Chương 12
Hoàng bảng vừa ra, bách tính Linh Cừ tự nhiên biết Phượng quân của bọn họ bị bệnh đậu mùa, tự động thông tri hỗ trợ nhau, nếu là nhìn thấy danh y, liền khuyên hắn đến yết* Hoàng bảng. Việc này chính là làm rạng rỡ tổ tông, cũng không phải dễ dàng làm được. Nếu là y thuật cao siêu, trị khỏi bệnh nhất định là trời cao ban thưởng, nếu là trị không hết, đầu e rằng khó giữ.
(*) yết : gỡ , bóc, xé.
Tư Noãn Điện, tuy rằng Ngự y mỗi ngày đều kê thuốc nhưng không thấy khởi sắc. Toàn thân Vân Ly đều đã nổi những mụn nước đỏ hồng, thường xuyên đau ngứa, lại không thể gãi. Hắn chịu đựng không nổi, cả ngày đều cứng thân mình. Huyền Vô Hàn nắm chặt tay hắn, chỉ có thể thoa một chút thuốc mỡ mát lạnh, nhưng chỉ trị được phần ngọn, không trị được phần gốc.
Huyền Vô Hàn hai ngày nay đều là sắc mặt âm trầm, khi lâm triều, đại thần trên điện thì thăm dò suy đoán nhau, không ai dám lên tiếng, chỉ sợ sơ sẩy chút, nhất cá bất lưu thần *, tựu náo nhiệt trên Kim Loan điện của Huyền đế. Nhất quốc chi hậu còn chưa cùng Huyền đế thành thân, tánh mạng đã có biến, chẳng phải là quốc chi đại kiếp nạn. Những ngày qua Tư Thiên Giam** đại thần cũng không dám vọng tưởng tự ý bình luận thiên tượng***. Trước đó vài ngày hoàn hảo, êm đẹp, song tinh tương nhiễu****, đã nhiều ngày qua Phượng Loan tinh mờ tối rất nhiều.
*Nhất cá bất lưu thần : không chừa một mống
**Tư Thiên Giam : 1 chức quan trông coi Thiên tượng
***Thiên tượng : hiện tượng thiên văn
****Song tinh tương nhiễu : 2 ngôi sao hỗ trợ, quấn quýt lấy nhau.
“Hoàng thúc bọn hắn còn chưa có tin tức sao ?” Huyền Vô Hàn đã hai ngày nay không có ngủ, đôi mắt có chút biến thành màu đen, trong mắt tơ máu dày đặc, y phục trên người xưa nay luôn phẳng phiu giờ có chút nhăn. Hắn căn bản không lòng dạ nào thay y phục thường, một chút cũng muốn ngồi trên giường ôm lấy Vân Ly, ngay cả chân đều bị ép tới ch.ết lặng vô tri vô giác.
Thiên Tuyệt đã đi Phong Khiếu, còn chưa trở về, chỉ hy vọng hắn có thể tìm được Vân Hành, mang đến chữa trị cho Vân Ly.
Biện Tư Thành liếc mắt cung nữ muốn đem tảo thiện vào, ý muốn nàng đứng bên ngoài chờ, sau mới đối Huyền Vô Hàn cúi đầu nói : “Hoàng thượng đêm qua chưa từng dùng bữa, hôm nay liền ăn chút gì đi. Nếu ngay cả Hoàng thượng cũng ngã bệnh, kia Phượng quân biết làm thế nào. Vương gia cùng Vương phi mặc dù ở Phong Khiếu, cũng sẽ nhận được tin tức. Đêm qua thị vệ đã đem văn điệp đưa đến Phong Khiếu đế, tuy rằng Phong Khiếu đế… Nhưng sẽ không thể không cho ngài mặt mũi.”
Phong Khiếu đế tuổi đã già, vốn ngu đần, nhưng đại sự này cũng sẽ không chậm trễ.
Vân Ly nửa ngủ nửa tỉnh, Huyền Vô Hàn uy Vân Ly nửa chén cháo hạt ý dĩ *, liền ăn không vô. Nếu là bình thường, nhất định không đủ dinh dưỡng, cần tẩm bổ thêm.
*ý dĩ: hay còn gọi bo bo hoặc cườm thảo, mặc dù VN có loại hạt này, nhưng thứ lỗi ta cũng chẳng biết nó là hạt gì
Nếu Vân Ly là bị ngoại thương, Huyền Vô Hàn có thể là chỉ đau lòng, hiện giờ hắn chính là lo lắng hãi hung, sợ Vân Ly đột nhiên rời xa hắn. Bệnh đậu mùa, một khi bệnh, chính là nửa cái mạng trình diện Diêm Vương điện, hắn tử mệnh lôi, nhưng không cách nào cầm kiếm cùng chiến đấu. Lo âu như vậy, khiến hắn căn bản không thể nhắm mắt ngủ, nếu có ác mộng, hắn phỏng chừng sẽ sụp đổ.
