Chương 136: Tháp San Hô cái bẫy.
"Liên Bang Mu có Thủ tướng và Hội đồng Tối cao quản lý; Thủy Cung thì do Otohime cùng các Trưởng lão điều hành; còn Đảo Rùa là nơi Quy Tiên Nhân cùng các Viện trưởng nắm quyền." Eru vừa nói vừa nhìn vào bản đồ lập thể đang chiếu trước mặt.
"Còn Tháp San Hô," cậu tiếp tục, "nơi đó được quản lý bởi ba vị trí tối cao gồm Đại Hiền Giả, Đại Trí Giả và Đại Học Giả. Mỗi người phụ trách nhiều khía cạnh trọng yếu của tổ chức. Mỗi nền văn minh có kết cấu chính trị khác nhau, hình thành từ những nguyên nhân riêng trong quá trình phát triển."
Eru ngừng lại giây lát rồi tiếp tục:
"Mục tiêu lần này của chúng ta là gặp Đại Học Giả, cũng chính là người bảo quản Vạn Hải Ký Tàng Thư. Ông ấy có thể giúp chúng ta rất nhiều."
Bên ngoài phi thuyền, dòng nước u tối của tầng đại dương ngầm vẫn trôi chậm rãi. Phi thuyền duy trì vận tốc ổn định, không quá nhanh, không quá chậm. Không phải cả nhóm không muốn tăng tốc, mà bởi vì họ đã tiến sát vùng biên giới giữa các nền văn minh, khu vực giao nhau giữa lãnh thổ của Thủy Cung, Đảo Rùa và phần tiếp giáp của vùng vô chủ.
Ngay cả Eru và Erim cũng không dám vọng động. Cả hai tuy hiểu khá rõ về địa hình khu vực này, nhưng việc vượt qua biên giới và tiến vào vùng vô chủ là điều họ chưa từng làm.
Thường ngày, tuần tr.a chỉ giới hạn trong lãnh thổ chính thức của Liên Bang. Ra ngoài đó là nơi mà bản đồ chính thức không còn chi tiết, nơi mà những thứ không thể lường trước có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào.
Đi được một đoạn, cả nhóm bắt đầu cảm thấy đói bụng. Doraemon nhanh chóng lấy ra Khăn Trải Bàn Thịnh Soạn, bày ra một bữa ăn đầy đủ hương sắc ngay giữa khoang tàu.
"Lót dạ chút đã, từ trưa đến giờ chẳng ai ăn gì!" Doraemon nói, vừa mở nắp đĩa vừa cười.
Bây giờ đã gần bốn giờ chiều. Hương thơm lan tỏa khiến ai cũng cảm thấy bụng mình sôi lên.
Eru và Erim,lần đầu tiên được ăn thử món ăn từ mặt đất không khỏi tròn mắt, rồi lập tức khen lấy khen để.
"Thơm quá! Cũng ngon nữa!"
"Cái bánh thịt này thật mềm mà đậm vị..."
Suneo tò mò nhìn hai người rồi hỏi:
"Thức ăn của các cậu tệ đến vậy sao?"
Erim gãi gãi đầu, hơi ngượng ngùng:
"Ừm... cũng còn tùy thôi. Thủy Cung thì đồ ăn vẫn khá ổn, số lượng lẫn chất lượng đều đủ. Nhưng Liên Bang Mu thì... vô vị lắm."
Cậu ngừng lại một chút rồi tiếp tục giải thích:
"Khác với món ăn của các cậu, đa dạng cả hương vị và màu sắc thì món ăn của chúng tôi chủ yếu có vị mặn, mang theo mùi tanh và khoáng chất. Các vị như ngọt, chua, cay... gần như rất hiếm, chủ yếu do thiếu nguyên liệu như đường hay gia vị thiên nhiên."
"Về màu sắc thì cũng khác. Không có mấy món sặc sỡ như các bạn. Thức ăn dưới đáy biển thường chỉ có các màu như xanh lam, lục, tím, đỏ hoặc cam là các màu chủ đạo phù hợp với hệ sinh thái nơi đây."
Nghe vậy, cả nhóm nhìn nhau, cố hình dung lại các món ăn từng dùng ở Thủy Cung.
