Chương 134: Các nền văn minh.

"Eru, vậy bây giờ chúng ta đi đâu trước?" Erim quay sang hỏi, cần xác định lộ trình tiếp theo.
Nhóm Nobita cũng tò mò, tất cả đều đồng loạt nhìn về phía Eru chờ đợi. Cậu trầm tư một lúc rồi nói:


"Bây giờ, các nền văn minh gần rãnh biển Mariana chắc hẳn đã được các tiểu đội gần đó thông báo. Chúng ta nên đi xa hơn, đến những khu vực biệt lập, nơi chưa ai tiếp cận."
Nói rồi Eru quay sang hỏi Erim:
"Cậu thấy sao nếu chúng ta đến văn minh nơi cậu từng du học?"


Erim trầm mặc. Không phải vì không muốn đến, mà bởi nơi đó... đặc biệt. Khác biệt đến mức việc truyền tin đơn giản cũng có thể trở nên rối rắm. Cậu nhíu mày rồi nói thẳng:


"Ngươi cũng biết chỗ đó vấn đề như thế nào. Chỉ e là đến được rồi, tin báo xong thì chiến tranh bên ngoài cũng kết thúc mất."
Suneo nghe vậy liền tò mò hỏi:
"Nơi đó có vấn đề gì sao?"
Eru lắc đầu cười khổ, rồi giải thích:


"Nơi đó gọi là Long Cung hoặc Thủy Cung cũng được. Nó nằm gần rãnh biển Nhật Bản. Là một trong ba nền văn minh sở hữu công nghệ thời gian hiện đại nhất."
Cậu dừng lại một chút rồi nói tiếp:


"Vấn đề là Thủy Cung tồn tại trong một vùng không thời gian riêng biệt. Một ngày bên trong đó tương đương với một trăm năm bên ngoài."


Nghe đến đây, cả nhóm Nobita đồng loạt giật mình. Ai cũng bất giác nghĩ đến câu chuyện cổ tích cũ nào đó về người đàn ông cứu rùa được báo ân, đi xuống biển tham quản thủy cung.
Lúc này, Nobita bỗng nhanh trí lên tiếng:


"Khoan đã, nếu như vậy thì Erim phải đã sống ít nhất… trăm năm rồi mới đúng chứ?"
Eru bật cười vì lời nói của cậu, lắc đầu đáp:


"Không hẳn vậy đâu. Thủy Cung được chia làm bốn tầng thời gian riêng biệt. Tầng ngoài cùng gần như không khác biệt gì với thời gian bên ngoài. Tầng thứ hai thì một ngày bên trong bằng một năm bên ngoài. Tầng thứ ba là tỉ lệ một trên mười. Còn tầng trung tâm mới thực sự đạt đến tỉ lệ một ngày bằng một trăm năm."


Cậu dừng lại một chút, rồi tiếp tục:
"Hơn nữa, Thủy Cung có khả năng điều chỉnh chiều thời gian ngược lại, tức là một ngày bên ngoài tương đương trăm năm bên trong. Nhờ đó, họ có thể tiến hành học tập hoặc huấn luyện siêu tốc."
Suneo há hốc mồm:
"Nghe như phim viễn tưởng luôn á..."


Eru gật đầu, nhưng sắc mặt cũng nghiêm lại:
"Dù vậy, kỹ thuật này cũng có điểm yếu chí mạng. Người Đáy Biển sống trong Thủy Cung không thể ra ngoài quá lâu, nếu không sẽ bị "phản phệ thời gian". Cơ thể họ sẽ trong chớp mắt già đi đúng với tổng số năm đã bị nén trước đó."


Jaien giật mình, hỏi đầy lo lắng:
"Vậy nếu họ không thể rời khỏi đó, thì làm sao giúp đỡ chúng ta được?"
Erim, người từ nãy giờ lắng nghe, trả lời ngắn gọn:
"Người thì không ra được, nhưng máy móc thì có thể. Về mặt trang bị quân sự, Thủy Cung vẫn còn mạnh hơn Liên Bang Mu của chúng tôi bây giờ."


