Chương 3: Anh trai nắn của em, em nắn lại anh trai
Huệ Huy sững sờ, người tiệm thuốc bắt nạt anh trai sao?
Hắn bỗng nhiên đứng lên, nắm lấy tay A Vinh: “Anh, ai bắt nạt anh?”. Em thay anh ra mặt.
A Vinh thấy A Huy dáng vẻ sục sôi căm phẫn, ngược lại bình tĩnh lại, khẽ lắc đầu một cái, con mắt nhìn về phía khác.
A Huy càng hoảng rồi: “Anh!” Hắn thuần thục ở trong lòng bàn tay A Vinh viết chữ: Nói cho em biết.
Tâm tình A Vinh cực kỳ phức tạp, tuy rằng tiểu than đen bây giờ còn cao hơn chính mình nhưng hắn là em trai a! Chính mình hai năm trước khi ra cửa nghĩ kiếm tiền nuôi gia đình, bây giờ lại là kẻ vô tích sự chạy về nhà còn khiến người trong nhà lo lắng.
Cậu tính tình vốn là cực kỳ mạnh mẽ, ở bên ngoài chịu uỷ khuất cũng gánh chịu một mình. Nhưng hôm nay cùng vợ chồng ông chủ tiệm thuốc nháo loạn, liền đến cả dược công đều không làm được, thực sự là quá mất mặt.
Cậu hơi lớn giọng, chính mình cùng bà chủ tiệm thuốc thực sự là không hợp nhau, bà chủ Thạch gia là như vậy, mụ la sát ở Thượng Hải kia càng là như thế… Tại sao đều gặp phải chuyện xui xẻo như thế này!
A Huy nắm tay anh trai, chuyển tới trước mặt, một bên vừa nói chuyện vừa viết chữ: Anh mau nói a!
Lúc nói chuyện liền nhìn thấy dáng vẻ A Vinh chu mỏ, hắn chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại nói không ra lời.
Ở trong lòng hắn anh trai vẫn rất mạnh mẽ, sẽ đánh nhau, biết bắn cung, cái gì cũng đều học được rất nhanh, chưa từng thấy dáng vẻ phát sầu phiền muộn này. A Huy hầu như lập tức hạ quyết tâm—- bất luận như thế nào, tuyệt đối không thể để cho anh trai khổ sở.
A Vinh cảm thấy lòng bàn tay lại có xúc cảm quen thuộc, ngón tay của em trai viết từng chữ từng chữ, cậu đột nhiên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, thuận thế nắm chặt tay lại, đồng thời cũng nắm lấy tay A Huy.
Cậu đứng lên, lông mày giãn ra, môi hơi nhếch lên, nhẹ nhàng làm thủ thế: Anh trở về rồi, sẽ không đi nữa!
A Huy liều mạng gật đầu, trở về là tốt rồi, anh trai trở về so với cái gì cũng đều trọng yếu!
Hắn cũng không tiếp tục hỏi chuyện hai năm qua của A Vinh nữa, chỉ nói chuyện xảy ra trên trấn, chuyện học tập của chính mình, cuối cùng nói đến chuyện đi đến trên huyện để học tập. Dù sao cũng là con nít, khi nói lời này thì phi thường đắc ý.
A Vinh nghe xong đương nhiên rất cao hứng, hai người ngồi ở trên băng ghế, ban ngày trời nắng to cũng không cảm thấy nóng. Người này nói chuyện, người kia làm thủ thế, thỉnh thoảng viết chữ. Thời gian trôi qua rất nhanh, chờ Huệ Tường cùng a Quế đóng cửa hàng trở về, hai anh em họ vẫn còn đang tán gẫu.
Huệ Tường rất kích động khi thấy con trai trở về, A Quế thu xếp cơm nước, người một nhà lại đoàn tụ.
Trên bàn cơm, A Vinh chỉ biểu thị rằng mình sẽ không trở về Thượng Hải còn những cái khác đều không nói, tình hình cụ thể vẫn là người trong nhà từ nhiều cách hỏi han mà biết.
Hoá ra khi A Vinh đi tới Thượng Hải, ông chủ tiệm thuốc thấy cậu tuy rằng không biết nói chuyện nhưng thông minh lanh lợi, đối xử với cậu rất tốt. Nhưng A Vinh dù sao cũng không nghe thấy mà đơn thuốc để bốc thuốc cùng dạy học đều được truyền miệng, A Vinh học đến thực vất vả. Tuy rằng ngày thường cậu còn đi tiệm sách cũ tìm sách cổ buộc chỉ để học nhưng cũng chỉ là kiến thức nửa vời.