Dù đã nếm qua khá nhiều món trên đường đi, nhưng nghĩ kỹ lại, thì đúng là thức ăn ở Thủy Cung có vẻ gần giống với trên mặt đất, cả hình thức lẫn mùi vị đều thân quen. Còn món ăn mà Erim mô tả, thực sự rất khó tưởng tượng.
Nobita nuốt nước miếng, nhìn miếng sushi trên tay rồi nói nhỏ:
"May mà mình sinh ra ở trên cạn..."
Jaien thở dài, chống cằm lẩm bẩm:
"Nếu Hajime ở đây, nói không chừng cậu ấy sẽ nấu thử vài món của Người Đáy Biển cho bọn mình ăn rồi…"
Câu nói khiến cả nhóm khựng lại. Không ai lên tiếng, nhưng trong ánh mắt họ đều ánh lên một chút buồn. Họ bắt đầu nhớ Hajime.
Thấy biểu cảm khác lạ đó, Eru và Erim không khỏi tò mò. Eru nghiêng đầu hỏi nhỏ:
"Hajime là ai vậy?"
Doraemon mỉm cười đáp:
"Cậu ấy là thành viên trong nhóm bọn tớ. Nhưng tối qua, vì có việc riêng nên tạm rời đi vài ngày."
Nobita cười nhẹ, vẻ tự hào:
"Hajime là người đáng tin nhất trong nhóm tụi mình."
Suneo chen vào, giọng hạ thấp nhưng không giấu được ngưỡng mộ:
"Còn thông minh hơn cả tớ luôn đó!"
Jaien thì giơ bắp tay lên khoe:
"Với lại cậu ấy cũng là người mạnh nhất nhóm!"
Shizuka lúc này sực nhớ điều gì đó, khẽ kêu lên:
"Thôi ch.ết! Bọn mình đi rồi, nếu Hajime quay lại không thấy ai thì sao?"
Doraemon trấn an mọi người:
"Yên tâm đi! Trước khi rời đi, tớ đã để lại lời nhắn cho cậu ấy rồi. Dù không biết chính xác vị trí, nhưng Hajime chắc chắn sẽ tìm được tụi mình."
Nghe vậy, Eru và Erim lại càng tò mò hơn. Ánh mắt họ trao đổi một chút, rồi cùng nhìn về phía Doraemon.
Một người vừa mạnh, vừa thông minh, lại còn đáng tin như vậy...
Cảm giác trong lòng họ dâng lên một suy nghĩ rõ ràng: Người tên Hajime đó… e rằng còn hữu dụng hơn cả nhóm cộng lại.
Sau bữa ăn lót dạ, cả nhóm lại tiếp tục lên đường.
So với quãng đường đến Đảo Rùa hay Thủy Cung, hành trình đến Tháp San Hô rõ ràng dài hơn, u tối hơn và mang theo cảm giác thâm trầm khó tả.
Vị trí của Tháp San Hô nằm khá sâu trong tầng đại dương ngầm, xa hơn rất nhiều so với các nền văn minh gần lối vào. Hoặc nói chính xác hơn, các nền văn minh nằm ở khu vực cửa ngõ đều là những nơi sở hữu năng lực canh giữ, bảo vệ hoặc che chắn phần ranh giới đại dương ngầm, một vai trò mà không phải văn minh nào cũng muốn nhận lấy.
Bên ngoài khung cửa phi thuyền, màn nước ngày càng trở nên đục hơn. Cả nhóm đều chăm chú nhìn ra, mong mỏi tìm thấy điều gì đó khác biệt như một sinh vật lạ, một tia sáng kỳ quái, một tàn tích cổ... Nhưng thứ họ thấy, chỉ là một mảng đen xám lạnh lẽo, vô tận và nuốt trọn mọi tia nhìn.
Bất ngờ, Eru và Erim đồng loạt hành động.
Không nói một lời, cả hai lập tức dừng phi thuyền, tắt hết động cơ lẫn hệ thống chiếu sáng bên trong, rồi vội vàng ra hiệu cho cả nhóm:
"Giữ im lặng, nằm im, tuyệt đối không được lên tiếng!"
Cả nhóm sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng theo phản xạ liền làm theo. Tất cả nằm rạp xuống sàn tàu, giữ hơi thở, cố không phát ra âm thanh dù là nhỏ nhất.
Bên trong khoang lập tức chìm vào bóng tối và tĩnh lặng tuyệt đối.
