Chương 26
Edit+Beta: Selbyul Yang
“Bùi Thầm, cậu có còn đau nữa không?”
Chuyện Lương Chi Ý chủ động thích Bùi Thầm đã dấy lên một làn sóng không nhỏ trong lớp, nhưng theo thời gian thì độ hot cũng dần giảm xuống.
Đồng thời đội bóng rổ của trường vẫn đang ráo riết huấn luyện.
Tiết thứ tư của chiều thứ năm là tiết tự học, bởi vì đội bóng rổ của trường có cuộc họp nên Tuyên Hạ và Bùi Thầm tìm Phương trượng xin nghỉ nửa tiết.
Sau khi tất cả thành viên trong đội tập trung ở văn phòng của huấn luyện viên, Tôn Kinh hỏi bọn họ: “Thế nào, về cơ bản thì giai đoạn này đều huấn luyện, có phải cảm thấy hơi ngứa tay không?”
“Đúng ạ, huấn luyện nhàm chán lắm…”
Các chàng trai không ngừng than khổ, cả đám xoa tay nói: “Thưa huấn luyện viên, bây giờ em chỉ mong rằng ngày mai chính là trận đấu vòng loại đầu tiên, đè bẹp đối thủ.”
Tôn Kinh nở nụ cười: “Được rồi, muốn thi đấu đúng không, cho mấy cậu toại nguyện. Tiết thứ tư chiều mai chúng ta đấu nội bộ thêm lần nữa.”
Mọi người nghe thấy nửa câu sau thì thất vọng: “Á, lại đấu nội bộ nữa ấy ạ!”
“Mình đã không còn cảm xúc mãnh liệt gì khi chơi với mấy cậu nữa rồi ha ha ha…”
“Huấn luyện viên à thầy đừng có trêu bọn em như vậy chứ…”
Tôn Kinh cười mắng: “Đám nhãi ranh này, thầy đã nói xong đâu. Thứ sáu tuần này thầy định cho các em đấu nội bộ công khai, lúc đó sẽ có học sinh tới hiện trường xem trận đấu.”
Trận đấu lần này do nhà trường tổ chức với lý do mô phỏng bầu không khí chân thực ở hiện trường. Một mặt nó có thể khiến kỹ thuật và chiến thuật của cả đội hòa hợp với nhau, mặt khác nó cũng có thể hâm nóng cho giải đấu bóng rổ liên trường.
“Trận đấu lần này khác với trận đấu tuần trước, đội một thực hiện chiến thuật mà chúng ta đã chốt, đội hai thì chủ yếu là mô phỏng cách chơi của trường THPT Số 5 mà chúng ta phải gặp trong trận đấu vòng loại đầu tiên, xem như là một cuộc thực chiến mô phỏng, hỗ trợ đội một tổng kết kinh nghiệm.”
Thành viên của đội hai nở nụ cười: “Lần này bọn mình là dân dự bị* chuẩn trăm phần trăm đấy.”
(*)
“Ấy, cũng chưa chắc đâu, biết đâu dân dự bị tụi mình lại có thể đè bẹp đội một đấy ha ha ha…..”
Các chàng trai trêu chọc: “Không sao, chỉ cần Lương Đồng Châu không chạy tới đội hai chia rẽ tụi mình thì mình cảm thấy khả năng thắng của tụi mình rất cao.”
Mọi người cười ha ha, Lương Đồng Châu ôm vai Bùi Thầm nở nụ cười: “Ngày mai mình và Bùi Thầm sẽ khiến đội hai phải khóc cho coi, mấy cậu nhớ đấy.”
“Ha ha ha ha chủ yếu là vì Bùi Thầm đỉnh thôi, không liên quan tới cậu mấy đâu.”
“Đi ch.ết đi…”
Các chàng trai cười nói, Bùi Thầm cũng thoáng nhếch khóe môi.
Qua vài lần huấn luyện, Lương Đồng Châu và Bùi Thầm đã thành bạn bè, mối quan hệ đã thân thiết hơn rất nhiều.
Tôn Kinh nói tỉ mỉ một vài việc cần chú ý, cuối cùng nhắc nhở: “Trong trận đấu lần này các em phải chú ý kiểm soát sức, tuyệt đối không thể bị thương, dù sao cũng sắp thi đấu rồi.”