Sau khi bàn bạc xong, cả nhóm nhanh chóng xuất phát, hướng về phía Thủy Cung. Chuyến đi mất gần vài giờ đồng hồ, cuối cùng họ cũng đến được khu vực Rãnh Nhật Bản, một trong những điểm sâu nhất của đáy đại dương.


Eru và Erim điều khiển phi thuyền lặn xuống đáy. Nhóm Doraemon và các bạn ngồi bên trong quan sát qua cửa kính, ánh mắt tò mò đảo quanh. Nhưng ngoại trừ vài sinh vật biển thân mềm trôi lơ lửng ngoài kia, họ không thấy điều gì đặc biệt cả.


Nobita định mở miệng hỏi, nhưng bắt gặp vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Eru và Erim, liền im lặng. Không khí bỗng trở nên ngột ngạt, nặng nề như thể tất cả đang tiến gần đến một điều cấm kỵ.
Cuối cùng, Eru lên tiếng:


"Các lối vào tầng đại dương ngầm thường được các văn minh gần đó bảo vệ và che giấu rất kỹ. Nếu không có tín hiệu xin phép, căn bản không thể nào nhận ra lối đi."
Cậu nói rồi chỉ ra bên ngoài cửa kính.
"Bọn tớ vừa gửi tín hiệu xin phép, nhưng quá trình mở cổng cần chút thời gian."


Cả nhóm nhìn theo hướng chỉ, lúc này mới phát hiện: không biết từ khi nào, mặt cát đáy biển đã xuất hiện một hố nhỏ. Từng dòng cát mịn đang bị cuốn vào bên trong, như thể có lực hút khổng lồ đang kéo tất cả xuống. Cái hố mở rộng với tốc độ chóng mặt, chỉ sau vài phút đã lớn gấp đôi con phi thuyền.


Eru không chần chừ, điều khiển phi thuyền chui thẳng vào bên trong. Ngay khi vào hố, cả nhóm cảm nhận rõ rệt một cảm giác áp lực thay đổi, xung quanh không còn là đại dương vô định, mà là một đường hầm chìm trong bóng tối mờ mịt, các bức tường như được cắt gọt trơn nhẵn, tạo cảm giác đây là một công trình nhân tạo hơn là kết cấu tự nhiên.


Càng đi sâu, đường hầm càng mở rộng, rộng đến mức như đang trôi vào một thế giới khác. Đồng hồ đo độ sâu nhảy liên tục từ 100 km, 300 km, 500 km, cuối cùng dừng lại ở mức hơn 600 km dưới lòng đất.


Ở độ sâu ấy, trước mắt họ là một không gian mênh mông vô tận, tối đen và lạnh lẽo. Một sự tĩnh lặng khó tả lan tỏa khắp nơi. Không có sóng, không có dòng chảy, không một âm thanh, như thể họ vừa rời khỏi đại dương, tiến vào một thế giới khác.


Dù không có bất kỳ mối đe dọa nào rõ ràng, nhưng bản năng trong mỗi người đều cảm nhận được một nỗi sợ mơ hồ, như thể chính không gian này đang lặng lẽ quan sát họ.
Jaien nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: "Cảm giác… thật đáng sợ."


Những người còn lại đều gật đầu đồng tình. Bầu không khí quanh họ tĩnh lặng và áp lực, như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Erim nhìn ra ngoài, giọng điềm tĩnh:


"So với mặt biển phía trên, tầng đại dương ngầm nguy hiểm hơn rất nhiều. Không chỉ có thiên tai xuất hiện thường xuyên, mà còn có những mối đe dọa kỳ lạ, không thể lý giải. Chỉ cần một sơ suất nhỏ là mất mạng như chơi."
Nghe đến đây, Shizuka nhíu mày lo lắng hỏi:


"Nếu nguy hiểm như vậy, tại sao mọi người không tìm một nơi an toàn hơn để sinh sống?"
Erim đáp, giọng bình thản nhưng đầy trọng lượng:


"Chúng tôi không phải chưa từng thử. Nhưng nguy cơ luôn đi kèm với cơ hội. Dù nguy hiểm, tầng đại dương ngầm lại sở hữu lượng tài nguyên phong phú hơn gấp nhiều lần so với đại dương phía trên hay mặt đất. Vấn đề chỉ là ai đủ sức khai thác và tồn tại được ở đây mà thôi."


