Chương 48
Edit+Beta: Selbyul Yang
“Muốn hôn cậu quá, dù sao thì cũng phải sử dụng một ít biện pháp.”
Bốn phía yên tĩnh, vài chiếc lá trên cây chậm rãi rụng xuống.
Hạt mưa bị ánh đèn chiếu rọi nhuốm ánh sáng vàng, rơi tí tách.
Trên đôi môi đỏ vẫn còn cảm giác từ nụ hôn của cậu, đầu óc Lương Chi Ý trống rỗng trong tích tắc, hai má chợt nóng đến mức nổ tung.
Sự ngọt ngào lan tràn trong tim, cô nhìn cậu, khẽ nhếch môi, giọng điệu nhẹ nhàng: “Bùi Thầm này, cậu đang ghen tị đó hả?”
“Cậu thấy sao?”
Chàng trai nhìn chằm chằm cô, ham muốn cuồn cuộn nơi đáy mắt, giọng khàn khàn: “Cậu cũng đã nói là muốn cân nhắc người khác rồi, mình còn không ghen tị nữa ư?”
Vào khoảnh khắc vừa rồi ấy, nghe thấy cô muốn cân nhắc yêu đương với người khác, cho dù đoán được là cô đang lừa cậu thì cậu vẫn ghen tuông tới nỗi đánh mất lý trí.
Bàn tay đang giữ lấy lưng cô nóng bỏng, cô gái bị cậu ôm trong vòng tay, hai má đỏ lên, cô nhịn cười, lầm bầm hai tiếng:
“Mình nói muốn cân nhắc người khác hồi nào chứ? Bây giờ còn đang có một người cần mình kiểm tr.a mỗi ngày đây này, mình đâu còn thời gian nữa?”
Bùi Thầm cúi người nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Thế người hiện tại này đã vượt qua bài kiểm tr.a chưa?”
Cô vờ như suy xét: “Ừm…”
Bùi Thầm nhìn cô cực kỳ nghiêm túc, giọng nói dịu dàng lưu luyến: “Chi Ý à, không phải là mình không muốn thích cậu, tình cảm mình dành cho cậu chưa bao giờ ngơi nghỉ.”
Định mệnh đã khiến cô bước vào thế giới của cậu, cậu đã từng suýt vuột mất cô, bây giờ cậu tuyệt đối sẽ không buông tay nữa.
Lương Chi Ý nghe thế, cảm động từ tận đáy lòng, cô đối diện với ánh mắt của cậu, đôi mắt sáng rực:
“Bùi Thầm à…mình cũng thích cậu.”
“Từ lúc ban đầu cho tới nay, chưa từng thay đổi.”
Cho dù bọn họ từng xa cách, cho dù cậu từng không thể đáp lại cô, nhưng như những gì cô từng nói với Quý Phỉ Nhi, cô chưa từng so đo thiệt hơn.
Cho dù sau này bọn họ không đến với nhau, cô cũng vui vẻ hài lòng.
Đuôi mày cô nhướng lên vẻ ranh mãnh: “Được rồi, bạn Bùi à, cân nhắc tới những biểu hiện xuất sắc gần đây của cậu, bây giờ mình chính thức thông báo với cậu, cậu đã vượt qua bài kiểm tr.a rồi. Bây giờ mình phong cho cậu danh hiệu vinh dự ‘bạn trai của Lương Chi Ý’, cậu có nhận không?”
Bùi Thầm nghe thấy lời cô nói thì ôm chặt cô vào lòng, nhếch môi:
“Vô cùng vinh dự.”
Cô gái mỉm cười, vui vẻ ôm lấy eo cậu.
Dưới đèn đường, hai người lặng lẽ ôm nhau.
Bùi Thầm quay đầu, giọng nói trầm thấp lọt vào tai cô: “Quả nhiên là thành tâm thì sẽ linh nghiệm.”
“Hửm? Nghĩa là sao?”
“Năm ngoái mình đã ước một điều ước năm mới.”
Điều ước của cậu là, có thể ở bên cô.
Cậu vốn tưởng rằng không thể thực hiện được, nhưng bây giờ điều ước rốt cuộc đã trở thành sự thật.