Mắt cả nhóm căng ra nhìn qua lớp kính trước mặt, thứ duy nhất còn sáng lúc này là ánh phản quang yếu ớt từ bên ngoài, xuyên qua làn nước âm u như sương mù.
Vài phút trôi qua... vẫn không có gì xảy ra.
Nỗi lo lắng ban đầu dần nhường chỗ cho sự bối rối. Nobita khẽ liếc Doraemon, định thì thầm hỏi chuyện gì, nhưng chưa kịp mở lời...
"Vzzzzzzzzzzz!!"
Một âm thanh vo ve rất nhỏ vang lên... ban đầu chỉ như tiếng côn trùng trong đêm. Nhưng chỉ vài giây sau, nó nhanh chóng hóa thành tiếng rít sắc bén, vang vọng khắp khoang tàu, khiến cả nhóm theo bản năng bịt tai lại.
Âm thanh đó không đến từ trong tàu, mà phát ra từ ngoài đại dương.
Một thứ gì đó đang đến gần. Và nó không thuộc về bất ký thứ nào mà họ từng biết đến.
Tiếng ồn bên ngoài càng lúc càng lớn, vang vọng như hàng nghìn kim loại bị mài nghiến vào nhau giữa biển sâu.
Eru và Erim bắt đầu cảm thấy toàn thân như bị xé toạc. Cơn đau dồn dập ập đến như thể cơ thể họ đang bị nghiền nát, rồi bị ném vào một chiếc máy trộn bê tông quay đều không ngừng. Máu trong người họ sôi lên, thần kinh như sắp đứt đoạn.
Nhóm Doraemon thì chịu đựng tốt hơn một chút nhờ hiệu quả của Đèn Pin Thích Nghi mà Doraemon từng chiếu lên trước đó. Tuy vậy, họ cũng không tránh khỏi tác động kỳ dị, tầm nhìn trở nên méo mó, mơ hồ, không gian xung quanh vặn vẹo như đang bị bẻ cong.
Phi thuyền rung lắc dữ dội, âm thanh như cấu trúc vỏ tàu đang rạn nứt vang lên từ mọi phía, như thể chiếc tàu sắp tan rã thành từng mảnh bất cứ lúc nào.
Ngay vào lúc tất cả đều cho rằng mình sẽ táng thân nơi đáy biển sâu, thì… Âm thanh kia đột ngột biến mất.
Không một dấu vết. Không dư âm. Tĩnh lặng tuyệt đối, như thể thứ khủng khiếp đó chưa từng hiện hữu.
Cả nhóm nằm rạp, mồ hôi lạnh ướt đẫm, trái tim đập loạn nhịp. Họ cố gắng gượng đứng dậy, nhưng từng cử động đều chậm chạp, loạng choạng. Mất vài phút để từng người mới dần phục hồi kiểm soát cơ thể.
Doraemon lập tức bật hệ thống kiểm tra.
Ánh mắt cậu sầm lại, toàn thân phi thuyền xuất hiện hàng loạt vết nứt, lan chằng chịt như mạng nhện, một số khung chịu lực chính đã cong vênh. Nhìn qua có vẻ vẫn ổn, nhưng chỉ cần thêm một va chạm mạnh nữa thôi... tất cả có thể vỡ vụn trong nháy mắt.
"Eru! Erim!"
Nobita kêu lên khi phát hiện cả hai đã bất tỉnh nhân sự, máu rỉ ra từ khóe miệng, tai và cả những mạch máu li ti dưới da.
Doraemon lập tức rút Cặp Bác Sĩ ra, tiến hành chẩn đoán.
"Không xong rồi…" Cậu thì thầm, ánh mắt trở nên cực kỳ nghiêm trọng. "Cơ bắp, xương cốt và nội tạng của họ đều bị tổn thương nghiêm trọng… Một phần giống như bị va chấn áp suất cực mạnh, một phần như chịu sóng xung kích tần số cao. Nếu không xử lý kịp thời, cả hai sẽ…!"
Không do dự, Doraemon lục túi, lấy ra thuốc phục hồi khẩn cấp, đồng thời dùng hàng loạt Bảo Bối cứu thương: Bình Hô Hấp Cấp Cứu, Máy Kết Nối Tế Bào, Keo Cố Định Xương Sống, Máy Thay Máu Nano, tất cả được huy động đồng loạt.
