Chương 32: Rắn cắn? thật độc!
Ta nhìn đống dây leo trước mặt, mặt so với ngựa còn dài hơn, nói: “Đây là cái ngươi nói ăn?”.
Mã hồ ly ngồi xổm xuống, cầm lấy cái dây xanh kia, quơ quơ, đào đào đất mềm, sau đó gắng sức kéo, một củ khoai lang cực lớn liền bị kéo lên một nửa, sau đó một tay kia của hắn liền nắm thân khoai lang, rút lên toàn bộ.
Vỗ vỗ thân khoai lang dính đất, hắn cầm nó trong tay quay qua chỗ ta, cười tủm tỉm nói: “Này chẳng phải có thể ăn sao?”.
Ta co rút miệng, vẻ mặt khinh thường: “Ta muốn ăn thịt”.
Mã hồ ly đem khoai lang vứt qua một bên, nhổ thêm củ thứ hai, nói: “Ta bây giờ rốt cục đã suy nghĩ cẩn thận được một việc”.
Ta thấy hắn ngồi xổm xuống, bĩu môi, tâm không cam tình không nguyện đi qua ngồi xổm theo, nhưng vẫn không muốn động tay, vì thế đưa tay chọc chọc đống đất bùn, nói: “Chuyện gì…..”.
Hắn nghiêng đầu liếc ta một cái, nói: “Cát Tường quả nhiên là nha hoàn của ngươi”.
“…..” Gân xanh trên khóe mắt ta nổi lên, rút ngón tay đang chọc trong bùn ra, sau đó lau hai phát lên tay áo hắn: “Đó là đương nhiên, ngươi tưởng tượng một chủ tử thanh khiết thông minh người gặp người yêu hoa gặp hoa nở trên trời có một dưới đất không hai như ta, Cát Tường có thể không….. Ngốc sao!”.
“Đúng đúng đúng, linh khí thiên địa ngươi đều hấp hết, một ngụm cũng không lưu lại cho Cát Tường, vì thế nàng liền biến thành như bây giờ….. Thật sự là rất đáng thương…..”.
Mã hồ ly tay không dừng lại, khi đang nói chuyện đã nhổ được ba củ khoai lớn rồi.
Ta thấy ba củ khoai to, mỗi củ ít nhất lớn bằng ba nắm tay, giống như mỗi củ khoai lang đều dùng mặt bụng đo đỏ của chúng để nói với ta: Đến a đến a đến ăn ta a ~ hảo hảo ăn a ~ ăn ta a ăn ta a ~
Phi, ai ăn ngươi!
Liếc mắt Mã hồ ly, ngươi không đi ta tìm đồ ăn khác, chẳng lẽ ngươi nghĩ tự ta không tìm được?
ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi có chút khô, ta đứng lên, nói: “Muốn ta chỉ ăn cái này ta thực sự nuốt không nổi….. Lúc vừa đi qua kia ta thấy bên đó có trái cây dại, ta qua đó hái vài quả ăn”.
Mã hồ ly dừng tay một chút, mắt lộ ra nghi hoặc, nói: “Trái cây dại?”.
Ta gật gật đầu, nói: “Đúng thế, lúc đi qua ngươi không thấy sao? Chính là cái cây kia a, trái nào cũng đỏ”.
Hắn cau mày, lắc đầu, nói: “Ngươi khoan đi đã, chờ ta nhổ xong rồi cùng đi, trong rừng này cũng không phải loại trái cây nào cũng có thể ăn….”.
Ta đưa chân đá đá hắn, nói: “Ôi, không sợ, trời sắp tối rồi, ta đi qua đó trước, đừng lãng phí thời gian….. Cùng lắm ta trước không ăn là được, chờ ngươi đến xác nhận có thể ăn, mới mang về”.
Mã hồ ly cúi đầu nghĩ nghĩ, sau mới nói: “Thế cũng được….. Nhưng ngươi đừng chạy loạn….”.
Ta còn không đợi hắn nói xong liền vẫy vẫy tay với hắn, vẻ mặt sung sướng quay đầu bước đi, miệng reo lên: “Đi đây đi đây, không có việc gì, ngươi ngồi chỗ này nhổ khoai lang của ngươi đi!”.
….
Ngày tàn thật nhanh, trong rừng càng tối hơn, ta dựa theo trí nhớ đi vòng lại.