Trong lúc nói chuyện, phi thuyền lặng lẽ tiến đến gần một màn chắn năng lượng mờ mờ như mặt nước gợn sóng. Khi băng qua, cả nhóm như cảm nhận được một lớp áp lực kỳ lạ lướt qua người.


Ngay sau đó, trước mắt họ hiện ra một thành phố rộng lớn, nguy nga trên nền đáy biển. Tường thành cao và thanh nhã, bên trong là lối kiến trúc pha trộn giữa vẻ cổ kính của đền đài và công nghệ hiện đại của máy móc, ánh đèn. Nhìn từ xa, nơi đây tỏa ra một vẻ đẹp kỳ ảo và thịnh vượng.


Erim dừng phi thuyền lại gần cổng lớn, đứng dậy chuẩn bị xuống tàu. Cả nhóm Doraemon cũng định đi theo nhưng bị Eru giơ tay chặn lại. Cậu nghiêm túc nói:


"Các bạn ở lại bên trong thì tốt hơn. Dù chúng tôi rất biết ơn, nhưng các nền văn minh Người Đáy Biển thường mang ác cảm sâu sắc với những người đến từ mặt đất. Việc các bạn xuất hiện công khai lúc này sẽ gây thêm rắc rối, nhất là trong tình hình hỗn loạn hiện tại."


Cả nhóm nhìn nhau, có chút thất vọng nhưng đều hiểu rõ. Sự tồn tại của họ vẫn còn là một điều quá xa lạ với thế giới dưới đáy biển.
Sau một lúc trò chuyện cùng người gác cổng, Erim quay trở lại phi thuyền. Trên mặt cậu hiện rõ vẻ căng thẳng. Eru lập tức hỏi:
"Có chuyện gì sao?"


Erim nhìn lướt qua nhóm Doraemon một cái rồi thấp giọng đáp:
"Otohime muốn gặp chúng ta."
"Cái gì?!" Eru bật thốt, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.


Việc được gặp Otohime hoàn toàn nằm ngoài dự tính. Cậu vốn chỉ mong có thể báo tin đến các Trưởng Lão trong Thủy Cung là đủ, chưa từng nghĩ tới chuyện diện kiến Otohime, người có địa vị và quyền lực còn cao hơn cả Thủ tướng của Liên Bang Mu.


Bởi Otohime không chỉ là một lãnh đạo chính trị, mà còn là biểu tượng tôn giáo và tín ngưỡng, người được tôn kính như hóa thân của thần linh nơi đáy biển. Gặp mặt Ngài đồng nghĩa với việc chuyện họ mang đến đã ảnh hưởng đến mức nghiêm trọng.
Eru cau mày, không nhịn được hỏi:


"Tại sao Ngài ấy lại muốn gặp chúng ta?"


Erim không trả lời ngay. Cậu im lặng, trong đầu lướt qua đủ kiểu giả thuyết. Lý do đầu tiên mà cậu nghĩ đến chính là có liên quan đến nhóm bạn từ mặt đất, Doraemon và các bạn. Nhưng sau một lúc cân nhắc, cậu vẫn thấy sự liên hệ giữa họ và Otohime quá mơ hồ, khó đoán.


Dù lòng còn đầy nghi hoặc, cả nhóm cũng không dám để Otohime phải đợi lâu. Họ nhanh chóng điều khiển phi thuyền tiến sâu vào thành phố.


Càng đi vào bên trong, cả nhóm càng cảm nhận rõ một bầu không khí bất thường. Trên không trung, vô số phi thuyền tuần tr.a liên tục bay lượn. Dưới mặt đất, các đội quân cầm súng được bố trí dày đặc, chia nhóm lục soát từng ngóc ngách.


