Chương 133: Tìm kiếm giúp đỡ.
Phi thuyền lướt nhanh trên nền cát sâu thẳm, lặng lẽ rẽ qua từng dãy đá ngầm sẫm màu. Không gian bên trong yên tĩnh chỉ còn tiếng máy móc và nhịp tim trầm ổn của hai người.
Đột ngột, Erim khẽ cất tiếng:
"Vì cái gì không nhờ bọn họ giúp? Lấy tuổi tác và thiết bị xung quanh mà nói, rõ ràng họ đang đi du lịch. Nếu có thể tự do dưới đáy biển mà du ngoạn như vậy, chứng tỏ văn minh phía sau họ thậm chí đã vượt trội hơn chúng ta một bậc. Ít nhất thì chúng ta không dám đi lên đất liền điều tra, chứ đừng nói là du lịch."
Eru nhíu mày, trầm mặc. Cậu vốn không phải người ưa chiến tranh, càng không muốn dấn thân vào các phe phái tranh đấu trong Liên Bang Mu. Nhưng suy nghĩ trong lòng vẫn thôi thúc cậu phải nói ra.
"Ta không phủ nhận bọn họ có thể có năng lực. Nhưng việc để người ngoài, hơn nữa còn là cư dân đất liền, xen vào chuyện của Người Đáy Biển không chỉ đơn giản là một quyết định chiến thuật. Ngươi cũng không phải không biết, giữa chúng ta và người đất liền đã tồn tại bao nhiêu tầng lớp thành kiến, bao nhiêu năm chia cách. Việc để người ngoài can thiệp vào tranh chấp của chúng ta, dù có ý tốt, cũng là điều tối kỵ."
Erim không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Eru.
"Vả lại, lấy độ tuổi của họ nhìn qua cũng thấy còn đang trong giai đoạn học hành. Mà dù văn minh phía sau họ có mạnh đến đâu, thì với trang phục, hành vi và phản ứng của họ, rõ ràng bọn họ không phải tầng lớp quyền lực hay có tiếng nói gì trong nền văn minh của mình. Hoàn toàn không có khả năng làm chủ bất cứ chuyện hợp tác nào."
Ngừng một nhịp, giọng Eru thấp xuống như thì thầm: "Càng không nói đến… vì lý do gì mà họ phải giúp chúng ta?"
Không khí trong phòng điều khiển chùng xuống, như bị kéo căng bởi một chuỗi cảm xúc mâu thuẫn. Giữa âm thanh rì rì của hệ thống điều hướng, giọng của Erim đột ngột vang lên, lạnh lùng và đầy khinh miệt:
"Thật nực cười."
Câu nói khiến Eru khựng lại, nhưng Erim không nhìn cậu. Ánh mắt cậu dán vào màn hình hiển thị phía trước, như thể đang nhìn xuyên qua từng lớp nước biển đến tận cốt lõi của Liên Bang Mu.
"Ta không nói đến ngươi, Eru." Erim nhếch mép. "Ta đang nói đến cái Liên Bang đang thoi thóp đó."
Giọng nói của cậu đầy cay độc, không phải vì hằn học, mà là sự thất vọng dồn nén từ lâu. Từng chữ như cứa vào không khí:
"Từ khi Atlantis sụp đổ, lẽ ra Liên Bang Mu phải vươn lên dẫn dắt, trở thành ngọn hải đăng cho các văn minh đáy biển khác. Nhưng bọn họ lại chọn cách tự bẻ gãy móng vuốt của mình, rồi tự ru ngủ trong cái vỏ bọc "hòa bình" giả tạo."
Cậu quay sang Eru, đôi mắt không còn tức giận mà là lạnh đến thấu xương:
"Bây giờ thì sao? Quân đội thì giải tán gần hết, chỉ còn lại vài đơn vị trị an. Vũ khí thì lạc hậu, đến cả bọn Cá Quỷ, một đám tuần tr.a vô hồn của Atlantis, cũng không khống chế nổi."
Eru không nói gì, bàn tay nắm chặt lấy thành ghế, nhưng không phản bác.