Hai người ôm nhau rất lâu, sau một hồi lâu, cậu chậm rãi buông tay. Lương Chi Ý nhìn thấy vẻ tươi cười cực kỳ rõ ràng trên khuôn mặt cậu, rồi nghĩ tới vẻ hờ hững lạnh lùng của cậu trước đây thì không khỏi trêu chọc: “Thế nào, yêu đương với mình vui đến vậy à?”
Cậu trả lời, “Có thể không vui được ư?”
“Cũng phải, dù sao thì cậu có một cô bạn gái đáng yêu xinh đẹp nhường này mà,” Cô cười hì hì, “Phải trân trọng đấy nhé, nếu còn đánh mất mình nữa thì mình sẽ không quay về tìm cậu nữa đâu.”
Cậu xoa đầu cô, “Chắc chắn là không đâu.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Bùi Thầm phải mở ô, bèn ôm bả vai của cô, nghiêng ô sang phía cô.
Lương Chi Ý nghĩ tới hồi nãy thì không nhịn được mà bật cười: “Bùi Thầm à, cậu ngốc thật đấy, cậu thật sự cảm thấy mình sẽ cân nhắc Hạ Minh sao? Hồi nãy mình trêu cậu thôi.”
Chàng trai mím môi: “Chỉ là mình sợ mình không tốt, cậu sẽ hối hận vì đã thích mình.”
Cô ngước mắt lên lườm cậu: “Cậu không được nói thế, trong lòng mình cậu là người tốt nhất, không ai có thể sánh bằng cậu, có nghe thấy không hả?”
Trái tim cậu mềm nhũn: “Ừm.”
Nếu cô bằng lòng ở bên cậu, cậu cũng sẽ cố gắng mang tới cho cô một tương lai tốt đẹp nhất.
Di động của Lương Chi Ý rung lên, cô tiện tay cầm lên nhìn, thấy nhóm lớp trường THPT An Nam của cô nhắn một tin thông báo, sáng ngày mốt sẽ tổ chức lễ tốt nghiệp, tiệc tri ân thầy cô được chốt vào trưa ngày mốt.
Cô nói tin đó cho Bùi Thầm, rồi khẽ thở dài: “Mình vốn định mai đi thăm chú, nhưng chắc là mai mình sẽ tới tỉnh W.”
“Không sao, cậu cứ bận chuyện bên trường trước đi.”
“Bùi Thầm à, cậu có muốn đi cùng mình không? Tới lúc đó mình có thể dẫn cậu đi dạo trong trường của mình nữa đó.”
Bùi Thầm rất muốn đi, nhưng rời nhà chắc chắn sẽ mất hai ngày, một mình Bùi Vĩnh Hạ ở nhà không ai chăm sóc, cậu cũng không tiện làm phiền tình nguyện viên cộng đồng mãi được. Lần đi tỉnh W tìm Lương Chi Ý trước đây là lần đầu tiên cậu rời nhà lâu như thế, tóm lại cậu không quá yên tâm.
Lương Chi Ý nghe xong thì cũng tỏ vẻ thấu hiểu, “Không sao, chăm sóc chú vẫn quan trọng hơn, trường học thì có thể chờ sau này khi có cơ hội mình lại dẫn cậu tới dạo.”
“Được.”
Hai người ngọt ngào trò chuyện suốt quãng đường, rồi tới cổng khu biệt thự.
Hết mưa rồi, Bùi Thầm bảo cô về nhà sớm một chút, cô gái thấy cậu không có hành động gì khác thì bĩu môi: “Thế mình đi nhé?”
Cậu nhìn cô chăm chú: “Ừm.”
“Được, mình đi thật đấy nhé.”
Cô vừa mới xoay người thì đã bị cậu kéo vào lòng một lần nữa.
Hai tay chàng trai ôm chặt lấy cô, cô gái dựa vào lồng ngực của cậu, nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của cậu, mặt mày cong lên.
Quả nhiên là người này không nỡ xa cô…
Một lát sau, Bùi Thầm cụp mắt, ánh mắt nhìn vào đôi môi đỏ của cô, nghĩ tới xúc cảm nơi cánh môi mềm mại của cô gái, một sự xao động trào dâng nơi đáy lòng, cổ họng thiêu đốt tới khô khốc.
