Chương 35: Bắt được ngươi
Miệng vừa mới nói ra, trán bị búng một phát, con ngươi Mã hồ ly nhẹ nhàng nheo lại, cười đến cực kỳ hòa nhã, nói: “Ai cho phép ngươi yêu đương vụng trộm rồi? Hử?“.
Ta bị nụ cười của hắn, cười đến mức trong lòng như có ngọn lửa đang cháy lên, khóe miệng ý cười càng sâu, nói: “Mọi người cũng vậy đi. Ngươi khi đó cũng lén ta bây giờ cũng lén, khi nào thì đến lượt ngươi cho phép?“.
Lúc này, thanh âm Đinh mỹ nhân điềm đạm đáng yêu bên cạnh truyền đến: “Cổ đồng học.... Ngươi, hai người các ngươi.... Tại sao đêm khuya lúc này.... Lúc này.....“.
Muốn nói cái gì lại thôi, ta không khó nghĩ ra bộ dáng lúc này của Đinh mỹ nhân, ắt hẳn là đen như nước mùa thu, hai gò má như cánh hoa Xuân Đào, hai mắt nhìn bóng lưng Mã hồ ly ch.ết tiệt, hy vọng Mã ca ca nhà nàng ta quay đầu lại cười.
Nghĩ đến đây, ta hung hăng trừng mắt Mã hồ ly trên đỉnh đầu một cái, cười lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm Mã hồ ly, lại giương giọng trả lời: “Còn có thể có nguyên nhân gì! Nửa đêm không người nói riêng với nhau, rất thích hợp quyến rũ, yêu đương vụng trộm, nói rõ thế sự phong tục! Ta cùng da trắng, không, cùng Tiêu Điều ở đây không giống cùng các ngươi là tới lén.... Ừm!“.
Bỗng nhiên miệng bị che lại, hai tay bị Mã hồ ly bắt lấy, miệng còn bị che mạnh mẽ, chỉ kêu hừ hừ, hai chân ta tự do duy nhất chỉ có thể kháng nghị loạn xạ.
”Ưm (Này)! Ưm ưm ưm (Buông)! Ưm ưm ưm ưm (Ngươi làm gì)! Ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm (Cái hồ ly ch.ết tiệt không biết xấu hổ ngươi không phải là người, ngươi là con chó, ngươi là đồ bỏ đi, ngươi cút cho ta)!“.
Đầu ta vung lung tung, chân đá loạn xạ, đành chịu, phản kháng hoàn toàn không có hiệu quả, bị trực tiếp mang đi.
Đỉnh đầu truyền đến thanh âm cực kỳ ôn nhã của Mã hồ ly: “Đinh tiểu sư muội, bản nhạc hôm nay ngươi muốn, qua hai ngày ta sẽ phổ, tự ta sẽ đưa cho ngươi. Mấy ngày này ngươi đừng vội muốn bản nhạc mới, trước mắt cứ luyện tốt nhạc khúc này đi“.
Thanh âm rụt rè Đinh tiểu sư muội vội càng lên tiếng: “Vậy..... Vậy Văn Tài ca ca..... Ngươi và..... Cổ đồng học..... Đây, đây là..... Muốn đi đâu.... Ta.... Ta ở lại làm sao bây giờ.....“.
Mặc dù ta không nhìn mặt Mã hồ ly, nhưng mà ta biết hắn lúc này nhất định sẽ nở nụ cười hồ ly kinh điển, sau đó hai mắt bắn ra mười vạn vôn điện áp đem tâm can Đinh tiểu sư muội đánh trúng đến chân tay luống cuống, hai người một đôi nhìn, ngay cả Thiên Lôi cũng muốn phát động, hết thảy tràn ngập khói....
.....
Được!
Ta thừa nhận ta đúng là khó chịu! Mặc dù biết rõ Đinh đại mỹ nhân kia là một nữ tử cưng chiều....
Nhưng mà!
Ta là thích nói xấu nàng, vu oan nàng, oán thầm nàng!
Như thế nào!
Tuy rằng.... Ta cũng hiểu được chính mình cực kỳ buồn chán cực kỳ vô vị.....