Erim tiếp tục, giọng trầm xuống như gằn từng tiếng:
"Lãnh đạo thì dựa vào luật pháp lỗi thời, còn mê tín tin vào mấy "Thần Linh" hư vô. Dân chúng thì ngu muội, giáo dục chỉ dạy cách phục tùng thay vì suy nghĩ. Công nghệ có đầy nhưng lại giấu đi, phong ấn, lãng quên. Không phát triển, không sáng tạo, không dám đổi mới."
Cậu dựa người ra sau, nhắm mắt một lúc rồi mở ra:
"Nếu không có lần này… nếu không phải có một thế lực nào đó đến xâm lược, thì e rằng chúng ta cũng sẽ tự diệt trong ảo tưởng rằng mình vẫn còn "cao quý" như trước."
Eru nhắm mắt trong giây lát, thở dài nặng nề. Những gì Erim nói không sai, và chính vì thế, chúng mới khiến người nghe thấy đau.
Cả hai đều là thành viên của Phe Cải Cách, tập hợp từ những người từng đi du học ở các nền văn minh khác rồi trở về. Chỉ có khi ra ngoài, họ mới thật sự nhận ra Liên Bang Mu đã lạc hậu đến mức nào. Kỹ thuật từng đứng đầu đáy biển giờ đã trở nên lỗi thời cực điểm.
Không ai nói gì thêm. Phi thuyền tiếp tục lặng lẽ hướng về phía vực Mariana, nơi lối vào Liên Bang Mu nằm sâu trong lòng đại dương. Nhưng đi được không bao lâu, cả hai cùng biến sắc.
Trên màn hình radar, một loạt tín hiệu đỏ hiện lên dày đặc gần trăm điểm. Đó là tín hiệu của đám Cá Quỷ.
Eru hoảng hốt thốt lên:
"Làm sao có thể nhiều đến vậy?!"
Erim không nói một lời, lập tức điều khiển phi thuyền quay đầu. Một, hai con thì còn có thể chiến thắng, nam con liều mạng vẫn thoát được, chứ gần trăm con thì chỉ có ch.ết. Dù đã xoay hướng rất nhanh, đám Cá Quỷ vẫn phát hiện, lập tức truy đuổi theo sát.
Trong khi phi thuyền rung lên vì tăng tốc, Erim nhìn sang Eru, nghiến răng hỏi:
"Giờ tính sao?"
Eru nắm chặt thành ghế, ánh mắt phức tạp. Cậu biết rõ, bây giờ, cơ hội sống duy nhất của họ là quay lại nhờ nhóm Doraemon giúp đỡ. Ngoài ra, không còn con đường nào khả thi. Nhưng điều khiến cậu lưỡng lự, là việc lôi kéo những người vô can ấy vào hiểm họa của một cuộc chiến mà chính họ còn chưa hiểu rõ bản chất.
Erim nhìn thoáng sắc mặt Eru, rồi không nói hai lời liền đẩy mạnh cần điều khiển. Tốc độ phi thuyền lập tức tăng vọt. Không khí trong khoang điều khiển trở nên căng như dây đàn.
Eru phát hiện ra, hoảng hốt kêu lên:
"Erim! Cậu làm gì vậy?!"
Cậu vội nhào tới muốn giành lại quyền điều khiển, nhưng Erim chỉ lạnh giọng cắt ngang:
"Ta biết ngươi đang lo gì. Nhưng nếu không làm vậy, chúng ta ch.ết chắc."
Giọng cậu cứng rắn, ánh mắt nghiêm nghị chưa từng thấy:
"Ta không ngại hi sinh, Eru. Trên phi thuyền có nút tự hủy, ngươi biết điều đó. Nếu thật sự không còn cách nào, ta sẽ nhấn. Sức công phá đủ để tiêu diệt ít nhất một phần tư số Cá Quỷ phía sau."