“Đã rõ ạ.”
“Còn một chuyện nữa, sắp tới kì thi giữa kì rồi, hôm nay nhà trường mới nói cho thầy biết. Nếu trong mấy cậu có ai trễ nải bài vở vì chơi bóng rổ, giữa kì thi quá kém, thì thầy sẽ cho thành viên khác thay thế người đó, nhất là thành viên của đội một.”
“Hả….”
“Trận bóng rổ đương nhiên là quan trọng, nhưng tuyệt đối không thể trễ nải bài vở, mấy cậu đừng có lơ là chuyện học..”
Sau khi họp xong, mọi người ra khỏi văn phòng. Lam Chí vỗ bả vai Lương Đồng Châu, cười: “Người anh em à, cậu đang nguy hiểm lắm đấy, còn không mau nâng cao thành tích đi kìa!”
Bình thường Lương Đồng Châu không thích học tập, thành tích vẫn luôn ở tầm trung, vừa có lệnh này thì lại khiến cậu đau đầu.
Lương Đồng Châu liếc cậu ta, “Cậu cho rằng thành tích bảo nâng là nâng được hay sao?”
“Ây dà, đừng lo, mình chỉ cậu mấy chiêu…”
Các thành viên trong đội ai về lớp người nấy.
Ở lớp 11- , Lương Chi Ý đang làm đề toán, rồi thấy Tuyên Hạ và Bùi Thầm quay lại: “Ấy, chẳng phải mấy cậu đi huấn luyện sao?”
Tuyên Hạ tê liệt ngồi xuống chỗ ngồi, vung tay: “Hôm nay bọn mình được nghỉ, vừa đi họp xong, nói về trận đấu công khai hôm thứ sáu.”
“Đây là trận đấu gì vậy?”
“Chắc là na ná trận đấu nội bộ để khởi động, chẳng phải cậu vẫn luôn muốn xem người nào đó chơi bóng rổ sao? Chiều mai cậu tới sân bóng rổ là sẽ thấy được.” Tuyên Hạ nhướng mày cười.
“Thế thì sao đội hậu cần bọn mình lại không thông báo vậy nhỉ?”
“Không phải là trận đấu lớn gì, chơi chơi mà thôi, đâu cần đội hậu cần chứ.”
“Thế à…”
Phàn Cao quay đầu nhìn thấy Tuyên Hạ thì vỗ vai cậu: “Anh em tốt à, thế đến lúc đó mình gọi mọi người ở lớp tụi mình đi xem mấy cậu thi đấu nhé.”
“Đương nhiên rồi, cậu cũng gọi cả mấy lớp khác nữa đi…”
Lương Chi Ý nâng má, nhìn chàng trai bên cạnh với vẻ mong chờ: “Bùi Thầm à, bây giờ mình đã bắt đầu mong đợi trận đấu ngày mai của mấy cậu rồi, đến lúc đó mình chắc chắn sẽ đi xem hi hi.”
Động tác lấy bút của Bùi Thầm thoáng dừng lại, cậu cụp mắt xuống.
Cậu chỉ chơi bóng rổ mà thôi, sao đáng để cô chờ mong như vậy chứ.
Cô gái nghiêng người sang phía cậu, hoạt bát hỏi: “Bùi Thầm này, cậu có cần mình chuẩn bị chút gì cho cậu không? Ví dụ như nước hay là khăn ấy? Bây giờ mình đã được huấn luyện rồi, làm hậu cần chuyên nghiệp lắm đấy.”
Đáy mắt Bùi Thầm tối tăm, cậu kiểm soát cảm xúc, lạnh nhạt nói:
“Không cần, tôi sẽ tự chuẩn bị mấy thứ đó.”
“Ồ…”
Cậu liếc thấy biểu cảm hụt hẫng của cô, cho rằng cô sẽ bị đả kích. Ai ngờ một lúc sau lại thấy mặt mày cô cong lên: “Không sao, thế thì đến lúc đó mình sẽ cổ vũ cho cậu.”
Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm sách giáo khoa, ngón tay siết chặt.
Lương Chi Ý thấy dáng vẻ muốn tập trung làm bài tập của cậu thì không làm phiền cậu nữa.
Cô nằm nhoài ra bàn, quay đầu nhìn ra cửa sổ, thoáng thấy bối rối trong lòng.
