Chương 33: Bắt đầu rồi loạn
Hoàng Kỳ Linh bình thản dắt theo Tina bước vào trung tâm sảnh lớn, phần đông người ở đây đều là người có địa vị và danh tiếng cho nên việc nhận biết nhau là chuyện rất thường tình, duy nhất chỉ có hai nhân vật yêu nghiệt ngày hôm nay vừa mới xuất hiện làm cho bọn họ thấy lạ lẫm là Hoàng Kỳ Linh và Tô Thanh Hà, một cặp đẹp đến yêu nghiệt này họ chưa từng thấy qua hay nghe đến tên tuổi bao giờ. Phàm là người đã có mặt ở đây thì đều là người có bối cảnh hùng hậu chống đỡ, bởi vì họ biết với tính cách của chủ nhân buổi tiệc ngày hôm nay, cô ta sẽ không bao giờ nhòm ngó đến những người không có địa vị hoặc không giàu có.
Hoàng Kỳ Linh vẫn cứ như vậy, không hề kiêu ngạo vì chính mình mà thản nhiên đi đến chỗ ba cô gái, Trần Phương Anh thấy Hoàng Kỳ Linh đi đến trên tay còn cầm một bó hoa Hồng Tím, cô nở nụ cười vui vẻ đang muốn tiến lên chào hỏi nói chuyện thì dưới ánh mắt của mọi người cứ tưởng là anh ta sẽ dừng lại trước sự tiếp đón của chủ nhân của buổi tiệc này, thế nhưng mọi chuyện không như họ nghĩ…!
…. Anh ta chỉ nhìn Trần Phương Anh rồi gật đầu mỉm cười một cái xong vẫn đi thẳng lướt qua cô ta thể như cô gái này trong mắt anh không hề tồn tại. Trần Phương Anh nụ cười trên mặt đông cứng lại, đứng đờ ra tại chỗ một lát rồi quay người lại hai nắm tay tức giận xiếc lại cố nén giận nhìn Hoàng Kỳ Linh đi đến chỗ của Tô Thanh Hà và Mộc Đào.
Tô Thanh Hà thấy Hoàng Kỳ Linh bỏ qua Trần Phương Anh mà đi đến chỗ mình, tim cô bất giác đập thình thịch loạn nhịp, nhưng cô vờ như không chú ý đến anh mà chỉ định đưa tay muốn ôm lấy Tina, nhưng rồi động tác của cô cũng lập tức dừng lại cả người cũng đờ ra y hệt như Trần Phương Anh. Hoàng Kỳ Linh và Tina lần này ngay cả nhìn cũng không nhìn Tô Thanh Hà lấy một cái, trực tiếp lơ đi như không hề quen biết mà đi thẳng đến trước mặt Mộc Đào đang đứng sau lưng Tô Thanh Hà.
Tô Thanh Hà trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác thất lạc cùng khó hiểu khó chịu, cô xoay người lại nhìn hai cha con nhà này không biết là họ đang chơi trò gì, và rồi cô trợn mắt nhìn sự việc đang diễn ra trước mặt. Chỉ thấy Tina chạy đến ôm lấy Mộc Đào mà thân thiết gọi “ Cô Mộc Đào hôm nay cô thật xinh đẹp… “
Mộc Đào thấy vậy cô cũng cúi thấp người ôm lấy Tina vỗ vỗ vào lưng cô bé dịu dàng nói “ Cháu hôm nay cũng rất xinh xắn nha “. Nói rồi cô lại nhìn Hoàng Kỳ Linh đang đứng mỉm cười với mình, nhìn nụ cười đó bao nhiêu tự tin mạnh dạng thường ngày của cô trong nháy mắt đều tiêu tán đi đâu hết, chỉ còn lại trong cô sự bối rối cùng ngượng ngùng.
Hoàng Kỳ Linh nhìn bộ dáng Mộc Đào biết cô nàng này là đang xấu hổ cho nên anh mở lời nói trước “ Thế nào… Tôi xuất hiện bằng cách này đã đủ hấp dẫn chưa? “. Nói rồi anh ta cũng cầm bó hoa trên tay đưa đến trước mặt Mộc Đào lại nói tiếp “ Cô nhận lấy đi, đây là loại hoa tôi thích nhất, hôm nay tôi đem cái sở thích này của mình tặng lại cho cô hy vọng cô cũng thích nó.! “
Trần Phương Anh và Tô Thanh Hà đứng ở phía sau nghe được lời Hoàng Kyg Linh nói mà dại ra, không hiểu anh đang muốn làm gì, anh ta có quen biết với Mộc Đào sao? Lời nói như vậy rõ ràng là đang trắng trợn tán tỉnh Mộc Đào, Trần Phương Anh lúc này thì đang cố hết sức để dập tắt lửa giận và sự ghen ghét trong lòng, lần đầu tiên trong đời cô ta bắt đầu cảm giác mình càng ngày càng không còn hiểu rõ bản tính của người đàn ông đã từng yêu mình say đắm như ngày xưa nữa, anh ta đã thay đổi rồi… Thật sự thay đổi rồi… Cô ta tuy là đang giận nhưng cũng không quên liếc nhìn sắc mặt của Tô Thanh Hà, quả như cô ta đoán sắc mặt của cô gái xinh đẹp lúc này cũng không khá hơn bao nhiêu.
