Chương 13: Núi cao – 2
Trong khoảnh khắc ba người rơi xuống đất, mặt đất dưới chân họ chấn động kịch liệt, mấy khối đá lớn nhỏ bất đồng lăn ầm ầm xuống từ trên đỉnh núi cơ hồ khiến họ cảm giác được sự bài xích và cảnh giác của nơi này.
Hoàng Cẩn Sâm vừa chạm đất đã né tránh với độ nhạy bén vượt quá lẽ thường. Khấu Đồng không hiểu sao lại ôm cả cái hộp điều khiển không gian vào, trên mặt còn đeo cặp kính chống phóng xạ gọng đen to uỵch ngăn hết tầm mắt, thế là vừa không lưu tâm một cái đã bị ngay một tảng đất đập cho, phải chật vật mặt xám mày tro mới trốn được ta khỏi khu vực bị tấn công dồn dập.
Hoàng Cẩn Sâm ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy đúng là người đi ở bờ sông chẳng tránh được ướt giày, cho dù bác sĩ Khấu tự xưng đã học được cách giả ngầu không sợ sét đánh đi chăng nữa, cũng khó mà đảm bảo được ngày nào đó không biến thành một cái hố thiên thạch.
Chỉ có lão Diêu là tương đối an toàn. Tuy rằng ông ta vô cùng bình tĩnh đứng ở đó không hề nhúc nhích, nhưng cái đám đất đá cát vụn kia cứ như đồng loạt trốn tránh ông ta vậy, cho dù là vật rơi tự do rơi xuống đến chỗ ông ta là tự động công khai đi đường vòng.
Diêu Thạc khoanh tay trước ngực. Đây là động tác phòng ngự không hữu hảo điển hình, mà hiển nhiên là cái người làm động tác ấy cũng chẳng ngại đối phương phát hiện ý nghĩ thù địch của mình luôn. Ông ta đứng cách xa mấy bước lạnh lùng nhìn Khấu Đồng rũ rũ chiếc blouse trắng toàn bụi.
Mà lúc này, kì dị làm sao không gian ý thức lại ổn định, dấu hiệu núi đổ đất nghiêng ban nãy cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Khấu Đồng tháo cặp kính chắn tầm mắt, lấy ngón tay lau lau mấy cái một cách cẩu thả.
Hắn nhìn biểu cảm của lão Diêu thì biết người đàn ông trung niên khôn khéo này có lẽ đã phát hiện ra manh mối, lúc trước ông ta bị cái gì đó từ cảnh tượng này kích thích mới dẫn đến hình chiếu ý thức mất ổn định, bây giờ ắt hẳn đã tỉnh táo lại rồi.
Vì thế, Khấu Đồng nở nụ cười. Hoàng Cẩn Sâm vẫn luôn cảm thấy nụ cười của Khấu Đồng rất chuyên nghiệp, hàm lượng kĩ thuật đổ vào cực kì cao, căn cứ theo phán đoán từ đôi hỏa nhãn kim tinh của gã thì nó tuyệt đối không phải do trời sinh, mà phải thông qua rất nhiều lần lý luận kết hợp liên hệ thực tế và bịa chuyện lừa gạt trong thực tiễn để luyện dần ra từng tí từng tí một.
Con người Khấu Đồng nhìn qua đã khiến người khác thả lỏng dễ dàng rồi không kìm được mà có ấn tượng tốt với hắn. Hơn nữa với kĩ thuật đồng hóa cao siêu, chỉ trong vài phút đồng hồ trò chuyện ngắn ngủi, hắn luôn có thể làm cho đối phương coi mình là người đồng cảnh ngộ tri âm tri kỉ, trò này mà dùng để tán gái thì đánh đâu thắng đó cho mà coi.
Thế mà vẻ mặt của Diêu Thạc lại càng ngày càng dữ tợn. Ông ta dường như có sự phòng bị thâm căn cố đế với người khác, thời kì thanh niên phản nghịch chiếu rọi trên người ông ta như mùa xuân thứ hai trở lại, được mài giũa theo tháng năm lại càng khó giải quyết hơn; trong lòng ông tựa hồ có một tấm gương, mọi ý tốt của người khác soi vào nó đều bị phản xạ lại bằng phỏng đoán ác ý.
Nói dễ hiểu là vừa nhìn biểu cảm của Diêu Thạc thì biết ngay ông ta đang cảm thấy Khấu Đồng lòng dạ thâm hiểm, nụ cười có dao.
“Nghe nói cậu đã gặp vợ tôi?” Diêu Thạc hơi hất cằm nhìn Khấu Đồng, lời nói giấu đao kiếm.