Erim và Eru liếc nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ nghi ngờ sâu sắc. Rõ ràng, Thủy Cung đang xảy ra chuyện lớn.
Vượt qua hơn bảy chặng kiểm tr.a an ninh, nhóm dù có vô tư đến đâu cũng bắt đầu cảm nhận rõ điều bất thường. Nhóm Doraemon và cả Eru đều bị kiểm tr.a nghiêm ngặt, nhưng lại nhanh chóng được cho phép đi qua.


Với thân phận của Doraemon cùng các bạn chỉ là du khách, việc được "bỏ qua" một cách dễ dàng như vậy rõ ràng là không hợp lý. Điều đó cho thấy tình hình của Thủy Cung hiện tại đã vô cùng căng thẳng, căng thẳng đến mức họ sẵn sàng mạo hiểm, miễn là có thể xử lý nhanh mọi tình huống.


Tiến sâu vào trung tâm thành trì nơi Otohime cư ngụ, phi thuyền hạ xuống một quảng trường lát đá sáng bóng. Nhóm bước xuống khỏi tàu, chưa kịp nhìn quanh đã thấy một vị Trưởng Lão cao tuổi từ một bên bước ra. Ông ta ánh mắt sắc bén nhưng khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi.


Khi nhìn thấy nhóm Doraemon, ông hơi khựng lại rồi lén lút dùng ngôn ngữ bản địa của Thủy Cung nói chuyện với Eru và Erim.
Tuy nhiên, cả ba không hề biết rằng, ngoại trừ Shizuka, tất cả các thành viên trong nhóm Doraemon đều đã ăn Bánh Mì Phiên Dịch, nên toàn bộ đoạn hội thoại đều rơi vào tai họ không sót một chữ.


Giọng Trưởng Lão nặng nề vang lên:
"Các ngươi đến không đúng lúc chút nào."
Eru lập tức đáp lời:
"Thưa Trưởng Lão, đây không phải là lúc nói đúng lúc hay không. Xin hãy cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trưởng Lão liếc nhìn nhóm Doraemon thêm lần nữa, giọng trầm xuống:


"Các ngươi không nên mang theo người lạ. Lúc này, bất kỳ biến số nào cũng là nguy cơ."
Erim cũng bước tới, giọng nghiêm nghị:
"Thưa Trưởng Lão, tôi hiện giữ thân phận là đặc sứ ngoại giao đột xuất của Liên Bang Mu. Tôi có quyền được biết tình hình."


Trưởng Lão khựng lại, đôi môi run lên vì giận hoặc vì lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn buông một câu, giọng nặng trĩu:
"Các ngươi… các ngươi không hiểu. Chuyện xảy ra ở đây còn nghiêm trọng hơn cả khủng hoảng mà Liên Bang Mu đang đối mặt."


Vị Trưởng Lão còn muốn nói gì thêm, nhưng một đội người hầu trong trang phục trang nghiêm bước tới, cung kính cúi đầu:
"Công chúa Otohime cho mời quý vị."
Ông ta thở dài, lắc đầu như mang theo điều gì nặng nề chưa thể nói hết, rồi dẫn đầu cả nhóm tiến vào đại điện.


Bên trong, Otohime đã yên vị tại bàn tiệc dài tinh xảo, xung quanh ánh sáng dịu dàng tỏa ra từ các viên ngọc biển phát quang. Khi thấy nhóm bước vào, nàng chỉ gật đầu nhẹ, giọng ôn hòa:
"Các vị, mời an tọa."


Ngay sau đó, dàn nhạc vang lên bản hòa tấu trầm lắng, từng vũ công trong trang phục cổ điển nhẹ nhàng lướt qua sàn ngọc, tạo nên một không khí vừa nghi lễ vừa bí ẩn.


Dù lòng đầy thắc mắc, nhóm Doraemon cùng Eru và Erim vẫn tuân theo, im lặng ngồi xuống vị trí đã định. Bữa tiệc diễn ra êm đềm mà nặng nề, thức ăn tinh xảo, nhưng không ai thực sự thưởng thức được trọn vẹn.


Khi bữa tiệc dần đi đến hồi kết, Otohime đặt nhẹ chiếc thìa lên đĩa sứ, ánh mắt quét qua từng người rồi lên tiếng:
"Chuyện của Liên Bang Mu, ta đã nắm được. Quân đội Thủy Cung đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể xuất phát bất cứ lúc nào."