Eru khựng lại, gương mặt cứng đờ. Trầm mặc giây lát, Erim tiếp tục:
"Thời gian ít ỏi còn lại, thay vì giằng co, sao không tranh thủ thu thập thêm thông tin? Nhóm người kia, họ là ai? Có năng lực gì? Hay vì sao bọn Cá Quỷ lại tập trung ở khu vực này nhiều đến thế?"
Eru cuối cùng cũng buông tay, cậu hiểu Erim nói đúng. Mặc cho những thất vọng trong lòng về sự bất lực của Liên Bang Mu, cậu vẫn không thể quay lưng với tổ quốc mình. Nếu còn một con đường cứu vãn, cậu sẽ nắm lấy.
Hai người không nói gì thêm, chỉ chăm chú lái phi thuyền quay đầu về hướng Lều Chung Cư của nhóm Doraemon. Trong lúc đó, đám Cá Quỷ như đàn cá săn mồi, bám sát phía sau từng giây.
Những tia điện năng từ vũ khí của chúng không ngừng bắn ra, nhiều bộ phận trên thân phi thuyền bắt đầu hư hại, hệ thống điều khiển rung lắc liên hồi như muốn vỡ tung.
Mỗi giây trôi qua đều là sự đánh cược giữa sống và ch.ết.
Ngay khoảnh khắc Eru và Erim cảm thấy mình sắp bị đội quân Cá Quỷ bắn nổ tung, từng con robot trong đội hình truy kích bỗng lần lượt phát nổ giữa làn nước sâu.
Cả hai giật mình kinh ngạc, quan sát kỹ liền thấy Nobita đang cưỡi Baky do Doraemon điều khiển, hai tay cầm hai khẩu súng trắng, đen. Cậu liên tục bóp cò, từng viên đạn pháo hoa bắn ra, mỗi phát đều gây nổ rực rỡ, tạo thành những chùm sáng đủ màu sắc lóe lên giữa đáy biển mờ tối như một màn pháo hoa tráng lệ.
Một số Cá Quỷ khác nhận thấy tình hình bất thường, chuyển hướng định lao tới tiêu diệt phi thuyền của Eru. Nhưng chúng chưa kịp tiếp cận thì đã bị một bàn tay khổng lồ bất ngờ từ phía trên nắm chặt, Jaien lúc này đã hóa thân thành người khổng lồ, vung tay đập nát từng con một như bóp vỡ những món đồ chơi bằng sắt.
Ở phía bên kia, Shizuka nhanh chóng dẫn theo một nhóm người tí hon cưỡi do Suneo dùng quân mã biến thành cá ngựa bơi tới, tiến hành giải cứu Eru và Erim khỏi chiếc phi thuyền đang hư hại nghiêm trọng. Cô vội hỏi:
"Hai bạn không sao chứ?"
Eru gật đầu, cố ổn định hơi thở:
"Không sao. Chúng tôi vẫn ổn. Cảm ơn các bạn rất nhiều..."
Chưa đầy mười phút sau, toàn bộ đội hình Cá Quỷ bị tiêu diệt sạch sẽ. Xác robot rơi lả tả, chìm dần xuống đáy biển sâu.
Eru và Erim đứng giữa khoảng lặng đó, lòng đầy sững sờ. Trong lần gặp đầu tiên, nhóm Doraemon chỉ chọn phương án chạy trốn, điều đó khiến cả hai chỉ hy vọng nhóm giúp mình thoát nạn.
Nhưng giờ đây, tận mắt chứng kiến sức chiến đấu áp đảo ấy, cả hai mới hiểu ra, nhóm bạn nhỏ trước mặt mình hoàn toàn đủ khả năng đánh bại toàn bộ Cục Tuần tr.a Biển của Liên Bang Mu, ít nhất là nếu chỉ xét về năng lực cá nhân chiến đấu.
Doraemon cùng Shizuka tranh thủ thu lại xác đám cá máy, đây là việc Hajime đã nhờ cả hai từ trước. Rồi cả nhóm lại nhanh chóng quay về Lều Chung Cư. Trên đường về, cả bảy người chen chúc lên Baky.
