Chương 135: Mối nguy.
Đi theo người tiếp đón của Đảo Rùa, cả nhóm nhanh chóng nhận ra một điều khác thường, họ đi thực sự rất chậm. Mỗi bước chân như thể cần đến cả vài giây để hoàn tất, khiến đoàn người trông giống như đang di chuyển trong một thước phim quay chậm.
Suneo nhăn mặt:
"Chúng ta phải đi như vậy suốt à?"
Jaien bực mình thì thầm:
"Tớ còn tưởng họ bị đau chân."
Nobita thì ngơ ngác hỏi Doraemon:
"Có phải họ không quen gặp người ngoài nên mới đi chậm vậy không?"
Trước sự thắc mắc của cả nhóm, Eru mỉm cười giải thích:
"Không phải đâu. Người Đảo Rùa di chuyển chậm như vậy là vì họ có khả năng vừa đi vừa ngủ."
Cả nhóm đồng loạt quay sang nhìn Eru.
"Thật ra, cư dân nơi đây nổi tiếng là các chuyên gia y học và sinh học giỏi nhất vì họ thường xuyên làm việc không ngừng nghỉ, thậm chí mất ăn mất ngủ nhiều ngày để nghiên cứu hay cứu chữa bệnh nhân."
"Vì họ coi bệnh nhân quan trọng hơn chính mình, khả năng này như một cơ chế sinh tồn. Từ đó, họ dần tiến hóa khả năng vừa ngủ vừa sinh hoạt, vừa đi, vừa suy nghĩ, thậm chí vẫn có thể đưa ra chẩn đoán đơn giản ngay cả trong trạng thái mơ màng."
Doraemon gật đầu, thì thầm như ghi chú:
"Giống như cơ chế ngủ một nửa não ở cá heo và một số loài chim… nhưng phức tạp hơn."
Erim bổ sung:
"Khả năng này giúp họ tiết kiệm thời gian, tránh kiệt sức hoàn toàn, mà vẫn đảm bảo có thể làm việc hoặc di chuyển liên tục."
Shizuka thốt lên:
"Vậy là họ ngủ khi đi để tiết kiệm thời gian cho việc chữa trị bệnh nhân sao?"
Eru gật đầu:
"Đúng vậy. Và đừng để vẻ ngoài chậm rãi đánh lừa. Khi cần thiết, họ có thể tỉnh dậy hoàn toàn trong tích tắc và xử lý tình huống khẩn cấp cực kỳ hiệu quả."
Nhóm Doraemon nhìn nhau, ánh mắt dần thay đổi. Ban đầu là ngạc nhiên, rồi dần trở thành sự nể phục. Đây không phải sức mạnh thể chất, mà là một dạng tiến hóa vì lòng nhân đạo.
Trong nhân loại, vẫn có những bác sĩ tận tâm, hy sinh thời gian vì bệnh nhân. Nhưng để cả một dân tộc biến lòng tận tụy thành bản năng di truyền, tiến hóa cơ thể để phục vụ y đức, đó là điều hiếm thấy, thậm chí gần như không thể.
Mặc dù hành trình tiến vào trung tâm Đảo Rùa diễn ra rất chậm, nhưng lần này không ai trong nhóm Doraemon than phiền nữa. Ai cũng giữ im lặng, tôn trọng không khí đặc biệt của nơi này, vừa yên bình, vừa có chút trang nghiêm như đang bước vào một vùng đất linh thiêng.
Cuối cùng, sau một đoạn đường như kéo dài bất tận, nhóm cũng đến trước cung điện trung tâm của Đảo Rùa. Trước cánh cổng làm từ vảy trai trắng và khắc hình sóng biển uốn lượn, Eru cùng Erim quay lại nhắc nhở:
"Mọi người, chỉnh lại trang phục một chút. Người các bạn sắp gặp… không phải ai cũng có cơ hội được diện kiến."
Nghe vậy, nhóm Doraemon cũng vô thức chỉnh sửa áo quần, lau mồ hôi trên trán, thu lại vẻ bỡn cợt thường ngày. Cả nhóm bước qua dãy hành lang dài, đi sâu vào từng khu phòng được lát đá sinh học phát sáng nhè nhẹ, cho đến khi đến một khoảng sân mở rộng như sân nhà, nhưng hoàn toàn yên tĩnh.