Eru và Erim thoáng mừng rỡ, nhưng trong lòng lại càng thêm lo lắng. Trong thế giới của họ, không có sự giúp đỡ nào là vô điều kiện và lần này cũng không ngoại lệ.
Quả nhiên, Otohime ngừng một lát rồi tiếp tục, lần này giọng nàng nghiêm trọng hơn nhiều:
"Nhưng... các ngươi cần đáp ứng ta một điều kiện."


Cả phòng im lặng. Otohime nhìn thẳng về phía Eru, ánh mắt lạnh lùng pha chút bối rối.
"Cách đây mười bốn giờ, một trong những Thần Khí trấn giữ quan trọng nhất của Thủy Cung - Hộp Thời Gian đã bị đánh cắp."


Eru và Erim đồng loạt biến sắc. Chỉ trong một câu nói, Otohime đã nhắc đến một trong những thứ thiêng liêng và cấm kỵ nhất dưới đáy biển - Thần Khí.


Thần Khí, hay còn được gọi bằng nhiều cái tên như Biển Cả Chúc Phúc, Biểu Sâu Kỳ Tích, đều là những vật phẩm mang trong mình năng lực đặc thù, có thể thay đổi cục diện cả một nền văn minh.


Như Đinh Ba Thủy Vương, có thể điều khiển thủy lưu và toàn bộ sinh vật biển xung quanh. Hoặc Ốc Biển Bội Thu, giúp gia tăng tốc độ sinh trưởng, đột biến và thích nghi sinh học cho toàn bộ hệ sinh thái biển sâu.


Nhưng Hộp Thời Gian lại là tồn tại đặc biệt hơn cả. Nó là Thần Khí duy nhất có liên hệ trực tiếp với dòng chảy thời gian, là nguyên mẫu cho toàn bộ công nghệ thời gian của Thủy Cung.


Không chỉ thế, nó còn là nguồn năng lượng cốt lõi để duy trì kết cấu không thời gian đặc thù nơi đây. Không có nó, toàn bộ Thủy Cung sẽ không thể tồn tại đúng hình dạng.


Nghe đến đây, nhóm Doraemon cũng dần hiểu ra lý do vì sao Thủy Cung lại có dấu hiệu bất ổn nghiêm trọng đến thế, không chỉ là nguy cơ chiến tranh, mà là nguy cơ diệt vong do chính cấu trúc thời gian sụp đổ.
Otohime giọng bình tĩnh nhưng ánh mắt sắc như dao:


"Không có Hộp Thời Gian, dòng thời gian của Thủy Cung đang dần quay về trục thời gian chuẩn. Nếu không ngăn chặn kịp thời... trong vài giờ tới, toàn bộ thành phố này sẽ bị thời gian phản phệ, xóa sổ tất cả."
Mọi người chưa kịp phản ứng, Otohime đã nhìn thẳng về phía Eru và Erim, giọng nói nghiêm túc cực độ:


"Ta có thể cảm nhận được trên phi thuyền của các ngươi còn sót lại một lượng nhỏ dao động thời gian, có thể là do tiếp xúc với một thứ gì đó không thuộc về nơi này."


Ánh mắt nàng dừng lại. "Ta muốn mượn thứ đã tạo nên dao động đó, để thay thế tạm thời cho Hộp Thời Gian. Cho đến khi chúng ta có thể tìm lại nó hoặc chế tạo một vật thay thế tương đương."


Eru và Erim liếc nhìn nhau, rồi quay sang nhóm Doraemon. Họ biết rằng thiết bị mà Otohime nhắc đến chính là Khăn Trùm Thời Gian mà Doraemon đã sử dụng để sửa chữa phi thuyền trước đó. Đây là một bảo bối quý giá, nhưng trong tình huống hiện tại, việc cứu Thủy Cung khỏi sự sụp đổ là ưu tiên hàng đầu.