Có chiếc xe chạy ngang qua bọn họ, Bùi Thầm chỉ có thể đè nén suy nghĩ mất kiểm soát của mình, cậu buông tay ra, dịu dàng nói: “Về đi.”
Cô mỉm cười: “Tạm biệt nhé, bạn trai.”
Cô xoay người trở về, đi được vài bước rồi quay đầu nhìn cậu thì thấy vẻ tươi cười hiện hữu trong đôi mắt cậu.
Cô thấy ngọt ngào đến nỗi có cảm giác cả trái tim lâng lâng.
Cô vui vẻ tung tăng về tới nhà, khi trở lại phòng ngủ, chuyện đầu tiên là gọi điện thoại cho Quý Phỉ Nhi, “Phỉ Nhi à, mình và Bùi Thầm ở bên nhau rồi!”
“Quào! Chúc mừng nhé! Hôm qua mình đã nói gì ấy nhỉ, chắc chắn là cậu không kiên trì được bao lâu đâu. Ây dà, đây là những người có tình sẽ về với nhau đây mà!”
“Hôm nay bố mẹ mình mời Bùi Thầm tới nhà ăn cơm, trên đường tiễn cậu ấy về hồi nãy thì bọn mình đã bên nhau rồi.”
“Uầy, tốc độ của hai người hơi nhanh đấy nhờ, mới thế mà đã gặp phụ huynh rồi à?”
“Không phải là gặp phụ huynh kiểu đó, nhưng mà bố mẹ mình cũng đồng ý việc mình và Bùi Thầm yêu đương rồi.”
“Bố mẹ cậu đúng là thoáng thật đấy, thật ra ban đầu mình còn lo liệu họ có để ý tới gia cảnh của Bùi Thầm không.”
“Ban đầu mình cũng từng lo lắng chuyện đó, nhưng họ không như thế đâu, hơn nữa nhìn Bùi Thầm thì biết là một cổ phiếu tiềm năng rồi, cậu ấy xuất sắc như thế mà, hơn nữa vừa có chí vừa chăm chỉ, có tương lai hơn mấy tên cậu ấm hết ăn rồi lại nằm nhiều.”
Nghĩ như thế, Lương Chi Ý ôm má cảm thán, “Hì hì, mắt nhìn của mình đúng là quá đỉnh.”
“Coi cậu kìa, lại còn khoe khoang nữa chứ.”
Cô gái mỉm cười, nói rất cảm ơn Quý Phỉ Nhi vì đã âm thầm giúp đỡ lúc trước, kể cả chuyện cô nàng mắng Bùi Thầm trước đây thật ra cũng là vì hy vọng hai người có thể đến được với nhau, “Chờ mấy hôm nữa mà rảnh, mình và Bùi Thầm sẽ mời cậu và cả nhóm Tuyên Hạ ăn một chầu.”
“Đương nhiên rồi, đến lúc đó phải hung hăng làm thịt các cậu một bữa.” Quý Phỉ Nhi cười.
Chuyện trò xong, Lương Chi Ý chơi di động một lát, dự tính thời gian, rồi gọi điện thoại cho Bùi Thầm, “Bùi Thầm à, cậu đã tới nhà chưa?”
“Ừm, sắp tới cổng chung cư rồi.”
“Hồi nãy mình mới trò chuyện với mấy người bạn cùng trường ở bên kia, có lẽ là sáng mai mình sẽ bay tới tỉnh W, định tụ tập với mấy người bạn hay chơi cùng một bữa, dù sao thì sau này không thể thường xuyên gặp nhau nữa.”
“Được, sáng mai mình đi tiễn cậu nhé?”
Cô cười, “Được.”
Cuối cùng Bùi Thầm về đến nhà, cậu phải tắm rửa cho Bùi Vĩnh Hạ trước, bèn nói bận xong thì sẽ gọi điện thoại cho cô, cô đồng ý.
Sau khi cúp máy, Lương Chi Ý nằm bò ra giường, ôm má nhìn bầu trời đêm ở bên ngoài cửa sổ, ngọt ngào cong khóe môi.
