Chương 2-2: Chạm mặt (tt)
“Tiểu thư, người nói……. chưởng quầy kia sẽ không phải là hồ ly giả dạng chứ? Chỗ này làm gì có cái thư viện kia?”.
Cát Tường thở dốc quay đầu ào ào hỏi ta, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn lúc này đầy bùn và mồ hôi, trên đỉnh đầu còn có vài cái lá khô.
Ta mệt đến thở cũng không ra hơi, tay phải chống một cái cành cây do Cát Tường bẻ xuống làm gậy, trả lời: “Tưởng……. Tưởng Ngâm Thúy Lâu…… Là khách quán lớn như vậy……. Cư nhiên lại có chưởng, chưởng quầy…….. lừa ta. Ôi! Mệt ch.ết ta. Dám lừa ta đến chỗ…… chim ko đi…… Phù phù……. Kêu trời trời không biết…….. Kêu đất đất chẳng hay……..”.
Nói về ba ngày trước, ta và Cát Tường hai người hào hứng cảm tạ chưởng quầy đã chỉ điểm con đường tương lai sáng lạn cho ta, liền xuất phát theo phương hướng chưởng quầy nói, nhắm phía đông nam mà đi, ven đường còn hỏi thăm vô số người, rốt cục tìm được cái gọi là Nghi Sơn thư viện trong miệng chưởng quầy kia ở trên “Nê Thu sơn”.
Từ buổi sáng hôm nay mặt trờ vừa ló đầu, chúng ta bắt đầu đeo gánh hành lý lên núi, đến bây giờ ánh trăng sáng như bóng đèn........ Hoàn toàn không có phát hiện núi này trên có thư viện gì!”.
Đi theo đường mòn phía trước cũng không biết vì sao càng đi càng hẻo lánh, trời ạ! Chúng ta bây giờ thiên đường không đi, đất hoang không cửa chúng ta lại tới!
“Tiểu thư, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi……. Thật ra, nói thật……. Em cảm thấy……. Có thể……. Có thể hay không……….”.
Nhìn bộ dáng ấp úng của Cát Tường khiến ta nổi giận, đặt mông ngồi xuống, thở hổn hển xong, mới nói: “Có thể hay không cái gì! Ngươi nói ra a! Khi nào thì bị tật nói cà lăm!”.
Vẻ mặt Cát Tường như mướp đắng nuốt nước miếng, nói: “Em là muốn nói, có thể hay không…….. Là chúng ta lạc đường?”.
Lúc Cát Tường nói lời này, trên đầu hai chúng ta là một ánh trăng tròn to chiếu sáng, phía sau vang tiếng thổi của gió……..
Sau lưng truyền đến một thanh âm vang lên trong đêm “Ngao……”.
Nhất thời…….
Cát Tường: “………”
Ta: “……….”
Gió núi nửa đêm, phần phật, phần phật……. Thổi đến tiếng kêu vui mừng của……..
Giữa một không gian yên tĩnh, ta bỗng nhiên xoay người.
“Hắc hắc………. Hắc hắc hắc……”.
“Tiểu, tiểu thư……. Người người người…….. Người làm sao vậy?” Cát Tường âm thanh bắt đầu chậm rãi phát run.
“Hắc hắc hắc hắc…….”.
“Tiểu, tiểu thư……. Người, người đừng……. Đừng đừng dọa Cát Tường nha!” Thế nào khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy bùn đã muốn bắt đầu vừa xanh vừa trắng.
Lúc này, ta đột nhiên quay đầu.
“A……..” Một tiếng thét kinh hãi vang lên rồi lại im bặt, nhưng lại truyền đến một tiếng thân thể va chạm mặt đất thật vang dội “Ba”.
Ta mở to mắt, thấy Cát Tường “Nằm cứng đơ”, sau đó cầm cái cây than giữ lửa giơ lên, vươn tay chọc chọc mặt của nàng: “A? Mới dọa như vậy đã hôn mê rồi?”.