”Ta và Cổ đồng học..... Có chút tư oán cá nhân, cần tự mình thu xếp. Cho nên, đi trước một bước, Tiêu Điều, ngươi tiễn tiểu sư muội đi“.
Tiêu Điều?
Da trắng?
Bỗng nhiên ta còn nhớ tới có người này a....
Phẫn nộ.
Ra sức quay đầu trừng cái eo nhỏ kia dưới ánh trăng dường như bị gió thổi đung đưa, vẻ mặt ảm đạm - Mướp đắng da trắng, chỉ thấy hắn đang cắn ngón tay, một đôi mắt như khóc nhìn chằm chằm vào ta....
TMD!
Ngươi xem cái gì! Xem có ích sao!
”Ưm (Này) ưm ưm (Da trắng)! Ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm (Ngươi không phải là nam nhân)! Ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm (Ngươi vừa mới cùng ta nói chuyện ngươi cư nhiên bây giờ không đến cứu ta)! Ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm (Ngươi không phải là người, ngươi không phải là nam nhân, từ đầu TMD không phải là cái nam nhân)!“.
Một trận gầm loạn, Mã hồ ly dễ dàng bẻ đầu ta quay lại, trực tiếp nhấc chân ta mang đi, mới vừa đi hai bước bỗng nhiên dừng lại, tiếp đó tay đang bụm miệng ta một phen thả ra, lúc ta còn chưa kịp phản ứng chính mình có thể nói chuyện đột nhiên cảm giác được mông bị người....
”Bốp!“.
Một tiếng vang dội.
”Còn có, Tiêu Điều, ngại ngùng, nàng(*).... Ta trước hết mang đi!“.
(*)Nàng: xem lại chú thích chương 25
Ta bị một tiếng “Bốp” kia, làm cho hóa đá, miệng hé mở ra sức hút gió đêm, thanh âm Mã hồ ly giống như tiếng vang từ trên đỉnh đầu phát tán, nhẹ nhàng bay khắp nơi, liên tiếp không ngừng, liên miên bất tuyệt....
Chính là như vậy, ta bị cột như cột đá mang theo đi, trong đầu cứng đờ vẫn lượn vòng một câu: bị đánh đòn, không phải ta bị đánh đòn, không phải ta bị đánh đòn, không phải ta bị đánh đòn, không phải ta bị đánh đòn, không phải ta....
.....
Một đường đạp loạn xạ, nhưng mà vẫn như cũ không thoát khỏi được ma trảo của Mã hồ ly.
Cứ như vậy bị Mã hồ ly mang ta đem trở về trong nhà hắn, mới vừa tiến tới sân thì thấy Phát Tài, đôi mắt ta sáng lên, càng vui mừng, trong miệng vẫn kêu ưm ưm không ngừng.
Nhưng mà tên Phát Tài kia cư nhiên mới nhìn ta một cái, liếc mắt một cái. Sau đó, hắn liền quay đầu đi, trong nháy mắt quay đầu lại ta thấy rõ ràng mặt hắn đang đỏ lên, sau cùng vẫn ngẩng đầu lên xem ánh trăng treo cao kia.
Ngươi Phát Tài ch.ết tiệt!
TMD, về sau đừng để ta tóm được ngươi thích Cát Tường!
Ta xác định vững chắc sẽ không cho ngươi giống như Đường Bá Hổ vậy, dễ dàng thú được Thu Hương!
Mã hồ ly đi đến cửa phòng mình, lại có thể một cước đem cửa đá văng, đi tới vài bước trực tiếp ném ta hướng trên giường.
Cả người vùi vào chăn mền, tứ chi ta đồng thời bò lên, bỗng nhiên quay đầu mắng to: “TMD, hồ ly ch.ết tiệt! Đem ta mang trở về làm cái gì?“.
Vừa quay đầu lại, ta nhìn hắn đứng bên giường dùng ánh mắt thâm trầm nhìn ta, khóe miệng cười giống như chưa cười.
Ta nhìn hắn như vậy, bỗng nhiên cả người toát ra từng đợt mồ hôi lạnh, vội vàng lui về sau, mãi đến khi lưng đụng tường, đem chăn mền kéo lên che lại trước ngực: “TMD.... TMD.... Muốn, muốn, muốn làm cái gì? Làm gì nhìn ta như vậy?“.