Tô Thanh Hà trong lòng rối như tơ vò, cô không hiểu vì sao Hoàng Kỳ Linh và cả Tina đều cư xử như thể không quen biết mình như vậy, cô cũng không thể lý giải nổi Mộc Đào làm sao quen được với hai cha con họ. Cô cừ đắn đo suy nghĩ và rồi như chợt nghĩ ra chuyện mà Mộc Đào đã nói với mình trong lòng cô cả kinh nhảy dựng lên nói thần trong bụng “ Đây… Không lẽ người mà Mộc Đào vẫn hay nhắc đến chính, chính là anh ta sao? Làm sao có thể… “
Mộc Đào nghe Hoàng Kỳ Linh vừa tặng hoa vừa nói ngọt ngào với mình như vậy cô ngượng ngùng hai má đỏ hồng lên, đang muốn đưa tay nhận lấy bó hoa thì chợt giật mình thu tay lại vì đằng sau giọng của Tô Thanh Hà đã hô lên “ Không được nhận “... Tiếng gọi của Tô Thanh Hà cũng bất giác gây chú ý cho mọi người xung quanh nhìn theo. Còn Hoàng Kỳ Linh thì cảm thấy hơi ngạc nhiên một chút rồi nhìn Tina, khóe miệng hai cha con không hẹn mà cùng cong lên ý cười.
Trong lòng cô lúc này thầm kêu khổ, lời vừa mới hô lên cô cũng không hiểu vì sao mình lại lên tiếng, chỉ là mới chưa đầy 30s trước trong đầu cô đã nổ ra một sự đấu tranh tư tưởng, một bên thì bảo là mặc kệ anh ta ai thèm quan tâm, nhưng còn một bến thì hy vọng Mộc Đào không được nhận hoa, cứ như vậy trong thoáng chốc đã biết tư tưởng của cô thành lời nói mà bay ra khỏi miệng, với lại lời còn rất to và rõ.
Mộc Đào sau khi giật mình một cái cô cho là Tô Thanh Hà đang cảnh báo mình không được manh động mà sập bẫy, cho nên cô cười gượng nhìn Hoàng Kỳ Linh mà ấp úng nói “ Tôi, tôi chỉ muốn chúng ta làm bạn chứ không phải… Không phải….! Mộc Đào ấp úng nói không ra lời, cô không thể nói thẳng ra hết câu được.
Hoàng Kỳ Linh điềm nhiên cho là không sao cả nói “ Không sao, cô có thể cẩn thận mà suy nghĩ, khi nào lại muốn nhận hoa thì bất cứ lúc nào cũng có thể nói với tôi “
--- Vâng…! Mộc Đào đáp một tiếng rồi mỉm cười.
Hoàn Kỳ Linh cũng cười một tiếng rồi dưới sự chú mục của mọi người, anh ta hứng thú quay người lại đối diện với Tô Thanh Hà mà bước đến gần cô, Tô Thanh Hà thấy vậy cảm giác có chuyện không ổn cô theo bản năng lui về sau một bước bảo trì khoảng cách.
Hoàng Kỳ Linh cầm theo bó hoa Hồng Tím đứng trước mặt Tô Thanh Hà nhìn thẳng vào mắt cô mà không hề e ngại, anh nhẹ nhàng nâng bó hoa đưa lên mũi ngửi lấy mùi hương dịu nhẹ mà tinh khiết của hoa hồng rồi sau đó mở miệng nói với giọng điệu ép buộc Tô Thanh Hà nhất định phải có câu trả lời, vì mọi người xung quanh vẫn đang nhìn vào hai người họ “ Vừa nãy là cô bảo cô ấy không được nhận hoa của tôi đúng không? Lý do cô bảo cô ấy không nên nhận là gì? “
Tô Thanh Hà bị hỏi như vậy, cô nhất thời cứng họng không biết trả lời như thế nào, cô cứ lảng lảng tránh ánh mắt của Hoàng Kỳ Linh có vẻ lúng túng. Hoàng Kỳ Linh nhìn bộ dáng của cô nàng lúc này mà cười thầm trong bụng “ Cô dám lên tiếng sao? Để tôi xem bây giờ cô trả lời thế nào… “ anh suy nghĩ thoáng chốc rồi lại nhìn Tô Thanh Hà hỏi ép tới.