Thêm vào thầy đối với cậu tốt rất nhiều, những học trò khác liền có chút ghen tị, tuy không dám trực tiếp bắt nạt nhưng lén lút gạt chân thì thường xảy ra. Những điều này A Vinh đều đối phó được, phiền phức nhất chính là bà chủ tiệm thuốc.
Ai bảo A Vinh lớn lên quá tuấn tú, bà chủ tiệm thuốc đã lớn tuổi, thân thể lại không tốt, bà chủ lại không phải người ăn chay. Thấy một người tuấn tú dị thường liền vô tình hay cố ý quyến rũ. Vốn A Vinh còn nhỏ tuổi không biết rõ, tháng ngày cũng bình thường trôi qua, kết quả năm trước ông chủ bị bệnh, bà chủ liền không còn kiêng kỵ…
Căn cứ theo ông chủ Thạch tiết lộ, bà chủ bị A Vinh chỉnh đến mặt mày xám xịt, thẹn quá hoá giận tố cáo ác ý A Vinh. Ông chủ trong cơn tức giận liền muốn đuổi A Vinh đi, còn nói sau này đừng nghĩ ở tiệm thuốc hành nghề.
Những chuyện này A Huy cũng là sau này mới biết được, lúc đó hắn vẫn không chủ động hỏi A Vinh, cảm thấy khi nào anh trai muốn nói thì nhất định sẽ nói cho hắn.
Nhưng hai anh em cũng không ở chung được mấy ngày, A Huy liền phải đi lên thị trấn học.
Từ trấn đến thị trấn kỳ thực chỉ khoảng sáu mươi dặm đường, thế nhưng bình thường mọi người đều đi bộ nên phải tốn đến nửa ngày trời.
May mà Thạch Triển Lãm Hồng cũng phải đi thị trấn học, gia đình mua cho hắn thêm chiếc xe đạp, hắn liền mời A Huy cùng đạp xe đến trường. Đương nhiên với điều kiện A Huy phải biết đạp xe.
A Vinh tại Thượng Hải hai năm, ô tô đều gặp rất nhiều đừng nói xe đạp. Nhưng cậu cũng không biết đi, hằng ngày đều bị A Huy lôi kéo cùng đi đạp xe.
Những chuyện như vậy A Vinh đều rất thành thạo, nhìn Thạch Triển Lãm Hồng lên xe đạp hai vòng quanh thao trường trường tiểu học liền nóng lòng muốn thử.
Cậu cũng không làm từng bước, sau khi lên xe liền dùng sức đạp chân, giống như cưỡi gió đi ra ngoài. A Huy có chút lo lắng, ở phía sau chạy theo, kết quả A Vinh không giống như lần đầu học đạp xe, chạy hai vòng còn giữ bằng một tay, tay khác vung vung hướng về A Huy. Người vốn đã đẹp đẽ, cưỡi trên xe càng là tinh thần phấn chấn, A Huy nhìn theo đều sững sờ.
Thạch Triển Lãm Hồng quệt miệng, trong lòng thì thầm, người câm này thực sự cái gì cũng giỏi, học đạp xe đều nhanh hơn so với người khác.
A Vinh lại vẫy tay ra hiệu A Huy lên xe, A Huy vui vẻ nhảy lên ghế sau, xe đạp thoáng lung lay một hồi lại vững vàng như cũ.
A Huy ôm eo anh trai, dựa vào lưng cậu, cảm thấy thật vui vẻ, thật giống trở về tuổi thơ, ngốc ngốc đi theo phía sau anh trai…
Gió nhè nhẹ lướt qua mặt, hắn ở trên lưng A Vinh nhẹ nhàng viết xuống: Sau này em sẽ mua xe cho anh.
A Vinh trên mặt nở nụ cười, tiểu than đen, học còn không học xong còn nói mạnh miệng. Nhưng có điều thấy trong lòng thật ấm áp.
A Huy người cao, học đạp xe cũng nhanh, liên tiếp luyện mấy ngày liền đến lúc đi học. Hắn cùng Thạch Triển Lãm Hồng trời còn chưa sáng liền xuất phát, A Vinh ở trước cửa đưa hắn, hắn quay lại ôm anh trai không buông tay.