Ở giữa sân, một nhân vật đặc biệt đã đợi sẵn.
Ông ta là một Người Đáy Biển đặc biệt, cao lớn, vạm vỡ và có vẻ ngoài cực kỳ già nua. Da ông mang sắc xanh xám đậm như đá biển cổ đại, đôi mắt sáng rực như ánh trăng đáy biển. Trên lưng là một mai rùa khổng lồ khảm đầy hoa văn cổ ngữ, như một pho sử thi sống động.
Không ai trong nhóm dám xem thường ông, dù chỉ một cái liếc mắt.
Đây chính là Quy Tiên Nhân, người trị vị tối cao của Đảo Rùa.
Ông không chỉ là lãnh đạo mà còn là người ấp trứng và dạy dỗ phần lớn cư dân nơi đây. Không ai biết ông đã sống bao nhiêu năm, chỉ biết rằng từ khi Đảo Rùa được hình thành, ông đã tồn tại.
Eru từng kể, có lời đồn rằng Quy Tiên Nhân chính là linh hồn bất tử của Thánh Mẫu Rùa, hóa thân để bảo vệ dòng giống. Nhưng chính ông chưa bao giờ xác nhận, cũng chưa từng phủ nhận.
Không cần uy nghi hay oai phong, chỉ bằng ánh nhìn, ông đã khiến tất cả im lặng, ngoan ngoãn đứng chờ nghe ông lên tiếng.
Quy Tiên Nhân ra hiệu cho cả nhóm ngồi lại gần ông, rồi đưa tay chậm rãi rót trà từ bình có vòi dài như xúc tu san hô, từng giọt màu ngọc bích rơi vào bảy chiếc chén vỏ trai trước mặt cả nhóm.
Mỗi cử chỉ của ông đều thong thả, tỉ mỉ, mang một sự tôn nghiêm nhẹ nhàng như biển khơi sóng lặng. Cả nhóm Doraemon cúi đầu cảm ơn rồi nhẹ nhàng nâng chén lên, như một nghi thức trang trọng hơn là uống trà.
Mùi trà thoảng qua: mằn mặn như hơi nước biển sâu, phảng phất mùi thảo mộc kỳ lạ, rồi tan ra nhẹ nhàng như làn khói mơ hồ trong tâm trí.
Jaien uống một ngụm liền cau mày: "Lạ ghê… uống vào giống như gió biển thổi trong người."
Suneo ɭϊếʍƈ môi, hít một hơi sâu rồi thì thầm: "Không phải trà, càng giống thuốc, nhưng lại không đắng."
Nobita thì suýt hắt hơi, rồi cười gãi đầu: "Tớ cảm thấy như ai đó vừa rửa mặt giùm mình từ trong ra ngoài."
Doraemon ngẫm nghĩ: "Có lẽ đây là loại trà hồi phục tinh thần của người Đảo Rùa, có tác dụng giúp làm dịu thần kinh và khai thông cảm giác."
Chỉ riêng Shizuka là giữ yên lặng, cô nhìn Quy Tiên Nhân, rồi chậm rãi uống một ngụm, cảm giác như trong lòng cũng dịu lại một cách kỳ lạ.
Sau một lúc im lặng giữa không gian chỉ có tiếng trà nhỏ giọt và nhịp thở đều đặn của biển sâu vọng lại đâu đó, Quy Tiên Nhân đặt bình trà xuống, đôi mắt lấp lánh ánh sáng biển cổ xưa nhìn thẳng vào cả nhóm.
Giọng ông cất lên, trầm đục và kéo dài, như thể từng chữ được mang đến từ tận đại dương vọng về, len lỏi vào tận sâu tâm trí:
"Chuyện của Liên Bang Mu, ta đã biết."
"Đảo Rùa sẽ giúp các ngươi. Nhưng sẽ không tham chiến."
Ngắn gọn, dứt khoát và đầy trọng lượng.