--- Cô sao vậy nói đi chứ… Vì sao cô ấy không thể nhận hoa của tôi…?
Tô Thanh Hà lúng túng gấp đến độ đỏ cả mặt, cô không ngờ tên đầu gỗ này lại hỏi ép mình như vậy, trong đầu cô xoay chuyển suy nghĩ thật nhanh vừa ấp úng nói “ Vì… Vì… Là vì anh đã có vợ ( lại sập bẫy rồi nhé nàng) còn có con nữa, cô ấy là bạn tôi, tôi không cho phép anh dụ dỗ cô ấy… “
Hoàng Kỳ Linh nghe vậy mà muốn phá lên cười nhưng rồi vẫn nhịn xuống không chịu buông tha cho Tô Thanh Hà mà tiếp tục hỏi ép “ Ồ cô biết tôi đã có vợ con sao? Làm thế nào cô biết rõ thế? “
--- Hừ, còn không rõ sao? Ngay cả con anh cũng đã dắt theo đến đây rồi vừa nhìn là biết ngay mà…! Tô Thanh Hà chỉ vào Tina đang bên cạnh Mộc Đào hừ một tiếng nói.
--- Ủa vậy sao, à tôi quên mất… Nhưng mà tôi thấy lạ nha… Cô có thấy con gái tôi trông có vẻ thật giống cô không nhĩ…! Hoàng Kỳ Linh cô tình trêu Tô Thanh Hà làm cho cô lúng ta lúng túng không biết nói gì.
Tô Thanh Hà xấu hổ quá hoá giận không biết trả lời như thế nào “ Tên đầu gỗ này hôm nay tại sao lại nổi hứng trêu mình đến xấu hổ như vậy? “ cô lúng túng tránh né nhìn quanh và rồi cô vô tình liếc nhìn thấy chân của Hoàng Kỳ Linh trong đầu lập tức nghĩ ra cách tránh xấu hổ, khoé miệng cô nhếch lên một nụ cười nham hiểm bước đến dẫm mạnh vào chân anh, nhưng Hoàng Kỳ Linh đã có phòng bị từ trước nên đã lập tức co chân lại cười nói.
--- Muốn dẫm chân tôi sao? Trò cũ rích…!
Tô Thanh Hà dẫm hụt cũng không nản chí mà ngược lại còn nghếch mặt cười hì hì, lại giơ chân dẫm mạnh vào cái chân còn lại của anh ta, lần này Hoàng Kỳ Linh không kịp phòng bị nên lập tức ăn một cước đau điến mà khom mình ôm chân.
Tô Thanh Hà đắc ý hếch mặt một cái bỏ qua anh ta mà đi đến chỗ Tina và Mộc Đào nhưng lại bị Hoàng Kỳ Linh gọi lại, cô cau mày quay người lại định lên tiếng mắng Hoàng Kỳ Linh phiền phức, nhưng lời còn chưa kip nói thì một bó hoa màu tím đã dụi vào người cô để cô ôm lấy và kèm theo giọng nói của Hoàng Kỳ Linh vang lên, tuy hơi cứng ngắt nhưng Cô lại nghe hiểu ý tứ trong đó… “ Cầm ấy nó đi, cô không cho bạn cô nhận nó vậy thì cô thay cô ấy mà cầm đi, nếu dám vứt xuống thì vĩnh viễn cô sẽ không nhận được một bó hoa như vậy từ người khác đâu đấy.. “
Tô Thanh Hà ngơ ngác hết nhìn anh rồi lại nhìn bó hoa trên tay, cô hiểu ý tứ trong đó ý anh ta muốn nói là nếu bây giờ mình từ chối không nhận thì sau này anh ta sẽ không bao giờ sẽ tặng một bó hoa mang ý nghĩa như vậy cho mình nữa.. Cô do dự ấp úng nếu như mình nhận lấy nó thì sẽ không biết nhìn mặt Mộc Đào như thế nào…!
--- Tôi. Tôi…! Cô ấp úng không biết làm thế nào cho phải.
--- Nếu em muốn bỏ thì cứ bỏ nó đi… Anh sẽ chứng minh cho anh ta thấy lời anh ta vừa nói là đã hoàn toàn sai…! Đang lúc Tô Thanh Hà khó xử thì một giọng nói khác của một người đàn ông vang lên, mọi người nhìn lại người vừa lên tiếng bước vào sảnh thì toàn bộ khách ở đây đều mở to mắt há hốc mồm mà khó hiểu, hết nhìn người đàn ông này rồi lại nhìn Trần Phương Anh và Tô Thanh Hà. Không ai hiểu là đang xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy tình thế bắt đầu có chút rối loạn rồi.