Chương 41: Cái gì? chỉ có một gian phòng?
Nói chưởng quầy Thiên Hạ Lâu danh tiếng lẫy lừng, họ Chu, tên Khải.
Nói Chu Khải này, nghe nói trong giang hồ quả thật có chút địa vị, bản thân là một trong tam đại Nguyệt Sơn Trang gia chủ, thiếu niên đã theo sư Thiếu Lâm, một thân công phu mạnh mẽ không nói, quan trọng là.... Tính tình hào phóng, hơn nữa đối với bằng hữu giang hồ rất trọng nghĩa, cho nên tương giao rộng rãi. Nhưng mà, đến khi về già, mở một khách điếm cao ngất, Thiên Hạ Lâu. Ở ẩn mà còn rêu rao như vậy.
Đương nhiên, những thứ này đều là lần trước thả trăng giả sau những cái này núi thấp này trở về nói với đồng học.
Vừa mới nói, tâm ta đã ngứa rồi....
Toàn thân bạch y bay phất phới kia mày kiếm khí khái hào hùng bừng lên - Võ Lâm Minh Chủ.
Một thân hồng y kiều diễm kia môi hồng răng trắng võ công cao siêu - Giáo chủ Tà giáo.
Chậc chậc.... Chỉ là ngẫm lại, có thể khiến người kích thích đến phun nước miếng!
Ngươi nói! Một chỗ tốt như vậy ta có thể như thế nào bỏ qua?
Cái kia ai mà không nói qua sao, nếu điểm cuối tình cảm là phần mộ! Như vậy.... Ta sớm hay muộn đều đã bước vào phần mộ đi?
Cho nên, một khi đã như vậy, ngang cũng là ch.ết, dọc cũng là ch.ết, chi bằng trong vạn bụi hoa, mỹ nam phía trước ch.ết, sau đó bị hồ ly thắt cổ cũng phong lưu a!
Dẫn theo Cát Tường và Phát Tài, vẻ mặt ta tự cho là thâm trầm cộng với phóng khoáng đưa tay khoanh ngực tà tà dựa vào cửa Thiên Hạ Lâu, buôn bán cả ngày, sắc trời đã không còn sớm, hoàng hôn hướng phía Tây chậm rãi đi xuống, ánh nắng màu vàng nhạt ở mặt ta, quay đầu nhìn ánh tà dương vĩ đại kia, ta nhẹ nhàng híp mắt, tình cảnh này....
Là ba phần vắng lặng, bảy phần là phóng khoáng....
”Khách.... Khách quan? Khách quan?..... Khách quan!“.
Đột nhiên hoàn hồn, mũi khẽ nhếch nhìn về phía ánh mắt sợ hãi của tiểu nhị nhìn ta.
Nhẹ nhàng lấy tay xoa xoa thái dương, ta lộ ra bộ dạng đại hiệp đúng chuẩn thường thấy trên TV tươi cười, vươn ngón tay, làm chữ V thắng lợi, nói:“Hai gian phòng hảo hạng“.
Hàm răng trắng sáng loáng dưới ánh tà dương tạo nên khúc xạ sáng lóa trên mặt tiểu nhị chợt lóe lên, rõ ràng thấy tiểu nhị ngây người, ta cảm giác vô cùng tốt đẹp, xem ra phong độ của ta vẫn còn có lực sát thương....
Qua được một lúc, tiểu nhị kia vẫn còn tướng si ngốc, Cát Tường sau lương đẩy ta: “Công tử, người chẳng lẽ dọa người khác ngốc rồi?“.
Ta quay đầu nhìn Cát Tường:“Làm sao có thể? Bản công tử phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, phong thần như ngọc, hắn đây là bị rung động! Hiểu không!“.
Nói xong lời này rõ ràng nhìn thấy Phát Tài dùng vẻ mặt kinh sợ nhìn ta, cắt, đúng là tiểu oa nhi chưa thấy sự đời, về sau còn nhiều cơ hội cho ngươi mở mang kiến thức về phong thái của ta! ==""
Lúc này, tiểu nhị si ngốc hồi lâu kia mới hồi phục tinh thần lại, nói câu: “Có phòng.... Có phòng.....“.