Cả quãng đường ngược xuôi ngang dọc.
Cũng may cuối cùng cô đã hái được vầng trăng ấy.
***
Sáng hôm sau, Lương Chi Ý và Lương Đồng Châu tới sân bay, Bùi Thầm cũng tới tiễn bọn họ.
Lương Chi Ý dắt tay Bùi Thầm, chính thức giới thiệu với Lương Đồng Châu.
“Bùi Thầm, bạn trai của chị, sau này em phải khách sáo với người ta một chút đấy.”
Lương Đồng Châu thấy vậy thì không khỏi nở nụ cười, “Hai người được đấy, cuối cùng cũng bên nhau rồi.”
Cậu vỗ vai Bùi Thầm, rồi nói với Lương Chi Ý: “Vậy được rồi, nhờ chị chăm sóc cho anh em tốt của em, sau này chị vui lòng khách sáo với cậu ấy chút nhé.”
“Đi ch.ết đi…”
Bùi Thầm nhìn cặp chị em cãi nhau, thản nhiên nở nụ cười.
Cuối cùng tới giờ kiểm tr.a an ninh, cô gái bịn rịn chào tạm biệt Bùi Thầm, rồi xuất phát cùng Lương Đồng Châu.
Sau khi bay tới tỉnh W, Lương Chi Ý tìm bạn chơi một ngày. Sáng hôm sau trường THPT An Nam tổ chức lễ tốt nghiệp, Lương Chi Ý chụp ảnh tốt nghiệp cùng thầy cô và các bạn, rồi lại chụp hình lưu niệm riêng, cực kỳ lưu luyến.
Thật ra thì trong khoảng thời gian một năm rưỡi cô ở ngôi trường cấp ba này, tình cảm rất sâu đậm, mọi người cùng nhau trải qua năm học 12 vừa căng thẳng vừa phong phú, giống như những chiến hữu cách mạng.
Lúc chụp ảnh xong thì có một giọng nói vang lên ở sau lưng:
“Chi Ý…”
Cô quay đầu, rồi thấy Hạ Minh cầm một bó hoa hướng dương đi về phía cô, chàng trai cao gầy, đẹp trai tuấn tú.
“Chi Ý à, chúc mừng tốt nghiệp nhé, tặng cậu bó hoa này.”
Ở xung quanh có mấy học sinh nhìn qua rồi trêu chọc, Lương Chi Ý không thể làm người ta bẽ mặt, cô nhận lấy, “Cảm ơn, chúc mừng tốt nghiệp nhé.”
“Có phải kế tiếp cậu muốn tới thành phố Lâm không?”
“Đúng vậy, tối nay mình về rồi.”
Sự buồn bã thoáng xẹt qua đáy mắt Hạ Minh, “Mình vốn còn tưởng là cậu sẽ ở thêm mấy ngày đấy, thế cậu muốn đăng ký trường đại học nào vậy? Vẫn là đại học C à?”
“Ừ, mình và bạn trai mình đã hẹn nhau rồi.”
Hạ Minh chợt sững sờ: “Bạn trai ư?”
Cô gái khẽ mỉm cười, “Ừ, hôm qua mới bên nhau.”
“Là bạn cùng trường lớp trước đây của cậu à?”
“Phải, mình đã thích cậu ấy gần hai năm rồi.”
Ánh sáng trong đôi mắt chàng trai dần tối đi, cậu ta nhếch khóe môi: “Chắc chắn là chàng trai đó rất ưu tú nên mới có thể khiến cậu thích lâu như thế.”
Lương Chi Ý nhìn cậu ta, rồi dịu dàng nói: “Hạ Minh à, cậu cũng sẽ gặp được cô gái vô cùng thích cậu.”
Chàng trai thản nhiên nở nụ cười: “Thế thì có thể chụp chung một tấm không?”
Cô gật đầu, chụp với cậu ta một tấm.
Có người tới tìm Lương Chi Ý, cô bèn nói mình đi trước, đi được mấy bước thì giọng của Hạ Minh bỗng vang lên ở sau lưng:
“Chi Ý à…”
Cô quay đầu lại, cậu ta nhìn cô: “Hẹn gặp lại nhé.”