A Vinh vỗ vỗ lưng hắn, nghĩ thầm, tiểu than đen cũng không biết như thế nào, từ khi chính mình về nhà liền dính so với trước đây càng chặt. Tối hôm qua ở trên giường còn không yên phận, bắt buộc muốn ôm cậu cùng ngủ, cũng không sợ nóng.
Có điều cậu thích a.
Cho dù A Huy cùng Thạch Triển Lãm Hồng đều là con trai, đạp xe đến thị trấn cũng mất ba tiếng đồng hồ, trên đường, A Huy tình nguyện bỏ sức chở Thạch Triển Lãm Hồng cũng không muốn đối phương chở hắn.
Thạch Triển Lãm Hồng mừng rỡ, có điều cũng thấy kỳ quái: “A Huy, tôi đạp xe so với anh trai của cậu tốt hơn, sao cậu không ngồi xe tôi chở?”
A Huy không nói lời nào, nghĩ thầm, cậu chở cho dù tốt cũng không phải anh trai tôi, tôi có thể ngồi sau xe của cậu sao?
“Tôi thấy tình cảm của cậu cùng anh trai thật tốt, lẽ ra các cậu cũng không phải anh em ruột, tôi thấy các cậu cũng không làm dấu tay, sao cậu biết cậu ta nói cái gì?”
A Huy cưỡi xe, nhếch mép cười, đúng nha, hắn cùng anh trai không cần âm thanh cũng có thể giao lưu.
Thạch Triển Lãm Hồng là con trai độc nhất, kỳ thực rất hâm mộ anh em A Vinh cùng A Huy, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì nói: “Anh trai cậu lớn lên thật tuấn tú, mệnh đào hoa, cha tôi nói mẹ cậu đang thu xếp làm mai cho cậu ta đấy.”
Cái gì?
A Huy phanh gấp lại, chân đạp trên đất, Thạch Triển Lãm Hồng hùng hùng hổ hổ nhảy xuống xe: “Cậu làm gì thế?”
“Cho anh trai cưới vợ? Tính ra anh trai tôi cũng mới mười bảy a!”
“Mười bảy thì sao? A Tứ sát vách vừa mới mười tám đã có hai đứa con trai!”
Anh trai muốn cưới vợ? Cưới một người chị dâu về? A Huy rầu rĩ không vui tiếp tục đạp xe chạy đi.
Thạch Triển Lãm Hồng ngồi phía sau vui vẻ: “Tôi nói a Huy, nhìn cậu cao lớn, kỳ thực chỉ là một đứa nhỏ không hiểu chuyện, anh cậu là một người trưởng thành sao có thể không kết hôn? Lẽ nào cùng cậu sống hết đời a?”
Có cái gì không thể. A Huy ngậm chặt miệng, một đường đều không nói lời nào.
Khi đến huyện, học sinh ở tại ký túc xá, A Huy rất nhanh thích ứng với cuộc sống mới. Người trong lớp học cũng không nhiều nhưng có nhiều cô gái hơn so với lớp sơ trung trên trấn, lớn lên đều rất nhã nhặn.
Thạch Triển Lãm Hồng nói với hắn, tiểu nữ hài trắng nõn thắt bím hai bên là con gái một của ông chủ xưởng Quốc An.
Đại danh đỉnh đỉnh xưởng Quốc An coi như tiểu tử như A Huy ở xã cũng đã từng nghe nói. Chỉ là không nghĩ tới tiểu thư của ông chủ lớn lại mộc mạc như thế.
A Huy lớn lên cao ráo, lại thông minh, đến trường mới lập tức có bạn mới, thế nhưng trong lòng hắn luôn nhớ đến chuyện anh trai cưới vợ. Nghĩ đến Trung Thu về nhà hỏi rõ ngọn ngành.
Ai biết có ngày hắn đang học, bảo vệ thông báo là hắn có người tìm, trong lòng bỗng dưng nhảy một cái, vội vã chạy ra ngoài. Xa xa liền nhìn thấy anh trai đứng ở cửa trường học.
Đúng là anh rồi!
Có thể là quần áo quá rộng, anh trai thật gầy, một người đứng quay lưng với ngôi trường, cúi thấp đầu, đá cục đá nhỏ ở dưới chân. A Huy không nói ra được trong lòng lạnh lẽo.