Sau đó như không có chuyện gì quay đầu dẫn chúng ta đi vào trong, vừa đi còn dùng âm lượng không nhỏ thì thào lẩm bẩm: “Ai nói đầu năm không có nhiều người ngốc, mặc bạch y thì cho mình là Võ Lâm Minh Chủ, là không được.... Haizzz....“.
Lòng bàn chân ta suýt trợt, thiếu chút nữa từ sau lưng hắn lăn qua.
Tiểu nhị này, không phân biệt tốt xấu rồi!
Nhìn thấy ta vén tay áo lên, Cát Tường vỗ vỗ ta bờ vai.
Ta run lẩy bẩy bả vai, từ từ nhắm hai mắt, mày nhíu lại: “Đừng ngăn cản ta! Bản thiếu gia ta tẩu giang hồ nhiều năm, chưa từng có người xem thường ta.... Đừng kéo ta! Đã bảo đừng kéo ta mà!“.
Cát Tường thở dài, nói: “Công tử.... Trước người đem hoang tưởng nhàm chán kia tỉnh lại đi, mở mắt ra nhìn phía trước....“.
Ánh mắt ta mở một đường nhỏ, nhìn Cát Tường: “Nhìn cái gì?“.
Chỉ thấy Cát Tường giật giật khóe miệng, vì thế, quay đầu, sau đó thấy....
Vừa rồi tiểu nhị kia đang đứng ở chỗ bàn Trương Cương mới vừa dùng cơm xong, hô ha một tiếng, vỗ lên bàn, chén đĩa bay vào bên cạnh riêng biệt còn bát đũa bẩn thì bay vào cái sọt, hô ha hai tiếng, vỗ lên bàn vỗ lên, thấy hai cái xương cũng bay vào cái sọt bên cạnh kia....
Cái bàn kia đại khái có bảy tám bát đũa cộng thêm vài xương cốt gì gì đó toàn bộ “Hô ha hô ha hô ha” vài tiếng, toàn bộ thu dọn sạch sẽ. Sau đó, hắn giống như không có việc gì rút ra khăn lông lớn khoát trên vai xoa xoa trên bàn quần áo dính dầu mỡ, lại không chút để ý để lại trên vai.
Sau cùng, ngoái đầu nhìn chúng ta lộ ra răng cửa vàng khè cười, nói: “Khách quan, xấu hổ! Nán lại a, lập tức mang phòng hảo hạng cho ngươi!“.
Ta hé mở miệng nhìn toàn bộ chuyện phát sinh, vừa nghe thấy hắn kêu hô chúng ta, lập tức ra dáng dân thành thị chân chó tươi cười đáp: “Không có việc gì không có việc gì! Ngươi đừng vội đừng vội! Chúng ta không vội không vội ~~~“.
”Hô hô! Không vội! Bây giờ đã xong việc, khách quan người thật đúng là biết thông cảm!“.
Ta cười đến hàm răng đều muốn lộ ra, tiểu nhị cùng với răng cửa vàng khè của hắn tại lúc ánh tà dương chiếu xuống vào khách điếm hỗ trợ lẫn nhau tạo thành khúc xạ, trong không trung khúc xạ lưỡng đạo gặp nhau tạo nên tia sáng nồng....
”Sặc” một tiếng, chúng nó gặp nhau, sau đó....
Ta đột nhiên nhắm mắt lại!
Lực sát thương thật mạnh!!
Khi mở mắt ra, ta quay đầu, thấy mặt hai người sau ngây ra như phỗng, thần sắc vô cùng nghiêm túc, nói: “Thật sự là người trong giang hồ đồn thổi, chân chó không khỏi người kia!“.
Quay đầu, cất bước đi.
Phía sau hai người Cát tường sửng sốt hơn nữa ngày mới theo đi lên.