“Có gặp.” Khấu Đồng đóng hộp điều khiển lại, “Là như thế này, xin lỗi ngài, là vì bạn bè và người thân của ngài đều rất lo lắng, cho nên che giấu…”
“Thôi đi, thẩm tr.a chứ gì?” Diêu Thạc ngắt lời nhẹ tênh, “Đừng có giả vờ nữa, sau khi tôi về đã tr.a tư liệu, cũng biết đây là thứ quỷ gì rồi. Sân huấn luyện mô phỏng? Ngài đúng là giỏi bịa chuyện quá đấy.”
Ông ta tuôn ra một tràng cười nhạo sắc nhọn, ánh mắt nhìn Khấu Đồng cũng khinh bỉ dị thường, như thể lời nói xạo của hắn đang vũ nhục chỉ số thông minh của ông ta.
Khấu Đồng biết nghe lời phải lập tức câm miệng, quyết đoán thay đổi sách lược, thu lại nét cười, trưng ra bộ mặt giải quyết việc chung, đưa tay: “Nếu ngài đã biết thì tôi không nhiều lời nữa, hi vọng ngài phối hợp với công việc của chúng tôi. Bây giờ có thể mời ngài đưa chúng tôi lên núi xem không?”
Lão Diêu hơi khựng lại, hừ mũi một tiếng, rồi không thèm nhìn hai người còn lại mà đi thẳng lên núi.
Nói đến cũng kỳ quái, mặc dù ngọn núi này rất quái dị nhưng hình như từ sâu trong tâm khảm lão Diêu biết phải đi như thế nào. Ông ta đi nửa vòng quanh chân núi, sau đó cả ba đều thấy một con đường mòn lên núi có vẻ được người tạo ra.
Lão Diêu im như thóc thối đi trước dẫn đường. Khấu Đồng cũng không thử trao đổi với ông ta nữa mà rút từ hộp điều khiển ra một bàn phím lơ lửng trong không khí chậm rãi di động theo bước chân mình, nhấn một cái nút, màn hình trong suốt sáng lên. Hoàng Cẩn Sâm để ý thấy ở góc màn hình có một máy quay nho nhỏ lấp lóe lấp lóe, hẳn là đang quay chụp, Khấu Đồng vừa đi vừa ghi chép.
Khi hai người đi cách Diêu Thạc khoảng trên dưới mười mét, Hoàng Cẩn Sâm đột nhiên áp sát tai Khấu Đồng mà hỏi: “Ổng biết rồi, giờ sao?”
Khấu Đồng im lặng một hồi: “Trên thực tế dưới đại đa số tình huống, tôi đều có được sự đồng ý của đương sự rồi mới tiến vào hình chiếu ý thức của họ. Ờ, như chúng ta lúc trước cũng không phải là không được phép. Thời gian cục cưng này được phát minh ra quá ngắn, cho dù đã bắt đầu ứng dụng ở một số quốc gia nhưng vẫn chưa có những quy tắc tương quan. Độ phối hợp của bệnh nhân càng cao thì không gian càng ổn định, toàn bộ quá trình cũng càng thêm thuận lợi. Cơ mà nói chung thì con người luôn che giấu vấn đề thực sự của mình theo bản năng, đây chính là nguyên nhân logic trong hình chiếu đôi khi hỗn loạn, đôi khi lại tràn ngập nguy hiểm.”
Hoàng Cẩn Sâm suy nghĩ một hồi, đổi thành khái niệm mình dễ lý giải nhất: “Ý cậu là ông ta sẽ đưa chúng ta đi nhảy hố lòng vòng hả?”
Khấu Đồng chần chừ một chút: “Chuyện này không phải ông ta có thể khống chế, tỉ như lần chúng ta ở trong không gian chồng nhau, anh dùng phương pháp ám chỉ nào đó mạnh mẽ thuyết phục chính bản thân anh tin rằng chân tôi gãy, thế là nó bị anh ảnh hưởng, què luôn…”
Hoàng Cẩn Sâm sờ sờ mũi: “Vì lúc ấy chân cậu gãy thật mà.”
Khấu Đồng tươi cười tỏ vẻ không hề để chuyện ấy trong lòng: “Ngoài ra, phần lớn mọi người không trải qua huấn luyện liên quan thì rất khó làm được như anh, cho nên không gian này là thứ mà bọn họ không thể kháng cự, bản năng nói cho họ biết phải đi thế nào, mà ngay trong loại ‘bản năng’ này đã bao gồm kháng cự.”
“À.” Hoàng Cẩn Sâm tuy nói vậy nhưng thực ra vẫn ù mờ không hiểu.