"Tít tít… Xe đã quá tải nghiêm trọng. Xin giảm bớt số lượng, nếu không trong trường hợp di chuyển xảy ra tai nạn, tôi xin không chịu trách nhiệm." Baky lên tiếng cảnh báo bằng chất giọng điện tử quen thuộc.
Không ngoài dự đoán, một cuộc tranh cãi nho nhỏ nổ ra. Jaien và Suneo, hai người vốn chẳng ưa gì chiếc xe thông minh này, lại bắt đầu lời qua tiếng lại với Baky. Giọng Jaien gầm lên:
"Xe gì mà keo kiệt với yếu vậy, chở thêm vài người cũng không được à!"
Baky đáp lại lạnh lùng:
"Tôi không keo kiệt cũng không yếu. Tôi chỉ tuân thủ đúng thiết kế và thông số an toàn. Nên nhớ trên xe vốn chỉ dành cho hai người."
Suneo bĩu môi chen vào:
"Có khi nào nó cố ý kiếm chuyện để trút giận vì không ai khen nó "dễ thương" giống Shizuka và Hajime không?"
"Tít tít… Tôi cảm thấy bị xúc phạm. Tôi có quyền yêu cầu loại bỏ hành khách gây rối."
Nhìn tình hình có nguy cơ căng thẳng thêm, Shizuka vội vã ra mặt khuyên nhủ:
"Thôi mà, mọi người đừng gây sự nữa. Đoạn đường về cũng không xa, chịu khó một chút đi. Baky cũng thông cảm cho bọn mình nha?"
"Tít tít… Miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng nếu ai đó va vào gây hư hại thành xe, tôi sẽ xử lý theo quyền hạn."
Cuối cùng Baky cũng chịu tăng tốc, bắt đầu chạy về phía Lều Chung Cư, dù vẫn không ngừng lẩm bẩm nhỏ: "Tôi là phương tiện vượt địa hình, không phải xe buýt…"
Trên đường, Eru nghiêng người, quay qua nói với nhóm:
"Cảm ơn các bạn một lần nữa. Nếu không có mọi người cứu kịp thời… chúng tôi đã tiêu rồi."
Cả nhóm Doraemon bật cười, vội xua tay khiêm tốn:
"Không có gì đâu!"
"Chuyện nhỏ ấy mà!"
"Đúng lúc tụi tớ đi ngang qua thôi!"
Nhưng thực tế thì… ai cũng đang toát mồ hôi lạnh. Bởi lẽ, lý do cả nhóm đến cứu được Eru và Erim kịp lúc thực ra không phải vì tình cờ. Mà là nhờ Suneo.
Cụ thể, lúc cả nhóm điều tr.a phi thuyền, Suneo đã bí mật gắn một quân tượng nhỏ từ Thần Khí lên phi thuyền của hai người. Cậu vốn chỉ tò mò muốn biết họ đi đâu và Liên Bang Mu ở chỗ nào, nên mới tùy tiện làm vậy.
Không ngờ, chính hành động đó lại trở thành cứu tinh giúp cả nhóm phát hiện tín hiệu nguy hiểm và lao đến giải cứu kịp lúc.
Jaien lườm Suneo: "Coi như lần này cậu lập công đấy."
Suneo hơi ngẩng đầu tự hào: "Tớ đâu phải chỉ thông minh! Còn may mắn nữa mà!"
Về đến Lều Chung Cư, Eru và Erim lập tức ngỏ ý nhờ nhóm Doraemon sửa chữa lại phi thuyền thêm một lần nữa. Doraemon không nói nhiều, chỉ gật đầu rồi lấy ra Khăn Trùm Thời Gian, phủ lên phần thân tàu đã hư hỏng.
Chỉ sau vài phút, con tàu vốn đã méo mó và cháy xém gần như lập tức quay về hình dáng nguyên vẹn ban đầu, không một vết xước.