Shizuka nhanh chóng lấy túi hoa, nhờ các người thợ tí hon phụ giúp Doaremon đang lộn xộn xử lý đám Bảo Bối. Suneo thì triệu hồi các quân tượng, thi các phép thuật chữa trị lên cả hai. Trong tay cậu còn cầm sẵn vài quân vua, nếu có gì bất ổn, cậu lập tức dùng chúng thế mạng cho cả hai.
Nobita và Jaien chia nhau canh gác, giữ chặt từng góc khoang, cảnh giác cao độ.
Trong khoang tàu nhỏ, không khí căng như dây đàn.
Không ai nói gì, nhưng tất cả đều hiểu, vừa rồi họ suýt nữa đã bỏ mạng nơi đáy đại dương. Điều khiến cả nhóm bất an hơn cả là thủ phạm gây ra chuyện đó đến giờ vẫn chưa hề lộ diện.
Sau gần hai mươi phút cấp cứu liên tục, cuối cùng tình trạng của Eru và Erim cũng tạm thời ổn định. Nhờ sự phối hợp giữa các Bảo Bối hồi phục và Thần Khí phụ trợ, vết thương bên ngoài đã lành lại, cơ thể cũng dần phục hồi như cũ. Thế nhưng, cả hai vẫn còn hôn mê sâu, chưa biết khi nào mới tỉnh lại.
Cả nhóm đứng lặng, nhìn nhau, ai cũng mang vẻ bất lực.
"Còn một đoạn không gần nữa mới đến Tháp San Hô..." Suneo trầm giọng nói. "Mà bây giờ, hai phi công duy nhất thì đều bất tỉnh."
Doraemon nhíu mày:
"Dùng Bảo Bối của tớ để điều khiển phi thuyền thì vẫn có thể. Nhưng sau thứ vừa rồi… tớ không dám đảm bảo chúng ta sẽ không gặp chuyện gì nữa."
Jaien nắm chặt tay vịn, răng nghiến nhẹ:
"Chỉ cần thêm một cú rung nữa là con tàu này vỡ tan luôn chứ chẳng đùa…"
Không khí trong khoang trở nên ngột ngạt.
Rồi bỗng...
Nobita chớp mắt, như vừa sực nhớ ra điều gì đó. Cậu ngập ngừng hỏi:
"Ơ… tại sao chúng ta không dùng Cánh Cửa Thần Kỳ để đến thẳng Tháp San Hô nhỉ?"
"…"
Cả khoang rơi vào im lặng tuyệt đối. Mắt mọi người mở to nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ, biểu cảm khó tả hiện rõ trên từng khuôn mặt.
Đúng vậy. Giữa hàng trăm Bảo Bối Doraemon từng sử dụng, họ lại quên mất thứ tiện lợi nhất, an toàn nhất: Cánh Cửa Thần Kỳ.
Lấy lại tinh thần, Doraemon nhanh chóng lấy ra Cánh Cửa Thần Kỳ, chuẩn bị dẫn cả nhóm đi thẳng đến Tháp San Hô.
Nhưng vừa lúc cậu định mở cửa, Suneo vội vàng ngăn lại. Cậu cau mày, nhắc nhở:
"Khoan đã. Đừng quên Người Đáy Biển không ưa người từ đất liền. Nếu chúng ta bất ngờ xuất hiện ngay giữa trung tâm của họ, có thể sẽ bị xem là gián điệp mà bắt giữ!"
Cả nhóm nghe vậy đều sững người. Lời cảnh báo ấy khiến ai nấy đều cảm thấy hợp lý.
Dù ở Thủy Cung hay Đảo Rùa trước đó, nhóm Doraemon đều được tiếp đón khá thân thiện. Nhưng nghĩ lại, cả hai lần đó đều là tình huống đặc biệt, có sự bảo lãnh hoặc hướng dẫn đi cùng. Sự tiếp nhận kia không thể dùng làm tiêu chuẩn chung được.
Sau một hồi cân nhắc, mọi người đồng ý nên dịch chuyển đến khu vực gần biên giới Tháp San Hô, rồi từ đó dùng phi thuyền tiến vào một cách chính thức và hợp lệ hơn.