Nếu có cơ hội gặp lại nhau.
Cô gái thản nhiên mỉm cười: “Hẹn gặp lại.”
***
Sau buổi tiệc tri ân thầy cô, buổi chiều Lương Chi Ý lại tụ tập với mấy người bạn thân lần cuối, buổi tối thì về tới thành phố Lâm.
Bùi Thầm vốn định tới đón cô, nhưng cô lo rằng lúc đó muộn quá rồi, vả lại tài xế trong nhà cũng sẽ đón cô và Lương Đồng Châu về nhà, nên bảo cậu không cần phải phiền phức như thế.
Bùi Thầm chỉ có thế dằn lại nỗi nhớ nhung, cúi đầu trả lời. Cô gái cảm giác được sự hụt hẫng của cậu, không khỏi nở nụ cười: “Muốn gặp mình đến vậy à?”
Giọng cậu khàn khàn: “Đã hai ngày rồi.”
Hai ngày không gặp, lại còn là sau khi cô trở thành bạn gái cậu nữa.
Sao Lương Chi Ý lại không nhớ cậu chứ, cô nhẹ nhàng nói: “Sáng mai mình sẽ tới nhà cậu thăm chú, thế thì cậu có thể nhìn thấy mình rồi.”
Bùi Thầm đồng ý, “Thế thì ngày mai cậu mà gần tới nơi thì gọi điện thoại cho mình nhé, mình ra cổng đón cậu.”
“Được.”
Vì thế sáng sớm hôm sau, Bùi Thầm tỉnh rất sớm, tối qua cậu đã nói với Bùi Vĩnh Hạ là hôm nay muốn giữ Lương Chi Ý ở lại ăn cơm. Cậu rửa mặt rồi ra khỏi nhà, đi mua nguyên liệu nấu ăn cho ngày hôm nay.
Sau khi mua đồ ăn rồi về tới nhà, cậu lại dọn dẹp nhà cửa một lần. Hơn mười giờ, Lương Chi Ý gọi điện thoại bảo là sắp tới cổng chung cư rồi, cậu liền đi đón cô.
Cậu đi tới cổng, đúng lúc chiếc xe tư nhân cũng tới nơi, cửa ghế sau bị mở ra, Lương Chi Ý mặc một chiếc váy caro màu xanh lá nhạt, cô xuống xe, thời tiết nóng nực nhưng cô lại đeo một cái khẩu trang.
Cậu thấy ngờ vực, đi qua, “Sao lại đeo khẩu trang thế?”
Cô gái hít mũi, tủi thân cúi đầu: “Hu hu hu, mình bị cảm…”
Bùi Thầm:?
“Tối qua mình gội đầu xong thì buồn ngủ quá, nên nằm xuống giường ngủ luôn, điều hòa chỉ để hai mươi độ, sáng nay bị tỉnh giấc vì lạnh.”
Bùi Thầm kéo cái khẩu trang của cô xuống, cúi người nhìn chóp mũi đỏ lên của cô, hàng mày nhíu lại: “Có nặng không? Có muốn đi bệnh viện khám thử không?”
Cô sợ lây bệnh cho cậu nên nhanh chóng kéo khẩu trang lên, lắc đầu: “Không cần đâu, chắc mấy hôm nữa là ổn thôi.”
Cô gái khóc thút thít: “Mình xui quá thể, mùa hè thế này mà cũng bị cảm được…”
Bùi Thầm cảm thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cô rất đáng yêu, cậu xoa gáy cô, dịu dàng dặn: “Lần sau nhất định phải nhớ sấy tóc đấy, điều hòa đừng để thấp quá, buổi tối đi ngủ thì tốt nhất là để 25 độ trở lên.”
“Ừ.”
Cậu nhìn cái túi trong tay cô, cô nói đây là thuốc bổ mà bố mẹ bảo cô đưa tới cho Bùi Vĩnh Hạ, cũng là tấm lòng của bọn họ.
Bùi Thầm cảm thấy ấm lòng, “Cảm ơn chú dì giúp mình nhé.”
Cậu xách cái túi giúp cô, tay còn lại thì dắt cô: “Chúng ta vào nhà trước đã.”