Sao lại có cảm giác mấy hôm nay Bùi Thầm lạnh nhạt với cô vậy nhỉ.
Nhưng bọn họ cũng không cãi nhau mà, dường như cô cũng không nói câu gì sai cả. Có phải tâm trạng của cậu không tốt không, hay là cảm thấy cô phiền nhỉ…
Qua tiết thu phân*, bầu trời phía nam càng lúc càng tối nhanh hơn. Vào lúc này, ở bên ngoài cửa sổ, vầng trăng khuyết đã xuất hiện nơi chân trời màu xanh nước biển.
(*)
Cô gái khẽ than một tiếng trong lòng.
Khi nào thì ánh trăng của cô mới có thể ở gần cô hơn một chút đây.
***
Thứ sáu hôm sau, Phàn Cao hóa thân thành người phát ngôn của đội bóng rổ trường, nói với rất nhiều bạn trong lớp về trận đấu công khai chiều nay, kêu gọi mọi người cùng tới xem trận đấu.
Ngoài ra cậu ta còn chạy tới các lớp khác thông báo.
Tin này một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhiều bạn học sinh yêu thích bóng rổ trong khối biết được thì đều muốn tới làm khán giả.
Mà chuyện Bùi Thầm muốn tham gia giải đấu bóng rổ liên trường lần này cũng chính thức lan truyền trong đám học sinh. Rất nhiều người không ngờ được rằng học sinh giỏi đứng đầu khối sẽ tham gia trận bóng rổ, bọn họ vừa tò mò vừa chờ mong trong lòng.
Vào tiết ba của chiều thứ sáu, sau khi học thể dục xong, Lương Chi Ý lập tức đi cùng Quý Phỉ Nhi và cả mấy cô bạn nhóm Tri Miên tới sân bóng rổ.
Dù sao mai là cuối tuần, mọi người xem trận bóng rổ rồi mới về nhà cũng không sao.
Lúc chạng vạng, một rặng mây đỏ thoáng xuất hiện nơi chân trời. Khi đi dưới tàng cây hoa quế trong trường, mấy cô gái chọc ghẹo Lương Chi Ý: “Chi Ý à, cậu vui như thế là do đang chạy thẳng tới chỗ Bùi Thầm đó hả?”
Cô gái mỉm cười, “Cậu ấy thi đấu thì mình chắc chắn phải đến xem chứ.”
“Ôi chao coi cái vẻ mặt mê trai này đi!”
Quý Phỉ Nhi bất đắc dĩ nói: “Nên là bây giờ các cậu đã biết bình thường mình chịu đựng Lương Chi Ý mê mẩn ngắm Bùi Thầm trước mặt mình như nào rồi chứ?”
“Ha ha ha…”
Lương Chi Ý nhìn Quý Phỉ Nhi với ánh mắt coi thường, không quan tâm tới sự trêu chọc của mấy cô ấy, tập trung mọi sự chú ý vào việc lát nữa phải vào sân bóng rổ.
Có lẽ là nghe nói Bùi Thầm muốn thi đấu, trong nháy mắt một đống fan hâm mộ lũ lượt kéo tới.
Sau khi tìm được chỗ rồi ngồi xuống, Lương Chi Ý thấy các chàng trai trong đội bóng rổ của trường đang khởi động ở bên ngoài sân. Bọn họ ai ai cũng mặc quần áo bóng rổ, người cao chân dài, bộc lộ tinh thần phấn chấn của người trẻ.
Lương Chi Ý nhìn xuống, đôi mắt tìm kiếm một vòng, rồi nhanh chóng nhìn thấy Bùi Thầm.
Bùi Thầm đứng trong đám con trai, tay cầm chai nước khoáng. Lúc này cậu đang nghe các thành viên nói chuyện, đường nét khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Khác với dáng vẻ yếu ớt lạnh lùng lịch sự khi cậu mặc đồng phục trường của trước đây, đây là lần đầu tiên Lương Chi Ý nhìn thấy cậu mặc đồ bóng rổ. Chàng trai vai rộng eo gầy, tỉ lệ cơ thể vô cùng đẹp, đường cong cơ thể căng ra, hormone nam giới càng tỏa ra mãnh liệt hơn so với lần mặc quân phục khi đi quân sự đó.