Doraemon lập tức điều chỉnh tọa độ trên màn hình định vị. Khi mọi thứ đã được thiết lập xong, cậu mở Cánh Cửa Thần Kỳ.
Phía bên kia hiện ra một khung cảnh hoàn toàn mới.
Một vùng biển mênh mông trải rộng, được chiếu sáng bởi ánh sáng đầy màu sắc từ rừng san hô khổng lồ. Dưới nền nước u ám, hàng ngàn hàng vạn loài sinh vật biển mang hình thù đặc thù của vùng biển sâu đang di chuyển qua lại, sinh hoạt như thể một đô thị khổng lồ.
Ở phía xa, có thể nhìn thấy hàng chục tòa tháp san hô khổng lồ, mỗi tòa cao hàng chục ngàn mét, vươn lên như những ngọn hải đăng giữa đại dương. Ánh sáng phát ra từ chúng lấp lánh dịu dàng, mỗi tháp đều mang phong cách kiến trúc khác nhau, tượng trưng cho từng ngành, từng khoa chuyên môn của nền văn minh học thuật này.
Bên dưới, hơn một ngàn tòa tháp nhỏ với chiều cao bất đồng cũng tỏa sáng như từng ngọn nến lập lòe trong đêm, tạo nên một cảnh tượng vừa huyền ảo, vừa trang nghiêm.
Nhóm Doraemon lặng người. Trước mắt họ không chỉ là một điểm đến, mà là trái tim tri thức của toàn bộ đại dương ngầm.
Bước qua Cánh Cửa Thần Kỳ, cả nhóm lập tức chui vào lại bên trong phi thuyền, lúc này đã được Doraemon dùng Thần Khí sửa chữa về trạng thái tốt nhất.
Phi thuyền lơ lửng giữa dòng nước xanh thẫm. Ánh sáng san hô từ phía xa hắt lại, tạo nên cảm giác yên tĩnh nhưng đầy áp lực.
Cả nhóm bắt đầu di chuyển, tuy nhiên tốc độ rất chậm. Eru và Erim vẫn còn hôn mê, trong khi nhóm Doraemon chỉ biết sơ qua về Tháp San Hô qua lời kể trước đó, những chi tiết cụ thể gần như mù mờ. Vì vậy, họ lựa chọn tiến từ từ, đợi đến khi cả hai tỉnh lại sẽ hành động tiếp.
Thế nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa.
Ngay khi họ vừa tiến sâu thêm vài trăm mét, một đội hình các phi thuyền lạ xuất hiện, nhanh chóng bao vây xung quanh. Những phi thuyền này có hình dáng giống như những con bạch tuộc khổng lồ, thân tàu tròn, các xúc tu máy móc vươn ra xung quanh, ánh sáng lạnh lẽo nhấp nháy.
Cả nhóm sững người. Bầu không khí trong khoang đông cứng lại. Tay ai nấy đều đặt lên các công cụ phòng vệ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bất ngờ, từ một trong những phi thuyền đó, một sinh vật bước ra.
Dáng đứng của nó nhìn thoáng qua giống người. Nhưng thay vì đầu người, nó có một cái đầu bạch tuộc, với nhiều xúc tu mảnh như râu vươn dài từ dưới cằm, nhẹ nhàng đung đưa theo chuyển động nước. Dưới ánh sáng mờ, hình ảnh ấy vừa kỳ dị vừa gây cảm giác lạnh gáy.
Sinh vật đó tiến lại gần, đứng trước phi thuyền của nhóm và cất tiếng, giọng nói vang dội như truyền qua tầng nước:
"Phương xa mà đến, bằng hữu. Chuyện của các bạn chúng tôi đã biết. Xin mời theo tôi, Đại Trí Giả đang chờ gặp."
Không khí căng thẳng dịu xuống đôi chút. Nhóm Doraemon nhìn nhau. Dù mục tiêu ban đầu là gặp Đại Học Giả nhưng gặp Đại Trí Giả trước cũng không phải là lựa chọn tồi.
Doraemon nhẹ gật đầu, điều khiển phi thuyền theo sát phía sau.
Xuyên qua một con đường lát gạch đều đặn và gọn gàng như mạng lưới tổ ong, nhóm Doraemon dần bước sâu vào trung tâm Tháp San Hô.