Chính là ba ngày sau, chờ tới không phải Vân Hành, mà là Tuyền Ki tiên quân.
Hắn trực tiếp xông vào Tư Noãn điện, nhìn thấy Huyền Vô Hàn cũng không quỳ. Từ trong tay Huyền Vô Hàn đoạt người muốn đi, Huyền Vô Hàn há có thể buông tay, hắn rống giận : “Tiên quân làm càn!”
Tuyền Ki thay đổi thái độ già mà không kính ngày xưa, khuôn mặt nghiêm túc, vẻ mặt thâm trầm : “Hoàng thượng nếu không buông tay, Phượng quân ngày mai liền ch.ết trong lòng người! Phượng loan tinh hôm nay đã bắt đầu mai một, ngày mai sẽ không còn!”
Huyền Vô Hàn cả người chấn động, giật mình á khẩu, Tuyền Ki đem Vân Ly từ trong lòng hắn ôm lấy. Xoay người đi ra vài bước, mới nói : “Hoàng thượng chỉ cần an tâm ở trong cung chờ, bốn mươi chín ngày sau, ta đem Phượng quân trở về.”
Huyền Vô Hàn kinh hách đứng dậy, đuổi theo vài bước, muốn nói gì đó lại thôi. Nhưng tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống, hắn biết bổn sự của Tuyền Ki, chưa bao giờ nói dối. Nhưng Tuyền Ki dù sao cũng chính là đo lường tính toán Thiên tượng, giống Hải Lan quốc sư, chỉ có thể đoán trước, nhưng không cách nào thay đổi. Chẳng lẽ hắn thật có thể trị liệu tốt bệnh đậu mùa cho Vân Ly?
Đã nhiều ngày sợ hãi, thoáng có an ủi, Huyền Vô Hàn buông lỏng tâm mình, thân mình vừa động, ngã nhào trên mặt đất. Biện Tư Thành kinh hãi, cuống quýt đỡ lấy, liền thấy sắc mặt Huyền Vô hàn xám như tro, dĩ nhiên hôn mê, có lẽ là nguyên khí đại thương.
Huyền Cực Tiêu cùng Vân Hành từ Phong Khiếu, ngựa không ngừng vó, tới nơi cũng đã là năm ngày sau. Vân Hành mặc dù tính tình trong sáng nhưng lạnh lùng, hiện giờ cứ như người mất hồn, vẻ mặt buồn bã, tựa vào trong ngực Huyền Cực Tiêu, mắt đẫm lệ. Huyền Cực Tiêu biết hắn là nhịn không được, liền vỗ nhẹ sau lưng hắn, trấn an : “Ly nhi nhất định là có phúc, Tuyền Ki tiên quân nhất định có bản lĩnh thông thiên, nếu hắn đã đáp ứng, sẽ không nuốt lời.”
“Vạn nhất….” Mời vừa mở miệng, Vân hành đã dùng tay che kín miệng, rất sợ nói ra điềm xấu. Đã nhiều ngày nay Huyền Vô Hàn đột nhiên nhiễm phong hàn, việc lâm triều phải trì hoãn vài ngày, mỗi ngày đều đúng giờ uống thuốc, nhưng không thấy chuyển biến tốt đẹp. Huyền Cực Tiêu biết hắn là lo lắng cho Vân Ly, trong lòng suy nghĩ nhiều lắm, cũng không nỡ trách cứ hắn. Vân Hành biết thân thể trọng yếu, nhìn thấy Huyền Vô Hàn như vậy, còn khuyên giải an ủi vài câu.
Dù sao còn có hy vọng, bọn hắn nếu là tự hành suy đoán, rối loạn thần trí, chẳng phải là đại kị.
Nói là bốn mươi chín ngày, lại thập phần dài. Đạo quan của Tuyền Ki, cho tới bây giờ không người biết được, Huyền Vô Hàn có tâm muốn tìm kiếm, cũng không tìm được.
Này bốn mươi chín ngày , đã qua đầu năm, sinh nhật Vân Ly lại trong thời gian này, vốn Huyền Vô Hàn đã chuẩn bị rất tốt, không nghĩ lại gặp phải chuyện này. Mỗi ngày đều là đếm từng canh giờ trôi qua, trên mặt cũng chưa từng cười qua, trong Hoàng cung Linh Cừ chưa bao giờ trầm thấp như lúc này, các cung nữ đều là cúi đầu vội vàng, dừng lại nói chuyện với nhau đều rất ít có.