Chỉ nhìn cậu như thế thôi mà trái tim Lương Chi Ý đã loạn nhịp, trong cái đầu nhỏ đã xuất hiện rất nhiều suy nghĩ vừa lộn xộn vừa xấu hổ.
Toang rồi, cô lại càng tò mò liệu cậu có cơ bụng không…
Lương Chi Ý nghe thấy âm thanh kích động không thể kiểm soát của mọi người thường xuyên truyền tới từ xung quanh, tất cả đều đang mê mẩn ngắm nhan sắc của Bùi Thầm.
Cô nghe thế thì ghen tuông trong lòng.
Đều tại dáng dấp của cái người này quá đẹp trai, muốn giấu cậu đi quá.
Một lát sau, Lương Chi Ý nhìn thấy Trần Tư Hàng và nhóm con trai của một vài lớp cũng đã tới, đúng lúc ngồi đằng trước các cô.
Bọn họ trò chuyện vu vơ, rồi có người hỏi: “Anh Trần à, sao hồi trước anh lại không đăng kí vào đội bóng rổ của trường vậy?”
Trần Tư Hàng không có mặt mũi bảo rằng kỹ thuật chơi bóng rổ của mình không tốt, không được tuyển chọn, “Đội bóng rổ của trường thì có gì hay mà tham gia kia chứ!”
“Ấy, mấy cậu xem, đó chẳng phải là Bùi Thầm sao? Cậu ta tham gia đội bóng rổ của trường hồi nào vậy?!”
“Mình nghe nói là cậu ta được tuyển chọn đặc biệt cho giải đấu bóng rổ liên trường lần này, hình như giỏi lắm.”
Trần Tư Hàng nở nụ cười, khẽ “Xùy” một tiếng: “Cậu ta á? Biết chơi bóng rổ ư?”
“Nghe Tuyên Hạ nói là hồi cấp hai Bùi Thầm chơi bóng rổ giỏi lắm.”
Trần Tư Hàng khẽ giễu cợt, “Chuyện thời cấp hai ai mà chẳng bịa được, nhìn cậu ta thì đã biết là không biết chơi rồi…”
Cậu ta còn chưa dứt lời thì lưng đã bị ném nửa chai nước khoáng. Cậu ta tức giận đến mức quay đầu định mắng chửi thì nhìn thấy Lương Chi Ý đang nhìn cậu ta chằm chằm, khóe môi nhếch lên, giả vờ tươi cười ngoài mặt:
“Xin lỗi nhé, trả nước lại cho mình cái.”
“…”
Cái đệt, Lương Chi Ý bảo vệ Bùi Thầm đến thế ư?
Trần Tư Hàng ghen tị đến mức tái cả mặt, nhưng không dám ‘diss’ lại, chỉ đành phải trả nước khoáng lại cho cô, không nói tới đề tài này nữa.
Ở dưới sân, đội ngũ nhấn mạnh lại chiến thuật đã vạch ra xong, Bùi Thầm uống nước, Tuyên Hạ vỗ vai cậu, chỉ về một hướng rồi cười: “Kìa, cậu xem xem Lương Chi Ý đang ở đâu đi.”
Bùi Thầm nghe thấy cái tên đó, vốn không muốn để ý, nhưng khi lý trí phản ứng lại thì cậu đã ngước mắt lên nhìn sang rồi.
Chỉ thấy cô gái ngồi trên khán đài, đôi mắt ngấn nước, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp với đường nét diễm lệ hoạt bát. Khi đối diện với ánh mắt của cậu, cô thoáng nhếch khóe môi nở nụ cười, môi chuyển động, dùng khẩu hình cho cậu hai chữ…
Cố lên.
Cô gái cười rất ngọt ngào.
Bùi Thầm đã từng tham gia rất nhiều trận đấu, đã từng giành được đủ loại giải quán quân trong cái nhìn chăm chú của hàng ngàn người. Hôm nay cũng chỉ là một trận đấu khởi động không thể bình thường hơn. Với cậu mà nói, đây thậm chí chỉ có thể được coi là một lần huấn luyện.
Nhưng vào giờ phút này, Lương Chi Ý ngồi trên khán đài.