Lúc này, toàn bộ không gian hình chiếu bắt đầu nổi gió, tiếng gió như tiếng loài thú nào gào rú truyền tới những khe núi khuất. Hoàng Cẩn Sâm nhìn lại, phát hiện ra tường vây đang ‘lớn’ dần lên, bọn họ càng đi lên thì bức tường lại càng cao, thật giống như họ vĩnh viễn bị bao vây trong nó.
Khấu Đồng đột nhiên ấn lên nắp hộp điều khiển, hộp đen tiện lợi lập tức tàng hình. Hắn dựng thẳng ngón tay lên môi, thấp giọng nói: “Ý thức kháng cự cường liệt và bảo vệ bản thân này thi thoảng có tính công kích cao lắm.”
“Ý gì…”
Hoàng Cẩn Sâm còn chưa dứt lời thì nghe thấy tiếng nổ vang lên sau lưng. Ánh mắt gã ngưng lại, cơ hồ xuất phát từ bản năng nhào về phía trước lộn một vòng né tránh, đồng thời rút súng dưới ống quần, nâng tay muốn…
Nhưng gã vừa quay đầu, đã ngây dại cả người.
Thứ đang công kích gã không phải là người, cũng không phải là sinh vật… mà chính là bức tường vây không sao thoát nổi.
Gần đỉnh tường vây nhà Diêu Thạc có một loạt gạch màu như trang trí. Từ lỗ thủng của những viên gạch màu bị dây thường xuân, rêu mốc và thời gian ăn mòn loang lổ cư nhiên ‘mọc’ ra một đống nòng súng khiến cho người nhìn run rẩy cả da đầu.
Đúng vậy, không thấy báng súng, không thấy người bắn, thế nhưng chúng nó đang đồng loạt nhắm thẳng vào những kẻ bị vây khốn.
Lúc này Diêu Thạc nghe thấy động tĩnh, cau mày quay đầu lại, nhìn thấy tình cảnh ấy thì cũng hoảng cả người, chỉ vào tường vây mà chất vấn Khấu Đồng: “Chuyện gì thế này?”
Hoàng Cẩn Sâm giật giật cổ họng, quay đầu trưng cầu cao kiến của dân chuyên nghiệp: “Bác sĩ Khấu, cậu nói coi, gặp phải trường hợp này thì xử lý thế nào đây?”
Khấu Đồng biểu cảm trống rỗng nhìn đống nòng súng nhắm chuẩn toàn thân một lát mới không xác định mà nói: “…Giơ tay ôm lấy đầu rồi ngồi xổm xuống… Anh xem có dùng được không?”
Hoàng Cẩn Sâm im lặng một lát, không thể không thừa nhận “cao kiến” này đúng là mới mẻ hết sảy.
Âm thanh lên đạn quen thuộc truyền vào tai, Hoàng Cẩn Sâm túm cổ áo Khấu Đồng dí đầu hắn xuống. Khấu Đồng cảm thấy viên đạn sượt qua ngay sát da đầu, sau đó bị Hoàng Cẩn Sâm đẩy mạnh một cái: “Không được, chúng ta bị bắn là toi, chúng nó bị bắn không ch.ết, chạy mau.”
Lời này không cần phải nói, Khấu Đồng như thể tâm linh tương thông với Hoàng Cẩn Sâm đã nhanh nhẹn nhảy lên phóng đi. Ba người guồng chân chạy một mạch như điên giữa mưa bom bão đạn. May mà lão Diêu lớn tuổi nhất vẫn có thể coi là đang lúc tráng niên, cả ba lại đều thuộc loại thân thủ linh hoạt, dưới sự dẫn dắt của lão Diêu, bọn họ đâm đầu xông vào rừng, để cây rừng rậm rạp ngăn cản đạn bắn sau lưng.
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, những dây leo quỷ dị trong rừng như ăn phải phân hóa học cứ mãi mọc dài mọc dài lại mọc dài, quấn chặt lấy họ không buông.
“Đậu xanh, ông đây không phải trinh nam liệt hán cơ mà bị quấn thế này cũng hãi lắm!” Hoàng Cẩn Sâm nghển cổ rít gào, “Bác sĩ Khấu, phiền cậu đừng có chạy không thế, nghĩ cách đi!”
Khấu Đồng cưỡi xe đạp có thể ngã gãy chân lúc này bộc lộ điểm đặc sắc không nên thân của mình, thể lực xem ra không tệ lắm, thở vẫn còn ra hơi. Hắn ném lại một câu: “Chạy trước đã, không sao đâu, có bị bắn trúng cũng không ch.ết được.”
