Chương 37: Hồ Ly a
Ta phẫn nộ đem toàn bộ cuốn thẻ tre ném xuống trên mặt đất, còn chưa hả giận giơ chân lên giẫm giẫm, thẻ tre khắp nơi trên mặt đất bị ta đá đến xiêu vẹo một bên.
Ta nhìn đất đầy hỗn loạn, chống nạnh tại thư phòng vắng vẻ hét lớn: “TMD, hồ ly ch.ết tiệt! Không biết xấu hổ! Không quan tâm! Về sau đừng để lão tử nhìn thấy ngươi! Lão tử nhất định rút da hồ ly trên người ngươi, uống máu, gặm xương một chút cũng không sót!“.
Ngoài cửa sổ một trận gió núi đột nhiên thổi vù vù vào, đem áo bào ta thổi bay lên, mũ trên đầu cũng bị thổi đến nghiêng ngiêng vẹo vẹo, ta hung hăng hừ một tiếng, trừng mắt nhìn thẻ tre đầy trên đất.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Vẻ mặt giống như hung thần giữ cửa liền buông lỏng, vẻ mặt ta như đưa đám ngồi xổm xuống bắt đầu thu dọn thẻ tre: “Ta phát thần kinh gì a, đá cái gì a, đá cũng chỉ có bản thân ngươi thu dọn.... Cổ Diệc Khanh ngươi điên rồi có phải hay không, ngươi nói một mình cái rắm a....“.
Đinh bánh bao ch.ết tiệt cho dù bắt ta thu dọn hơn ngàn cuốn thẻ tre, thế nhưng lại nói ai dám giúp ta thu dọn cũng bị phạt cùng, mà còn không cho thư đồng đến giúp.
Ta ngay cả cơm cũng chưa ăn thì tới đây, ta vẫn chưa dọn xong một phần ba thẻ tre, bởi vì những thẻ tre này lúc trước chuyển ra ngoài phơi nắng đã lộn xộn thành một đống, mà Đinh Trinh Ung thì phân loại lung tung trên giá sách.
Mỗi cuốn thẻ tre ta đều phải mở ra xem qua, sau đó mới có thể xếp đúng.
Nói thật, Đinh bánh bao không cho người khác xuất hiện giúp ta, khi đó đáy lòng ta vẫn không sợ, bởi vì luôn cho rằng người khác không đến, cho nên....
Mã hồ ly a?
Hắn có đến đây không?
Lần trước chép sách hắn cũng đến đây đó....
Cũng không biết lo lắng từ nào tới, nhưng mà một khắc ta mạnh mẽ tiến bước vào thư phòng kia, vẫn tin tưởng như vậy. Vì vậy, ta một bên di chuyển thẻ tre một bên chờ, cứ như vậy, chờ a chờ, chờ a chờ....
Chờ chờ....
Cuối cùng, ta nhịn không được bạo phát!
Hồ ly ch.ết tiệt! Ta không phải nói rõ vì sao từ chối ngươi rồi sao? TMD, lòng dạ hẹp hòi!
Còn dùng vẻ mặt mủi lòng nói với ta là người mà ngươi yêu quý nhất, sẽ là ánh mặt trời của ta, ta phi!
Lúc lão tử gặp nạn ngươi lại có thể không có xuất hiện, ngươi cút đi! Thế nào lão tử vẫn chờ mong ngươi như vậy....
.....
Ta bỏ thẻ tre lên giá, cắn cắn môi, không lẽ....
Thật sự tức giận?
Hắn không keo kiệt như vậy đi....
Ta lắc đầu, phi phi phi, nghĩ cái gì a!
Rất không dễ dàng đem thẻ tre bị ta đá đến lộn xộn thu dọn xong, cánh tay ta đều nhức mỏi, nằm xuống dang hai tay hai chân ra giống như hình chữ đại bên cạnh đống thẻ tre, ta gãi gãi làm nghiêng mũ, cũng không có tâm tình đỡ cái mũ kia, phía sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, dính sau lưng thật là khó chịu.
Ngáp một cái, ta sờ sờ cái bụng teo, lẩm bẩm: “Thật đói a.... Mệt mỏi a....“.
Bỗng nhiên, cốc cốc hai tiếng, cửa nhẹ nhàng vang lên hai tiếng.
