếu gặp. Yêu tinh xanh, loài canh cửa giỏi nhất, chỉ ở ngoài và lâu lâu vào trường Hogwarts. Và tới năm học mới ở Hogwarts, yêu tinh xanh sẽ làm người dẫn đường khi số học sinh quá tải, chúng có thể sẽ hóa thân thành một người lạ, nhưng chúng cũng có thể giữ nguyên hình dạng xanh loét lóe mặt của mình, dù sao cũng chẳng ai nhớ chúng được, và những người nhớ thì chẳng ai thèm đếm xỉa tới, chỉ có kẻ hoang tưởng mới thốt ra rằng “Ôi trời, tôi vừa mới gặp một con yêu quái xanh lè, nó xuất hiện bởi thứ phép thuật kỳ bí đấy.”, ai mà tin chứ.


- Sao cũng được. - Sau đó, Vesley được Gadby đưa đi tùm lum chỗ, đủ thứ kỳ quái, Vesley không biết nên làm sao, lần nữ trong nó cảm xúc rối ngoằng, như hàng trăm sợi tóc rối dính chặt kẹo dẻo, khó mà gỡ ra cho hết. Vừa đi vừa nghe Gadby giới thiệu thế giới của cô ta, Vesley cảm thấy mình tội lỗi. Nó từng ở nhà Mafouchusy, làm một quý cô hay đúng hơn là một con khổng tước cái xinh đẹp bị nhốt trong lồng son chờ ngày gả cho con rồng vàng của đất Anh. Nó là hy vọng để cho hà Mafouchusy bước lên tầm cao mới, trở thành hoàng tộc, để nhà Mafouchusy không chỉ được xưng danh như một nhà doanh nghiệp giàu có từ trong ra ngoài nước, mà còn được vinh danh làm hoàng tộc. Nữ hoàng Anh đã chọn Vesley làm Công Chúa, chẳng rõ vì sao, có thể do nhà Mafouchusy có thế lực vững chắc và là chỗ dựa tốt. Và rồi, khi nó biến mất khỏi tòa lâu đài với cái bảng tên "Mafouchusy" thì chuyện gì sẽ xảy ra, chẳng ai biết được, nhưng mà ai cũng chắc nó hẳn là một điều tồi tệ hại. Nó ăn năn, cảm giác cắn rứt, nhưng nó chẳng muốn về, nó muốn thoát khỏi đó, không còn chút gì của Mafouchusy, nhưng cách dạy dỗ nhà đo đã ăn sâu vào não nó như của nhà Dursley, hiễn nhiên, nhà Dursley vẫn chưa "Dursley hóa" nó.


Rồi ngay giờ đây, nó ở thế giới của phù thủy, toàn phép thuật và mà quái. Lần nữa rời bỏ gia đình, nó do dự, lý trí bảo nó nên từ chối, nhưng cảm xúc của nó cực kỳ muốn khám phá nơi bí ẩn của ma thuật, và thì cảm xúc đạp nát lý trí, cảm xúc chiến thắng rực rỡ. Nhưng cảm xúc của Vesley cũng bảo rằng, "Có thể đây là điều sai lầm", và sự tham lam của tự do khám phá thắng tuyệt đối, nó tới thế giới phép thuật. Và giờ, ngay khoảng khắc Vesley đứng trước tiệm đũa phép cũ kĩ của Ollivander, nó nhớ lại cái cách nó tới nhà Dursley và cái cách nó rời bỏ ngôi nhà đó. Nhưng chẳng phải nó có thể về thăm hay sao, và nó chẳng biết Vernon, Petunia cả thằng Dudley sẽ phản ứng ra sao khi nó bấm chuông cửa và cất giọng "Con là Vesley nè.", hẳn họ sẽ sợ mất vía và ghét luôn cô "thiên thần nhỏ" mà họ ngày nào cũng gọi tên, ôm chầm, và hôn lên trán.


Vesley tò mò, đã từng và giờ nó lại khơi dậy nỗi tò mò đấy. Lily Evans Potter, cô ấy là người như thế nào, chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ của Petunia và Lily, hẳn đó là một chuyện mà Petunia cảm thấy kinh khủng, điên rồ nhất cuộc đời, vì bà ấy chẳng hề muốn nhớ tới, vừa nghe tới tên em gái thì đã cáu ra mặt, nghe tới mấy chữ phép thuật thì lấm lét và mỉa mai. Ký ức về phép thuật xinh đẹp luôn làm bọn trẻ hứng thú, một thời để nhớ về tuổi thơ ngây ngô, nhưng Petunia thì đạp nát cái hứng ấy mất rồi, từ ngày còn bé cho tới khi bà ta già đi.


Ma thuật, thứ đáng sợ đối với nhà ông bà Dursley, họ ghét chúng, căm thù chúng. Họ chẳng hề có tẹo ký ức đẹp đẽ, đáng vui với chúng. Kinh khủng làm sao, giờ đây, trong nhà họ lại có thêm một phù thủy. Một điều tồi tệ, đáng mỉa mai, Vesley nghĩ như thế, nhưng ông bà Dursley yêu lũ thiên thần nhỏ của mình, và rồi họ sẽ nói gì về con bé phù thủy do họ sinh ra. Kinh tởm, sợ hãi, và sẽ đối xử với nó như thằng Harry Potter?


Nó không biết, cũng không chắc. Vesley từng rời đi, và giờ lại thế, nó không thể nghĩ nữa. Vì nó không muốn nghĩ.


- Tiệm này uy tín lắm, nhưng yêu tinh xanh thì chẳng cần dùng đũa phép làm gì. - Gadby nói, cô ta cũng muốn thử vung vẫy đũa phép, hô to mấy cầu thần chú, nhưng cô ta là yêu tinh xanh, một loài chẳng cần thần chú cũng có thể biến hóa, chẳng cần đũa phép cũng có thể dễ dàng thực hiện phép thuật. Và chẳng ai lại bán đũa phép cho yêu tinh xanh cả. Vì lũ yêu tinh xanh sẽ làm nát bấy cây đũa phép bằng cách nào đó mà chưa ai khám phá ra, và chính chúng cũng không biết.


- Vesley, em vào đi. Tôi sẽ đi mua những thứ còn lại, sau khi mua xong đũa phép hãy đứng đợi đây nhé. Hãy trả bằng cái này. - Gadby dặn dò, móc trong túi áo choàng rộng phùng phình như bao bố ra mấy đồng tiền phù thủy, đưa cho Vesley.


- Tiền phù thủy đẹp nhỉ? Nhưng mà tôi không thể đứng đợi ở một nơi thế này quá lâu đâu. - Vesley nhận tiền, và đáp.
Gadby chặc lưỡi, một quý cô muggle hơi khó chịu. Gadby nói ngay:
- Nhanh lắm, nhanh lắm. Tôi sẽ trở lại ngay. - Xong xuôi, Gadby biến mất, phép thuật lợi thật.


Xoay người, bước vào trong tiệm đũa phép một cách e dè, bẩn thỉu, bám bụi, và dơ hơn cả cái gầm cầu thang. Nhưng sẽ thô lỗ khi tỏ vẻ khó chịu hay dè bỉu căn tiệm cũ, một quý cô của nhà Mafouchusy sẽ không làm thế, dù Vesley chẳng còn là một Mafouchusy nữa cũng thế. Nó ghét cái không khí ở căn tiệm đũa phép này.






Truyện liên quan