Lúc này A Vinh tựa hồ có cảm ứng, đột nhiên quay mặt lại, đúng lúc trông thấy A Huy.
Anh đang không vui đây, tuy rằng trên mặt cũng không có cái nét mặt gì đặc biệt chính là A Huy biết, anh trai không vui. Hắn chạy tới, kéo tay anh trai, nhìn vào con mắt của cậu cũng không nói lời nào.
Tay A Vinh bị em trai nắm chặt, miệng hơi nhếch lên, một tay khác thủ thế: Anh không ở nhà nữa, đi ra làm thợ.
Khẳng định không chỉ có thế này, A Huy nhìn hắn hỏi: “Có phải là… Anh muốn cưới vợ…”
Còn chưa dứt lời, A Vinh vừa nghe con mắt liền trợn tròn, hất tay của hắn ra: Em cũng biết!
“Em không biết, em nghe người khác nói…”. A Huy phủ nhận.
Đến em cũng dám giấu anh! A Vinh vô cùng tức giận quai hàm phồng lên, nghiêng đầu qua chỗ khác, xoay người liền muốn đi.
“Anh!”. A Huy ngăn cản cậu, nóng ruột hỏi lại “Anh thật sự muốn cưới vợ sao?”.
A Vinh đột nhiên dừng lại, dùng sức xua tay: Anh mới không cưới! Không cưới! Không cưới!
A Huy nghe vậy trong lòng nhất thời buông lỏng, khoác tay lên vai anh trai hỏi: “Vậy rồi sao?”
A Vinh bị em trai khoác vai, có cảm giác khác thường không nói ra được, xưa nay đều là hắn mang theo tiểu than đen, bây giờ tiểu than đen còn cao hơn mình nửa cái đầu, bị khoác lên vai giống như bị đối phương ôm vào ngực, cảm giác giống như tiểu hài tử.
“Nói đi!” A Huy thúc dục hắn.
A Vinh bị cọ xát hồi lâu mới chậm rãi ra dấu tay, linh tinh nói vài câu: Những người kia… không được!
Kỳ thực, A Vinh lớn lên tuy rằng tuấn tú nhưng dù sao cũng là người câm, gia cảnh cũng không giàu có, cô gái bình thường làm sao sẽ gả cho đây. Cậu bị A Quế kéo đi xem mắt, qua mấy lần, đối tượng xem mắt không phải người què thì là người điên, cuối cùng có người nhìn bình thường nhưng cũng đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi rồi, so với cậu hơn mười tuổi.
Cậu ngược lại cũng không ghét bỏ nhưng gia đình cô gái kia không đồng ý. Lại nói ai không muốn kết hôn với một cô gái xinh đẹp thông minh về nhà đây. Vì cái gì cậu không thể được cưới người mình thích?
Cậu vốn không làm được dược công đã khá là buồn, lúc này thấy bà mối giới thiệu đối tượng đều là dáng vẻ ấy, trong lòng càng khó chịu, sao đều không muốn xem mắt, suốt đêm đến thị trấn.
A Huy nghĩ thầm, anh trai tốt như thế, những người như vậy làm sao xứng. Vẫn là đến thị trấn, hai người lại có thể ở cùng nhau.
Hắn cũng không cố gắng hỏi lại, lôi kéo A Vinh đi về phía ký túc xa của chính mình. Trong ký túc xá chỉ có hắn cùng Thạch Triển Lãm Hồng hai người, có điều Thạch Triển Lãm Hồng ở thị trấn, hầu như không ở lại ký túc xá.
A Vinh nhìn ký túc xá nho nhỏ, tuy rằng đơn sơ nhưng lại rất sạch sẽ, hắn vỗ vỗ giường của Thạch Triển Lãm Hồng: Em ngủ ở đây.
“À không”, A Huy đi qua ôm eo hắn: “Anh, chúng ta cùng nhau ngủ mà!”.
Giường nhỏ!
“Không nhỏ, chúng ta vẫn thường cùng ngủ mà, anh—-“
A Vinh cũng không phản đối nữa, nghĩ thầm tiểu than đen cao hơn một đầu nhưng so với tiểu Hắc có điểm tốt hơn nha.
Không được bao lâu, bạn học của A Huy đều biết hắn có một người anh trai bị câm, lớn lên thanh tú. Tuy rằng trường không cho phép người ngoài ở lại nhưng mọi người đều cho qua, A Vinh liền thuận lợi vào ở.