Trên đường đi, họ nhìn thấy rất nhiều chủng tộc Người Đáy Biển, mỗi loài mang nét riêng biệt nhưng đều toát lên vẻ tri thức và ôn hòa. Không ai vội vã, không có tiếng cãi vã hay tranh chấp. Họ vừa đi vừa nhẹ nhàng thảo luận, trao đổi ý kiến như những học giả. Mỗi người khi nghe điều gì khác biệt cũng chỉ gật đầu tiếp thu, không phủ nhận cũng không bác bỏ.
Khung cảnh ấy khiến cả nhóm không khỏi cảm thấy như đang lạc bước vào một thành phố tư tưởng, nơi tư duy là dòng chảy chính của đời sống.
Khi tới gần khu vực trung tâm, họ được chứng kiến hàng ngàn tòa tháp tri thức, mỗi tòa đều mang hình dạng khác nhau, kiến trúc phức tạp như được chạm khắc từ san hô sống.
Cả nhóm không khỏi kinh ngạc.
Tòa nhỏ nhất cũng cao hơn trăm mét, còn tòa lớn nhất vươn lên như muốn đâm thủng mặt nước phía trên, chiều cao không thể đoán nổi. Không chỉ cao mà còn rộng khủng khiếp, mỗi tầng đều có diện tích ít nhất vài trăm mét vuông.
Nhìn vào bên trong các tháp, họ thấy vô số thiết bị, sách vở, mô hình cùng những Người Đáy Biển đang chăm chú làm việc, như thể mỗi tháp là một thư viện sống, một phòng thí nghiệm khổng lồ.
Sau khi rẽ qua vài con đường uốn lượn, nhóm được dẫn đến một khu y tế lớn. Tại đây, họ an trí Eru và Erim trong một khu hồi phục đặc biệt.
Xong việc, họ được đưa đến nơi ở của Đại Trí Giả.
Và rồi họ nhìn thấy ngài.
Đúng như cái tên, Đại Trí Giả không có hình dạng con người.
Trước mắt họ là một khối não khổng lồ lơ lửng, to cỡ một khinh khí cầu, tỏa ra ánh sáng bảy màu liên tục biến đổi, không chói lóa mà sâu lắng, vừa thần thánh vừa kỳ dị. Bề mặt não phủ những hoa văn sống, như vân mạch đá, đang âm thầm chuyển động.
Cả nhóm lập tức giật mình lùi lại nửa bước. Nhưng không ai hoảng hốt hay phản kháng. Có một sức mạnh vô hình khiến họ cảm thấy bình tĩnh, như khi bước vào một thánh đường.
Hai bên im lặng một lúc.
Rồi đột ngột, một âm thanh vang lên ngay trong tâm trí mỗi người, rõ ràng, trầm tĩnh và vang vọng như giọng nói của đại dương:
"Chào mừng những lữ khách từ thế giới trên cạn. Các ngươi mang theo nghi vấn và gánh nặng."
Cả nhóm nhìn nhau, trong lòng chất chứa hàng loạt câu hỏi nhưng không ai dám cất lời trước.
Áp lực từ Đại Trí Giả quá lớn. Không phải do đe dọa, mà là một loại uy nghi tinh thần không thể gọi tên, như thể trước mặt họ không phải một sinh vật sống, mà là hiện thân của một dòng tri thức vô tận.
Đại Trí Giả dường như hiểu rõ sự ngập ngừng đó. Trên thực tế, vì đã sử dụng Thần Khí quá nhiều lần, ngài không còn thể phân biệt được rõ giữa hiện tại và các nhánh tương lai mô phỏng.
Chính vì vậy, ngài thường xuyên duy trì một lớp uy áp tinh thần bao phủ, vừa là để tự bảo vệ, vừa để giúp bản thân phân biệt những điều đang xảy ra là "hiện thực" hay "viễn cảnh tương lai đã được giả lập".
Giọng nói trong đầu cả nhóm lại vang lên, lần này bình thản nhưng lạnh buốt:
"Ta ngăn các ngươi gặp Đại Học Giả, là vì hắn đã mất tích từ vài ngày trước. Bao gồm cả Vạn Hải Ký Tàng Thư cũng biến mất theo."
"Cái gì?!!"
Cả nhóm đồng loạt kêu lên kinh hoàng. Cơn choáng váng như ập thẳng vào tâm trí, không ai trong họ có thể ngờ đến trường hợp tồi tệ này lại xảy ra thật.