Cậu dẫn cô vào khu chung cư, sau khi về tới nhà, Bùi Thầm mở cửa ra, lấy dép cho cô. Bùi Vĩnh Hạ đẩy xe lăn ra khỏi phòng, nhìn thấy cô gái thì mặt mày rạng rỡ: “Chi Ý tới đấy hả cháu…”
“Cháu chào chú Bùi à, lâu rồi không gặp chú.”
“Ấy, mau vào đây ngồi đi.”
Khi thay giày xong, cô gái được Bùi Thầm dắt vào phòng khách, Bùi Vĩnh Hạ thấy hai người họ dắt tay nhau thì ngạc nhiên: “Các con…”
Bùi Thầm vẫn chưa nói cho bố, lúc này cậu nhìn Lương Chi Ý, vẻ tươi cười xuất hiện trong mắt: “Thưa bố, con và Chi Ý ở bên nhau rồi ạ.”
Cô gái mỉm cười xinh đẹp, “Chú à chú yên tâm, cháu chắc chắn sẽ đối xử tốt với Bùi Thầm.”
Bùi Vĩnh Hạ thấy hai đứa trẻ cuối cùng cũng đã đến với nhau thì vui cực kì: “Bên nhau là tốt rồi, Chi Ý à, phải là Bùi Thầm sẽ đối xử tốt với cháu chứ! Con trai à con phải thương yêu người ta đấy, có biết không?”
Bùi Thầm cười: “Dạ.”
Bùi Thầm dắt Lương Chi Ý ngồi xuống sô pha, cậu để thuốc bổ lên bàn, Bùi Vĩnh Hạ biết được là của bố mẹ Lương Chi Ý tặng thì cảm động nói lời cảm ơn.
Bùi Vĩnh Hạ thấy cô đeo khẩu trang thì ngờ vực, cô giải thích lý do, Bùi Vĩnh Hạ biết được cô bị cảm thì bảo cô uống thêm nước ấm, rồi cười: “Hôm nay Bùi Thầm vốn còn mua cho cháu nhiều đồ ăn vặt lắm đấy, cháu đang bị cảm thì khoan hãy ăn.”
Cô gái nhìn đủ loại đồ ăn vặt trên bàn thì buồn bã gật đầu, Bùi Thầm cười dịu dàng: “Chờ cậu khỏi bệnh rồi lại ăn, trưa nay ở lại ăn trưa nhé? Hôm nay mình mua nhiều đồ ăn lắm.”
“Đúng đấy, Chi Ý à, trưa nay ở lại ăn bữa cơm nhé, lần nào cháu đến nhà chú chú cũng chưa giữ cháu lại ăn cơm lần nào, hôm nay không được khách sáo nữa đâu đấy.”
Lương Chi Ý cười, “Dạ, vậy thì cháu không khách sáo nữa.”
Bùi Thầm tới phòng bếp chuẩn bị trước, Lương Chi Ý tiếp tục trò chuyện với Bùi Vĩnh Hạ, cô hỏi thăm sức khỏe của ông, biết được việc gần đây ông đang cố gắng phục hồi chức năng, chỉ là dù sao cũng đã bỏ dở nhiều năm rồi, vẫn còn có chút khó khăn.
“Chú nghĩ sau này Bùi Thầm phải đi học đại học, chú sợ nó không yên tâm về chú, nếu chú có thể tự lo liệu cuộc sống thì nó cũng sẽ không lo quá nữa.”
Ông không hy vọng bản thân trở thành gánh nặng của con trai.
Lương Chi Ý chợt nghĩ tới một chuyện: “Chú à, mẹ cháu là chuyên gia khoa chấn thương chỉnh hình, hay là hôm nào bảo Bùi Thầm đưa chú tới bệnh viện, cháu bảo mẹ cháu khám thử cho chú nhé ạ?”
Nếu có thể hiểu rõ tình trạng cơ thể của Bùi Vĩnh Hạ một cách toàn diện thì có thể đưa ra phương án phục hồi chức năng tốt hơn, biết đâu còn có thể tìm được phương pháp điều trị nữa.
