Chương 14: Bảy người
“Từ 16h chiều ngày hôm nay, vỏ Mặt trời hoạt động dị thường, toàn Trái Đất chịu ảnh hưởng bất đồng của bão từ, mạng thông tin gián đoạn, được biết sẽ sửa chữa trong vòng hai giờ…”
Chung tướng quân mặt không đổi sắc tắt tin tức đi, năm sáu nhân viên kĩ thuật của căn cứ vây quanh cái nồi đã an tĩnh lại, giở trò… À không, phải là vô cùng nghiêm túc chăm chú kiểm tr.a sửa chữa mới đúng.
Chung tướng quân hỏi: “Thế nào, thiết bị thông tin đã liên lạc được với bác sĩ Khấu chưa?”
Kĩ thuật viên để râu dê lắc đầu: “Không được, đường truyền của dụng cụ liên lạc bị ngắt rồi, không xác định được vị trí của bọn họ giờ ở đâu cả.”
Chung tướng quân: “Thế nào mà lại ngắt?”
“Theo thiết kế ban đầu của bác sĩ Khấu, sau khi tiến vào không gian hình chiếu, thiết bị khống chế sẽ do một người được che chắn nắm giữ. Hệ thống tự động mặc định cậu ta là ‘chủ thể’, cho dù thiết bị khống chế có bị hư hại ngoài ý muốn, cậu ta cũng có thể dựa vào nhắc nhở của hệ thống mà tìm ra cái thứ hai. Nếu ý thức của tất cả mọi người tiến vào đều không được che chắn thì trước khi tiến vào phải thiết lập chủ thể có quyền hạn với thiết bị khống chế, hiện giờ chỉ sợ quyền hạn ấy đã bị hủy.”
Giọng điệu của người này kì lạ khác thường giống y người máy, từng chữ từng chữ lần lượt nhả ra khúc chiết gọn gàng, làm như không nói thế thì không thể hiện được sự chính xác của anh ta không bằng.
Chung tướng quân nhìn anh ta bằng biểu cảm như bị nhức răng.
Râu dê ngẩng đầu nhìn các đồng sự đang lật từng bảng mạch với tốc độ bò thang leo núi, bình tĩnh nói với Chung tướng quân: “Theo phỏng đoán cá nhân của tôi, bác sĩ Khấu hẳn là đã che chắn ý thức của mình rồi tiến vào với vai trò chủ thể. Song bởi chiều nay xảy ra hỗn loạn từ trường, dụng cụ trục trặc, theo nguồn tin ghi lại được có đến bảy thể ý thức bất kì bị cuốn vào không gian hình chiếu đơn ý thức ban đầu, bao gồm cả bản thân bác sĩ Khấu, cho nên hệ thống mới tự động tước quyền hạn chủ thể của cậu ta.”
Chung tướng quân gật đầu: “Rất tốt, ý cậu là bây giờ Khấu Đồng không ra được là vì không tìm thấy thiết bị điều khiển ở trong đó phải không?”
Râu dê đẩy kính mắt như vừa nghe thấy một việc rất chẳng liên quan: “Căn cứ vào ghi chép về thiết kế mà nói, nếu chủ thể bị tước quyền hạn mà trước đó không thiết lập chủ thể thứ hai, thì hiện tại họ đang bị vây khốn trong tình trạng không có người khống chế.”
Chung tướng quân nghe xong váng hết cả đầu, xoa xoa đầu mi, hít sâu một hơi: “Thôi thôi, thương người tí đi. Cậu nghĩ cách lôi họ ra đây, thứ này tôi chả hiểu gì cả, gọi Khấu Đồng ra cho cậu ta tự đi mà sửa.”
Râu dê vẫn nói rất điềm nhiên: “Chỉ sợ cũng không được.”
Chung tướng quân thực lòng cảm thấy lúc này mình chỉ cần trợn trắng mắt lên lăn vật ra đấy là xong.
Râu dê nói tiếp: “Căn cứ vào nguyên lý không gian trùng điệp đa tần số, không gian được tạo thành từ hai hoặc nhiều hơn hai ý thức vì có các loại xung đột nên sẽ vô cùng bất ổn. Trong thí nghiệm của chúng tôi, không gian ba tầng ý thức còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, không gian bốn ý thức chồng nhau sẽ bị phá vỡ trong ba mươi giây. Có điều vì từ trường bất thường, cho nên sau khi hệ thống xảy ra hỗn loạn tức thời đã cuốn vào ý thức của những bảy người không phân biệt được, khiến cho tình hình trong không gian hình chiếu bây giờ…”
Mắt Chung tướng quân sáng ngời lên: “Đến khi không gian bị phá vỡ, họ có thể tự ra ngoài sao?”