Eru cùng Erim thở nhẹ ra. Đó là điều họ đã dự đoán trước. Đảo Rùa chưa từng bước vào chiến tranh, không phải vì yếu đuối, mà vì họ không cần.
Với tư cách là những người từng học qua lịch sử các nền văn minh đáy biển, cả hai biết rõ lý do.
Đầu tiên, Đảo Rùa đã từng cứu sống hàng triệu sinh linh, từ đủ mọi nền văn minh khác nhau. Nếu một thế lực nào đó dám chống lại họ, đồng nghĩa với việc phải đối đầu với vô số nền văn minh từng mang ơn, một liên minh tự nhiên không cần ký kết.
Thứ hai, tuy Đảo Rùa không phát triển quân sự truyền thống, nhưng họ đã từng nghiên cứu ra hàng trăm loại vũ khí sinh học ngoài ý muốn, trong đó có những loại đủ để hủy diệt hoàn toàn một nền văn minh trong vài phút, dù chính họ chưa từng sử dụng.
Thứ ba, chiến tranh không mang lại lợi ích gì cho Đảo Rùa. Họ sống hài hòa với sinh vật, tự sản xuất, tự tái sinh, không tranh giành đất đai hay tài nguyên, càng không màng quyền lực. Với họ, hòa bình không phải lựa chọn mà là bản chất.
"Bất quá, ta có một yêu cầu với các ngươi."
Cả nhóm bất giác nín thở. Giọng ông không thay đổi, nhưng khiến lòng người chùng xuống.
Nobita tò mò thì thầm với bên cạnh nhóm bạn: "Sẽ không Đảo Rùa cũng mất một món Thần Khí chứ?" Nhưng cậu lại giật mình khi thấy Quy Tiên Nhân nhìn mình công nhận.
Quy Tiên Nhân khẽ gật đầu trước sự sửng sốt của cả nhóm, ánh mắt ông vẫn không thay đổi, sâu như mặt biển không gợn:
"Phải, món Thần Khí bị mất là Mẫu Tử Tuyền Chén."
Ông ngừng lại một chút, rồi tiếp lời chậm rãi như từng đợt thủy triều:
"Nó không có sức mạnh công kích, nhưng lại là vật thiêng liêng nhất một trong của Đảo Rùa. Chén này có khả năng giúp bất kỳ sinh vật nào, kể cả giống loài bị tuyệt chủng khả năng mang thai một thế hệ mới. Nhờ nó, chúng ta duy trì nòi giống, hồi phục các loài quý hiếm và cứu vớt nhiều giống loài cận kề diệt vong. Đối với chúng ta, nó là linh hồn của sự sống."
Không khí đột nhiên như đặc lại. Không ai nói một lời.
Eru siết chặt tay, lấy lại bình tĩnh hỏi:
"Ngài có… có manh mối gì về kẻ đã đánh cắp không?"
Quy Tiên Nhân lắc đầu, ánh mắt đầy u uẩn:
"Không. Cũng giống như Thủy Cung, nó biến mất không để lại gì. Không có phá hoại, không có xung đột, cũng không một dấu tích. Nhưng ta cảm nhận được nó không rời đi tự nhiên. Có thứ gì đó... đang lần lượt cướp đi những Thần Khí."
Doraemon nặng giọng:
"Nếu những Thần Khí liên tục biến mất, rất có thể ai đó đang muốn thao túng hoặc phá vỡ cân bằng đáy biển…"
Cả nhóm đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Quy Tiên Nhân gật đầu lần nữa, rồi nhìn thẳng vào Eru và cả nhóm Doraemon:
"Ta không ép. Nhưng nếu các ngươi thật sự muốn sự trợ giúp của Đảo Rùa, hãy giúp ta tìm ra kẻ trộm. Không cần lấy lại Thần Khí, chỉ cần manh mối. Nếu có, Đảo Rùa sẽ hành động."
Tạm biệt Quy Tiên Nhân, cả nhóm lại lên đường tiến về nền văn minh tiếp theo. Không khí trong khoang tàu chìm vào yên lặng một lúc, cho đến khi Nobita lên tiếng, vẻ mặt vẫn còn suy tư:
"Rốt cuộc kẻ trộm lấy nhiều Thần Khí như vậy để làm gì nhỉ? Chẳng lẽ chỉ để sưu tập?"