Nhìn quanh bốn phía một vòng, ân, dọa ngất cũng tốt, cô gái nhỏ này cũng đã mệt cực kỳ, từ lúc mặt trời xuống núi cặp chân của nàng càng đi càng xiêu vẹo, nhưng mà ngại ta nên không dám kêu ngừng, nàng cũng không mạnh mẽ gì, gắng gượng chống đỡ lâu như vậy, thật sự là làm khó nàng.
Đứng lên vỗ vỗ chân, nghỉ ngơi lâu như vậy, cảm giác đau đớn ở bàn chân cũng giảm bớt chút, vẫn là thu thập chút cành cây lại đây đốt lửa mới được, lúc này tuy rằng đã là đầu xuân, nhưng là vào ban đêm nhiệt độ vẫn là rất thấp, hơn nữa lại là ở núi sâu nên càng lạnh.
Vốn đã đứng dậy đi vài bước, dừng lại, xoay người quay đầu, đem áo long hồ là cái duy nhất lấy trong nhà mang đi ra phủ trên người Cát Tường, sau đó dùng tay áo xoa xoa giúp cô gái nhỏ tẩy lá cây, bùn gì gì đó trên mặt, lúc này mới phát hiện bên má Cát Tường có một chỗ bị nhánh cây quẹt trúng.
Ánh lửa bị gió núi thổi trúng lay động, ta nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Cát Tường, than nhẹ: “Cát Tường a Cát Tường, muốn trách cũng chỉ có thể trách mệnh của ngươi không tốt……. Theo một cái tiểu thư như ta……. đại a đầu của tiểu thư nhà khác người nào không phải là một tiểu cô nương thanh tú, ngươi lại ngày ngày đi theo ta chạy đông chạy tây, cũng biến thành một người nửa phần khí chất cũng không có, chữ cũng không biết nhiều, hiện tại lại còn theo ta đào hôn trốn ra, cũng khó cho ngươi…….. Ta đi như vậy, cũng không biết khi nào thì có thể trở về, ta thì không vội, nhưng lại kéo dài chuyện thành hôn của ngươi, làm thế nào mới tốt?”.
Nói xong ta cũng trầm mặc, cuối cùng, vẫn là than nhẹ một câu, tiếp tục đứng dậy đi kiếm củi.
Sờ soạng tìm nhánh cây châm lửa kỳ thật là thập phần khó khăn, đừng nhìn các đại hiệp trong TV đều ăn ngủ tại ngọn núi thật dễ dàng, diễn thì thật là đơn giản, trên thực tế nhánh cây có thể cháy chỉ có thể là cành khô không còn hơi nước, nếu không biết chọn trúng cành ẩm ướt thì toi công, nói cách khác là tự tạo ra một đống khói làm ch.ết chính mình, lãng phí khí lực của mình mà thôi. Cho nên dưới ánh sáng thế này mà tìm nhánh cây có thể đốt cháy của ta không biết bao nhiêu thời gian, đến khi cây than giữ lửa sắp tắt ta mới thu thập cành khô ôm trở về.
Đẩy cành cây ngăn trước mặt, ánh lửa ẩn chiếu đến dưới bóng cây đại thụ gần chỗ hai người chúng ta nghỉ ngơi hồi nãy. Vừa nhìn thấy, nhất thời ta cả kinh buông tay, có thêm một người đang ngồi bên cạnh Cát Tường! Không……. khuya khoắt giữa núi sâu rừng già, mặc một thân áo trắng ngồi ở dưới tàng cây……… là người sao?
Không phải là sơn yêu tinh gì gì chứ?
Kinh ngạc qua đi, lo lắng còn lớn hơn kinh ngạc.
Bản thân ta chính là một u hồn không thuộc về thời không này, nói theo khoa học chính là một trong những hiện tượng kỳ quái phi tự nhiên không thể giải thích. Như vậy, sơn tinh yêu nghiệt là cái gì, có cái gì phải sợ? Hơn nữa, Cát Tường vẫn còn ở chỗ kia…… nhưng mà trông nàng vẫn giữ bộ dáng thẳng tắp như cũ, hoàn toàn giống như đúc lúc ta rời khỏi, ngay cả thân cũng không trở mình một cái……. Không phải là đã……
Bất chấp da đầu run lên từng trận, ta cố hít sâu một hơi, trong tay nắm chặt than giữ lửa, cố lấy dũng khí hướng đến “người” kia.