Râu dê dừng một chút: “Không, tính đến thời điểm này họ đã ở trong đó suốt bốn tiếng đồng hồ rồi, không gian vẫn cực kì ổn định, có nghĩa là trong máy chiếu đã xuất hiện vòng tuần hoàn bất tử rồi. Nói dễ hiểu ra thì chúng ta không thể xác định được tọa độ không gian của bác sĩ Khấu, cũng không thể phá vỡ không gian của họ tử bên ngoài. Bọn họ có khả năng đã rơi vào một tọa độ không rõ nào đó chưa biết, khả năng quy luật hình chiếu không ứng dụng được lên đến 86.7%.”
Chung tướng quân ngây ngốc gật đầu: “À, hiểu rồi, ý cậu là thằng lỏi Khấu Đồng kia ăn ở thất đức quá, số dư trong thẻ nhân phẩm về âm rồi chứ gì?”
Râu dê nghĩ ngợi một lúc, nghiêm túc đứng đắn bảo: “Ngài có thể hiểu như vậy.”
“Giờ mà bọn họ muốn ra thì nhất định phải tìm được thiết bị khống chế dự bị không biết ở phương nào…” Chung tướng quân lải nhải tự nhủ.
Dường như Râu dê đã sớm lập chí quyết tâm đập tan mọi tia hi vọng của ông sếp mà bình thản điềm nhiên phun ra: “Vị trí của thiết bị khống chế dự bị rất là bá vơ. Trong thế giới không gian hình chiếu dị dạng, nó có thể ở dưới đáy đại dương, trên đỉnh núi tuyết, trong miệng núi lửa phun trào, hoặc là trong bụng một con động vật ăn thịt kì tiền sử nào đó cũng không biết chừng…”
Chung tướng quân không thể nhịn được nữa: “Ngô Hương Hương, câm miệng!”
Hai phiến môi mấp máy liên tục của Râu dê như có trang bị công tắc âm thanh, nghe lệnh lập tức khép lại.
Chung tướng quân đi lòng vòng quanh cái nồi lớn như con lừa kéo cối xay: “Cậu nói, giờ phải làm thế nào?”
Chả ai để ý tới ông, Chung tướng quân phát điên: “Ngô Hương Hương!”
“Báo cáo, ngài bảo tôi câm miệng.”
“Bây giờ tôi bảo cậu nói!”
“Phương án thứ nhất, mau chóng công phá toàn bộ ải khó trên đường truyền thông tin vào không gian, dùng máy liên lạc liên hệ với bác sĩ Khấu, báo cho cậu ta biết vị trí của thiết bị khống chế.”
Chung tướng quân gật đầu, cách này nghe có vẻ rất đáng tin.
Ngô Hương Hương nói tiếp: “Thời gian hoàn thành dự tính từ tám đến mười năm.”
Chung tướng quân: “…”
“Phương án hai, nhanh chóng sửa chữa Máy chiếu, tiến hành thăng cấp hệ thống bên trong nó, định vị tọa độ không gian hiện tại của họ, giải trừ hình chiếu, dịch chuyển người về đây. Dự tính…”
“Dự tính cái đầu cậu!” Chung tướng quân nâng tay nện một chồng tài liệu dày cộp lên quả đầu Bố Đầu Nhỏ của Ngô Hương Hương, “Cho cậu đúng ba mươi ngày, không được hơn một phút!”
[*Bố đầu nhỏ: ]
*
Ngô Hương Hương ngây dại nói nốt nửa câu dang dở tức tưởi: “…Dự tính hoàn thành trong vòng ba mươi ngày.”
Mấy người Khấu Đồng không bị quả núi sụp xuống chôn vùi. Ngọn núi bọn họ đang ở cùng với bức tường bắn đạn đuổi giết sát mông đột nhiên biến mất như tiêu tán giữa không trung. Sau đó cả ba người giống như ba cục bông chậm rãi bồng bềnh hạ xuống… chuyển động đều.
Gia tốc trọng lực mẫn cán ngàn năm không nghỉ cũng muốn bãi công.