Eru và Erim đứng một bên quan sát, ánh mắt không khỏi lộ rõ kinh ngạc. Cả hai nhìn nhau, rồi đồng thời im lặng. Là người thuộc tầng lớp tri thức kỹ thuật quân sự trong Liên Bang Mu, họ hiểu rất rõ, trong số hơn một trăm văn minh dưới đáy biển, chỉ có mười mấy nền văn minh sở hữu công nghệ liên quan đến thời gian và trong số đó, chỉ vỏn vẹn ba nền văn minh thực sự có thể điều khiển được yếu tố thời gian ở mức độ ứng dụng.
Nhưng ngay cả ba văn minh đó, cái họ làm được cũng chỉ là điều chỉnh thời gian chênh lệch như tăng tốc hay chậm lại chứ hoàn toàn không có khả năng "quay ngược" thời gian như thế này.
Ấy vậy mà giờ đây, một công nghệ tưởng như gần như không tưởng lại xuất hiện, không phải dưới dạng thiết bị khổng lồ hay hệ thống tinh vi, mà chỉ là một mảnh vải nằm gọn trong tay một con mèo máy.
Quan trọng hơn cả là thái độ bình thản của nhóm Doraemon. Không hề có sự khoa trương, ngạc nhiên hay giữ bí mật, giống như đây chỉ là một công cụ quen thuộc, có thể dùng bất cứ khi nào cần thiết. Điều đó khiến Eru và Erim đồng thời hiểu ra, công nghệ này rất có thể đã được dân dụng hóa trong nền văn minh của họ, và điều đó càng khiến cả hai thêm dè chừng.
Vốn dĩ Eru có ý định mời nhóm Doraemon đến hỗ trợ Liên Bang Mu. Nhưng giờ đây, cậu lại chần chừ. Sức mạnh và trình độ công nghệ của họ vượt xa dự đoán. Cậu không còn chắc rằng mời họ về sẽ là kéo thêm đồng minh, hay là dẫn về một thế lực vượt ngoài tầm kiểm soát, có nguy cơ đối địch với Liên Bang Mu.
Giữa lúc Eru còn đang suy tư, thiết bị liên lạc trong mũ bảo hộ của cậu đột ngột vang lên báo tin khẩn cấp.
Tin tức khiến cả người cậu cứng đờ: thủ đô của Liên Bang Mu đã bị tấn công và đánh sập, thủ tướng bị bắt đi, toàn bộ hệ thống liên lạc nội bộ rối loạn. Liên Bang lập tức chuyển sang chế độ phòng ngự tối cao, đóng kín toàn bộ biên giới, cấm mọi hoạt động ra vào.
Đồng thời, lệnh khẩn được ban ra cho tất cả các thành viên Cục Tuần tr.a Biển đang hoạt động bên ngoài lập tức đến các văn minh lân cận để cầu viện.
Sau khi tiếp nhận toàn bộ thông báo, Eru không còn do dự nữa, lập tức báo lại toàn bộ sự việc cho nhóm Doraemon. Tình hình đã vượt ngoài phạm vi cá nhân hay thăm dò, đây là thời khắc sinh tử của cả một nền văn minh.
Nghe xong, nhóm Nobita lập tức đồng ý. Không ai còn đắn đo. Dù chỉ là những đứa trẻ, nhưng họ đều hiểu tầm quan trọng của việc phải hành động ngay.
Tuy nhiên, vấn đề phát sinh là phi thuyền của Eru và Erim quá nhỏ, chỉ đủ chỗ cho hai người lớn. Nhóm Doraemon muốn đi theo để hỗ trợ nhưng không thể chen chúc lên được. Việc sử dụng Baky để đến các văn minh đáy biển khác lại quá mạo hiểm, vì nếu bị hiểu lầm là kẻ xâm nhập, rất có thể họ sẽ bị tấn công ngay lập tức.
Không còn cách nào khác, Doraemon quyết định dùng Đèn Pin Thu Nhỏ để thu nhỏ cả nhóm lại nhằm tiết kiệm không gian.
Khi thấy cả năm người cùng đồ đạc trong nháy mắt co lại chỉ bằng lòng bàn tay, Eru và Erim đều không giấu được vẻ kinh ngạc. Đây lại là một công nghệ khác liên quan đến không gian và vật chất, vượt xa những gì họ biết.