Doraemon gật đầu, ánh mắt kiên định:
"Nếu Bảo Bối của tôi có thể giúp ổn định tình hình, tôi sẵn lòng cho mượn."
Otohime nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng cũng lộ rõ sự biết ơn.


"Cảm ơn các ngươi. Sự giúp đỡ này không chỉ cứu Thủy Cung mà còn giúp duy trì sự cân bằng của toàn bộ tầng đại dương ngầm."
Jaien tò mò hỏi Otohime:
"Vậy tại sao lại để Hộp Thời Gian mất?"
Otohime trầm mặc một lúc rồi đáp:


"Ta không biết đối phương làm sao vượt qua mấy chục tầng ngăn cách, lại còn chính xác tìm được vị trí của món Thần Khí đó. Bên ngoài cũng không có dấu hiệu của việc đột nhập, cũng không có dấu hiệu cho thấy vấn đề từ nội bộ. Nó cứ vậy im hơi lặng tiếng biến mất không thấy."


"Cách đây mười mấy giờ, chúng ta từng đo được sức mạnh không thời gian ở một khu vực thuộc tầng biển phía trên. Nhưng khi người của ta đến đo, chỉ tìm thấy cát cùng bụi. Dựa theo ghi chép địa chất, nơi đó từng xảy ra chuyện gì đó làm thay đổi toàn bộ địa hình nơi đó."


"Ngoài việc này ra, ta không còn manh mối nào khác."
Nghe đến đây, Suneo đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lập tức nói:
"Các vị kiểm tr.a trong lòng đất chưa?"


Sau đó, cậu kể lại chuyện trước đây từng được thông báo về một nền văn minh nào đó sở hữu công nghệ di chuyển trong lòng đất, đã chiếm lấy tàn tích Atlantis.
Otohime nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, lập tức ra lệnh cho cận vệ:


"Lập tức phái người đến hiện trường kiểm tr.a lại phần lòng đất! Cẩn thận xác minh từng khu vực từng có dao động thời gian hoặc biến dạng địa chất!"


Trước đó, nàng không nghĩ đến vấn đề này, vì nền đất của tầng đại dương ngầm rất cứng, so với sắt thép còn mạnh hơn nhiều lần, hầu như không một công nghệ nào có thể thâm nhập mà không để lại dấu vết. Nhưng nếu như lời Suneo nói là đúng thì đây rất có thể là hướng điều tr.a then chốt đầu tiên.


Sau khi Doraemon để lại Khăn Trùm Thời Gian để giữ ổn định dòng thời gian cho Thủy Cung, nhóm tạm rời khỏi nơi ấy. Dù lòng vẫn còn lo lắng, họ hiểu rằng nhiệm vụ hiện tại là tiếp tục hành trình đến các nền văn minh còn lại để tìm kiếm sự giúp đỡ cho Liên Bang Mu.


Trên đường rời đi, Eru quay lại giải thích với nhóm Doraemon:
"Nơi tiếp theo chúng ta sẽ đến là Đảo Rùa, một trong những nền văn minh cổ nhất của Người Đáy Biển. Tộc cư dân ở đó nổi tiếng sống rất lâu, có thể kéo dài đến hàng vạn năm."
Cậu ngừng một chút rồi nói tiếp, giọng điềm đạm:


"Khác với Thủy Cung chuyên về không thời gian hay Atlantis về chiến tranh, Đảo Rùa phát triển theo hướng sinh học và y học. Họ không có quân đội mạnh, nhưng nếu nói đến bác sĩ giỏi, không nền văn minh nào so được."
Nghe vậy, Shizuka ánh mắt sáng lên:


"Vậy chắc họ sẽ có nhiều cách giúp chữa trị cho thương binh ở Liên Bang Mu…"
Eru gật đầu:


"Đúng vậy. Họ cũng có những phương pháp hồi phục rất đặc biệt, gần như là thần kỳ. Có điều, tộc người ở đó sống chậm rãi, điềm tĩnh và rất cẩn trọng với người lạ. Chúng ta cần thể hiện thiện chí."
Doraemon nghiêm túc gật đầu:
"Chúng tớ hiểu rồi. Cảm ơn cậu đã nhắc."