Shizuka lắc đầu, ánh mắt ngờ vực:
"Mình không nghĩ vậy đâu. Mỗi món Thần Khí đều có chức năng riêng biệt, có thể bọn họ đang cố lợi dụng hoặc kết hợp chúng lại để thực hiện một mục đích nào đó còn nguy hiểm hơn nữa."
Suneo nghiêng đầu, vẻ tò mò hiện rõ:
"Các Thần Khí rốt cuộc có bao nhiêu cái vậy, Eru? Liên Bang Mu có sở hữu cái nào không? Nếu có, không chừng việc Mu bị tấn công là do bọn chúng không trộm được nên mới đánh thẳng để cướp?"
Nghe vậy, Eru trầm ngâm, mắt nhìn ra cửa sổ nơi bóng tối đại dương bao phủ:
"Thần Khí số lượng thì có thể nói là vô cùng tận. Để có thể sinh tồn tại tầng đại dương ngầm khắc nghiệt, mỗi nền văn minh đều cần nắm giữ ít nhất một món. Đó gần như là điều kiện sinh tồn."
Cậu dừng lại một chút rồi tiếp lời:
"Theo những gì mình biết, Liên Bang Mu có hơn mười món Thần Khí. Nhưng tên gọi cụ thể, số lượng chính xác hay công dụng của từng cái thì chỉ có Thủ Tướng và một vài người trong Hội Đồng Tối Cao nắm rõ. Một số truyền thuyết cổ có nhắc đến, nhưng phần lớn đều mơ hồ, không thể xác minh."
Erim, người vẫn im lặng nãy giờ, lúc này mới lên tiếng, giọng điềm tĩnh:
"Ngoại trừ một số Thần Khí có tính độc nhất như Hộp Thời Gian, thì nhiều món khác như Đinh Ba Thủy Vương, Ốc Biển Bội Thu hay Mẫu Tử Tuyền Chén đều tồn tại với số lượng nhiều ít khác nhau và có thể xuất hiện ở nhiều nơi, trong tay nhiều nền văn minh khác nhau."
Eru gật đầu xác nhận:
"Đúng vậy. Vì vậy nên rất khó để đoán được đám kẻ trộm đang nhắm vào món nào. Chúng không cần tất cả, chỉ cần gom đủ một số món nhất định là có thể phục vụ cho một kế hoạch nào đó, mà mình e là còn nguy hiểm hơn chúng ta tưởng."
Doraemon chắp hai tay suy nghĩ, ánh mắt nheo lại:
"Nếu vậy, việc chúng lấy đi đúng những món mang tính trọng yếu hẳn không phải trùng hợp. Có lẽ chúng đang cố phục dựng một cơ chế nào đó, hoặc đánh thức thứ gì bị phong ấn..."
Eru nói tiếp, ánh mắt trầm tĩnh:
"Cũng vì vậy nên văn minh chúng ta sắp đến có thể sẽ là nơi giúp trả lời câu hỏi này."
Erim ngạc nhiên quay sang nhìn cậu: "Mục tiêu tiếp theo là nơi đó sao?"
Eru gật đầu:
"Ừ. Tiếp theo, chúng ta sẽ đến Tháp San Hô, nơi được mệnh danh là cái nôi của trí giả, thánh địa học thuật của đại dương."
Vừa nói, cậu vừa mở giao diện bản đồ nổi, chỉ lên một cụm san hô khổng lồ lấp lánh ánh sáng.
“Đây là một nền văn minh phát triển theo hướng học thuật. Họ chuyên sâu vào nghiên cứu tri thức, khoa học kỹ thuật, logic vũ trụ. Xét về diện tích thì nhỏ nhất trong các nền văn minh, nhưng xét về ảnh hưởng thì gần như đứng đầu."