Có điều cậu thường ngày đi trong trường, thấy chung quanh cây cao che trời, thiếu niên nam nữ ăn mặc quần áo học sinh tinh thần phấn chấn. Luôn cảm thấy mình cũng không thuộc về thế giới này, cậu đến đây là để kiếm tiền nuôi sống chính mình.
Thế là ngày thứ hai đến thị trấn cậu liền đi ra ngoài tìm việc làm.
Ở tiệm thuốc học hai năm nhưng không có mãn khoá, làm ngành dược có luật, học đồ không mãn khoá sẽ không có người mướn, này chỉ có thể xem số mệnh đi.
Cậu đi ra ngoài một ngày, có thể làm cũng chỉ là việc khổ cực như khuân vác, không cần nghe người khác nói cũng không cần cùng người khác nói.
Cậu mang tiền ở trên người rất ít, cũng không nghĩ để cho tiểu than đen chia tiền học cho cậu dùng, thế là đi khiêng nửa ngày nhận được mấy khối tiền. Có điều hàng hoá giá tăng cao, mấy khối tiền chỉ đủ mua hai cái bánh nướng và một ly nước trà.
A Vinh rõ ràng, làm việc nặng không phải kế hoạch lâu dài, nghĩ muốn đi học nghề khác.
Cậu mua hai cái bánh nướng, một bên gặm một bên muốn xin học làm bánh nướng, cảm thấy rất đơn giản, chính mình nhất định có thể làm. Thế nhưng cha mình mở quán rượu đều không kiếm lời được nhiều, làm bánh nướng càng khỏi nói.
Cậu vừa ăn bánh nướng vừa hướng phía trong huyện đi, một đường lại nhìn thấy cửa hiệu cắt tóc, tiệm may, nơi xay đậu hủ…
Thợ cắt tóc phải cùng khách hàng giao lưu, cậu tại Thượng Hải hai năm tuy rằng chậm chạp cũng học được nhìn khẩu hình người khác, thế nhưng dù sao cùng người bình thường không giống nhau, làm buôn bán như thế này khẳng định chịu thiệt, tiệm may cũng không phải ý hay, có thể phải cùng người khác nói chuyện, hơn nữa làm sườn xám âu phục phần lớn là phụ nữ, cậu có chút sợ hãi…
Làm cái gì thì tốt đây?
Chính lúc này cậu nhìn thấy phía trước một đống người vây quanh một tấm giấy đỏ trên tường, cậu cũng đến gần nhìn, hoá ra là xưởng Quốc An thông báo muốn tuyển nhân công làm thợ máy.
Làm người thợ máy? Không cần lên tiếng nha.
A Vinh ở trong đoàn người đông đúc, trong lòng cân nhắc, phía sau bị người vỗ một cái, cậu giật mình quay đầu lại thế nhưng là A Huy, chạy đến đầu đầy mồ hôi, một mặt lo lắng.
“Anh! Anh đi đâu vậy?” A Huy tan học về ký túc xá thấy nhưng không thấy anh trai, gấp gáp tìm kiếm khắp nơi.
A Vinh hướng hắn nở nụ cười, kéo hắn trở về trường học. A Huy nhìn trên người cậu dính rất nhiều bụi bặm, trên đồ còn có vết mồ hôi, cầm trong tay bánh nướng khô cằn cảm thấy rất đau lòng.
“Anh, anh không cần đi lao động.” Hắn cầm chặt tay A Vinh, cắn răng, mình nhất định phải cố gắng học để sau này cho anh trai cuộc sống thật tốt.
A Vinh vẫn nở nụ cười, gỡ xuống thông báo tuyển người của xưởng Quốc An: Anh đi thử xem.
A Huy nhìn lên trong lòng liền có chủ ý, có điều vẫn không nhiều lời.
Hai người trở về trường học, A Huy đến cửa trường học mua hai bát mì vằn thắn cùng bánh bao chiên cho anh trai ăn, A Vinh cười híp mắt ăn bánh bao chiên, tiểu than đen còn nhớ mình thích ăn cái này nha. Có điều có thể tiết kiệm tiền thì nên tiết kiệm.
A Huy thế nhưng thích xem A Vinh ăn bánh bao chiên, trước tiên cắn một cái lại ɭϊếʍƈ vào bên trong canh thịt, ngậm vào miệng lại ʍút̼ vào, môi dính chút dầu hồng hồng…
Trong lòng hắn hắn đột nhiên nóng lên, “ừng ực” nuốt nước miếng.