Không dễ để hẹn được Trọng Tâm Nhu, nhưng nếu đánh tiếng trước thì chắc chắn không có vấn đề gì. Bùi Vĩnh Hạ cảm thấy ngại ngùng, Lương Chi Ý bảo không sao, cũng không khó khăn gì.
Buổi trưa, ba người ngồi vào bàn cơm, cô nếm thử đồ ăn, không ngờ tài nấu nướng của Bùi Thầm lại tốt như thế, món ăn làm ra ngon cực kì.
Chàng trai vốn còn lo là những món ăn gia đình bình thường như này sẽ không hợp khẩu vị của cô, thấy cô ăn thật sự vui vẻ thì cậu thỏa mãn rồi.
Sau khi ăn xong, cô nói muốn hỗ trợ rửa bát, Bùi Thầm kiên quyết không cho, cuối cùng cậu rửa bát, cô đứng cùng cậu ở bên cạnh.
Cô gái nói với cậu về chuyện muốn để Trọng Tâm Nhu khám chân cho Bùi Vĩnh Hạ, cũng bày tỏ suy nghĩ của mình: “Bùi Thầm à, cậu không cần phải cảm thấy ngại, bây giờ mình là bạn gái của cậu, mối quan hệ của chúng ta không giống với trước đây, nếu hôm nay là bố mình bị như thế thì chắc chắn cậu cũng sẽ giúp đỡ, đúng không? Cậu yên tâm, mình sẽ về hỏi mẹ trước, sẽ không khiến bà ấy khó xử đâu.”
Chàng trai nghe thế thì trái tim mềm nhũn, giọng bặt tiếng: “Cảm ơn nhé, Chi Ý.”
“Nói cảm ơn làm gì chứ, không cần phải khách sáo như vậy đâu.”
Sau khi rửa bát xong, Lương Chi Ý muốn tới phòng Bùi Thầm ngồi một lát. Khi vào bên trong, cô nhìn thấy chậu hoa sơn chi đặt trên cửa sổ của cậu thì ngạc nhiên:
“Hoa sơn chi ư? Cậu mua hồi nào vậy?”
“Mua năm ngoái đấy.”
Lúc ấy cậu đã hoàn toàn hiểu rõ lòng mình, có hôm đi ngang qua tiệm bán hoa, cậu nhìn thấy hoa sơn chi đã nở thì mua về.
Cô gái nở nụ cười, “Cậu thế này là định nhìn hoa nhớ người đấy hả?”
Bùi Thầm giơ tay kéo cô vào lòng, ngửi mùi hoa sơn chi ngọt thanh trên người cô, rồi cụp mắt nhìn cô: “Vẫn là nhìn thấy người thật tốt hơn.”
Đôi mắt của Bùi Thầm đối diện với đôi mắt ngấn nước không bị khẩu trang che khuất của cô, sự nhung nhớ vì không nhìn thấy cô mấy hôm nay cuồn cuộn dưới đáy lòng, khiến đôi mắt sẫm màu.
Mấy giây sau, cậu không nhịn được mà giơ tay, kéo khẩu trang của cô xuống, Lương Chi Ý lập tức kéo về, mềm mại ngốc nghếch nói:
“Làm gì thế làm gì thế? Sẽ lây bệnh đó.”
Vẻ mặt Bùi Thầm thoáng cứng đờ, yết hầu lên xuống, rồi thấp giọng nói: “Không sao, không lây đâu.”
Cô nghĩ tới trải nghiệm đau đớn khi bản thân thân thường xuyên bị lây bệnh cảm thì lắc đầu, có thế nào cũng không cho, không dám gây tai họa cho cậu: “Không được, lát nữa cậu cũng sẽ bị cảm mất…”
Bùi Thầm nhìn cô, ngại phải nói rõ, chỉ có thể nhẫn nhịn đè nén lòng mình, đè nén suy nghĩ đó.
Sau khi ngồi trong phòng cậu một lát, cuối cùng Lương Chi Ý ra phòng khách với cậu. Hai người xem TV một lúc, lại trò chuyện với nhau, cứ thế mà trải qua một buổi chiều trong sự dễ chịu.
Buổi tối, cô gái lại ở lại ăn bữa cơm, sau khi ăn xong cô cũng tới lúc phải rời đi, Bùi Vĩnh Hạ cũng bảo hai đứa trẻ tự ra ngoài chơi.