Suneo là người đầu tiên lấy lại được bình tĩnh. Cậu bước lên một bước, giọng run nhẹ:
"Ngài có biết chuyện gì đã xảy ra không? Ai là người làm? Hoặc ít nhất… nguyên nhân?"
Một thoáng im lặng.
Tia sáng trên đỉnh não Đại Trí Giả chớp nhẹ, như phản ứng sinh học đang xử lý dữ liệu.
"Không rõ."
Âm thanh đáp lại ngắn gọn và nặng nề. Sau đó, ngài tiếp tục giải thích:
"Ta là người đang giữ Vị Lai Huyễn Tượng Kính, có thể mô phỏng vô vàng tương lai bất định. Còn Đại Hiền Giả giữ Vãng Ảnh Giếng Cổ, có thể quan sát quá khứ đã định."
"Thế nhưng cả trong quá khứ lẫn trong mọi khả năng tương lai mà ta và ngài ấy đã dò xét đều không hề tìm thấy Đại Học Giả, cũng không có dấu hiệu tồn tại nào của Vạn Hải Ký Tàng Thư."
Không dấu vết. Không manh mối. Không dữ liệu lưu lại.
Giống như cả hai đã bị một lực lượng ngoài giới hạn tri thức xóa khỏi mọi dòng thời gian.
Đại Trí Giả tiếp tục, giọng nói vẫn vang trong đầu như vọng từ tầng sâu ký ức:
"Sở dĩ mời các ngươi đến đây, là vì ta không muốn để xảy ra rối loạn. Hiện tại, chỉ có ta và Đại Hiền Giả biết việc Đại Học Giả đã biến mất. Ta không muốn có thêm ai biết chuyện này."
Lý do nghe qua có vẻ hợp lý.
Nhưng nhóm Doraemon nhanh chóng nhận ra, có điều gì đó không đúng.
Thái độ của Đại Trí Giả... sự lấp lửng trong cách nói chuyện... cả việc giữ bí mật với các học giả khác, tất cả đều khiến người ta cảm thấy ngài đang cố che giấu một phần sự thật.
Muốn hỏi thêm, nhưng không ai dám mở lời. Uy áp quanh Đại Trí Giả vẫn hiện hữu và hơn cả, họ hiểu dù có hỏi, có lẽ cũng không được đáp lại.
Sau vài phút im lặng, cả nhóm quyết định rút lui. Dù sự biến mất của Đại Học Giả là một chuyện lớn, nhưng họ không phải người của Tháp San Hô. Họ còn nhiều việc quan trọng hơn cần làm, còn Eru và Erim vẫn chưa tỉnh, nên không thể vướng sâu vào chuyện này được.
Họ chào Đại Trí Giả, định rời khỏi.
Nhưng đúng lúc họ bước chân ra khỏi đại sảnh…
"Dong… Dong… Dong… Dong…"
Tiếng chuông vang lên từ một nơi không xác định, vọng xuống như từ tầng trời xa xôi. Mỗi tiếng chuông đều trang nghiêm, kỳ dị, như vang vọng xuyên qua lớp nước, thời gian và ký ức.
Bên trong, ánh sáng trên bề mặt Đại Trí Giả run lên từng đợt. Ngài chợt thốt ra:
"…Hóa ra… ta mới là hư giả…"
Ngay sau đó, một âm sắc chấn động vang dội trong đầu cả nhóm, to lớn, dứt khoát, mang theo bản năng sống còn:
"CHẠY!!!"
Nhưng tất cả đã quá muộn.
Không kịp phản ứng, cả nhóm lập tức gục ngã, bất tỉnh ngay tại chỗ.
Và rồi, cảnh tượng xung quanh bắt đầu vỡ vụn.
Toàn bộ Tháp San Hô, những thư viện, tháp tri thức, ánh sáng san hô lấp lánh nhanh chóng chuyển màu vàng úa, mục nát như một trang sách cũ bị thời gian gặm mòn.
Rồi chỉ trong khoảnh khắc, tất cả lại trở nên tinh khôi, như thể vừa được tái hiện bằng một nét bút mới.
Một trang giấy khác. Một thế giới vừa được viết lại.
Lần nữa tỉnh lại, nhóm Doraemon thấy mình đang ở trong một không gian lạ lẫm.