A Vinh vừa vặn gắp cho hắn một cái, hắn liền bé ngoan há mồm ăn. Thế nhưng bánh bao chiên thơm ngát tiến vào trong miệng lại không có mùi vị gì, hắn vẫn là không nháy mắt nhìn môi anh trai. Chính mình cũng không biết có chuyện gì, chỉ cảm thấy bụng dưới co thắt, tim đập rất nhanh, cổ họng khát khô.
Hắn đứng lên, vỗ vỗ vai A Vinh nói: “Em đi lấy nước!” liền thật nhanh rời đi. A Vinh không hiểu ra sao, vẫn đem bánh bao chiên còn lại toàn bộ ăn sạch.
A Huy lấy hai thùng nước đến giếng ở thao trường múc nước, tổng cộng chạy hai chuyến. Hắn lại từ bên trong tiền ăn cầm ít tiền rót thêm hai bình nước sôi.
Anh trai thích sạch sẽ, làm việc mệt mỏi một ngày cần phải tắm sạch sẽ thoải mái.
A Vinh trở lại ký túc xá, thấy A Huy rót nước sôi lập tức liền cười đến cong mắt. Xác thực, sau một ngày làm việc nặng nhọc, trên người dính nhớp khó chịu vô cùng.
Cậu vỗ vỗ em trai, nhếch miệng cười: Tiểu than đen, tắm chung không!
A Huy sờ sờ trán, có một chút không được tự nhiên.
Hai người từ nhỏ chơi chung với nhau, lẫn nhau có cái gì chưa từng thấy. A Vinh thoải mái cởi sạch sành sanh, rót nước nóng vào bên trong bồn, sau đó là nước lạnh, cầm khăn lau người.
A Huy cảm thấy hơi nóng, đương nhiên, chạy vào chạy ra chảy không ít mồ hôi.
Hắn còn có chút miệng khô lưỡi khô. Ba năm trước lúc anh rời đi, không cao như hiện tại, khi đó chỉ cảm thấy anh trai so với cô gái khác thì ưa nhìn hơn, còn hiện tại…
Hắn cầm chén nước trên bàn uống hết một nửa nước, tiếp tục nhìn anh—–
Hiện tại trên người anh trai vẫn cứ trắng nõn, nhưng toàn thân che một tầng mỏng manh bắp thịt, lúc dùng sức sát người bắp thịt trên cánh tay rất rõ ràng, so với trước kia càng có sức lực.
Hai điểm đỏ trước ngực hồng hồng, rốn tròn tròn rất đáng yêu…
Nhìn từ phía sau, eo anh rất nhỏ, giữa eo là xương sống lưng, xuống chút nữa là cái mông vểnh vểnh, trắng như tuyết, nhìn muốn gặm một cái. Ánh sáng lúc chạng vạng chiếu vào trên người cậu, ánh lên tuỷ quang thật là đẹp.
Hắn không nhịn được đi tới, cầm lấy khăn từ trong tay A Vinh, nhúng vào trong nước.
A Vinh quay đầu lại hướng về phía hắn nở nụ cười, làm thủ thế: Dùng sức tí nha.
Sau đó hơi cúi lưng xuống. Cậu biết tiểu than đen muốn chà lưng cho cậu.
A Huy giúp cậu kỳ lưng, dùng sức rất cẩn thận, ngẫu nhiên sẽ duỗi một ngón tay ra lặng lẽ chạm vào da thịt trắng nõn của anh, thực mềm mại… Nhưng hắn không dám chạm nhiều, tim đập quá nhanh.
A Huy sức lực rất có chừng mực, A Vinh bị lau đến thoải mái thế nhưng rất khó quay lưng. Cậu chuyển qua nửa người, khoa tay: Đi nhà tắm, rất nhiều nước nóng, càng thoải mái.
A Huy một lòng nhìn chằm chằm sống lưng trước mắt, vòng eo, nhìn thấy thủ thế của A Vinh chỉ theo bản năng gật gù, trong lòng còn cân nhắc, sát đến eo có muốn hay không xuống chút nữa đây? Hắn duỗi ra ngón trõ đụng vào trên mông A Vinh, rất co giãn a…
Hắn rất muốn làm chuyện gì đó, nhưng không biết làm chuyện gì… trong lòng khô nóng không nói ra được.