Không chỉ vậy, việc nó được ứng dụng dễ dàng bởi một nhóm du lịch nhỏ tuổi lại càng khiến họ không thể không đánh giá lại vị thế thực sự của nhóm Doraemon và cả văn minh mặt đất phía sau họ.
Bên trong khoang điều khiển phi thuyền, khi mọi việc đã tạm ổn định, Suneo không giấu nổi sự tò mò, quay sang hỏi:
"Eru, ở dưới đáy biển thực sự có bao nhiêu nền văn minh vậy? Và sao đến giờ loài người lại chẳng ai phát hiện ra các dấu vết của các bạn?"
Nghe vậy, Eru thoáng ngẩn ra. Cậu tưởng rằng từ nhân loại mà Suneo nói đến là chỉ chung tất cả các chủng tộc có hình người trên mặt đất, chứ không nhận ra Suneo đang nói đến văn minh mặt đất.
Cậu nghiêm túc giải thích:
"Các nền văn minh dưới nước của chúng tôi đều có lịch sử từ rất lâu, chuyển biến chính là khoảng một triệu năm trước. Thời điểm đó, nhân loại trên mặt đất vẫn còn đang trong thời kỳ nguyên thủy, trong khi ở đáy biển chúng tôi đã bắt đầu phát triển khoa học, xây dựng đô thị và hình thành tổ chức xã hội."
Ngừng một chút, Eru bổ sung:
"Có một truyền thuyết cổ xưa kể rằng tổ tiên của chúng tôi vốn cũng là người mặt đất, nhưng sau được các vị thần đại dương dẫn dắt xuống sống dưới đáy biển. Họ đã dạy cho tổ tiên chúng tôi cách sinh tồn, xây dựng, rồi dần dần cải tạo thân thể để thích nghi với môi trường, từ đó hình thành nên giống loài Người Đáy Biển."
Bên cạnh, Erim liếc nhìn đồng đội rồi cười khẽ, giọng mang theo chút chế giễu:
"Tôi thì không tin vào mấy chuyện thần linh đó. So với "các thần" tôi thiên về giả thuyết đây là công trình của một nền văn minh vũ trụ đã tiến bộ vượt bậc, họ đến các hành tinh phù hợp rồi gieo mầm trí tuệ, giống như cách nông dân gieo hạt vậy."
Lời nói mang theo ý mỉa mai của Erim khiến không khí trong khoang có chút trầm xuống.
Các bạn trong nhóm Doraemon vốn ban đầu cũng chỉ xem thần như một hình tượng đáng kính, không hẳn là có thật.
Nhưng sau chuyến phiêu lưu tại Vương quốc Bouwanko, nơi họ đã tận mắt chứng kiến một thực thể mang sức mạnh thần thánh, cảm giác đối với "thần" của họ đã thay đổi hoàn toàn, tôn kính có, nhưng kinh sợ thì nhiều hơn.
Suneo hơi rụt cổ lại, lựa lời:
"Dù sao thì… với thần linh, vẫn là nên giữ sự tôn kính thì hơn."
Jaien và Doraemon cùng gật đầu theo. Nobita thì khẽ rùng mình, nhớ lại khung cảnh hãi hùng năm đó, còn Shizuka thì ôm lấy tay mình như để xua tan cảm giác rờn rợn. Chỉ trong một khoảnh khắc, không khí phi thuyền lại trở nên im ắng kỳ lạ.
Eru và Erim trầm mặc. Qua thái độ của nhóm Doraemon, cả hai đã mơ hồ nhận ra một điều khiến lòng họ chấn động, các vị thần có lẽ không chỉ là truyền thuyết.
Nhìn vào phản ứng thận trọng và dè dặt của nhóm bạn, họ cảm nhận rõ ràng rằng những "thần linh" ấy không chỉ tồn tại mà còn sở hữu sức mạnh đủ để khiến những người như nhóm cũng phải kinh sợ. Một cảm giác xa lạ dâng lên trong lòng cả hai, như thể thế giới mà họ nghĩ mình đã hiểu suốt hai mươi mấy năm nay, hóa ra chỉ là bề mặt của một thứ sâu thẳm hơn nhiều.