Lên lầu ba, răng cửa vàng khè tiểu nhị bỗng nhiên dừng lại, ai nha một tiếng. Bốn người chúng ta tám con mắt nhìn chằm chặp miệng Đại Hoàng răng cửa, cùng kêu lên hỏi: “Làm sao vậy?“.
Chỉ thấy vẻ mặt hắn như gặp đại họa đối chúng ta nói: “Nguy rồi! Ta mới vừa nhớ lầm? Chữ Thiên một hai ba, năm sáu bảy tám đã có người, bây giờ phòng chữ Thiên chỉ còn số bốn thôi!“.
Ba người: “......”
Rồi sau đó.
Phát Tài: “Kia không có việc gì!“.
Ta cùng Cát Tường: “Không được!“.
Tiếp sau đó.
Ba người: “......”
Tiếp tiếp sau đó, Phát Tài thêm tiểu nhị đồng thanh hỏi:“Vì sao?“.
Ta cùng Cát Tường đáp: “Ách....“.
Đang lúc tình huống giằng co, bỗng nhiên một tiếng như sấm rền giận gầm vang lên: “A Nhàn!“.
Nếu ngươi muốn hỏi, ngày rất đẹp như vậy, chúng ta lại ở trong khách điếm, một tiếng sấm rền từ đâu mà đến a?
Như vậy, đáp án thì là: trên đỉnh đầu tới!
Bốn người chúng ta ngẩng đầu nhìn về phía mặt trên cao, sau đó tập thể đều mở miệng “O“.
Những người khác nghĩ đến cái gì ta không biết, nếu muốn ta dùng một cái từ để hình dung phía trước ta nhìn thấy gì đó, ta chỉ có thể nói....
Cự Linh Thần!
Biết người người nào đứng trước mặt làm cho người cảm thấy được chính mình là một ruồi nhặng?
Đáp án, Cự Linh Thần.
Vì cái gì?
Bởi vì trên cơ bản hắn dùng một cái tát có thể khiến cho ngươi đi theo đầu trâu mặt ngựa trở về sau đó đến Lục Đạo Luân Hồi lần nữa.
Ta ngưỡng mặt lên nhìn thân cao phía trước cao ít nhất hai thước một, tiết diện dọc phỏng chừng cũng có hai thước, chớp hai lần ánh mắt, lại chớp hai lần ánh mắt, cà lăm hỏi: “Này.... Vị đại gia này.... Thỉnh.... Xin hỏi....“.
Ta lời còn chưa nói hết, bên cạnh một thanh âm so với ta lại vẫn khủng hoảng truyền đến.
”Lão.... Lão gia! Ta sai lầm rồi! Lão gia! Người tha thứ cho ta đi!“.
Nhìn lại, nguyên lai là người hét như giết heo nhân đúng là răng cửa vàng khè tiểu nhị, bộ dáng hắn lúc này giống như đang quét lá rụng trong gió lớn, trừ bỏ run lẩy bẩy run rẩy vẫn lại là run lẩy bẩy run rẩy.....
Ta vẻ mặt kinh sợ trung từ từ hiện lên, thế mới biết, nguyên lai kẻ ngốc đại gia trong truyền thuyết hóa ra bộ dáng giống như Cự Linh Thần....
”Xin lỗi có ích mà vẫn còn muốn nói lão gia ta thì có lợi ích gì?“.
Lại một tiếng sấm vang.
Quá.... Quá lợi hại rồi!
Lời này vừa nói ra, trong đầu ta lập tức hiện lên đầu tóc quăn Đạo Minh Tự(*) kia..... Sau đó tròng mắt lại rẽ sang kẻ ngốc đại gia mặt có thể so với Trương Phi(**), rất muốn hỏi một câu, nhà ngươi là đồ ăn núi a....
(*)Đạo Minh Tự: Là tên nhân vật thủ lĩnh trong hàng loạt bộ truyện – phim nổi tiếng Con nhà giàu. Ở Hàn thì có phim BOF đình đám do Lee Min Ho thủ vai Đạo Minh Tự (Goo Jun Pyo).