Lúc này A Vinh giẫm hắn một cước, con mắt trợn tròn lên: Em đang nghĩ cái gì thế, lần sau anh dẫn em đi nhà tắm a!
Cậu còn chưa thử qua, trước đây ở Thượng Hải thầy ở tiệm thuốc đều rất thích đi nhà tắm, nên sẽ thoải mái chứ?
Chân A Huy bị đau, lúc này mới phản ứng được, anh muốn đi nhà tắm?
“Không được!” Hắn lập tức hô.
A Vinh kỳ quái: Vì sao không thể?
“Đều là một nước trong ao, không sạch sẽ.” Hơn nữa người khác có thể nhìn anh, không được.
A Vinh nhếch miệng cười to, tuy rằng chỉ phát sinh một chút âm thanh nhưng cảm giác được cực nóng khi cười.
Cậu vỗ xuống vai A Huy—- đầu đều sắp vỗ không tới —- làm thủ thế: Tiểu tử này, thích sạch sẽ như vậy nha!
Cậu ngược lại tắm xong, nước còn sót lại liền muốn A Huy cũng tắm: Em đỏ mặt, nóng, đến lượt anh giúp em kỳ lưng.
Nói liền một lần nữa đổ nước, giặt khăn muốn giúp A Huy kỳ lưng.
A Huy lại có chút xấu hổ, lại bị anh trai đánh một quyền trên vai: Với anh mà còn ngại a!
“Không có!” Đầu A Huy khẽ rũ xuống, thật không dám nhìn mặt của anh trai, thế nhưng gục đầu lại càng nhìn thấy thứ không nên nhìn. Mặt càng đỏ.
Chỗ đó của anh trai hình dạng rất ưa nhìn, màu sắc đẹp đẽ.
Hắn chỉ cảm thấy máu trên người đều vọt đến đỉnh đầu, con mắt vừa muốn dời đi lại không muốn dời.
A Vinh nhấc chân che lại: Tiểu than đen, em nhìn chỗ nào vậy a, em cũng mau lấy ra. Cậu nghĩ tới liền làm, lập tức đi cởi qυầи ɭót của A Huy, đem hắn cùng móc ra so cùng với chính mình.
A Huy không kịp chuẩn bị, tiểu khố bị anh trai kéo xuống. Hắn lúng túng đến lợi hại, nhưng khí lực A Vinh lớn, hắn cũng cản không được.
A Vinh cười híp mắt xoa bóp tiểu đệ đệ của tiểu than đen, lấy ngón tay gảy gảy một hồi: Không tệ a, đã lớn hơn rồi!
Loại trò chơi này khi còn bé cũng không phải không đùa, chỉ là hai năm không ở cùng nhau, đã lâu không chơi, A Vinh cũng không coi là chuyện to tát.
Cả người A Huy run lên, anh trai nắm tiểu đệ của mình tay còn có chút lạnh, cỗ cảm giác mát mẻ giống như thấm vào cả người, thật thoải mái.
Tuy rằng hắn đã bắt đầu biến giọng, cũng cao hơn nhưng dù sao còn không đủ mười bốn tuổi, cũng không phải không hiểu chuyện này. Lúc này chỉ cảm thấy thật thoải mái, còn có cảm giác không giống khi còn bé liền đưa tay đi nắm của A Vinh.
A Vinh phản ứng nhanh, lập tức tránh đi, cậu bị bà chủ tiệm thuốc làm hại không ít lần, đến hiện tại liền có bóng ma trong lòng.
Ai biết A Huy thế nhưng cố chấp, lại bắt được eo cậu, thu tay lại nắm lấy cái kia một cách vững vàng.
Cùng mình không giống nhau nha…
A Huy theo bản năng mà nắn nắn, A Vinh đã trưởng thành, chỗ mẫn cảm như thế sao có thể chịu nổi, cũng không nhớ đang cùng cậu trêu chọc liền đi nắm tay cậu, thế nhưng A Huy còn không buông tay, còn nắm đến càng hăng. Một bên nắm còn một bên nghiêng về phía trước để anh trai cùng nắm.
A Vinh bị làm cho có chút run chân, sức lực tiểu than đen rất lớn, siết lại hông của mình, không thể nhúc nhích…
Cậu quay đầu trừng A Huy, đối phương giống như không thấy còn ngốc ngốc hướng cậu cười, trong tay càng nắm hăng say.