“Không ch.ết được cái rắm ấy! Theo cái lý luận tọa độ của cậu chẳng phải cảm giác ch.ết trong không gian cũng giống như ch.ết thật hay sao? Thế chả phải vừa mở mắt ra liền phát hiện mình đầu thai chuyển thế ra bên ngoài à?!” Hoàng Cẩn Sâm nắm chặt một cành đại thụ quăng mình đu lên như con khỉ bự, lại lập tức nắm được một cành khác. Gã rất quen thuộc với bắn giết, vừa chạy một hồi đã phát hiện đường đạn bắn cơ bản đều ở độ cao của người bình thường, nếu bò lên cây sẽ dễ thở hơn nhiều.
Khấu Đồng thoáng liếc thấy thế bèn lập tức phản ứng, hô to với Diêu Thạc: “Lên cây!”
Diêu Thạc hiểu ý, mau chóng học theo Hoàng Cẩn Sâm trèo lên cây.
Khấu Đồng hưng phấn phân tích: “Thì ra đây chính là quy tắc của tường vây. Chúng nó chỉ biết mọc ra theo vị trí chân chúng ta đứng, nếu độ cao của chúng ta tương đương với cây cối, tường vây sẽ đoán là chúng ta chưa hề lên cao, vẫn giữ nguyên tầm bắn ban đầu.”
Hoàng Cẩn Sâm dựa vào nhánh cây, vừa thở vừa tủm tỉm cười nhìn hắn: “Hay, khẩu mã hậu pháo [*] của bác sĩ Khấu bắn thật là vang.”
[mã hậu pháo: thuật ngữ chơi cờ tướng, chỉ kiểu nói vuốt đuôi khi sự việc đã xong xuôi, không giúp ích được gì]
Diêu Thạc: “Hừ!”
Khấu Đồng khoát tay: “Ngại quá ngại quá, chúng ta nghỉ ngơi một lát đã, tôi nghĩ biện pháp ngay đây.”
Hoàng Cẩn Sâm thấy Khấu Đồng treo ở mình trên nhánh cây lại lấy hộp đen ra, bèn nhịn không được thò sang: “Tôi bảo này cậu pháo thủ ơi, cái cậu cầm trên tay chỉ có một thôi đấy, hỏng là không mua lại cái mới được đâu, không ra ngoài được bây giờ.”
Khấu Đồng không ngẩng đầu lên: “Trong không gian còn có một cái dự bị, nhưng vì phòng tránh tình huống đặc thù nên không ở trong tay tôi. Có điều không gian đã nhận định tôi là chủ thể không chế rồi, cho nên nếu có gì ngoài ý muốn thì nó sẽ dẫn đường cho tôi đi tìm cái còn lại đó.”
Hoàng Cẩn Sâm ngẫm nghĩ thấy cũng đúng. Lần trước họ ở trong không gian do ý thức của cả hai tạo thành, không có ai giữ hộp, Khấu Đồng hình như thực sự biết được thứ kia ở đâu.
Đúng lúc này, Khấu Đồng phát hiện tín hiệu tựa hồ bị nhiễu, màn hình xuất hiện sọc trắng trong nháy mắt, ngay sau đó lại khôi phục.
Hắn cau mày, lòng mang sợ hãi nơm nớp trông sang phía Hoàng Cẩn Sâm, bụng nghĩ đừng bảo thằng cha miệng quạ kia mồm thiêng, của nợ này có vấn đề thật rồi nhá?
“Tôi thấy hay là thế này đi, chúng ta ra ngoài trước, tôi cũng có vài vấn đề muốn trao đổi cùng thủ trưởng Diêu.” An toàn là trên hết, Khấu Đồng quyết định đi ra ngoài kiểm tr.a cái nồi đun nước bự của mình một chút, “Ta đem…”
Hắn còn chưa nói xong, góc màn hình đột nhiên bật lên một khung đối thoại, trên đó viết một số 2 Arabia đỏ tươi.
Khấu Đồng ngây ngẩn cả người, hắn biết điều này nói lên cái gì. Có người thứ hai bước vào không gian hình chiếu, nói cách khác, không hiểu vì lý do gì nó đã biến thành không gian hai ý thức giao nhau.
Nhưng hộp điều khiển còn nằm trong tay hắn, chuyện này không thể xảy ra được!
Hắn chỉ sửng sốt có chớp mắt, vậy mà con số trên khung đối thoại đã từng bước tăng lên, thoắt cái đã tăng đến 7, số cuối cùng hắn còn chưa nhìn rõ thì màn hình hộp đen lóe lên, cảnh báo nhảy ra :
Quyền hạn không đủ.
Sau đó trước mặt mặt ba người, hộp đen trong tay Khấu Đồng chợt như biến mất khỏi nhân gian, vụn thành bột phấn, tiêu tán!
Khấu Đồng chớp chớp mắt, lập tức đưa ra một kết luận chuẩn xác: “Lần này toi rồi.”
Mưa bom bão đạn đã ngừng lại tự lúc nào, núi cao bắt đầu vỡ vụn.