(**)Trương Phi: Hẳn mọi người đọc Tam Quốc Diễn đều biết ông rồi, ông là danh tướng nhà Thục Hán thời Tam Quốc (Còn muốn biết thêm thông tin thì đọc Tam Quốc Diễn hoặc sang Wiki)
Thực xin lỗi! Lão gia! Là ta nhất thời quên! Lần sau tuyệt đối không tái phạm vào!“.
”A Nhàn! Ngươi nói xin lỗi với ta thì có ích sao? Ngươi nên là đối với ba vị này anh hùng phía trước nói!“.
Ầm vang!
Tiếng sấm quá lớn, đem màng nhĩ ta muốn lung lay sắp đổ....
Vì muốn cứu vớt nguy cơ thủng màng nhĩ, ta vội vã khoát tay nói: “Không có việc gì không có việc gì....” Sau đó, bỗng nhiên một cái giật mình:“A! Không phải.... Có việc!“.
Nhìn sắc mặt tiểu nhị từ trắng sang hồng rồi từ hồng sang trắng, thiện lương như ta chỉ có thể vụng trộm ở trong lòng vì hắn bi ai rồi....
Kẻ ngốc lão gia hung hăng nhìn tiểu nhị hừ một tiếng, quay người lại, lập tức cười đến như mùa xuân, giọng nói hòa nhã: “Vị anh hùng này.... Chuyện phòng trọ, là do A Nhàn sai lầm, gần đây hai ngày này bỗng nhiên đến đây rất nhiều người, cho nên phòng có vẻ túng thiếu.... Xin hỏi mấy vị anh hùng.... Có thể hay không chấp nhận chen lách một chút a?“.
Có thể nhìn lịch sử vĩ đại biến thân kẻ ngốc lão gia bàn tay mặt chữ điền lần thứ hai trước mặt ta, ta gian nan nuốt nước miếng: “Thỉnh..... Xin hỏi.... Biện pháp chen lách như thế nào?“.
Kẻ ngốc lão gia cười tít mắt nhìn ta, ngón tay ngang không trung quét một phen ta, Cát Tường, cùng Phát Tài: “Ba vị anh hùng đều là nam tử lõa lồ! Xuất hiện hỗn độn! Tự nhiên liền muốn không câu nệ tiểu tiết! Giường gỗ chúng ta lừng danh mềm lại thoải mái! Mặc cho ngươi ở mặt trên lăn lộn bao nhiêu lần đều đã tuyệt đối hẳn không sập!” Lúc nói cái này, ta thấy hai hàng lông mày thô trước mặt ta kia cứ luôn gây sự chú ý, cùng vẻ mặt Chu Khải so với ta lại vẫn chân chó tươi cười phối hợp lại, hiệu quả này, tương đương kinh người a....
”Cho nên.... Ba vị.... Xin mời chen lách một chút đi!“.
Ta nháy mắt mấy cái, nhìn sắc mặt như xuân của Chu Khải, thanh âm ho khan, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn nhìn Cát Tường, chỉ thấy Cát Tường hung hăng lắc lắc đầu, lại nháy mắt mấy cái, chuyển hướng nhìn Phát Tài.
Phát Tài này, trái lại vẻ mặt không sao cả nhìn ta, nói: “Nếu đợi công tử nói không thành vấn đề, ta cũng không thành vấn đề!“.
Phi!
Ngươi đương nhiên không thành vấn đề! Nhưng là ta có vấn đề!
Này không phải là đại biểu chúng ta phải ngủ cùng một chỗ?
Tam P liền tính bây giờ còn muốn bốn P?
Ngày mùa hè nắng hè chói chang, ngươi có biết hay không phải ch.ết người a?
Còn có, quan trọng là.... Cùng hồ ly cùng giường? Ta không muốn sống nữa.... Hắn có thể hay không đi theo phụ thân hắn đến phủ Huyện lệnh ở a...