Lấy lại bình tĩnh, Eru lên tiếng, giọng đều đều nhưng đầy trọng lượng:
"Còn về vị trí của các nền văn minh dưới đáy biển… Không biết các bạn đã từng nghe đến khái niệm "tầng đại dương ngầm" chưa?”
Cả nhóm Doraemon sửng sốt. Nobita nghiêng đầu, Suneo nhăn mặt, còn Doraemon thì nghiêm túc lắng nghe. Eru tiếp tục:
"Khoảng nửa triệu năm trước, Trái Đất từng trải qua một trận siêu chấn động địa chất quy mô toàn cầu. Trận sụp đổ ấy đã thay đổi hoàn toàn cấu trúc của vỏ hành tinh, nhiều lục địa biến mất, núi non sụp đổ, đáy biển mở rộng và đặc biệt là hình thành một lớp đại dương sâu mới, được gọi là tầng đại dương ngầm."
"Lớp đại dương này nằm cách bề mặt từ 500 đến 600 km, có nơi sâu tới 1500 km. Nó không phải là một hố địa chất đơn lẻ, mà là một hệ sinh thái khổng lồ bao phủ gần 50% diện tích lòng hành tinh. Trong trận sụp đổ địa chất cổ đại đó, gần chục nền văn minh khi ấy hoặc bị hủy diệt hoàn toàn hoặc buộc phải di chuyển lên đất liền để sinh sống. Số còn lại không kịp thoát đã bị cuốn thẳng xuống tầng đại dương ngầm."
Erim gật đầu, bổ sung thêm:
"Chính tại nơi đó, các nền văn minh cổ xưa của Người Đáy Biển đã phát triển. Nhưng điều đó không có nghĩa mọi chuyện suôn sẻ. Theo sử sách cổ, trong suốt quá trình phát triển tại tầng đại dương ngầm, chúng tôi từng ít nhất hàng ngàn lần đứng trước bờ vực tuyệt chủng. Mối nguy ở đó đến từ mọi phía - áp suất, sinh vật cổ đại, biến động từ lòng đất, thậm chí là cả những thực thể không thể giải thích."
Eru tiếp tục:
"Sau một thời gian dài phát triển và sinh tồn tại nơi đó, khi công nghệ đạt đến trình độ đủ cao, chúng tôi mới lần lượt dời lên các tầng cao hơn, chủ yếu là các rãnh biển sâu dưới 10.000 mét, nơi tiếp giáp giữa đại dương thường và đại dương ngầm. Những nơi này cũng là cổng kết nối giữa hai tầng đại dương. Tại đó, chúng tôi mới thật sự có thể xây dựng các thành phố ổn định, mở rộng quan hệ giữa các tộc người và phát triển văn minh như hiện tại."
Cả nhóm Doraemon im lặng. Trong đầu họ hiện ra những hình ảnh vượt xa tầm tưởng tượng: một thế giới đại dương sâu thẳm, trải dài như một hành tinh thứ hai trong lòng Trái Đất, nơi những nền văn minh hàng triệu năm tuổi đã sinh sôi, tàn lụi và tiến hóa theo con đường hoàn toàn khác biệt với nhân loại trên mặt đất.
Erim kể tiếp:
"Thực ra, những nền văn minh chọn cách sinh sống trực tiếp ở đáy đại dương tầng trên giống như Atlantis, vẫn là tương đối hiếm thấy. Phần lớn các nền văn minh dưới biển, nếu muốn phát triển mạnh, đều phải mở rộng xuống tầng đại dương ngầm."
"Tuy nhiên, không phải ai cũng thành công. Có nền văn minh chỉ để lại vài di tích tàn lụi, có nơi hoàn toàn không còn bất kỳ dấu vết nào. Những thất bại đó nhiều đến mức trong số các nền văn minh còn tồn tại, chỉ có một vài đồng minh thân cận mới còn lưu giữ thông tin hoặc ghi chép về chúng."