Đầu óc Bùi Thầm căng lên, ngón tay cầm chai nước khoáng thoáng chuyển động, nhưng lại có cảm giác lòng bàn tay căng thẳng đến mức toát mồ hôi.
Cổ họng chàng trai khô cằn, rồi kiềm chế mà quay đi, xoay người đi vào sân bóng rổ.
Trận đấu chuẩn bị bắt đầu, các thành viên trong đội lần lượt ra sân, bầu không khí ở hiện trường cũng dần được đẩy lên cao trào.
Trên sân đang tiến hành chọn bên, lúc này có hai ba cô gái ngồi xuống bên cạnh Lương Chi Ý, “May mà không tới muộn!”
“Tại hai cậu lề mề quá đấy, nếu mà làm mình lỡ mất trận đấu của Bùi Thầm thật thì xem mình có xử mấy cậu không…”
Hay thật, lại có thêm mấy fan hâm mộ của Bùi Thầm tới nữa.
Lương Chi Ý thở dài, tỏ vẻ đã quen rồi.
Trên sân bóng, sau khi chọn bên xong, cùng với việc trọng tài tung quả bóng lên, trận đấu chính thức bắt đầu.
Vương Vĩ Bác cao nhất đội một nhảy lên, rồi chuyền cầu cho Tuyên Hạ. Tuyên Hạ nhanh chóng chuyền cầu cho Lương Đồng Châu, Lương Đồng Châu xoay mình vượt qua một người, đột phá hàng phòng ngự đến dưới bảng rổ, nhảy lên một cái, nhẹ nhàng đưa bóng vào rổ.
Sau đó phe tấn công và phe phòng thủ được hoán đổi, đội hai bắt đầu tấn công, mặt mày Bùi Thầm nặng nề nhìn chằm chằm đối phương, nhân lúc đối phương không chú ý thì cướp bóng, nhanh chóng phát động tấn công nhanh*, nhảy lấy đà ở vạch ba điểm bên ngoài.
(*)
Quả bóng dễ dàng lọt vào rổ.
Động tác của Bùi Thầm vừa nhẹ nhàng vừa phóng khoáng.
“Ngầu quá…” Hiện trường òa lên tiếng hoan hô.
Mấy hiệp sau đó, Bùi Thầm cùng với những động tác vừa nhẹ nhàng vừa phóng khoáng đó thoải mái đưa bóng vào rổ, nhanh chóng ghi điểm.
Đây là lần Bùi Thầm công khai trở lại sân thi đấu một lần nữa sau một khoảng thời gian dài, thứ mà nhiều người chờ mong nhất chính là biểu hiện của cậu.
Hồi cấp hai sau khi xảy ra chuyện bất trắc đó, rất nhiều người không còn nhìn thấy cậu trên sân thi đấu nữa. Cái cậu Bùi thần được sùng bái là thiên tài bóng rổ đó tựa như một hành tinh rơi xuống, đột ngột biến mất trong tầm mắt của tất cả mọi người.
Nhưng dù cho một khoảng thời gian dài đã trôi qua, khi cậu lại đứng trên sân thi đấu một lần nữa thì mọi người lại phát hiện, cậu vẫn là người tỏa sáng nhất.
Những bạn học sinh đã từng thích xem Bùi Thầm chơi bóng rổ tại hiện trường đều kích động òa khóc, hô to, “Mình hồi xuân rồi*.”
(*)
Trần Tư Hàng và đám con trai cũng xem đến ngẩn ra.
Đệt mợ, Bùi Thầm chơi bóng cừ vậy sao? Giả đấy à!
Trên sân, trận đấu sôi nổi tiếp tục. Bùi Thầm lúc thì chơi rất hung hăng, lúc thì linh hoạt nhẹ nhàng, trận đấu này gần như biến thành buổi trình diễn cá nhân đánh dấu sự trở lại của cậu.
Lương Chi Ý xem trận đấu. Lúc này cô đã không nói nổi thành lời, không phải không kích động, mà là hoàn toàn rung động trước dáng vẻ khi chơi bóng rổ của cậu.
Người này khác hoàn toàn với Bùi Thầm mà cô quen biết trước đây.
Tựa như vào lúc này, những cảm xúc bị đè nén được giải phóng trên sân bóng rổ. Cậu lạnh nhạt như thế, lại ngang bướng như thế, ánh hào quang tỏa ra bốn phía, vừa phóng khoáng vừa bộc trực, tỏa sáng như một đốm lửa nóng bỏng.