Như thế gian nan hơn một tháng, cuối cùng vẫn qua đi, dựa theo ngày Tuyền Ki ước định, trời còn chưa sáng Huyền Vô Hàn đã sai người thắp đèn, ngồi ở Tư Noãn điện chờ Vân Ly. Tuyền Ki tiên quân tự nhiên không có đến trễ, ngày vừa mới xuất hiện một chút, hắn liền mang theo Vân Ly xuất hiện tại Tư Noãn điện.
Nhiều ngày không thấy, Vân Ly lại cao thêm một chút, trên người hắn mặc chính là Đạo bào của Đạo quan, hình thức tao nhã, màu lam nhạt, tóc cũng búi thành bộ dạng tiểu đạo sĩ. Ánh mắt Huyền Vô Hàn lạnh lùng trước một trận mông lung, trong lúc nhất thời lại chần chờ. Hắn vốn là đi trước vài bước, chờ đợi chân chính xác định là Vân Ly, đột nhiên tiến lên đem người ôm vào trong ngực. Đưa tay muốn giật đi chiếc sa mỏng che trước mặt Vân Ly, lại bị Vân Ly chặn lại.
“Vô Hàn ca ca…Ta hiện tại rất là xấu….” Thanh âm nhu thuận mang theo một tia thương tâm, Huyền Vô Hàn tự nhiên hiểu được là bởi vì sẹo, chính là hắn như thế nào lại để ý, hai tay bắt chéo chế ngự hai tay Vân Ly ở sau lưng, bỏ đi sa che mặt. Quả nhiên, khuôn mặt nguyên bản vốn trơn bóng, hiện tại lại rất nhiều sẹo ấn, kéo dài đến cổ, nói vậy trên người cũng…
Huyền Vô Hàn thất vọng đau khổ song chỉ có tràn đầy thương tiếc, ở trên mặt Vân Ly hôn nhẹ, giọng khàn khàn : “Ly nhi là đẹp nhất…”
Tuyền Ki khẽ hừ một tiếng, “Ngươi không phát hiện, nếu là gặp được, cũng không nên bỏ quên hắn!” Hắn lời này nói cũng chỉ là nói, chờ hai người thân mật đủ rồi, Tuyền Ki mới thản nhiên ngồi trên ghế nói : “Hắn trên trán nguyên bản có một Tuyết ấn, màu hồng nhạt, chỉ là hiện tại có sẹo ấn nên nhìn không thấy mà thôi. Ta xem , trong cung cũng chỉ có Bạch Hổ sinh con không lâu , chắc là vẫn còn sữa. Mỗi ngày đều đặn nặn ra một chén, bôi lên người hắn, kết hợp với thuốc mỡ của ta, mấy tháng sau liền ổn!”
Hắn nói xong, từ trong tay áo lấy ra một cái bình sứ, ném cho Huyền Vô Hàn.
“Xin hỏi Tiên quân…Là như thế nào trị liệu hảo bệnh đậu mùa cho Vân Ly, hay là Tiên quân đã muốn đắc đạo…”
“Tiên cơ… Bất khả lộ. Hoàng thượng cần nhớ kỹ, hiện giờ Phượng quân hồn phách không được đầy đủ, nếu là sau này lại gặp chuyện nguy hiểm đến tánh mạng, chính là vô phương cứu chữa.” Tuyền Ki thế nhưng hoán* Hoàng thượng, cũng chứng tỏ lời của hắn có bao nhiêu nghiêm túc. Chính là Huyền Vô Hàn ninh ** mi không nói, tựa hồ đang suy tư ý tứ việc hồn phách không đầy đủ.
*Hoán : kêu , gọi
**ninh : vắt , vặn
“Ngươi không cần biết nhiều lắm, Phượng Loan tinh hiện giờ đã bình an, ta là dùng phương pháp tự nhiên là Thiên Cơ. Phượng quân, trán thượng Tuyết Ấn tên là Hồn Ấn, vì trấn trụ hắn không đầy đủ hồn phách. Thời khắc nguy nan có thể thay hắn chắn một kiếp. Ngươi cũng không nên quá ỷ lại vào Hồn Ấn, thế sự vô thường, ta cũng không dám cam đoan!”. Tuyền Ki nói xong, tựa hồ là thở dài, sau đó nhìn Vân Ly vài lần mới ly khai.