Lỗ tai ta đột nhiên đứng thẳng lên, nháy mắt mấy cái nhìn cánh cửa kia, nuốt nước miếng, vội vàng đứng lên, lau mặt, sau đó lập tức ôm mấy cuốn thẻ tre trong ngực, bày ra bộ mặt coi thường nhìn chằm chằm cánh cửa. Lúc này mới mở miệng: “Người nào a!“.
Mã hồ ly, ngươi cho rằng bây giờ ngươi đến thì ta sẽ tha thứ cho ngươi sao?
Nha....
Ta là người tốt như vậy sao?
....
Bất quá, nếu ngươi giúp ta thu dọn xong rồi cho ta ăn ta sẽ cố gắng tha thứ cho ngươi....
Cửa dưới ánh mắt của ta kẽo kẹt một tiếng đẩy ra, gió đêm hiu hiu, thổi bay tóc mai người đến, khuôn mặt nhỏ hình trái tim nâng lên cuối xuống cười có phần xấu hổ.
Ánh mắt ta một phen trợn ngược, thẻ tre trong tay lập tức thả xuống, trực tiếp đập vào chân ta.
”A!!! Nương a!! Đau quá!“.
Nước mắt ta chảy xuống, ngồi xổm ôm chân kêu to.
Lương Sơn Bá vội vàng xoay người đóng cửa lại, sau đó chạy chậm tới cạnh ta, vẻ mặt thân thiết, nói: “Tiểu Khanh, ngươi không sao chứ?“.
Ta quay đầu nhìn hắn, nội tâm đau khổ cùng kinh hãi đen xen, mặt có chút vặn vẹo nói: “Như thế nào là ngươi a?“.
Lời vừa mới nói, ta nghẹn lời, hé mở miệng, không biết nói tiếp như thế nào.
Lương Sơn Bá nghe vậy cũng sững sốt, gãi gãi đầu, cười đến quan tâm, nói: “Là ta đến làm phiền ngươi sao.... Ta cho là có thể qua đây giúp đỡ một chút a....“.
Ta lắc đầu, nở nụ cười, nói: “Không, không, ngươi không làm phiền ta, cảm ơn ngươi qua đây.... Nhưng mà.... Ngươi không sợ Đinh phu tử phạt sao?“.
Lương Sơn Bá cười ha ha, nói: “Không cần cảm ơn, phu tử lại không biết, không sợ. Lúc trước ta có tới đây xem hắn phơi bốn chín thẻ tre, biết thẻ tre ở đây rất nhiều, một mình ngươi chuyển phỏng chừng đến bình minh còn chưa xong, cho nên ta tiện qua đây nhìn xem, chúng ta là đồng môn, ngươi gặp nạn, ta đương nhiên phải đến giúp rồi! Chẳng qua, ta không dám báo cho người khác biết.... Ngộ nhỡ Đinh phu tử thật sự đến đây, một mình ta thì không sao, nếu bọn hắn cũng bị phạt cùng.... Ta cũng rất áy náy, ha ha....“.
Ta ngẩng đầu nhìn Lương Sơn Bá, chỉ thấy hắn cười đến cong cong đôi mắt, cực kỳ chân thành.
Ta từ từ xoa xoa bàn chân, đưa tay vỗ vỗ bờ vai hắn, khẽ thở dài: “Ngươi thật sự là người tốt“.
Tâm trong sáng, lấy chân thành đối với người, thế gian này người tốt như Lương Sơn Bá tuyệt chủng rồi, ở đời này đáng quý biết bao nhiêu....
Chúc Anh Đài bị tấm lòng chân thành son này thu hút đi....
”Chúng ta bắt đầu đi!” Hắn cười cười, quay đầu bắt đầu dọn thẻ tre.
Ta đứng dậy, nâng hai cuốn thẻ tre lên, nhịn không được quay đầu ngoài cửa sổ nhìn, bầu trời kia loáng thoáng không có một người, rất nhiều bóng dáng lờ mờ.
Nhịn không được có chút thất vọng, Lương Sơn Bá đều đã đến đây, vậy mà ngươi không tới sao....
Lắc đầu, đem bóng dáng Mã hồ ly ném ra sau đầu, ta hít một hơi thật sâu, đem tay áo vén lên, tốt, sớm kết thúc sớm siêu sinh!
....
Duỗi duỗi cái eo, cảm giác bờ vai như muốn rớt ra, bất quá nhìn thẻ tre trên giá sách ngay ngắn, ta cười cười nói: “Rốt cuộc xong rồi!“.