Một căn phòng giam hình tròn bằng vật liệu trong suốt ánh lam, không có góc ch.ết, không có cửa ra. Bên ngoài là dòng nước biển đặc sánh trôi lững lờ như đang chờ đợi. Mỗi người đều bị cố định trong một khu riêng, không thể tiếp cận nhau.
"Đây… đây là đâu vậy?" Nobita choàng tỉnh, mắt đảo quanh hoảng loạn.
"Giam giữ? Mình bị nhốt sao?" Shizuka vừa tỉnh lại đã thấy cổ tay mình bị khóa bằng vòng sáng mờ nhạt.
"Nhưng tại sao? Chúng ta đâu làm gì…" Jaien nhìn quanh, tay đập vào tường nhưng hoàn toàn vô ích, không tạo ra một tiếng vang nào.
Doraemon đang cố kiểm tr.a lại thiết bị trong túi bảo bối, nhưng vẻ mặt cậu trở nên trắng bệch.
"Không được rồi… Tất cả đều bị khóa tạm thời theo cơ chế phòng thủ cấp cao. Đây là giao thức khẩn cấp của Tháp San Hô. Chúng ta bị xem như phần tử cực kỳ nguy hiểm"
"Khoan đã!" Suneo hét lên "Nguy hiểm cái gì chứ?! Bọn mình vừa mới nói chuyện xong với Đại Trí Giả mà! Thì bị chuông đánh bất tỉnh! Làm gì có ai tấn công ngài ấy?!"
Lời nói của nhóm bắt đầu trở nên hoảng loạn, nói ra những thứ mà vốn bọn họ không biết cũng không hiểu.
Hoảng hốt, một luồng sáng chiếu vào phòng, màn hình xuất hiện hình ảnh ghi lại từ một góc nhìn của hệ thống quan sát. Trong đó là chính họ đang tấn công Đại Trí Giả.
Trên màn hình, hình ảnh mô tả rõ ràng: Jaien và Suneo đứng chắn trước Đại Trí Giả, Doraemon và Nobita dùng một món bảo bối không rõ để tấn công trực diện, còn Shizuka thì đang cố lấy một vật thể phát sáng, rõ ràng chính là Vị Lai Huyễn Tượng Kính.
"Không thể nào…" Shizuka lùi lại một bước, run giọng "Đó không phải là mình…"
Jaien lùi lại một bước, mặt trắng bệch:
"Mình… không nhớ đã làm chuyện đó… nhưng… tại sao mình lại cảm thấy… quen quen?"
Suneo run rẩy:
"Mình cũng vậy… Rõ ràng là mình không làm… nhưng… trong đầu mình lại hiện lên cái cảm giác… như thể thật sự đã…"
Doraemon nhắm mắt, giọng trầm xuống:
"Có gì đó đã thao túng dòng ký ức của chúng ta hoặc tệ hơn, chúng ta đang ở trong một lớp mô phỏng mà bản thân cũng không nhận ra."
Trước khi họ kịp thảo luận thêm, giọng nói vang lên, lạnh lẽo, đầy uy nghi:
"Tỉnh rồi sao?"
Cả nhóm ngẩng đầu. Trên màn hình xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp mặc áo choàng thủy lam, đầu đội mủ vỏ trai khép hờ, ánh mắt như biển sâu không đáy - Đại Hiền Giả.
"Các ngươi đã bị thẩm vấn. Và đã nhận tội."
"Tội danh: Ám sát Đại Trí Giả và đánh cắp Thần Khí quốc bảo."
"Hình phạt: Giải thể tri thức. Thi hành sau 36 giờ."
"Khoan! Chúng tôi bị oan!" Suneo hét lên.
"Chúng tôi không làm! Đó không phải là ký ức thật của chúng tôi! Nobita vội chen vào.
Đại Hiền Giả lặng im một lúc rồi chỉ nói một câu:
"Chứng cứ đầy đủ. Ký ức của các ngươi khi đối chiếu với Vãng Ảnh Giếng Cổ hoàn toàn trùng khớp."
Một sự im lặng nặng nề bao trùm.
Cả nhóm cảm thấy như vừa rơi vào một chiếc bẫy được dựng sẵn từ trước, nơi mà thời gian, ký ức và hiện thực không còn đáng tin.