Chương 16: Đũa phép
Căn tiệm khiến Vesley rợn người vì điều gì đó, giọng nói của một cụ già vang lên:
- Chào cháu.
Vesley giật nảy người, hồn vía bay tứ tung, ai đời lại chơi trò hù dọa này chứ. Cụ già đứng trước mặt Vesley như thể một hồn ma.
- Xin chào. Cháu muốn mua đũa phép. - Vesley nói vào trọng tâm, chẳng ai đời lại muốn ở nơi như thế này lâu quá.
- Được rồi. Đưa tay thuận của cháu cho ta xem nào. - Cụ già là chủ cửa tiệm đũa phép cũ này, và tên cụ chính là Ollivanders, trùng với tên cửa hiệu.
Vesley đưa tay mặt của mình ra. Nhìn người chủ già của tiệm đũa phép, đúng kiểu lâu năm. Ollivanders bảo Vesley đưa tay lên cao, và cụ bắt đầu đo đếm quanh người nó, giữa chừng cụ bỏ đi đâu đó, cái thước tự động làm những phần việc tiếp theo, quả là thế giới phép thuật. Cụ lấy từ trên kệ cao xuống cái hộp đầy bụi. Cụ mở cái ra, đưa cái đũa cho Vesley và giải thích:
- Thử cây này đi. Gỗ cây liễu và lông bạch kỳ mã. Hai tất hai đấy. Làm phép dễ dàng lắm.
Vesley cầm lấy cây đũa, chẳng có gì xảy ra, Ollivanders liên tục đổi thêm những cây khác và kết quả y hệt như cây đũa dài hai tất hai khi nãy. Chẳng có cây đũa nào thích hợp với Vesley cả.
- Kỳ lạ, kỳ lạ quá. Chuyện gì đang diễn ra thế? - Ollivanders thốt lên từ "Kỳ lạ" lần thứ hai sau khi gặp Harry.
- Ta e chẳng có cây đũa phép nào hợp với cháu. - Cụ ngồi xuống ghế, tay cầm hộp đũa phép, mắt nhìn Vesley, cụ chưa từng gặp trường hợp này.
Vesley cầm đũa phép, vẫy vẫy, và chẳng có gì. Nó trả lại chiếc đũa vào hộp và đặt lên bàn.
- Cảm ơn. - Vesley bước ra khỏi cửa tiệm. Con bé chậc lưỡi một cái, hóa ra ở thế giới phù thủy cũng có tiệm kiểu thế, cũng phải, một căn tiệm cũ đầy bụi và mạng nhện kiếm đâu ra hàng tốt.
- Mafouchusy, Mafouchusy... - Ai đó gọi Vesley, biết cái họ trước khi cô tới thế giới này.
Xoay đầu, người Vesley nhìn thấy chính là cô nàng White-Snow, mặt áo khóc rộng phùng phình, mái tóc đỏ như máu, đôi mắt xanh lè như màu của lá non. Vesley vẫn chưa nhận ra người đó là ai, vì ngoại hình khi ở căn nhà cũ khi đó hoàn toàn khác bây giờ, đúng là khác một trời một vực.
- White-Snow đây. Nhớ không? Tôi thường gọi em là All đấy. Mười một năm rồi, còn nhớ không, căn nhà cũ và bản hợp đồng? - Cố gắng gợi nhớ Vesley.
Vesley sao có thể quên được chuyện diễn ra ngày đó chứ, nó đáp:
- Vâng.
- Matthieu nhờ đưa cái này cho em đấy, All. - White Snow móc trong túi áo khoác chùng chình của mình ra một cái hộp, khụy người xuống cho bằng Vesley và đưa cho con bé cái hộp bằng gỗ khá dài và nhỏ.
Vesley nhận lấy, nó mở cái hộp, rồi thì mặt ngờ nghệch ra, có vẻ nó chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
- Đũa phép đấy. Gỗ cây Xương Trắng, lõi làm bằng lông gà, bên trong còn có nhựa dẻo của hoa Frechy, thứ dùng để kết dính lõi và vỏ bên ngoài, vô cùng vững chắc. Hai tất đúng, vừa tầm tay lắm, lại dễ làm phép. - White Snow giải thích, đứng lên, phủi lớp bụi mỏng trên áo lúc khụy xuống lòng đường.