Dưới ánh sáng xanh lặng của tầng đại dương ngầm, phi thuyền nhóm Doraemon lặng lẽ tiếp cận Đảo Rùa, một nền văn minh đặc biệt được xây dựng trong lưng một sinh vật cổ đại khổng lồ.


Trước mắt cả nhóm là một thành phố hài hòa với thiên nhiên, không hề rực rỡ hay nguy nga như Thủy Cung, nhưng toát ra cảm giác yên bình và sâu sắc.


Từng mái nhà, tòa tháp, công trình đều được dựng lên từ san hô sống, rong biển phát quang và đá sinh học. Cả thành phố nằm trọn trong lòng chiếc mai rùa khổng lồ dài mấy trăm cây số, cao hàng chục ngàn mét như một mái nhà bao phủ, tỏa ra khí tức cổ xưa trầm mặc.
Jaien nuốt nước bọt, ngơ ngác hỏi:


"Cái này… là thật sao? Cái mai này là thật á?"
Doraemon dùng radar kiểm tr.a rồi gật đầu:
"Không nhầm được. Đây đúng là vật hữu cơ. Cái mai này từng là một phần của một sinh vật sống. Dữ liệu cho thấy lớp vỏ còn lưu giữ dấu hiệu sống kéo dài hơn triệu năm."
Nobita nhìn chằm chằm mai rùa, thì thào:


"Vậy thì… con rùa này lúc còn sống phải to đến mức nào chứ…"
Eru trả lời:


"Không ai biết chính xác. Từ thế hệ đầu tiên sống ở đây, truyền thuyết chỉ gọi nó là Thánh Mẫu Rùa, sinh vật hộ vệ cho các tộc Người Đáy Biển cổ. Khi nó ch.ết, người dân đã xem phần mai còn lại như món quà của trời biển và xây thành phố trong đó."


Suneo ngước nhìn mái mai như bầu trời uốn cong trên đầu, lẩm bẩm:
"Nếu thế này mà địch bắn tên lửa vào chắc cũng không xi nhê gì…"
Erim nói thêm: "Cũng vì vậy mà Đảo Rùa không chuyên về chiến đấu."
Shizuka cảm thán:
"Đẹp thật và yên bình nữa."


Phi thuyền nhẹ nhàng hạ xuống một sân đáp được tạo thành từ vỏ trai cổ khổng lồ, bóng loáng và mờ xanh dưới ánh sáng biển sâu. Ngay khi vừa chạm xuống mặt vỏ, hệ thống đèn phát quang sinh học từ vi khuẩn sống dọc theo rìa sân bay liền phát sáng nhịp nhàng, như thể đang vẫy tay chào đón khách quý.


Từ lối vào bằng san hô hóa thạch phía xa, một đội tiếp đón gồm tám người bước ra, y phục họ được dệt từ sợi rong biển xanh ngọc mỏng nhẹ, có thể thấy mạch nước tuần hoàn chạy dọc trong sợi vải, phát ra ánh sáng yếu ớt tựa như mạch máu sống.
Họ cúi người, cung kính chào đón:




"Chúng ta đã nhận được tin từ Thủy Cung. Chào mừng các vị đến Đảo Rùa."
Doraemon và nhóm bạn khẽ gật đầu đáp lễ. Jaien thì thầm:
"Trang phục họ nhìn như mặc ánh sáng luôn ấy…"


Nhưng điều khiến cả nhóm bất ngờ hơn chính là ngoại hình của cư dân Đảo Rùa. Họ vẫn giữ hình thái gần giống con người, nhưng có nhiều đặc điểm của loài rùa như:
Phần da đầu nhẵn và hơi bóng, không tóc nhưng lại phủ một lớp vảy mềm như sừng rùa.


Đôi mắt to, tròng đen lớn, sâu và trong như gương nước.
Phía sau lưng mỗi người đều hơi cong lên, nơi đó nhô ra một lớp mai rùa tự nhiên như một phần sống lưng, nhìn giống chiếc túi mang theo sinh học, hòa hợp với cơ thể chứ không phải vật đeo thêm.
Shizuka thì thầm, ánh mắt ngạc nhiên:


"Họ như thể là rùa tiến hóa thành người."
Doraemon gật đầu, giọng khẽ khàng:
"Đây có lẽ là một dạng kết hợp giữa sinh học bảo tồn và tiến hóa kiểm soát. Không ngạc nhiên khi họ là bậc thầy y học và sinh vật học dưới đáy biển."