Bỗng!
Ánh sáng chớp lé, ta quả thực muốn che lại cái miệng của ta!
Đầu óc ta làm sao a, loại thời điểm này dĩ nhiên là phải chạy a! Lại vẫn lui về phía trong!
Tuy là mới vừa rồi rõ ràng chính hắn bất thường! Nhưng mà. Mấy ngày qua này chưa thấy qua Mã hồ ly lộ ra mặt kỳ dị đối với chính mình, cả người ta vang lên chuông báo động!
Mặc kệ có phải hay không bản thân không hợp đạo lý, dù sao chạy trước tuyệt đối không thiệt thòi!
Ta đem chăn túm ở trong tay ném qua một bên, sau đó lập tức theo góc 45 độ ý đồ muốn bay qua....
Mồ hôi!
Thật nhanh!
Mới vừa leo đến bên giường, không cẩn thận ngẩng đầu, có thể cảm giác được bóng mờ đỉnh đầu kia che phủ lên....
Sau đó ta lập tức bổ nhào lăn lộn hướng bên phải qua, a, bên giường là trống không!
Thắng lợi ngay trước mắt!
Nhưng mà, tại ngay sau một khắc....
”Phốc!“.
Cả khuôn mặt ta đập trên bụng Mã hồ ly, hắn thét lớn một tiếng qua đi, mũi ta còn phảng phất mùi hoa lan thơm ngát.
Mặt đối mặt, mắt đối mắt, mũi hắn phun hơi thở ấm áp phả trên mặt ta.
TMD, trừng ta cái gì, không được trừng!
Cảm giác được ánh mắt không được thân thiện của hắn, dù sao cũng bị bắt được, nhớ tới ta năm đó quậy cả thành Lạc Dương, hôm nay không lẽ sợ cái người là Mã hồ ly sao?
.....
Được.....
Ta thừa nhận, ta không có khí phách, ta..... Ta sợ.
Tuy là không biết vì sao hắn bị như vậy, nhưng mà hắn cứ nhìn chằm chằm vào ta, chẳng biết tại sao ta cảm thấy có chút chột dạ.
Cứ như vậy, hắn vẫn trầm mặc, ta cũng không sợ ch.ết không hé răng, cảm giác được mồ hôi lạnh giữa trán bốc lên lợi hại hơn, một giọt mồ hôi, trượt a trượt, trượt a trượt, lướt qua mi tâm của ta, sau đó qua mũi, cuối cùng ngưng tại trên đầu mũi.
Bỗng nhiên, đầu mũi nóng lên, xúc cảm trơn mềm khẽ lướt qua....
Máu của ta tăng lên theo cột sống, đến đầu óc, sau đó, tại trong mạch máu chuyển động xoay vòng, cuối cùng....
Nổ tung!
Ta cảm giác được rõ ràng toàn bộ mặt chính mình bỗng sốt cao, lập tức bắt đầu giãy giụa, miệng rốt cuộc nhịn không được nói, lại một lần nữa ngồi dậy mắng to: “Ngươi tên hồ ly ch.ết tiệt này! Ngươi lại ɭϊếʍƈ ta! Ngươi không biết xấu hổ! Ngươi, ngươi, ngươi sao làm vậy với ta! Bây giờ mang ta qua đây là ý tứ gì? Ta nói cho ngươi biết đừng tưởng ta sợ ngươi! Nếu ta không nhịn ngươi hút máu độc cho ta thì bây giờ ta một cước đá ngươi ra khỏi Trái Đất, ra khỏi Thái Dương Hệ rồi!“.
Một bên kêu gào một bên nghĩ muốn đánh miệng của mình, TMD, Cổ Diệc Khanh ngươi nói cái rắm gì a!
Ngươi không phải là nói cho hắn biết là ngươi cực kỳ để bụng mấy ngày này không có đến sao?
Trời ạ, còn đâu mặt mũi cho mình a!