Cậu dừng lại một chút rồi nói tiếp:
"Khác với những nền văn minh đi theo một hướng duy nhất như quân sự, vật liệu hay y học, Tháp San Hô phát triển đồng đều ở nhiều lĩnh vực. Có thể xem nó giống như một học viện quốc tế dưới đáy biển, chia thành các khoa và ngành nghiên cứu riêng biệt. Quan trọng nhất, thành quả nghiên cứu của họ đều được mở bán công khai."
Jaian nhíu mày:
"Mở bán? Nghĩa là tri thức cũng đem đi bán như... cá khô ngoài chợ à?"
Erim bật cười rồi giải thích:
"Đại khái là vậy, nhưng không hẳn. Ở đó, chỉ cần ngươi có đủ tiền, hoặc món vật tương đương giá trị, thì dù muốn mua bản vẽ cỗ máy hủy diệt lục đại hay công thức hồi sinh sinh vật,… đều có thể. Nếu chưa có, cũng sẽ có người hướng dẫn hoặc nghiên cứu giúp ngươi tạo ra."
Suneo hào hứng:
"Giống như một chợ trời tri thức hả? Ngầu quá!"
Doraemon gật đầu:
"Khá giống khái niệm thị trường mở trong tương lai. Tri thức không bị phong tỏa mà được giao dịch tự do, miễn là có giá."
Nobita vẫn còn hơi mơ hồ, còn Shizuka thì ngẫm nghĩ một lúc rồi khẽ hỏi:
"Vậy liệu ở đó có thông tin gì về các Thần Khí bị đánh cắp không?"
Eru gật đầu, giọng nghiêm túc:
"Chắc chắn sẽ có. Bởi vì Tháp San Hô đang nắm giữ một món Thần Khí vô cùng nổi tiếng và cũng là độc nhất vô nhị - Vạn Hải Ký Tàng Thư. Đó là một quyển sách thần thánh ghi chép lại toàn bộ thông tin liên quan đến đại dương, từ thời khởi nguyên của vạn vật, quá trình tiến hóa của sinh mệnh, lịch sử phát triển và diệt vong của các nền văn minh, cho đến các sinh vật quái dị, hiện tượng huyền bí, tai ương diệt thế, cũng như lai lịch, vị trí và sức mạnh của tất cả các Thần Khí đã đang từng tồn tại."
Nghe đến đó, cả nhóm đều há hốc mồm, sững sờ như hóa đá.
Cảm giác món Thần Khí này thậm chí còn cao quý và siêu việt hơn tất cả những cái tên mà họ từng nghe qua trước đó.
Doraemon đột nhiên reo lên, vẻ mặt rạng rỡ:
"Vậy thì chẳng phải chỉ cần sử dụng quyển sách đó là chúng ta có thể tìm ra tung tích của kẻ đã đánh cắp Thần Khí rồi sao?!"
Cả nhóm lập tức đồng loạt nhìn nhau đầy phấn khởi, như thể vừa tìm được ánh sáng cuối đường hầm. Thế nhưng…
Erim lạnh lùng cắt ngang, như dội gáo nước lạnh vào niềm vui vừa chớm nở:
"Không có khả năng!"
Mọi ánh mắt quay sang cậu đầy sửng sốt. Erim tiếp tục, giọng chậm rãi nhưng dứt khoát:
"Có thể dọc đường tiếp xúc với nhiều món Thần Khí khiến các bạn cảm thấy chúng không quá đặc biệt. Nhưng thực ra, Thần Khí… không phải là thứ mà ai cũng có thể sử dụng. Chỉ có những nền văn minh đủ trình độ và điều kiện đặc biệt mới dám giữ và vận hành Thần Khí như một phần của hệ thống phát triển. Người thường nếu cố sử dụng, hậu quả nhẹ nhất là cái ch.ết."
Eru gật đầu bổ sung:
"Thần Khí nếu bị dùng sai mục đích, thì việc hủy diệt một khu vực chỉ là chuyện nhỏ. Như Đinh Ba Thủy Vương, chỉ cần nâng lên là có thể tạo ra sóng thần nhấn chìm cả một thành phố. Ốc Biển Bội Thu thì có thể trong chớp mắt hút cạn toàn bộ dinh dưỡng của cả một lục địa, chỉ để chuyển hóa thành năng lượng cho một khu vực nhỏ bé. Còn Hộp Thời Gian đủ sức khiến thời gian xung quanh người mở hộp trôi qua mấy chục năm chỉ trong vài giây."