Lúc mới đến rõ ràng nhìn thấy cái cây quả đỏ a…..
“Vì sao lại không thấy? Đúng vậy a, là đường này a…..”.
Rẽ phải là qua chỗ khoai tây, ta đi về lại thì rẽ trái a….. Đúng vậy a…..
Chẳng lẽ còn chưa đến nơi?
Cúi đầu nghĩ nghĩ, ân….. Cũng không xa lắm, lại đi tới phía trước một chút xem.
Không biết vừa đi một cái, đi sâu hơn một lát, lúc hoàn hồn lại, liền phát hiện chính mình chạy tới đường nhỏ sâu trong rừng cây bị cỏ dại bao phủ.
Lúc này cây cối trong rừng bị gió thổi vù vù rung động, trước sau một người cũng không có, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu vang, làm cho cánh rừng vốn rộn ràng bỗng nhiên trở nên âm u, trống rỗng.
Đến lúc hoàng hôn, trong rừng chậm rãi có chút cảm giác mát, một trận gió núi thổi trúng lưng ta sinh ra chút lạnh lẽo, đột ngột quay người lại, trở về thôi.
Nhưng đường tìm không ra, chỉ có thể dựa vào trí nhớ mà mò đường về, nhìn sắc trời càng ngày càng đen, ta thật sự bắt đầu hoảng.
“Không phải đâu….. Sẽ không sẽ không….. Ta hẳn là không đi xa, Mã hồ ly sẽ tìm được ta sẽ tìm được ta, đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt…..”.
Chùi mồ hôi đổ trong lòng bàn tay, ta quyết định tìm một cây đại thụ ngồi xuống đợi Mã hồ ly, đi bậy đi bạ chỉ có thể càng chạy càng xa…..
Xoay lại, tìm được một cây đại thụ thân còn lớn vòng eo một chút, ta xoa xoa mồ hôi trên trán không biết vì nóng hay vì sợ mà chảy ra.
Ta không ngừng nói với chính mình, không có việc gì không có việc gì, Mã hồ ly đã tới rồi.
Sau đó mỗi lần nói xong, trong lòng chính là một trận hoảng, ngay cả chính ta cũng không chắc chắn, hắn…. Thật sự sẽ đến sao? Nếu….. Tìm không thấy ta, hắn có thể hay không cứ như vậy rời đi?
Trong đầu hiện lên mặt Mã hồ ly, hắn luôn thực mơ hồ, thực cà lơ phất phơ, ngay cả cho dù Chúc Anh Đài cùng Lương Sơn Bá chạy rồi, hắn còn có thể thản nhiên đứng một bên nhìn…..
Ta đây đối với hắn chỉ là râu ria….. Đâu?
Ngày thường đứng cùng ta cũng là trêu chọc ta, chính là tìm một kẻ chơi vui cùng hắn trải qua những ngày nhàm chán trong núi, nhưng nếu nói trọng yếu….. Sợ là một phần cũng không có đi.
Lắc đầu, trong lòng bỗng nhiên có chút cô đơn.
Ngẩng đầu nhìn cánh rừng đã biến đen, phiến rừng này ta chưa từng đi qua, lúc trước cùng Cát Tường lên núi, tốt xấu cũng có hai người, hiện tại chỉ còn một mình ta tại đây trong rừng ngồi một mình.
Sợ hãi, đúng vậy, thực sợ hãi.
Dúi đầu vào hai đầu gối, mũi có chút cay.
Ta có phải là bị làm hư rồi?
Trước kia lúc được người khác che chở, lại cứ muốn tìm nơi không có người ngồi, bây giờ nhớ lại, đã nghĩ không rõ lắm có phải hay không mỗi lần kỳ thật đều đoán chắc nhất định sẽ có người tìm thấy mình, sau đó dựa vào hành động này mà tìm được cảm giác có nơi để trở về.
Lại càng không rõ lắm chính mình có phải hay không lòng bất an đến nỗi mỗi lần kỳ thật đều chính là muốn ép buộc Tư Mã Kỳ, làm cho hắn bất kể mưa to chạy quanh Lạc Dương.
Nhưng chính là bởi vì hắn sủng, bởi vậy luôn làm cho trái tim luôn hoang vắng của mình cảm thấy thực ấm áp, đúng là vẫn quyến luyến loại ấm áp này, rõ ràng biết kỳ thật kia không phải thứ mình muốn, lại lần lượt đi tiếp cận.