Ta càng nói càng thấy mình mất mặt, nhưng bất luận ta giãy giụa thế nào cũng không thoát, móng vuốt hồ ly nắm trên vai ta, bản thân cũng không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt Mã hồ ly, mặt cúi đầu giãy giụa thoát ra, ánh mắt lóe lên, nhìn thấy hai móng vuốt trắng bóng của hồ ly, ta nghĩ muốn cũng chưa từng nghĩ, há mồm hung hăng gặm một phát!
Rắc!
Một tiếng kêu rên, thế nhưng tay đang cầm tay ta ngược lại buông lỏng, ta thừa cơ dùng vai đụng vào, nhân lúc hắn đang loạng choạng, lập tức nhảy xuống giường, bắt đầu chạy như điên!
Đáng tiếc, ta vẫn là nữ nhi, bất quá, không chạy được hai bước bị kéo trở về....
Một đôi tay gắt gao siết chặt sau lưng ta, ánh mắt ta khẽ đóng, cắn cắn môi, TMD.... Hảo dọa người....
”Ta vừa rồi rất tức giận” Bỗng nhiên, Mã hồ ly lên tiếng.
Ta toàn bộ dừng lại, mở miệng nói: “Tại sao....“.
”Mấy ngày này ta không phải là không nghĩ muốn đi tìm ngươi, mà là.... Ta muốn cho ngươi nghĩ rõ ràng. Ta biết ngươi hiểu ý tứ của ta.... Bản thân ta.... Cũng cần suy nghĩ cẩn thận“.
Trong lòng một trận co rút, tần số đập có hơn mất tốc độ: “Ta.... không phải....“.
Không nghĩ tới hắn đột nhiên làm rõ vấn đề, ta có chút cứng đờ không biết trả lời như thế nào.
Lúc vấn đề không xếp thành tiền đặc cược, ta cảm thấy dường như cũng không khó giải quyết, không vượt ngoài bản thân ta thì không nghĩ vấn đề rõ ràng.
Nếu không đâm thủng tầng giấy này, mà ta lại cảm thấy được trong lòng vẫn nhẹ nhàng ngưa ngứa, kèm với một tia đau đớn, càng thêm sốt ruột.
Nhưng mà, nếu đam thủng tầng giấy này, chân tay ta có điểm lúng túng.
Bởi rằng, chính bản thân ta không có đáp án cho chính mình.
Nhiều năm, cảm giác như có con sâu trong lòng làm rộn rạo cho rằng cũng không có khả năng xuất hiện, nhưng mà, khi về sau xuất hiện, ta cũng chỉ muốn chạy trốn tránh đi, nhưng lại nhịn không được nhìn trộm mong ngóng.
Một tiếng thở dài trầm thấp phía sau Mã Văn Tài truyền vào tai, hắn lui về phía sau, ngồi xuống trên giường, ta ngồi ở trên đùi hắn, giống như đứa con nít bị hai tay hắn bao bọc ôm trong ngực, có thể cảm giác được gương mặt hắn đang tựa vào gáy của ta.
”Ngươi trước đừng nói, hôm nay.... Hãy nghe ta nói, được chứ“.
Ta gật gật đầu, cảm giác được hắn đưa tay sờ sờ tóc của ta, hắn chậm rãi mở miệng: “Mẫu thân của ta từng nói, cả đời một người đều có một người, sẽ là người mà chính mình yêu nhất, bất kể thời gian qua bao lâu, hắn luôn tại ở nơi đó, ngươi sẽ vì hắn cười mà cười, vì hắn đau mà đau. Nếu có một ngày ta gặp người kia, nhất định sẽ không phụ lòng người đó. Không lâu sau, mẫu thân ta qua đời, đáy lòng nàng vẫn còn người đó, nhưng lần đưa tang ngày đó, hắn vẫn còn lưu luyến phòng tiểu thiếp thứ năm“.
Lần đầu tiên nghe Mã Văn tài nói chuyện của hắn, lại mở miệng nói đầy bình thản, tuy hắn thật bình tĩnh, nhưng mà ta có thể nghe thấy hắn dùng giọng nhẹ nhàng cùng thương tiếc khi nói về mẫu thân mình, còn đối với phụ thân hắn là.... Thất vọng.