A Vinh chỉ cảm thấy khô nóng, cả người một trận tê dại, thầm nghĩ không được, một tay dùng sức đẩy A Huy ra, một tay che lại hạ thân đi mặc lại quần áo.
A Huy sững sờ mà nhìn tay chính mình, chỗ đó của anh trai trở nên rất nóng, hơn nữa còn biến cứng lớn lên, hắn nhìn lại mình một chút cũng đồng dạng… Tựa hồ rõ ràng cái gì…
Hắn nhìn về phía anh trai đang mặc quần áo, khom người lộ ra cặp mông trắng nõn vểnh vểnh, tiểu huyệt hồng hồng lúc ẩn lúc hiện, hắn chỉ cảm thấy mũi nóng lên, đưa tay lau thấy toàn là máu.
“Anh!”
Biết rõ đối phương không nghe được, hắn vẫn kêu thành tiếng, theo tiếng kêu hướng về phía A Vinh, liều mạng ôm eo cậu, tay lại sờ về phía cái còn lưu nhiệt, một tay khác lặng lẽ nắm mông thịt.
Sờ soạng trên mông cong vểnh, còn muốn mò.
A Vinh lúc này có chút lúng túng, tiểu than đen thật sự là đứa nhỏ. Còn muốn quậy, chính mình liền muốn lên a!
Khí lực cậu luôn luôn lớn, đánh nhau trên trấn hài tử không có ai là đối thủ của cậu, chỉ là đối với em trai không dùng lực nên lúc này trông có vẻ lúng túng.
Tay tiểu than đen rất quái lạ, mò cái mông của mình, miệng còn dán lại ngửi tới ngửi lui.
Cậu đưa tay gở đi em trai phía sau, còn chưa dùng sức liền cảm thấy lỗ tai ẩm ướt, toàn bộ da gà đều nổi lên, cậu xúc giác nhạy bén lập tức liền biết tiểu than đen đang ɭϊếʍƈ hắn.
Dùng lưỡi!
Hắn đúng là giống chó nha!
A Vinh cũng không hình dung được cảm giác của chính mình, lúng túng không rõ, nhưng lại có nói không ra tê dại, tim cũng đập rất nhanh, tay duỗi ra lại chầm chậm buông xuống…
Tiểu than đen muốn làm cái gì nhỉ?
A Huy chính mình cũng không biết phải làm gì, chỉ cảm thấy mùi hương trên người anh trai thật dễ chịu, không phải mùi mồ hôi của thiếu niên mà là một loại hương vị đặc biệt.
Cổ anh trai rất trắng, tinh tế, lỗ tai đều rất ưa nhìn, vành tai mềm một mảnh trắng nõn, hắn liều mạng ngửi mùi vị, cuối cùng thật sự không nhịn được lè lưỡi ra ɭϊếʍƈ nơi đó một hồi.
Bụng dưới lập tức nóng lên, hắn không biết như vậy là sao, chỉ ôm anh trai càng chặt, tiểu đệ đệ phía dưới đứng lên còn chỉa vào mông anh trai.
“Anh, anh ơi, anh!”
Tuy rằng A Vinh không nghe được tiếng gọi thế nhưng theo tiếng nói nhiệt khí phun ở lỗ tai cậu là cảm thụ chân thật.
Cậu đột nhiên xoay đầu lại, nhìn vào mắt là A Huy khuôn mặt đen đỏ lên, lấp lánh tựa hồ muốn thủng ánh mắt của cậu, cậu cũng không dám đối diện liền xoay đầu lại, không ngờ A Huy đem cả người cậu xoay lại, đưa tay nâng mặt cậu lên.
“Anh!”
A Vinh lúc đó cảm thấy tay chân cương cứng, không sử dụng được sức lực. Nhìn vô số khẩu hình nhưng lần này có sự khác biệt.
A Huy cao hơn cậu, thở dốc đến lợi hại, bộ ngực không ngừng lên xuống, môi ngậm chặt, hắn đột nhiên cúi thấp đầu, mổ một cái lên mặt A Vinh liền liếc xuống qυầи ɭót rơi ở mắt cá chân, tông cửa xông ra.
A Vinh vuốt gò má chính mình, ngơ ngác. Nửa ngày mới nhớ tới mặc quần áo rớt trước.