Gần đây có đôi khi sẽ nghĩ, ta cùng Tư Mã Kỳ nếu không xa rời nhau, như vậy đến cuối cùng, sẽ là nợ của ta, hay là oan nghiệt của hắn.
Bỏ đi là không chịu gánh trách nhiệm, là quá đáng, nhưng nếu còn ở lại trong vòng lốc xoáy đó, sợ là cuối cùng vẫn là hai người tr.a tấn lẫn nhau.
Có thể người rời khỏi Lạc Dương rồi, tâm tư trống trải một chút, nhìn xem mọi chuyện cũng rõ ràng, rối rắm khúc mắc trước đây cũng chậm rãi có chút dấu hiệu chính mình đã rũ bỏ được.
Này, chung quy là chuyện tốt đi…..
Bỗng nhiên, bên tai ẩn ẩn truyền đến tiếng chim kêu “Chiêm chiếp”, trong tiếng kêu còn có chút cảm giác sợ hãi.
Ta ngẩng đầu nhìn, tại sao chim lại kêu lớn tiếng như vậy? Nói đáng ra chim chóc sẽ không kêu như vậy đi?
Nghiêng tai nghe nghe, giống như….. Ngay tại trên cây này?
Ánh trăng đã đã hiện lên rồi, nhưng ánh sáng không đủ, ta nhìn không rõ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì…..
Được rồi, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, dù sao đều là chờ, để ta tạm thời đảm đương một chút vai trò người bảo vệ thiên nhiên bảo vệ môi trường, đi xem xét chim nhỏ ngươi phát sinh chuyện gì đi!
Sau khi quyết định, ta lập tức đứng dậy, lắc lắc cổ, hoạt động tay chân, sau đó…..
Nhảy lên một cái!
Tốt, thành công ôm lấy thân cây, ta kinh, thật thô!
Cổ nhân không có gì hay để tiêu khiển, không giống hiện đại máy chơi game chạy bằng điện đủ loại, ngay cả muốn tìm một trò xếp gỗ chơi chút cũng không có, bởi vậy một trong những trò chơi vui của ta hồi nhỏ chính là ---- leo cây kiếm trứng chim!
Nhiều năm tích lũy công lực leo cây cũng không phải là thổi phồng, ta sử dụng cả tay và chân leo vài cái liền đã đi đến trên một nhánh cây thô thấp nhất, nhìn thấy tổ chim thật to, ta hắc hắc nở nụ cười: “Chậc chậc, đến đến đến, cho tỷ tỷ ta xem chuyện gì mà ngươi kêu thê lương như vậy….. Chờ tỷ tỷ ta giúp ngươi xong, ngươi nhất định phải cảm ơn a, đưa tỷ tỷ hai quả trứng nhỏ ha ha…..”.
Trước tổ chim có một bụi lá cây che lại, góc độ này của ta nhìn không thấy tình hình bên trong, chỉ cảm thấy tiếng chim kêu càng thảm thiết.
Ta nhăn mặt, nghi hoặc nghiêng người, đổi góc độ khác, rốt cục, nương theo ánh trăng không rõ lắm, ta nhìn thấy tổ chim…..
Ta hai mắt nhất thời trợn to, sau lưng lập tức toát ra một mảng mồ hôi lạnh, cả người đều cứng ngắc ở trên cây…..
Chỉ thấy ở trên tổ chim cách ít nhất 50 cm có một con chim lớn, hai con vừa, ba con nhỏ, bên cạnh có ít nhất sáu bảy cái trứng nhỏ, vỏ trứng trơn bóng đáng yêu ở dưới ánh trăng càng có vẻ mê người…..
Bất quá…..
Này không phải trọng điểm, trọng điểm là, chiếm cứ ở trên đầu nhánh cây kia, một con rắn to tương đương cổ tay ta, con rắn phun lưỡi đang chậm rãi tiếp cận tổ chim, đầu hình tam giác lớn bằng bàn tay ta, răng nọc thật sâu, ta nhìn mà lạnh cả người.
Lúc này….
Làm sao bây giờ?
Mắt nhìn xuống đất, nơi này không cao, nhiều nhất cũng chỉ là hai thước, nhưng, ánh mắt xà luôn luôn chỉ có thể nhìn thấy vật chuyển động, ta đây có phải hay không bất động thì tốt hơn?