Không khí trong khoang trở nên nặng nề hơn. Sự hứng khởi ban đầu giờ chỉ còn là những cái nhìn căng thẳng, lo lắng và một câu hỏi vang lên trong đầu tất cả: Liệu kẻ trộm kia có đủ khả năng kiểm soát các Thần Khí mà chúng đang nắm giữ?
Eru thở dài, giải thích:
"Vạn Hải Ký Tàng Thư đúng là có khả năng ghi lại mọi loại tri thức liên quan đến biển cả. Nhưng muốn đọc được nó thì không hề đơn giản. Chỉ cần nhìn vào bìa sách, trong đầu người xem đã lập tức tuôn trào vô số kiến thức hỗn độn và không theo bất kỳ trình tự nào."
Cậu ngừng một chút, ánh mắt nghiêm trọng hơn.
"Có thể phía trước là một bài thơ cổ thất truyền, nhưng liền sau đó lại là bản giải thích cách sửa chữa bia mộ. Kiến thức cứ thế ào ạt xuất hiện, không phân lớp, không xếp loại. Chính vì mức độ hỗn loạn đó, nên mỗi người sau khi sử dụng đều phải mất rất nhiều thời gian mới có thể "chỉnh lý" lại toàn bộ kiến thức trong đầu mình."
Cậu hạ giọng:
"Thậm chí đã từng có người, vì không kịp rút lui đúng lúc cuối cùng bị nhấn chìm trong biển thông tin và biến thành kẻ si ngốc."
Nghe đến đây, nét mặt cả nhóm đều trở nên căng thẳng. Sự tò mò ban đầu giờ nhường chỗ cho sự dè chừng.
Eru tiếp lời:
"Cho nên nếu nói dùng nó để tìm ra thủ phạm hay định vị chính xác nơi ở của chúng là điều không khả thi. Nhưng nếu mục tiêu là hiểu xem khi các Thần Khí bị đánh cắp kết hợp lại sẽ tạo ra thứ gì, thì Tháp San Hô hoàn toàn có thể giúp được."
Cả nhóm khẽ gật đầu, vẻ mặt dần hiểu ra.
Tuy vậy, Nobita vẫn không giấu được sự băn khoăn. Cậu hỏi nhỏ:
"Thần Khí thật sự nguy hiểm đến vậy sao?"
Erim im lặng trong chốc lát, rồi nhẹ nhàng gật đầu. Giọng cậu trầm xuống, như đang hồi tưởng:
"Rất nguy hiểm. Ta từng có cơ hội đối mặt trực diện với một món Thần Khí tên là Lôi Long Chi Mâu. Nó không thuộc Thủy Cung, mà là ta tình cờ phát hiện ra trong thời gian du học, về sau mới bị Thủy Cung thu hồi lại."
Cậu siết nhẹ bàn tay, ánh mắt mơ hồ như đang nhìn về một ký ức xa xôi:
"Ta vẫn còn nhớ rất rõ khi nó xuất hiện, xung quanh lập tức hình thành một cơn bão sấm. Sấm sét giáng xuống như thiên nộ, hủy diệt cả một vùng hàng chục cây số. Cảnh tượng ấy như thể bầu trời nổi giận, giáng hình phạt xuống nhân gian."
Nghe đến đó, cả nhóm Nobita đều im lặng.
Thật ra, lý do họ luôn bán tín bán nghi về mức độ nguy hiểm của Thần Khí là bởi vì mỗi người trong số họ hiện đang nắm giữ đến hai món Thần Khí, dù món thứ hai vẫn chưa hoàn toàn kích hoạt được năng lực. Trong tay mình cầm những vật phẩm kỳ diệu ấy, lại không cảm thấy có gì đe dọa trực tiếp, khiến họ vô thức đánh giá thấp tính nghiêm trọng của vấn đề.
Eru cũng lặng im. Trong lòng cậu có một điều chưa nói ra, lý do thực sự khiến cậu quyết định đưa cả nhóm đến Tháp San Hô.