Qua khoảng thời gian thích ứng ban đầu, Hoàng Cẩn Sâm khởi động bó dây thần kinh thô như ống nước tự chơi tự vui, vừa trôi nổi giữa không trung vừa làm đủ loại động tác nào thì lộn nhào nào thì luyện võ, vui vẻ quên lối về luôn.
Diêu Thạc cứng còng người duy trì trạng thái đứng thẳng, khinh thường quay đầu sang hướng khác.
Khấu Đồng biết vụ này họa lớn rồi, bèn nhanh chóng kiểm tr.a trang bị toàn thân.
Bấy giờ Hoàng Cẩn Sâm mới phát hiện ra dưới vẻ ngoài nhân loại bình thường của bác sĩ Khấu tàng trữ không biết bao nhiêu sản phẩm điện tử, đây một dây điện kia một dây đồng, gã không nhịn được chỉ phắt vào hắn, phát biểu: “Oa! Teletubbies!”
[Teletubbies: ]
Khấu Đồng nhếch miệng cười, biểu cảm trên mặt có chút tê liệt.
“Làm sao thế?” Hoàng Cẩn Sâm bơi tự do về phía hắn.
“Toàn bộ thiết bị vô hiệu, liên lạc với thế giới bên ngoài cũng gián đoạn.” Khấu Đồng nói, “Mặt khác, tôi bị hệ thống tước mất quyền hạn chủ thể rồi.”
“Nói cách khác…”
“Nói cách khác bây giờ mà không tìm thấy thiết bị khống chế thì đừng hòng tự ra ngoài được.” Khấu Đồng vò vò đầu làm cho mái tóc rối lộn cả lên, “Bình thường sẽ không phát sinh tình huống này, trừ khi máy chiếu bị quấy nhiễu vật lý từ bên ngoài…”
“Sao quyền hạn của cậu đột nhiên lại bị tước mất?” Diêu Thạc rốt cuộc cũng mở miệng vàng.
“Vừa rồi khi ở trên cây, tôi để ý thấy thể ý thức trong không gian hình chiếu đột nhiên gia tăng. Nói cách khác, không gian giờ này chúng ta đang ở là một không gian chồng khớp vô cùng phức tạp, có khả năng là từ ý thức của bảy người kết hợp mà thành.” Khấu Đồng cau mày, tựa hồ cũng không hiểu vì sao nó lại không bị phá vỡ, “Đương nhiên có khả năng còn nhiều hơn, vì khi con số hiện đến bảy thì quyền hạn của tôi bị đoạt, theo lý giải của tôi có lẽ là do hệ thống che chắn ý thức bản thân tôi đã bị hủy bỏ.”
“Hai chúng ta cũng bị kéo vào đây?” Hoàng Cẩn Sâm nhíu chặt mi, “Thế… Cái vị… quái vật cô nương bị hai ta ấy ấy hôm trước… sẽ không chạy đến báo thù chứ?”
Khấu Đồng cười ảm đạm: “Chỉ mong…”
Đúng lúc đó, bọn họ cuối cùng cũng chạm được chân xuống đất, điều khiến người ta ngạc nhiên nhất là mặt đất không ngờ lại mềm mềm ánh lên sắc hồng, đứng trên đó giống như đứng trên một miếng thạch quả. Khấu Đồng chà chà chân xuống đất, phát hiện ra bề mặt rất đàn hồi. Bọn họ vừa về tới tầng ngoài cùng trong không gian hình chiếu ý thức của lão Diêu – Con đường lớn ngựa xe như nước, xung quanh người đến người đi, mọi người đều bước đi không chút gian nan trên mặt đất mềm nhũn, thăng bằng coi như không tồi, thậm chí đến xe cộ cũng vẫn chạy bon bon.
Mà quán cà phê quái quỷ họ từng ngồi lại nằm ngay ven đường, một ngọn đèn đường cao vút đứng ngay trước cửa quán, phía trên đội chụp đèn hình sao năm cánh đậm màu cổ tích, thản nhiên tỏa ra ánh sáng trắng bạc dịu nhẹ.
Khấu Đồng vô thức đặt tay lên cột đèn, bỗng có cảm giác xúc cảm dưới tay không đúng. Hắn quét nhẹ một cái, trong móng tay dính mẩu vụn mày chocolate. Ma xui quỷ khiến nếm một miếng, Khấu Đồng mở to hai mắt: “Cái cột này làm bằng chocolate!”