Đầu của người nọ đang cúi thấp, thấy ánh lửa liền nhẹ nhàng nâng đầu lên, vì thế, lúc ta vọt tới phía trước liền thấy khuôn mặt của hắn.
Trước kia, nghe rất nhiều người nói đến mỹ nhân, bình thường ta đều cười nhạt, bởi vì nhìn mặt tên Tư Mã tiểu tặc kia đã lâu, đối với cái được gọi là mỹ nam mỹ nữ đã sớm miễn dịch.
Nhưng mà, người ở trước mắt, thật sự có thể sử dụng cái từ ta thường xuyên nghe được nhất đến để hình dung.
Tóc dài đen mượt tùy ý phủ lên vai, phía sau chỉ dùng một cây mộc trâm nhẹ nhàng cố định ở sau đầu, một đôi con ngươi nhẹ nhàng chớp mắt, dưới ánh lửa mong manh nhưng cả người lại giống như lưu quang liễm diễm, dưới sống mũi rất thẳng là một đôi phấn bạc môi, lúc này khóe miệng hơi hơi gợi lên, tựa tiếu phi tiếu. Lúc này mới tháng ba trời vẫn còn lạnh, lại chỉ mặc một thân áo trắng mỏng, gió núi phớt qua, lụa mỏng nhu động, xuất trần như tiên (Vân Vân: ta ghét tả như thế này, mệt ch.ết ta @@)
Khóe miệng càng lúc càng sâu, hướng về phía ta đang ngây ra: “Ngươi đã trở lại”.
Câu chào hỏi giống như bằng hữu gặp nhau, thanh âm mát lạnh bình tĩnh, giống như từng hạt ngọc rơi xuống, rất dễ nghe.
Ta đột nhiên hoàn hồn, lui về phía sau hai bước.
Cái gì, cái gì mà “Ngươi đã trở lại”, ý của hắn là…….. Hắn đang đợi ta sao?
Một cỗ khí lạnh theo lòng bàn chân chảy ngược hướng lên trên, cả người ta run rẩy, theo trực giác há mồm nói: “Ăn ta không ngon đâu…….”.
Hắn nghe vậy sửng sốt, lại nở nụ cười, nói: “Được rồi, ta không ăn ngươi, ngươi lại đây đã…….”.
Nụ cười của hắn giống như có ma lực, đầu óc hỗn độn, chân của ta đã muốn tự động từng bước đi về phía trước (Vân Vân: vừa nãy ai tuyên bố miễn dịch thế ==’’). Lúc này, bên cạnh phát ra một loạt thanh âm, một giọng nói ôn nhuận truyền đến.
“Văn Tài, ta đã trở về! A? Bằng hữu của người nọ đã về rồi?”.
Sự xuất hiện của người này khiến động tác đi về trước của hai chân ta lập tức dừng lại, ta chợt thanh tỉnh quay đầu nhìn về phía hắn.
Cũng đồng dạng là y phục trắng, nhưng mà đầu tóc lại giống thư sinh đương thời, toàn bộ tóc được búi lên gọn gàng, sau đó dùng một khối lụa trắng quấn thành một cái búi nhỏ. Gương mặt ôn nhu tinh tế như nữ tử, một đôi bích mâu trong suốt, chóp mũi gọn gàng bị đông lạnh có chút đỏ lên, nhưng là khóe miệng vẫn là cong lên hoàn hảo, màu da trắng nõn, dáng người cao thon, góc áo bị gió núi thổi qua nhẹ nhàng phất phơ.
Ta nhìn người ở trước mắt, đầu óc khởi động liên tục, chỉ có thể tìm được một câu để hình dung người này, quân tử như ngọc.
“Ân”.
Người ở bên kia lại ra tiếng, ta lập tức phản ứng quay đầu lại.
Bị – Người – Đùa – Giỡn!