Cậu rất tỏa sáng.
Lương Chi Ý có cảm giác trái tim mình đang đập thình thịch, sắp bị cậu đầu độc đến ch.ết rồi…
Ngay cả Quý Phỉ Nhi và mấy cô gái nhóm cô bạn đeo kính cũng đang hét toáng lên: “Aaa Bùi Thầm khi chơi bóng rổ lại đẹp trai đến mức này sao!”
“Cậu ấy biết chơi bóng rổ mà sao trước giờ lại không chơi thế?!”
“Kể từ bây giờ mình cảm thấy lớp trưởng chính là nam thần của mình!”
Lương Chi Ý vốn cho rằng nhóm Quý Phỉ Nhi đã kích động lắm rồi, khi quay đầu nhìn thì thấy ba cô gái ngồi phía bên tay phải của cô đã kích động đến mức sắp nhảy dựng lên, tay còn giơ bảng cổ vũ:
“Bùi thần trâu bò! Bùi thần đẹp trai nhất!”
Lương Chi Ý: Có cần phải kích động đến mức đó không?
Cô thấy hơi ghen trong lòng, rồi lại không khỏi cảm thấy ba nàng lính ngự lâm* hâm mộ này vẫn rất là đáng yêu.
(*)
Cùng với việc trận đấu đến hồi kết thúc, sự nhiệt tình của ba người vẫn không giảm, Lương Chi Ý quay đầu sang, không khỏi tò mò hỏi mấy cô ấy: “Mấy cậu thích Bùi Thầm lắm à?”
Cô gái bên cạnh cười nói: “Từ khi lên cấp hai thì ba đứa mình chính là fan bóng rổ của cậu ấy đấy. Tụi mình cũng chơi bóng rổ, thích xem cậu ấy chơi bóng lắm.”
“Mấy cậu là bạn học thời cấp hai à?”
“Đúng vậy, bọn mình học lớp bên cạnh lớp cậu ấy. Cậu chưa từng thấy Bùi Thầm chơi bóng rổ hồi trước chứ đẹp trai lắm luôn ý, trường cấp hai của bọn mình có nhiều cô gái mê cậu ấy đến phát điên, đúng không?”
Một cô gái khác gật đầu hùa theo: “Nhưng sau vụ tai nạn giao thông thì cậu ấy không chơi nữa.”
Lương Chi Ý ngạc nhiên: “Tai nạn giao thông ư?”
“Hồi đầu lớp chín cậu ấy từng gặp phải tai nạn giao thông. Lúc đó cậu ấy còn nằm ở nhà ba tháng, sau đó thì không chơi bóng rổ nữa.”
Lương Chi Ý khiếp sợ, hỏi tình hình cụ thể, cô gái hồi tưởng lại rồi nói: “Cụ thể thì bọn mình cũng không rõ lắm, chỉ nhớ là hồi đó chân của cậu ấy bị thương rất nặng, đi cà nhắc một khoảng thời gian, cũng không tới sân bóng rổ nữa.”
Lương Chi Ý ngơ ngác.
Cô không ngờ Bùi Thầm từng xảy ra chuyện…
Lương Chi Ý nhìn về phía Bùi Thầm đang chạy lung tung trong sân bóng rổ, đã hoàn toàn không nhìn ra được việc cậu đã từng bị thương.
Một lát sau, cùng với tiếng còi vang lên, đội một giành chiến thắng đúng như dự đoán. Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Sau khi trận đấu kết thúc, đám học sinh trên khán đài lần lượt tản đi. Quý Phỉ Nhi đang định dắt Lương Chi Ý đi thì cô gái lại nói:
“Mấy cậu về nhà trước đi, mình có chút việc.”
Quý Phỉ Nhi cười, nói lầm bà lầm bầm: “Lại đi tìm Bùi Thầm hả?”
“Biết rồi mà còn hỏi à?”
Quý Phỉ Nhi “xùy” một tiếng, khẽ xoa đầu cô: “Thế bọn mình đi trước nhé, bái bai.”
“Ừ.”
Mà ở trên sân, huấn luyện viên mở một cuộc họp nhỏ tổng kết ngắn gọn, sau đó mọi người thu dọn rồi cũng chuẩn bị về.