- Khi nãy, ở tiệm đũa phép gì đấy là tiệm bịp sao? Hay toàn hàng hết đát?
- Không đâu. Tiệm đó uy tín lắm, nhưng tôi, em, Matthieu đâu thể dùng được mấy cây đó, không hợp đâu, chỉ dùng được nhưng cây dùng nguyên liệu ở thế giới của chúng tôi thôi. Nhưng những cái khác gì dùng được hết, trừ đũa phép.
- Hiểu rồi, tạm biệt. - Nhanh gọn, sau khi hiểu ra vấn đề, Vesley liền nói lời chia tay.
- Thiệt tình, All. Quay lại chỗ tiệm đũa phép đi, con xanh lè đang đi tìm em đấy. Tạm biệt, tôi cũng học ở Hogwarts, năm ba. - White Snow cũng đã xuất sắc trong việc giải thích, và giờ cô nàng phải tới chỗ của Matthieu.
Vesley gật đầu và đi về hướng tiệm đũa phép, kỳ lạ, thú vị. "Con xanh lè" trong lời của White Snow nhanh như chớp đã tìm được Vesley trước, cô ta nói:
- Vesley. - Cái giọng hơi khàn khàn run run truyền vào tay Vesley.
- Chào. - Cụt ngủn và khá hững hờ, não nó đang nghĩ về thứ gì đó mông lung xa vời mà nó cũng chẳng biết.
- Không được rời đi khỏi tiệm đũa phép cho tới khi tôi tới, tôi tưởng đã nói rồi mà. - Gadby nhìn Vesley, mắt yêu tinh màu tím, tím như những tinh thể pha lê trong suốt, đôi mắt đẹp đẽ nhìn chằm chằm vào Vesley, cô ta cứ ngỡ mình không thể hoàn thành nhiệm vụ rồi. Cô ta lo lắng, và cảm xúc méo mó khi chẳng thấy Vesley đâu.
- Xin lỗi. - Vesley cuối đầu, nó sai trước mà.
- Được rồi, em đã tìm thấy đũa phép cho mình chưa? - Gadby hỏi, chẳng lẽ lại đi mắng con bé?
- Rồi, một cây đũa phép vừa tầm. Tốt lắm. - Vesley đáp, và bước đi, rồi nó hỏi Gadby:
- Mấy món kia mua xong hết chưa vậy?
- Đầy đủ cả rồi, đúng theo danh sách. Còn quần áo nữa thôi. Tôi sẽ dẫn em tới tiệm của quý bà Malkin, bà ấy có tiếng lắm.
Tiệm ở thế giới này, căn nào cũng có tiếng cả sao, mong là không quá bụi. Cái suy nghĩ đó chợt vọt ra ở trong não Vesley.
Vừa bước vào tiệm, thứ Vesley nghĩ được có hơi thiếu lịch sự. Con mắt của thẩm mỹ ở thế giới phù thủy có chút khác lạ, nhất là áp dụng với bà Malkin.
Bà Malkin giúp Vesley đứng lên cái bục, nhanh chóng, con bé cũng nhảy khỏi bục. Năng suất làm việc ở thế giới phù thủy rất mau lẹ.
Xong xuôi, họ rời khỏi tiệm của bà Malkin, Vesley muốn mua một số quyển sách liên quan tới thế giới phù thủy, nên Gadby đã đưa cho nó tiền và dẫn nó đến trước cửa tiệm sách của ngài Sock Viewlinky Matthieu - Một người bán sách, viết sách, một phù thủy gốc muggle, một quý ông đứng tuổi, theo như Gadby nói, cụ Dumbledore - Hiệu trưởng Hogwarts, thân với ông ta lắm. Ông ta năm nay vừa đủ trăm lẻ một tuổi, có thể do một phương pháp nào đó mà ông ta sống lâu dù gốc là muggle.