Cả nhóm chậm rãi bước xuống, theo chân đoàn tiếp đón tiến vào trung tâm của một nền văn minh sống chậm nhưng sâu sắc, nơi mà từng nhịp tim cũng dường như vang vọng tiếng gọi của đại dương.






Truyện liên quan

Kiến Thức Của Ta, Tự Động Thôi Diễn Hắc Khoa Kỹ

Kiến Thức Của Ta, Tự Động Thôi Diễn Hắc Khoa Kỹ

Tây Lạn Hoa490 chươngFull

26.6 k lượt xem

Dòng Thời Gian Tình Yêu

Dòng Thời Gian Tình Yêu

An Hy15 chươngFull

40 lượt xem

Các Bạn Trai Đồng Thời Cầu Hôn Làm Sao Đây

Các Bạn Trai Đồng Thời Cầu Hôn Làm Sao Đây

Long Thất91 chươngFull

1.8 k lượt xem

Ta Có Một Dòng Thời Gian Trường Hà Convert

Ta Có Một Dòng Thời Gian Trường Hà Convert

Tể Liễu Ba641 chươngFull

25.8 k lượt xem

Linh Khí Khôi Phục: Ức Vạn Tế Bào đồng Thời Tu Luyện Convert

Linh Khí Khôi Phục: Ức Vạn Tế Bào đồng Thời Tu Luyện Convert

Phi Phi Phí795 chươngDrop

60.3 k lượt xem

Tổng Mạn: Đồng Thời Xuyên Qua Vô Số Thế Giới Convert

Tổng Mạn: Đồng Thời Xuyên Qua Vô Số Thế Giới Convert

Hồng Thiêu Phái Mông910 chươngDrop

34.4 k lượt xem

Đồng Thời Chuyển Kiếp 99 Cái Thế Giới Convert

Đồng Thời Chuyển Kiếp 99 Cái Thế Giới Convert

Phượng Trào Hoàng870 chươngFull

36.7 k lượt xem

Đồng Thời Xuyên Qua Vô Số Thế Giới, Ngón Tay Vàng Đúng Là Chính Ta Convert

Đồng Thời Xuyên Qua Vô Số Thế Giới, Ngón Tay Vàng Đúng Là Chính Ta Convert

Tiểu Tiểu Vân Vân68 chươngFull

1.2 k lượt xem

Đồng Thời Xuyên Qua Vô Số Thế Giới, Kim Thủ Chỉ Càng Là Chính Ta Convert

Đồng Thời Xuyên Qua Vô Số Thế Giới, Kim Thủ Chỉ Càng Là Chính Ta Convert

Tiểu Tiểu Vân Vân906 chươngTạm ngưng

38.5 k lượt xem

Tổng Mạn: Ta Đồng Thời Xuyên Qua   36 Cái Thế Giới Convert

Tổng Mạn: Ta Đồng Thời Xuyên Qua 36 Cái Thế Giới Convert

Hoa Thiên Hạ263 chươngDrop

13.6 k lượt xem

Long Châu, Đồng Thời Xuyên Qua Chư Thiên Vạn Giới Convert

Long Châu, Đồng Thời Xuyên Qua Chư Thiên Vạn Giới Convert

Tam Phân Nguyên Khí363 chươngFull

16.4 k lượt xem

Liên Quan Tới Ta Xuyên Qua Đến Nguyên Thần Đồng Thời Đem Trong Lòng Ý Tưởng U Ám Từng Cái Thực Hiện Chuyện Này Convert

Liên Quan Tới Ta Xuyên Qua Đến Nguyên Thần Đồng Thời Đem Trong Lòng Ý Tưởng U Ám Từng Cái Thực Hiện Chuyện Này Convert

Xslr1213811 chươngDrop

1 k lượt xem