Quay đầu nhìn tổ chim, hẳn là con chim mẹ cũng không lớn bằng bàn tay, vào lúc rắn tiếp cận tổ thì nó lại tự đi lên, chắn đón nó.
Nội tâm toát lên kính trọng tự tận đáy lòng.
Đây là tình thương của mẹ a….. Cốt nhục là trái tim, loại thiên tính này, vĩ đại bao nhiêu.
Hai chim nhỏ kia lạnh run tránh ở phía sau chim mẹ, nhìn rắn càng lúc càng gần, lưỡi dài của rắn cơ hồ đã phun đến trên người chim mẹ, trong lòng bàn tay ta lại bắt đầu đổ mồ hôi, cắn nhanh môi dưới nhìn chúng nó.
Nếu….. Ta đưa tay đem tổ chim hất xuống đất….. thì con rắn đó sẽ thế nào? Có thể hay không nhào tới?
Phía dưới có cỏ mềm, trứng chim rớt xuống hẳn là sẽ không vỡ hết…..
Ở một cái chớp mắt để ta suy tư lần cuối, bỗng nhiên! Con rắn kia lùi về phía sau, cái miệng dữ tợn mở ra thật to, khoang miệng đỏ như máu dưới ánh trăng có vẻ đáng sợ dị thường!
Cả người ta run lên, còn không kịp tự hỏi lại một chút, liền đã đưa tay ra!
Vung tay lên, tổ chim kia liền bị ta dùng sức đẩy xuống, thân thể cũng bởi vì dùng sức, liền ngã xuống một bên…..
Lúc vừa nghiêng thân, ta liền nghe thấy một tiếng thét kinh hãi bên tai, sau đó chính là sau lưng một trận đau đớn, trong nháy mắt quay đầu nhìn lại, dư quang chỉ có thể nhìn thấy một cái đuôi rắn thật dài đi theo phía sau ta…..
Trước mắt giống như nhìn thấy cảnh tượng miệng máu kia cắn trên lưng ta, ngực ta có cảm giác muốn ói ra, kế tiếp chính là rơi vào trong ngực người nào đó.
Tay ta nắm được áo Mã Văn Tài, đầu chôn trong ngực hắn: “Bắt nó cho lão tử! Dám cắn lão tử, nó, nó không muốn sống nữa!”.
Rất ghê tởm….. vừa nghĩ đến cái đầu rắn kia,cái răng nanh kia, ta liền nổi cả da gà…..
Mã Văn Tài lại không đáp lời, sau lưng một mảnh đau đớn nóng cháy, còn có xu thế càng ngày càng đau, chẳng lẽ con rắn kia còn chưa nhả miệng?
TMD, ngươi đừng quá phận! Lão tử thành quỷ cũng không buông tha ngươi!
Ngươi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ còn cho qua đi, cư nhiên dám cắn ta….. Để lão tử bắt được ngươi liền đem ngươi nấu canh rắn!!
Vừa định ngẩng đầu hỏi hắn tại sao không nói lời nào, liền bị hắn đè đầu xuống, trong thanh âm chính là một cỗ tức giận: “Rắn đã sớm bỏ đi! Đừng lộn xộn! Ngươi mới là không muốn sống nữa! Ngươi thật đúng là……”.
Nói còn chưa nói xong, hắn liền thở dài một hơi, sau đó di động thân mình, đem ta trên người hắn chậm rãi thả ra, làm cho ta quỳ rạp trên mặt đất, cả quá trình vẫn cảm giác được tay hắn ở trên lưng ta.
Mới làm cho ta nằm úp sấp xuống, liền cảm giác được hắn ở phía sau lưng ta, nhanh chóng điểm vài cái huyệt đạo, phía sau cảm giác nóng bỏng chậm rãi bớt đi.
Nhưng, ta biết, khẳng định tình huống càng nghiêm trọng, bởi vì bên phải thân ta đã hoàn toàn tê rần, ngón tay muốn động đều cảm thấy vô cùng khó khăn.
Hai má tựa lên mặt cỏ, có chút ngứa, trong xoang mũi đều là mùi lá cỏ thơm ngát, ta trầm mặc một lúc, chậm rãi mở miệng nói: “Ta sẽ ch.ết sao?”.