Lương Sơn Bá cười xoa xoa mồ hôi trên mặt, nói: “Đúng, hai người thu dọn lâu như vậy, may là hôm nay ta đến, không thì Tiểu Khanh ngươi thật sự bận đến bình minh“.
Ta hé miệng nở nụ cười, đi đến bên cửa sổ, nhìn ánh trăng, trăng ở giữa bầu trời, quay đầu nhìn Lương Sơn Bá nói: “Sơn Bá, hôm nay thực cám ơn ngươi, chúng ta nhanh về tắm rửa đi, sau đó nghỉ ngơi, ngày mai còn phải lên lớp sớm“.
Lương Sơn Bá nhéo nhéo cánh tay của mình, gật đầu nói: “Tốt, đi thôi“.
Đóng cửa, ta cùng Lương Sơn Bá đi dọc trên con đường nhỏ, mệt mỏi cả đêm, ta đã sớm đói bụng, trên người đầy mồ hôi lại bị gió núi ban đêm thổi qua, cũng khó chịu không ít.
Tuy là nghĩ muốn sớm trở về một chút, nhưng mà bởi vì mệt, cho nên cất bước đi rất mất sức, phỏng chừng Lương Sơn Bá cũng vậy, chúng ta bước đi rất chậm, một đường nói chuyện cười đùa.
Dọc đường đi vào khu rừng trúc kia, ta nhìn Lương Sơn Bá nói: “Cánh rừng này có lối đường tắt thông vào trong viện, không bằng chúng ta đi qua bên đó đi?“.
Lương Sơn Bá hướng trong rừng nhìn, nói: “Được được, nhưng mà cánh rừng này cũng đã tối sầm....“.
Tối nay tuy có trăng, nhưng mà ánh trăng không sáng lắm, mờ mờ ảo ảo chiếu trên mặt đất, cây trúc trong rừng thường ngày xanh tươi, lúc này quả thật có vẻ u tối.
Ta lại không mang theo hộp quẹt (Vân Vân: thời này đã có hộp quẹt rồi sao), bất nhìn nhìn con đường ngày thường hay đi, bây giờ phải cố gắng đi, ta cùng Lương Sơn Bá đi với tốc độ này, phỏng chừng đi trở về ít nhất hơn hai mươi phút....
Cúi đầu nghĩ nghĩ, ta nói: “Không sao, đường kia ta đi qua quá nhiều lần, mặc dù tối sầm, nhưng mà cũng không đến độ không thấy đường, chúng ta vẫn là đi đường tắt đi“.
Lương Sơn Bá nghe ta nói như vậy, cũng cười gật gật đầu, nói: “Tốt lắm, xin mời Tiểu Khanh ngươi dẫn đường“.
Ta gật đầu, dẫn đầu đi vào trong rừng.
Đường mặc dù tối, cũng không khó đi, cho nên rất nhanh ta xa xa đã thấy Dật Tiên Đình.
Đi lại gần một chút, mô hồ có thể thấy trong đình có ánh lửa, lòng ta hiếu kỳ, trễ như vậy còn có người nào ở trong này?
Lương Sơn Bá cũng kỳ quái, nói: “Nửa đêm rồi, là ai còn ở trong đình?“.
Ta gật đầu, nói: “”Phỏng chừng là có đồng học ngủ không được, đi đến đây....“.
Người có tri thức tật xấu rất nhiều, hơn nữa bộ dáng thư sinh rất dễ dàng bị tạt acid, cho nên ngày thường những mọt sách này thường xuyên làm chuyện người ta không nói được lời nào, ta cũng coi như không thấy gì.
Nhưng mà, ta và Lương Dơn Bá từ từ đi vào đình kia, lại thấy hai bóng dáng làm cho lòng ta căng lên.
Lương Sơn Bá bỗng nhiên dừng bước, ta quay đầu nhìn hắn, nói: “Làm sao vậy?“.
Lương Sơn Bá nhìn chằm chằm vào đình, nửa ngày không hé răng, bỗng nhiên nói: “Chúng ta..... Chúng ta đường vòng đi.....“.
Ta quay đầu nhìn đình kia, lại nhìn Lương Sơn Bá, khẽ cắn môi, nói:“Không, chúng ta đi qua bên kia, ta xem bên kia Anh Đài cũng ở đây.... Đi qua bên đó đi“.