Cũng giống như Erim từng du học ở Thủy Cung, Eru trước đây cũng từng đến Tháp San Hô tu nghiệp một thời gian. Nhờ vậy, cậu biết được một số thông tin mà người ngoài gần như không thể tiếp cận.
Phải biết rằng, mọi nền văn minh dưới đại dương đều cực kỳ coi trọng các Thần Khí, gần như tìm mọi cách để bảo vệ và che giấu chúng khỏi mọi ánh mắt bên ngoài. Ngay cả trong nội bộ cũng chỉ có tầng lớp rất cao mới được biết đến sự tồn tại và vị trí cụ thể của từng món.
Vậy mà bây giờ những tên trộm kia lại có thể xác định chính xác từng vị trí, rồi nhẹ nhàng đánh cắp chúng mà phần lớn các nền văn minh đều không kịp phản ứng. Điều đó khiến Eru phải đặt ra một khả năng đáng sợ:
Phải chăng có ai đó đã sử dụng Vạn Hải Ký Tàng Thư để tr.a ra vị trí các Thần Khí?
Đó là kịch bản tệ nhất.
Dĩ nhiên, vẫn còn một khả năng khác, ít đáng sợ hơn nhưng cũng không kém phần nguy hiểm, rằng một món Thần Khí hoàn toàn mới đã xuất hiện và nó sở hữu năng lực định vị các Thần Khí khác một cách chính xác
Bất quá Eru cũng không quá tin giả thuyết này.
Bởi vì nếu thật sự có người đi trộm các Thần Khí, Tháp San Hô chắc chắn đã có phản ứng. Ngoài Vạn Hải Ký Tàng Thư vốn nổi tiếng là kho tri thức vô tận của đại dương, nơi đó còn hai món Thần Khí khác cũng vô cùng cường đại, thậm chí không hề kém cạnh về tầm ảnh hưởng.
Nếu cả ba Thần Khí ấy vẫn đang trong trạng thái hoạt động và chưa bị đánh cắp, thì Tháp San Hô tuyệt đối không thể ngồi yên khi Liên Bang Mu bị tấn công như vừa rồi. Sự im lặng hiện tại chỉ chứng tỏ một việc:
Có điều gì đó bất ổn xảy ra bên trong Tháp San Hô.
Eru siết nhẹ tay, ánh mắt trở nên nặng nề.
Hai món Thần Khí còn lại, theo cậu biết, chính là:
Vị Lai Huyễn Tượng Kính, một tấm gương thần thánh có thể mô phỏng vô số tương lai khác nhau. Khi nhập vào dữ liệu như thông tin, giả thuyết, lựa chọn hay chuỗi sự kiện, gương sẽ dựng lên những kịch bản tương lai cực kỳ chân thực.
Trong nhiều trường hợp, nó thậm chí còn tự động mô phỏng viễn cảnh tương lai chỉ dựa trên hiện trạng thực tế. Đó là công cụ dự báo chiến lược bậc nhất.
Và thứ hai là Vãng Ảnh Giếng Cổ, một giếng nước cổ có thể hiển hiện lại hình ảnh quá khứ. Chỉ cần nhập đúng mốc thời gian và tọa độ, nó sẽ chiếu ra những đoạn hình ảnh đã từng xảy ra. Tuy nhiên, giếng không phát lại âm thanh, nên nếu người xem diễn giải sai ngữ cảnh hoặc biểu cảm thì đôi khi vẫn dẫn đến nhầm lẫn.
Eru thầm nghĩ:
"Với hai món Thần Khí như vậy, Tháp San Hô có thể thấy được cả tương lai lẫn quá khứ. Nếu họ vẫn đang sử dụng, thì tối thiểu cũng sẽ cảnh báo cho các nền văn minh khác trước khi Mu bị tấn công. Nhưng họ đã không làm gì…"
Đó mới là điều khiến cậu bất an nhất.
Một là Tháp San Hô đã bị xâm nhập.
Hai là họ đang cố tình giấu mọi chuyện vì lý do nào đó.
Dù là khả năng nào thì cũng đều không phải dấu hiệu tốt lành.