Sau khi ra khỏi nhà, hai người xuống tầng, Bùi Thầm thấp giọng hỏi cô: “Có muốn tháo khẩu trang ra hít thở không khí không? Bí bách một ngày không thấy khó chịu hả?”
Cô lắc đầu, cười hì hì: “Không sao, vẫn ổn.”
Chàng trai cạn lời trong chốc lát, đôi mắt như mực tàu cuồn cuộn.
Cô mỉm cười, xoa dịu cậu: “Mình không sao đâu mà, tối nay mình thấy đỡ hơn nhiều rồi, đoán là sẽ nhanh hết cảm thôi.”
Thấy cô cười ngốc nghếch mềm mại, Bùi Thầm bất đắc dĩ, sao mà cô bạn gái nhà mình lại ngốc thế này…
Sau khi ra khỏi chung cư, Bùi Thầm hỏi cô muốn đi đâu, Lương Chi Ý nói không có ý tưởng gì, để cậu quyết định, Bùi Thầm hỏi: “Thế thì chúng ta tới bờ sông đi dạo một lát nhé?”
“Được đó.”
Chỉ cần ở cùng cậu, đi đâu cũng vui hết.
Trên đường đi, bọn họ đi ngang qua một quán nước, Bùi Thầm hỏi: “Có muốn uống chút đồ uống nóng không?”
Cô lắc đầu, “Hình như bây giờ mình không uống được trà sữa đâu.”
“Chắc là vẫn còn thứ khác đấy.”
Cậu đi vào quán xem thử, có trà gừng táo đỏ, cậu gọi một cốc nóng.
Sau đó hai người chậm rãi đi bộ tới bờ sông. Màn đêm buông xuống, mặt sông phản chiếu những tòa nhà cao tầng sáng đèn ở hai bên bờ, dòng nước trong vắt.
Hai người đi dạo dọc bờ sông, tầm nhìn ở xung quanh lờ mờ, dưới chân có ngọn đèn nho nhỏ.
Đi được một lát, cô gái dừng lại, nghỉ ngơi một hồi, mái tóc dài bị gió phất lên, sườn mặt xinh đẹp rực rỡ rung động lòng người.
Bùi Thầm đứng trước mặt cô, cậu cụp mắt nhìn cô, thản nhiên nhếch môi: “Có khát không? Có muốn uống chút đồ nóng không?”
Lương Chi Ý có cảm giác gió đêm phả vào mặt, đúng lúc cô cũng muốn hít thở không khí, bèn kéo khẩu trang xuống, mặt mày cong lên: “Ừm…”
Cô giơ tay, vừa mới nhận đồ uống nóng cậu đưa qua thì ngay sau đó cái gáy bỗng bị giữ lấy.
Nụ hôn của chàng trai ập tới, lập tức lấp kín môi cô.
Động tác của cậu thoáng lộ vẻ ngây ngô, môi mỏng nóng bỏng, mang theo vị bạc hà mát lạnh ập tới.
Trong thoáng chốc, đôi mắt cô hơi trợn lên, đầu óc trống rỗng.
Vòng eo của cô bị giữ lấy, cô thoáng lùi ra sau một chút, cơ thể dựa vào lan can của con đường. Làn gió mùa hè khô nóng phất qua, lập tức đốt cháy nhiệt độ mập mờ trong không khí.
Bốn phía im ắng đến lạ.
Chỉ còn tiếng ve kêu không dứt lọt vào tai.
Mấy giây sau, hơi thở của Bùi Thầm chậm rãi rời đi, cô gái ngơ ngác, rồi nhận ra cậu đã bẫy cô, mặt đỏ lên trong tích tắc:
“Đồ lừa gạt, cậu nói là uống nước mà…”
Bùi Thầm nhìn khuôn mặt ngốc nghếch của cô, tai nóng lên, đôi mắt nóng bỏng quay cuồng, cậu mở miệng nói với giọng khàn khàn:
“Xin lỗi, muốn hôn cậu quá, dù sao thì cũng phải sử dụng một ít biện pháp.”
Hết chương 48.