Tuyên Hạ đang trò chuyện với Lam Chí thì bỗng nghe thấy có người gọi cậu ta. Cậu ta quay đầu nhìn thì thấy là Lương Chi Ý.
Cậu ta đi qua, Lương Chi Ý cười với cậu ta: “Mình muốn hỏi cậu một chuyện, liên quan tới Bùi Thầm.”
Cô cảm thấy việc lớn như này không tiện hỏi thẳng Bùi Thầm, vẫn nên nói bóng gió với Tuyên Hạ trước thì tốt hơn.
Sau khi Lam Chí rời đi, Tuyên Hạ hỏi: “Cậu muốn hỏi gì vậy?”
“Mình nghe nói hồi cấp hai Bùi Thầm đã từng gặp tai nạn giao thông. Cậu ấy bị thương có nặng không? Mình rất lo lắng, muốn tìm hiểu một chút.”
Tuyên Hạ ngạc nhiên: “Sao cậu biết được thế?”
“Mình nghe bạn cùng trường trước đây của cậu ấy nói lúc xem trận đấu hồi nãy.”
Nhớ tới việc này, Tuyên Hạ thở dài:
“Lúc ấy là vào nửa đầu học kỳ một của lớp chín, cuối tuần đó Bùi Thầm phải đi làm thêm.” Hồi cấp hai cậu thường xuyên đi làm thêm, cuối tuần nào cũng rất vất vả.
Hôm đó Bùi Thầm đúng lúc đi dọn hàng cho một cửa hàng đồ ngũ kim, nghĩ rằng bận thêm hai tiếng thì kiếm thêm được 30 tệ, hơn mười giờ tối cậu mới làm xong rồi về nhà.
Lúc ấy trời đổ mưa, chàng trai đạp xe qua một con đường nhỏ hẻo lánh. Bởi vì trời mưa đường trơn, hơn nữa trời quá tối, ở khúc ngoặt chỗ ngã tư có một chiếc xe vận tải lớn chạy với tốc độ quá nhanh, đúng lúc đụng phải cậu.
Bùi Thầm bị đụng bay ra ngoài, ngã xuống đất, ngất xỉu tại chỗ.
Bởi vì nơi đó vắng vẻ lại không có camera, tài xế lái xe chạy đi luôn. Sau đó vẫn do một nông dân đi ngang qua báo cảnh sát nên Bùi Thầm mới được đưa tới bệnh viện.
“Lúc ấy Bùi Thầm được đưa đi cấp cứu luôn…”
Khi đó Tuyên Hạ hay tin thì cũng tới bệnh viện. Cảnh tượng khiến cậu ta có ấn tượng cực kì sâu sắc chính là khi thấy Bùi Vĩnh Hạ được hàng xóm đưa tới bệnh viện. Ông vùng vẫy đi xuống khỏi xe lăn, giữ chặt quần áo của bác sĩ, quỳ dưới đất, run rẩy lấy cuốn sổ tiết kiệm bị uốn cong ra. Người đàn ông trung niên với mái đầu đã bạc một nửa khóc nức nở nói:
“Xin anh đấy bác sĩ, xin anh hãy cứu con trai tôi. Tôi tốn bao nhiêu tiền cũng được, tôi chẳng có gì cả, tôi chỉ có con trai tôi mà thôi, thằng bé là cả mạng sống của tôi đấy…”
Sau đó Bùi Thầm được cứu, nhưng phần sụn chêm nơi đầu gối bên chân phải của cậu lại để lại vết thương cực kỳ nghiêm trọng. Ban đầu cậu thậm chí còn không thể đi lại được, mà điều này cũng hoàn toàn đập tan giấc mộng bóng rổ của cậu.
Còn người tài xế đó, cuối cùng thì cũng không bắt được, cũng không lấy được tiền bồi thường. Đối với cái gia đình vốn đã khó khăn của Bùi Thầm đó mà nói thì chẳng khác gì họa vô đơn chí*.
(*)
Mà điều Tuyên Hạ không hề nói với Lương Chi Ý chính là, bởi vì kinh tế nhà Bùi Thầm quá khó khăn, đầu gối của Bùi Thầm vốn vẫn cần phẫu thuật một lần nữa mới có thể phục hồi hoàn toàn, nhưng vì không có tiền nên mãi mà vẫn chưa làm.