Mặt Lương Sơn Bá trắng nhợt, lui về sau vài bước, mãnh liệt lắc đầu, nói: “Không, không, ta không nghĩ muốn làm phiền bọn họ....“.
Ta nhướng mày, nhìn chằm chằm Lương Sơn Bá.
Lương Sơn Bá ngươi....
Có phải hay không biết cái gì....
Tiếng người bên đinh kia ngày càng rõ ràng, thanh âm Chúc Anh Đài có chút kích động, ta nhất quyết, kéo tay Lương Sơn Bá không cho hắn đi, nói:“Tất cả mọi người là đồng học! Cái gì làm phiền hay không? Đi, chúng ta qua đó....“.
Lương Sơn Bá dường như cũng không tìm được lý do từ chối, chỉ có thể để ta lôi kéo đi, theo ánh lửa càng lúc càng rộng, chậm rãi, nét mặt hai người trong đình càng rõ ràng.
Chỉ thấy hai người đang nói gì đó, bỗng nhiên, Chúc Anh Đài đi lên phía trước một bước quăng cho Mã hồ ly một bạt tai.
”Bốp” một tiếng, thanh thúy vang dội.
Ta theo bản năng dừng cước bộ, phía sau Lương Sơn Bá truyền đến hút không khí.
Mã hồ ly vốn nghiêng về phía chúng ta, lúc này lại bị Chúc Anh Đài tát một cái kia, bây giờ thì nhìn thấy bên chúng ta. Khoảng cách không xa không gần, tay ta vẫn kéo tay Lương Sơn bá, tuy là không thấy rõ mặt hắn, nhưng mà ta vẫn cảm giác được hăn đang nhìn ta....
Ta nhìn hắn, ta chậm rãi nắm thành quyền.
Lúc này, Lương Sơn Bá sau lưng ta lại mở miệng nói: “Tiểu, Tiểu Khanh.... Ta, ta nghĩ muốn qua đó....“.
Ta buông tay ra, nói: “Ngươi qua đi“.
”Ngươi, ngươi a? Ngươi không qua?” Hắn hỏi.
Ta hít một hơi, ánh mắt không rời Mã hồ ly, ta lắc lắc đầu: “Không.... Ta không qua. Ta.... Bỗng nhiên nhớ tới còn có việc gấp.... Phải.... Ta đi trước“.
Một cái tát của Chúc Anh Đài, tuy là đánh trên mặt Mã hồ ly, lại giống như gõ vào trong lòng ta, khiến ý nghĩ ta đột nhiên tỉnh ngộ.
Một ngày hôm nay không gặp Mã hồ ly, lúc này cùng Chúc Anh Đài ở phía sau núi nói chuyện, tuy ta không nghe trọng tâm đề tài, song chỉ có hai người bọn họ, chỉ có thể là.
Hôn ước.
Chân của ta lui về phía sau một bước, Cổ Diệc Khanh, ngươi như thế nào đã quên a, ngươi làm sao có thể quên a....
Ngươi và hắn, trên người đều mang theo hôn ước.... Tân nương của hắn chạy trốn, ta từ bỏ tân lang của ta.
Hắn đuổi theo tân nương của hắn đến thư viện, nhưng mà ta lại tha hương đào hôn mà đến, hai người như vật, có tư cách động tâm sao?
Với lại, đến giờ phút này, hắn thậm chí không biết ta là ai, cũng không biết.
Vậy thì càng thêm không biết....
Thích ta, đại biểu cho cái gì....
Như tối qua chỉ là đơn thuần cho một lời hứa hẹn, bởi vì không rõ nội tâm của mình mà nói, bây giờ giống như tạt một xô nước lạnh từ đến đến cuối, khiến lòng ta lạnh thấu.
Xiêm y ẩm ướt bị gió núi thổi khô một nửa, lúc này dán lại trên lưng khiến ta cảm thấy thật lạnh, toàn thân ta nổi da gà lên.
Đúng vậy a, tối hôm qua không rõ chuyện, bây giờ đều đã sáng tỏ rồi.
Ta động lòng, cho nên trái tim của ta mới chua xót, mới có thể thấy hai người bọn hắn đứng ở trong đình mà không thích, cho nên mới muốn mang lương Sơn Bá lên.
Nhưng mà, ta bây giờ, đầu óc mới trấn tĩnh, bởi vì ta động lòng, cho nên, ta càng không thể đáp ứng hắn.
Bởi vì, ta sẽ liên lụy đến hắn.