Hoàng Cẩn Sâm nói: “Cái gì?”
Hỏi xong, gã hào phóng bẻ một miếng cột đèn tống vào mồm nhai hai cái, sau đó phán: “Hà, chocolate sữa, rất ngon… Nè nè, tôi thấy cái đèn trên kia trông giông giống miếng kẹo, không phải là…”
Chưa nói dứt lời đã bị Khấu Đồng tóm cổ áo kéo vào trong quán.
“Anh muốn làm gì? Gặm cột đèn trước bàn dân thiên hạ hửm?” Khấu Đồng hạ giọng, dùng ngữ khí quỷ dị hỏi vấn đề quỷ dị.
Diêu Thạc cười lạnh một tiếng, xem ra đã cam chịu sự thật cay đắng là hai tên đồng bạn đi cùng có chút não tàn.
Bài trí trong quán cà phê không có khác biệt gì lớn so với lần đầu bọn họ vào đây, chẳng qua không còn bóng tối thâm căn cố đế trước đó nữa. Lần này Khấu Đồng không để lão Diêu hành động một mình, hắn chiếm cái bàn nhỏ bên cửa sổ, ngồi xuống.
“Chuyện này hiện tại rất kỳ quái.” Khấu Đồng thoáng nhìn lên vách tường rồi hạ giọng nói với hai người còn lại, “Tôi không biết rốt cuộc bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng theo lý thuyết mà nói thì không gian ý thức của nhiều người giao nhau vô cùng yếu ớt, cho dù không vỡ nát cũng không có khả năng có con người tồn tại.”
Diêu Thạc ngẫm nghĩ: “Lần đầu tiên tôi tới đây, không hiểu vì sao lại có cảm giác như trong lòng hiểu rõ nhất định phải vào quán cà phê này, thế nhưng vừa nãy lúc vào cửa thì lại không thấy.”
“Bởi vì nơi này không phải địa bàn của một mình ông.” Hoàng Cẩn Sâm cười tủm tỉm nói, sau đó gã quay đầu hỏi Khấu Đồng, “Nơi này có rất nhiều người, nói lên cái gì?”
“Cái máy này có tôi tham gia phát minh.” Khấu Đồng thở dài, không yên lòng bưng cái cốc trước mặt lên uống một ngụm, hoàn toàn không phát giác ra thứ vừa đổ vào mồm chính là cà phê từng bị chính hắn đánh giá “toàn mùi bột thuốc bắc”, “Cho nên tôi hiểu nó. Trên lý thuyết tình huống này không thể xảy ra được, có nghĩa là máy chiếu đã phát sinh trục trặc nào đó tôi chưa từng gặp qua, nhân viên kĩ thuật ở bên ngoài muốn sửa nhanh khả năng sẽ tương đối khó khăn.”
“Không giống chuyện tốt.” Hoàng Cẩn Sâm không cười nữa.
Diêu Thạc nhíu mày. Trong khoảnh khắc đó, hai người còn lại cho rằng chắc chắn ông ta sẽ nói ra câu gì đó khó nghe, ai ngờ ông ta chỉ duỗi dài hai chân, thả lỏng người tựa lưng lên ghế, bưng cốc từ từ uống và quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhìn qua như thở phào nhẹ nhõm.
Khấu Đồng cũng im lặng nhìn ra theo ánh mắt của ông ta, đột nhiên, di động của hắn vang lên. Ba người đồng thời sửng sốt, Hoàng Cẩn Sâm hỏi: “Không phải vừa rồi kiểm tr.a thấy tất cả thiết bị liên lạc đều mất tín hiệu hả?”
Khấu Đồng sờ soạng nửa ngày mới mò được di động, lấy ra vừa nhìn thấy số gọi tới, cả người hắn trông như bị sét đánh.
“Sao trông như gặp ma thế kia?” Hoàng Cẩn Sâm hỏi, “Ai đấy?”
“Mẹ… Mẹ tôi?” Trong giọng nói của Khấu Đồng pha lẫn chút run run rất khẽ.
Hoàng Cẩn Sâm chớp mắt mấy cái: “Mẹ cậu thì làm sao?”
Khấu Đồng vụt ngẩng đầu lên: “Mẹ tôi… đã qua đời từ mười lăm năm trước rồi.”
…Đậu má! Thật đúng là gặp ma!