Lương Chi Ý nghe xong, đầu óc đã gần như trống rỗng: “Thế bây giờ chân…chân của cậu ấy đã khỏi chưa?”
“Cậu ấy bảo không có vấn đề gì, có lẽ là đã sắp lành hẳn rồi. Nếu mà vẫn chưa khỏi thì cũng không tham gia trận bóng rổ được.”
Một lát sau, các thành viên trong đội bóng rổ kề vai sát cánh lần lượt đi qua bên cạnh bọn họ.
Lương Đồng Châu nhìn thấy Lương Chi Ý, vốn muốn gọi cô đi cùng, cô lại nói dối là có việc nên bảo cậu đi trước.
Trên sân bóng rổ, Bùi Thầm nói chuyện với huấn luyện viên xong thì tới khán đài ngồi.
Cậu cởi băng đầu gối ở bên đùi phải, rồi lấy dầu nóng ra, vừa định bôi một ít, ai ngờ khi mắt di chuyển thì thấy Lương Chi Ý đang đi về phía cậu.
Cậu chợt ngẩn ra.
Mấy giây sau, chỉ thấy cô gái đi tới trước mặt cậu, tay cầm nước và khăn đưa cho cậu, khóe môi cong lên:
“Đây, tuy cậu bảo không cần, nhưng mình vẫn chuẩn bị cho cậu đấy.”
Cậu thấy cô đưa thứ gì đó qua, cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy mắt. Mấy giây sau, nhìn nụ cười trên gương mặt cô, cậu giơ tay nhận, rồi mở miệng nói lời cảm ơn, sau khi vận động thì giọng hơi khàn đi.
Trên chai nước và chiếc khăn vẫn còn sót lại hơi ấm từ ngón tay cô.
Dường như cô đã cầm trong tay rất lâu rồi mới đưa cho cậu.
Chẳng phải rõ ràng cậu đã bảo là không cần sao?
Sao cô vẫn muốn như thế này?
Lương Chi Ý nhìn cậu cười: “Bùi Thầm à, hôm nay cậu chơi bóng rổ cừ thật đấy, cực kì cực kì đẹp trai luôn.”
Giọng cô hơi cao lên, đáy mắt phản chiếu bóng dáng cậu, như chứa đựng sao trời.
Bình thường khi chơi bóng rổ, Bùi Thầm chưa bao giờ bị phân tâm bởi chuyện bên ngoài sân.
Nhưng hôm nay không hiểu sao cậu lại không khống chế được bản thân mình, luôn nhìn về phía cô.
Cậu nhớ khi trận đấu sắp kết thúc thì không thấy cô đâu cả.
Cậu còn tưởng là cô đi trước rồi.
Bùi Thầm nhìn sang chỗ khác, thản nhiên nói: “Cậu xem hết rồi à?”
“Mình xem hết mà, nhưng mà giữa chừng mình đi WC. Khi về thì có rất nhiều người chắn trước cửa, mình cũng chỉ có thể đứng ở cửa nhìn thôi.”
Lương Chi Ý ngồi xổm một nửa người xuống trước mặt cậu, cô nhìn về phía cậu: “Thế nào, hôm nay chơi bóng rổ xong chắc là mệt lắm nhỉ?”
Yết hầu cậu lên xuống:
“…Vẫn ổn.”
Mắt cô nhìn vào đầu gối chỗ đùi phải của cậu, chàng trai mặc quần thể thao, ống quần hơi vén lên, lần đầu tiên để lộ vết sẹo.
Dữ tợn kinh khủng, ai nhìn cũng cảm thấy rất xấu xí.
Bùi Thầm chú ý tới ánh mắt của cô, cậu cụp mắt, vừa định chật vật che đi thì thấy cô gái giơ tay chạm nhẹ vào, động tác dịu dàng xót xa, không hề ghét bỏ.
Cổ họng Bùi Thầm căng ra, nơi đáy mắt là bão táp cuồn cuộn.
Lương Chi Ý nhìn vết sẹo, sống mũi cay cay, cô ngước mắt nhìn cậu, giọng nói dịu dàng khe khẽ, tràn ngập đau lòng:
“Bùi Thầm, cậu có còn đau nữa không?”
Hết chương 26.